Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 881: Lão tử có chỗ dựa

Tâm trạng của Từ Quân Nhiên rất không tốt. Hắn không phải là loại người tốt theo đúng ý nghĩa truyền thống, trải qua rất nhiều chuyện nên cũng đã có thói quen đối mặt mọi việc một cách hờ hững. Nói không dễ nghe, nếu như Trương Lệ Hoa và Trấn Ái Quốc là cô tình tôi nguyện thì tất nhiên Từ Quân Nhiên cũng không lắm miệng làm gì, nói không chừng còn xoay người rời đi. Dù sao mọi người đều là người trưởng thành cả rồi.
Nhưng không ngờ Trần Ái Quốc lại uy hiếp Trương Lệ Hoa. Điều này khiến sắc mặt của Từ Quân Nhiên lập tức trở nên khó coi.
Mặc dù hắn cũng có quan hệ nam nữ lung nhùng lằng nhằng nhưng nhất định Từ Quân Nhiên không có thói quen cợt nhả phụ nữ.
- Lệ Hoa, em nhận lời anh, anh cam đoan sẽ đối tốt với em.
Tiếng nói của Trần Ái Quốc truyền đến rất rõ ràng, thể hiện thủ đoạn ân uy cùng sử dụng của y, mục đích hiển nhiên là muốn ép Trương Lệ Hoa vào khuôn khổ.
- Biến!
Tiếng phụ nữ phẫn nộ vang lên, hiển nhiên chị chủ đã căm ghét Trần Ái Quốc tới cực điểm.
- Ha ha, họ Trương cô đừng được nể nang mà không biết xấu hổ. Cái nhà hàng nát này của cô nếu không muốn mở thì cô cứ nói đi. Ông đây có cả trăm biện pháp xử lý cô. Cô có tin tôi sẽ khiến tự cô phải dâng tới cửa không?
Trần Ái Quốc nói vẻ hung tợn. Dù sao nơi này cũng là nơi vắng vẻ, y không sợ lời này của mình bị người khác nghe thấy.
Từ Quân Nhiên cũng không nghe nổi nữa, cất bước đi ra ngoài, miệng hừ lạnh một tiếng nói:
- Thật ra tôi muốn nhìn xem người nào cho anh cả gan làm chuyện như vậy.
Hai người bên trong ngõ nhỏ lập tức yên tĩnh lại nhìn Từ Quân Nhiên xuất hiện trước mặt. Trần Ái Quốc mùi rượu tận trời, mà Trương Lệ Hoa lại có vẻ khổ sở, quần áo bừa bộn, khuôn mặt xinh đẹp đầy vẻ giãy dụa và phẫn nộ.
- Mày, mày là ai?
Hiển nhiên Trần Ái Quốc rất mất hứng khi Từ Quân Nhiên đột nhiên xuất hiện phá rối như thế. Đổi lại là một người đàn ông khác đang làm những chuyện này mà bị quấy rầy, tâm trạng khó mà tốt nổi.
Trương Lệ Hoa cả kinh, vội vàng đi tới trước mặt Từ Quân Nhiên, sửa sang lại quần áo của mình một chút:
- Cậu em, cậu mau về đi.
Vừa nói cô vừa nói với Trần Ái Quốc:
- Nó là cậu emi tôi, không có liên quan tới chuyện này.
-Cậu emi sao?
Trần Ái Quốc lộ vẻ hồ nghi nhìn thoáng qua Từ Quân Nhiên, lập tức cười lạnh:
- Gái điếm thối, đừng tưởng tôi không biết. Cô căn bản không có e trai. Tôi thấy là “em giai nuôi ” mới đúng.
Vừa nói chuyện y vừa chỉ một ngón tay về phía Từ Quân Nhiên:
- Tao cho mày hai lựa chọn. Hiện giờ lập tức cút, hoặc chờ ông đây bắt mày đi.
Mặt Từ Quân Nhiên càng lộ vẻ âm trầm. Hắn thật không ngờ được người này lại kiêu ngạo tới thế, sau khi bị người ta phá vỡ chuyện vui, phản ứng đầu tiên không ngờ lại là uy hiếp đương sự, thậm chí còn rầm rĩ nói muốn bắt mình lại, đúng là kỳ lạ thật.
Ánh mắt nhìn mặt Trần Ái Quốc chăm chú, Từ Quân Nhiên nói:
- Thật ra tôi rất kỳ quái, anh cảm thấy hành vi của mình không làm xấu hổ bộ quân phục trên người mình sao? Không làm ngôi sao năm cánh trên đầu mình thất vọng sao?
Trần Ái Quốc nghe vậy, vẻ mặt lập tức biến đổi, giống như thẹn quá hóa giận nhìn Từ Quân Nhiên:
- Mày là cái quái gì mà có gan dám nói với tao như vậy?
Từ Quân Nhiên không để ý tới y, lại đặt câu hỏi tiếp:
- Thật sự tôi không hiểu, người như anh làm sao lại lọt vào đội ngũ công an? Chẳng lẽ anh không có chút áy náy nào sao?
