Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 395: Biểu đạt.

- Bí thư, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Từ Quân Nhiên không hiểu hỏi.
Hắn không hiểu được ý của Chu Trạch Thành, cái gì gọi là cấp trên cũng có bất đồng? Hắn vừa mới nói chuyện điện thoại với Bạch Sa cách đây không lâu, không hề nghe gã nói một chút gì về chuyện ở Thủ đô, tuy hắn biết rõ chuyện cải cách xí nghiệp quốc doanh nhưng không hề nghe nhắc đến là cấp trên có điều gì bất đồng.
Chu Trạch Thành cười khổ:
- Quan trọng là sẽ triển khai cải cách ở huyện chúng ta như thế nào, đặc biệt là cải cách xí nghiệp thì quốc doanh, có chút bất đồng…
Y không có nói hết, nhưng Từ Quân Nhiên đã hiểu ra rồi, mất một lúc lâu cũng không thể nào lĩnh hội được cái tinh thần bên trong văn kiện mà cấp trên chuyển xuống. Thân là một cán bộ của huyện Phú Lạc, Từ Quân Nhiên tất nhiên biết rõ hiện tại ở huyện Phú Nhạc này tồn tại phe cải cách và phe bảo thủ, lần lượt do Bí thư Huyện ủy Tề Tam Thái và Chủ tịch huyện Vương Trường Lâm đứng đầu, hai phe này tranh đấu rất ác liệt ở hội nghị thường ủy, còn người như Chu Trạch Thành thì hoàn toàn thuộc phe trung lập.
- Chuyện này không nói trước được rồi, tôi chỉ hỏi bừa một chút thôi.
Chu Trạch Thành cười cười, với Từ Quân Nhiên, khoát tay một cái:
- Cậu có biết tại sao lại điều cậu làm Bí thư xã Trường Thanh không?
Từ Quân Nhiên kiềm nén nỗi nghi hoặc của bản thân, gật đầu nói:
- Phải đó, tôi cũng muốn thỉnh giáo ngài!
Chu Trạch Thành cười đáp:
- Là như vậy, sau khi huyện ủy cân nhắc kỹ lưỡng đã đưa ra quyết định điều đồng chí Mã Tụ Bảo đi nhậm chức phó Chủ tịch huyện, còn chức vụ Bí thư xã Trường Thanh sẽ do cậu đảm nhận, tiếp tục công tác.
Mã Tụ Bảo lên chức?
Trong đầu Từ Quân Nhiên đột nhiên hiện lên một ý nghĩ rất kỳ lạ, có điều, hắn lại lập tức hiểu ra được, chuyện này nhất định là có cao nhân ở sau nhúng tay vào, nếu ko thì không thể nào có thể điều Mã Tụ Bảo đi khỏi xã Trường Thanh được.
Trên chốn quan trường, có đôi lúc, lên chức chưa hẳn là một chuyện tốt, như Mã Tụ Bảo, nếu ở lại xã Trường Thanh thì y chẳng khác nào là vua một phương, mọi chuyện lớn nhỏ ở xã đều do y định đoạt, cả xã đều do y quản lý. Tuy nhiên một khi đã lên huyện làm việc, một chức phó Chủ tịch huyện cũng không phải là chức quan lớn gì, chỉ là để dọa người Bí thư mà thôi, còn với các lãnh đão thật sự thì cũng không là gì. Dù sao ở huyện Phú Nhạc, cán bộ cấp sở cũng có đến mười mấy người, nói khó nghe thì Mã Tụ Bảo có là rồng hay hổ thì cũng chỉ có thể nằm im.
Đã vậy, thì tại sao huyện ủy lại muốn điều Mã Tụ Bảo lên làm phó Chủ tịch huyện?
Từ Quân Nhiên liền nhớ đến một chuyện hắn đã trải qua ở kiếp trước, hơn nữa, hắn cũng đã phân tính qua tình hình ở xã Trường Thanh và đi đến một kết luận, đây chính là kế điệu hổ ly sơn!
Nghĩ đến đây, cuối cùng hắn cũng đã hiểu được, tại sao mình lại bị điều đến làm Bí thư của xã Trường Thanh, xem ra trong huyện đã có ý định chỉnh đốn quyết liệt đối với xã Trường Thanh.
- Tiểu Từ, nhiệm cậu của cậu rất vất vả, lúc này Hồ Đại Hải và Vương Trường Lâm lại đột nhiên có chuyện, Mã Tụ Bảo lại bị điều đến huyện, đội ngũ cán bộ ở xã Trường Thanh cũng thay đổi không ít, bây giờ cấp trên lại điều cậu đến đây, là hi vọng cậu có thể gánh vác trách nhiệm.
Chu Trạch Thành nói với Từ Quân Nhiên một cách chân thành.
Từ Quân Nhiên gật đầu, hắn tất nhiên hiểu được kỳ vọng của Chu Trạch Thành với mình:
- Bí thư yên tâm, tôi biết nên làm thế nào rồi.
Từ Quân Nhiên chuyển đề tài câu chuyện, hỏi:
- Không biết là vị trí Chủ tịch xã Trường Thanh sẽ do ai đảm nhiệm?
Chu Trạch Thành mỉm cười, dường như đã biết được Từ Quân Nhiên nhất định nói như vậy:
- Trong huyện đã bàn bạc rồi, Chủ tịch xã sẽ do đồng chí Cát Đại Tráng đảm nhiệm, gã đã công tác ở xã Trường Thanh này nhiều năm, có nhiều kinh nghiệm làm việc, có thể phối hợp với cậu.
Từ Quân Nhiên hiểu rõ, đây cũng là kết quả của cuộc thỏa hiệp nào đó. Xem ra sau này hắn cần phải kết thân với vị Chủ tịch Cát này rồi.
- Bao giờ thì tôi nhậm chức?
- Từ Quân Nhiên hỏi.
Chu Trạch Thành nghĩ một chút:
- Để tôi bàn lại với Bí thư Tề, hay là để qua năm mới đi, cho cậu về nhà mấy hôm, thăm hỏi người thân!
Từ Quân Nhiên gật đầu, hắn cũng có ý định trở về Thủ đô một chuyến, dù sao trong khoảng thời gian này cũng đã xảy ra nhiều chuyện, hắn cũng cần suy nghĩ cho kỹ, đây là đầu tiên sau khi hồi sinh, hắn làm cán bộ đứng đầu một vùng, Từ Quân Nhiên nhất định phải chuẩn bị tốt để đối đầu với các khó khăn cho nên, hắn cần phải tìm viện binh.
Sau khi nói chuyện với Chu Trạch Thành một lúc, Từ Quân Nhiên liền đứng dậy cáo từ, Chu Trạch Thành tiễn rắn ra cửa, khi xuống lầu, Từ Quân Nhiên gặp Tạ Mỹ Quyên cũng đang đi xuống, Chu Trạch Thành cười nói:
- Bộ trưởng Tạ giúp tôi tiễn Bí thư Từ đây một đoạn.
Từ Quân Nhiên đã chính thức được bổ nhiệm làm Bí thư đảng ủy xã Trường Thanh rồi, cho nên có thể chính thức gọi hắn là Bí thư Từ chứ không phải là đồng chí Tiểu Từ nữa.
Khi nhìn thấy Từ Quân Nhiên, Tạ Mỹ Quyên vốn đã định quay lại phòng làm việc của mình, nhưng không ngờ là Chu Trạch Thành lại bảo cô tiễn Từ Quân Nhiên một đoạn.
Từ Quân Nhiên cũng thấy rất ái ngại, dù sao chuyện xảy ra giữa hai người khiến hắn vô cùng xấu hộ, trên đường đi, hắn chỉ cúi đầu, không nói chuyện với Tạ Mỹ Quyên. Dù sao thì Từ Quân Nhiên cũng nghĩ là Tạ Mỹ Quyên không có gì để nói với mình.
Khi ra đến cửa trụ sở Huyện ủy. Tạ Mỹ Quyên đột nhiên dừng lại, nói với Từ Quân Nhiên:
- Này, Từ Quân Nhiên, rốt cuộc là cậu có ý gì?
Từ Quân Nhiên thấy cô nói vậy, dừng bước, xoay người lại Tạ Mỹ Quyên:
- Chị Tạ, tôi ….
- Cậu cho là tôi sẽ dựa vào cậu sao?
Tạ Mỹ Quyên có vẻ khó xử, khuôn mặt đỏ ửng trừng mắt nhìn Từ Quân Nhiên, quát lớn:
- Nói đi, tại sao nhìn thấy tôi lại chạy trốn!
Từ Quân Nhiên không biết nói thế nào, tự nói với mình đã làm ra chuyện như vậy, tôi thấy chị không trốn mới là lạ! Hơn nữa, mấy hôm nay không phải chị cũng như vậy hay sao, nhìn thấy từ xa liền tránh đi rồi? Vừa rồi, ở trong văn phòng của Bí thư Huyện ủy cũng không cười lấy một cái, nếu không phải Chu Trạch Thành yêu cầu thì chị đã định quay lại rồi. Có điều, mấy lời này, hắn chỉ dám nói trong lòng, phụ nữ nếu đã không nói lý lẽ thì sẽ không nói lý lẽ, điều này Từ Quân Nhiên đã biết từ lâu rồi.
Từ Quân Nhiên bất đắc dĩ nhìn Tạ Mỹ Quyên nói
- Chị à, chị thấy chúng ta gặp nhau, có ổn hay không?
Bình tĩnh xem xét, thì ấn tượng đầu tiên của Từ Quân Nhiên với Tạ Mỹ Quyên không tệ, có điều, Từ Quân Nhiên tối hôm trước nhìn thấy cảnh đó, khiến hắn rất ái ngại, không biết phải đối mặt với Tạ Mỹ Quyên như thế nào. Hắn cũng không thể nói cho cô biết, hai hôm rồi hắn đều nằm mơ, nhưng người trong mơ không phải là bạn gái hắn Lâm Vũ Tình mà lại chính là Tạ Mỹ Quyên.
Tạ Mỹ Quyên hừ lạnh một tiếng:
- Nhà tôi đã tìm cho cậu rồi! Ngay đối diện nhà tôi, cậu có ở không?
Nói xong, cô đưa tay bấu chặt lấy tay Từ Quân Nhiên:
- Tôi vẫn còn độc thân, dù có tự mình làm chuyện đó thì cũng là điều hiển nhiên. Tên nhóc như cậu dám trốn tôi, có tin là tôi kiện cậu dở trò lưu manh, coi thường người ta hay không?
Từ Quân Nhiên ngạc nhiên, im lặng, hắn đã lĩnh giáo được sự đanh đá của cô gái phương bắc này. Chị ta không hề giống như Uyển Tiêu Nguyệt hay Lâm Vũ Tình luôn ăn nói nhỏ nhẹ, Tạ Mỹ Quyên và Thôi Tú Anh có vẻ rất niềm nở, khiến cho Từ Quân Nhiên có chút không thể tiếp nhận được, đặc biệt là vào lúc này, Tạ Mỹ Quyên ở trước mặt hắn, tính cách yêu ghét rõ ràng quả thật khiến cho Từ Quân Nhiên có hơi bất ngờ.
- Chị Tạ, mai tôi sẽ về Thủ đô, có chuyện gì đợi tôi trở về rồi nói, được chứ?
Không phải là Từ Quân Nhiên cảm thấy Tạ Mỹ Quyên sẽ không đồng ý với mình, có điều hiện tại hắn không có tâm tư nào lo mấy chuyện nam nữ này, hắn chỉ muốn lập tức đến xã Trường Thanh nhậm chức Bí thư kia. Trong đầu hắn lúc này vẫn còn rất nhiều chuyện, hắn cũng không muốn làm kiểu anh hùng nhụt chí thế này, nhưng so với chuyện tình yêu nam nữ thì đàn ông cần phải lấy sự nghiệp làm trọng.
Có thể nói vừa rồi, Tạ Mỹ Quyên đã lấy hết can đảm của mình, đó cũng là cô xem trong kịch nam (một loại kịch cổ) thời xưa chỉ có những người con gái hiếm thấy mới có thể làm chuyện như vậy, không biết tại sao từ sau hôm đó, trong đầu cô chỉ toàn là bóng dáng của Từ Quân Nhiên, lại không biết tại sao tên nhóc lại cứ tránh mình. Tạ Mỹ Quyên vốn cho là hai người không có cơ hội tiếp xúc nữa, cũng không ngờ là tên nhóc này lại không có từ chối mình, điều này lại khiến trong lòng cô dấy lên hi vọng.
Với Tạ Mỹ Quyên, đến tuổi này, đã không có ai theo đuổi nữa rồi, có kết hôn hay không đã không còn quan trọng nữa, mà quan trọng nhất là có một tri kỷ có thể cùng trò chuyện.
Lúc này, nhìn thấy thái độ cả Từ Quân Nhiên như vậy, Tạ Mỹ Quyên cũng như mở cờ trong bụng, cúi đầu nhỏ nhẹ nói:
- Tôi biết cậu phải đến xã Trường Thanh làm bí thư, nhất định phải chuẩn bị một chút, vậy tôi chờ cậu từ Thủ đô trở về.
Người phụ nữ đanh đá chua ngoa lúc nãy giờ lại đột nhiên dịu dàng như vậy, khiến cho Từ Quân Nhiên vô cùng kinh ngạc.
Vất vả lắm mới thoát khỏi được Tạ Mỹ Quyên, Từ Quân Nhiên thở phào nhẹ nhõm, hắn thật không quen với tính cách hấp tấp đó của Tạ Mỹ Quyên.
Từ Quân Nhiên không khỏi lắc đầu cảm khái:
- Đây là kiểu phụ nữ gì đây, cũng chỉ là xem một bức ảnh khiêu dâm, lại gây ra án phong lưu.
Hắn cũng hiểu rõ người ta đã làm ra đến mức này rồi, nếu như mình còn không đưa ra một thái độ rõ ràng thì thật không đang mặt nam nhân rồi. Chuyện này không dính dáng gì đến chuyện quan trường, chỉ thuần túy là vấn đề giữa nam và nữ.
Từ Quân Nhiên trở lại nhà khách huyện ủy, thu dọn một chút đồ, quyết định trở lại Thủ đô.
Vừa ra khỏi cửa, Từ Quân Nhiên đã liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc:
- Bí thư Từ, anh định đi đâu à?
Xuất hiện trước mặt Từ Quân Nhiên chính là chủ nhiệm văn phòng chình phủ Hoàng Hải , cũng là cậu của Thôi Tú Anh, Từ Quân Nhiên đã nghe nói, chuyện của Vương Trường Lâm không liên quan đến Hoàng Hải, cho nên gã vẫn làm chủ nhiệm văn phòng chính phủ.
Từ Quân Nhiên nhướng mày, liếc nhìn mấy thứ đồ mà Hoàng Hải đang xách trên tay, mặt không hề biểu cảm hỏi:
- Chủ nhiệm Hoàng, anh thế này là có ý gì đây?
Hoàng Hải cười lớn giơ mấy đồ trên tay lên:
- Không phải là sắp sang năm mới rồi hay sao, tôi thấy Bí thư từ đây chỉ có một mình ở huyện này, không có thân thích gì, cho nên mang đến cho anh mấy món đặc sản, nếu anh muốn về nhà, có thể mang theo, coi như là một chút tấm lòng của tôi.
Từ Quân Nhiên nhìn Hoàng Hải, trong lòng thầm thở dài một cái, trước ngạo mạn, sau lại cung kính, tên này thật chẳng khác nào con tắc kè hoa cả!
Bạn cần đăng nhập để bình luận