Thật sự hắn cảm thấy rất thất vọng. Nếu người như vậy cũng có thể chui vào đội ngũ cán bộ chính pháp thì có thể nói Từ Quân Nhiên đã thất vọng cực độ với đội ngũ cán bộ Nam Châu rồi. Thậm chí ý định không muốn gây chuyện sinh sự của hắn cũng bởi chuyện của Trần Ái Quốc mà trở nên không kiên định nữa.
- Thằng ranh này muốn chết rồi!
Đột nhiên Trần Ái Quốc nổi giận. Rất lâu rồi y đã không gặp người có gan nói chuyện với mình như vậy. Nghe thấy Từ Quân Nhiên nói vậy, trong nháy mắt hơi rượu mê mệt suy nghĩ khiến Trần Ái Quốc có một quyết định sai lầm. Không ngờ y lại vung nắm đấm với Từ Quân Nhiên.
Rất đáng tiếc là Từ Quân Nhiên không phải loại người có thể cho y động tay chân. Nhẹ nhàng lùi lại phía sau một chút, Từ Quân Nhiên vươn tay đẩy vai Trần Ái Quốc một cái, lập tức hất kẻ này ngã lăn ra mặt đất.
- Phịch!
Trần Ái Quốc ngã ngồi xuống đất, phát ra một tiếng kêu thảm. Từ Quân Nhiên lập tức tiến tới đá lên người y, miệng quát trầm thấp:
- Biến ngay cho tôi!
Trần Ái Quốc đứng lên, liều mạng phủi bụi đất trên người, trừng mắt nhìn Từ Quân Nhiên và Trương Lệ Hoa, cắn răng nói:
- Thằng ranh mày có gan thì đừng đi. Hôm nay ông không xử mày không xong.
Nói xong y lảo đảo đi về phía trong phòng, rõ ràng định gọi cứu binh.
Trương Lệ Hoa sợ hãi. Đây là lần đầu tiên chị ta gặp phải chuyện như vậy, nhìn Từ Quân Nhiên nhất thời cũng không biết phải làm sao. Dù sao người ta cũng là tới hỗ trợ mình.
Từ Quân Nhiên thản nhiên nói:
- Chị Trương, đừng lo lắng, tôi không sao đâu.
Lúc này hắn đã quyết định làm lớn chuyện này. Nếu Trần Ái Quốc này dám chĩa mũi súng vào mình, Từ Quân Nhiên cũng không ngại cho một số người tại Nam Châu biết sự lợi hại của bản thân.
- Tiểu Từ, cậu mau đi đi!
Không ngờ Từ Quân Nhiên vừa mới dứt lời, Trương Lệ Hoa đã lắc đầu, hình như đã hạ quyết tâm, nói với hắn:
- Cậu mau đi đi. Chuyện này không liên quan tới cậu.
Trong lòng Từ Quân Nhiên cảm thấy ấm áp. Người phụ nữ này dù chỉ có duyên gặp mặt với mình nhưng thật ra cũng là một người tốt. Tối thiểu chị cũng không muốn để mình bị vạ lây, thậm chí, còn can đảm gánh vác mọi chuyện.
Hắn mỉm cười, xua xua tay:
- Chị Lệ Hoa, chị không cần phải lo lắng, cứ việc gọi điện thoại đi thôi.
Trương Lệ Hoa sắp khóc tới nơi. Thật sự chị không biết lòng tin của người thanh niên này từ đâu tới. Quả nhiên thanh niên đều không biết trời cao đất rộng, làm việc chỉ dựa vào máu nóng nhất thời, hoàn toàn không lo tới hậu quả.
- Cậu nghe tôi, nhanh chóng rời khỏi nơi này đi. Trần Ái Quốc kia không đơn giản đâu, cậu không thể chọc vào anh ta.
Trương Lệ Hoa vừa lôi kéo Từ Quân Nhiên vào khách sạn vừa tới quầy tiền, mở một ngăn đựng tiền ra, lôi một nắm tiền ra kín đáo đưa cho Từ Quân Nhiên:
- Cậu nhanh đi đi. Chuyện này không liên quan tới cậu.
Lúc này Từ Quân Nhiên đã nhận ra, mấy tên đi cùng Trần Ái Quốc vừa rồi đã biến mất.
- Thú vị. Thật ra cũng có chút đầu óc.
Từ Quân Nhiên xoa xoa cằm, âm thầm suy nghĩ. Xem ra Trần Ái Quốc kia cũng không phải kẻ ngu, không ngờ nghĩ tới chuyện hành động ngầm.
- Chị Trương, không phải tên khốn kia đã đi rồi sao?
Nghĩ tới đây Từ Quân Nhiên ra vẻ hồ đồ nhìn Trương Lệ Hoa hỏi một câu. Thật ra hắn cũng muốn thông qua miệng Trương Lệ Hoa để hỏi thăm một chút về bối cảnh của Trần Ái Quốc này.
Trương Lệ Hoa đầy mặt cười khổ nói:
- Cậu không biết đâu, anh rể của Trần Ái Quốc là Cục phó Cục Công an thành phố. Cậu chọc vào anh ta chẳng khác nào chọc vào tổ ong vò vẽ. Nghe tôi đi. Anh ta không dám làm gì tôi đâu. Cậu đi nhanh đi.
Từ Quân Nhiên nghe một câu này, nhất thời cười phá lên. Phó Cục trưởng Cục Công an thành phố, chuyện này càng ngày càng thú vị rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận