Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 518: Quyến rũ tôi đi.

Một người phụ nữ xinh đẹp có thể khiến cho một thanh niên trẻ hơn mình rất nhiều nhìn đăm đăm, Vương Hiểu Nhu không mừng thầm không được. Huống hồ thanh niên trẻ tuổi này cũng có sức hấp dẫn chết người, được đàn ông có mị lực thưởng thức không có gì xấu cả.
- Tiểu háo sắc, cậu đợi tôi chút đã.
Liếc nhìn Từ Quân Nhiên một cái, Vương Hiểu Nhu rót nước xong, buông một câu xong liền quay người xinh đẹp rời đi, bước vào phòng ngủ trước.
Từ Quân Nhiên thầm nghĩ không biết được ai đang hy vọng mình càng thêm háo sắc một chút nữa, nhưng mà những lời đó hắn chỉ nghĩ trong lòng thôi, không hề nói trước mặt Vương Hiểu Nhu, tuy không biết trong hồ lô Vương Hiểu Nhu bán thuốc gì, nhưng hắn vẫn nên ngồi trong phòng khách đợi cô ra.
Đợi hơn nữa ngày, ly nước Từ Quân Nhiên cũng sắp uống hết rồi, nhưng Vương Hiểu Nhu vẫn chưa ra, cau mày, Từ Quân Nhiên đứng dậy, bước từng bước đến cửa phòng ngủ, đẩy cửa đi vào trong.
- Chị Nhu, chị . . .
Vừa mới nói ba chữ, Từ Quân Nhiên liền ngẩn người ra, bị những thứ trước mặt làm ngẩn người.
Hai mảnh thịt trắng ngần đầy đặn vểnh lên, giữa là một sợi dây màu hồng phấn nhỏ đến nỗi không thể nhỏ hơn nữa, cái lưng trắng nõn bóng loáng xinh đẹp, trời ạ, Từ Quân Nhiên ngây ngẩn ngay lập tức. Tuy không phải lần đầu thấy thân hình trần như nhộng của người phụ nữ này, nhưng không biết tại sao, Từ Quân Nhiên đột nhiên cảm thấy người phụ nữ trước mặt rất đẹp.
Người phụ nữ xinh đẹp từ trong gương nhìn thấy Từ Quân Nhiên há hốc mồm, lại không hề kinh ngạc, vì cô nhận ra hắn, gò má xinh đẹp của cô đỏ ửng, dùng tay che kín ngực, chỉ có thể che phía trước lộ phía dưới, quần lót nhỏ phía dưới càng thêm trong suốt, trong suốt đến nỗi có thể nhìn thấy hết. . .
- Cậu. . . sao cậu không nhắm mắt lại!
Giọng nói của người phụ nữ có chút hoảng hốt lo sợ, cũng không biết là thật hay giả.
Từ Quân Nhiên mới phản ứng lại, cười haha, bước đến trước mặt Vương Hiểu Nhu:
- Nói, là ai đưa cho chị những thứ này.
Hắn thông minh thế nào, đối với Vương Hiểu Nhu mà nói, cách quyến rũ đàn ông này có chút quá tiên tiến, Từ Quân Nhiên còn lâu mới tin Vương Hiểu Nhu lớn lên ở huyện Phú Lạc, người phụ nữ hiểu được chuyện trăng hoa mới biết được tuyệt chiêu quyến rũ đàn ông, nếu như nói không có ai đứng sau lưng bày cách, có đánh chết Từ Quân Nhiên cũng không tin.
Mấu chốt nhất là, trong mối quan hệ của hai người, Từ Quân Nhiên không cho rằng chiêu trò muốn cự tuyệt nhưng lại ra vẻ mời chào này, là do một mình cô nghĩ ra.
Quả nhiên, Vương Hiểu Nhu nghe Từ Quân Nhiên nói, mặt đỏ lên cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói:
- Cái đó, tôi nhìn thấy trong sách đấy!
Dừng một chút, cô bổ sung thêm một câu nói:
- Cái đó, là sách cấm . . .
Từ Quân Nhiên nở nụ cười, nếu là người phụ nữ khác, rõ ràng biết trong nhà còn một đàn ông, thay áo cũng không đóng cửa, thì có chút cố ý dẫn sói vào nhà. Nhưng Vương Hiểu Nhu lại quên mất, quan hệ thân mật giữa hắn và cô, cho dù cô không quến rũ hắn, hắn cũng sẽ phạm sai lầm.
Cười ha ha mấy tiếng, Từ Quân Nhiên nhẹ nhàng ôm chặt Vương Hiểu Nhu, thấp giọng nói:
- Chị đó, có biết mình đang đùa với lửa không hả?
Tuy không phải lần đầu nhìn thấy thân hình hoàn mỹ của người đẹp đang ở trong lòng mình, nhưng Từ Quân Nhiên buộc phải thừa nhận, khoảnh khắc vừa rồi, hắn thật sự bị hấp dẫn, tuy bây giờ phụ nữ trong lòng, nhưng Từ Quân Nhiên cho dù có nhắm mắt lại, trong lòng cũng sẽ xuất hiện dáng vẻ cô mặc bộ nội y hấp dẫn vừa rồi, đường cong hoàn mỹ, da thịt trắng ngần, sợi dây nhỏ nửa ẩn nửa hiện, làm thân hình mềm mại của cô càng thêm quyến rũ lẳng lơ, trêu chọc người, bờ eo trắng nõn mềm mại còn thêm một vật quyến rũ nhỏ nữa, đai deo viền tơ màu đen, đai đeo nối với tất da trong suốt, thân hình quá rõ ràng, thân hình cô xuất hiện trong đầu hắn, xóa không được . . .
Nếu dùng bốn chữ để hình dung, thì nên gọi là hoạt sắc sinh hương. Cúi đầu xuống, Từ Quân Nhiên ngửi mùi hương say lòng trên người Vương Hiểu Nhu, trong đầu lập tức xuất hiện hình ảnh khiến cho Từ Quân Nhiên kiềm chế không được nơi nào đó, Vương Hiểu Nhu rõ ràng cảm giác được chỗ nào đó dưới thân mình bị đẩy, cô lập tức ngượng đỏ mặt.
- Aiya, cậu thật đáng ghét!
Giọng nói Vương Hiểu Nhu vang lên, giọng điệu mê chết người.
Từ Quân Nhiên cười ha ha, nhẹ nhàng vuốt ve bờ eo Vương Hiểu Nhu một chút, đó là nơi mẫn cảm nhất của cô.
- Đồ xấu xa, cậu lại không thành thật nữa rồi!
Vương Hiểu Nhu cười khanh khách, một tay khác của cô, lại thuận theo bụng Từ Quân Nhiên, lướt qua nơi đang trào dâng, đồng thời ở nơi cực mẫn cảm đó, nhẹ nhàng điểm một cái.
- Hừ !
Trong nháy mắt, Từ Quân Nhiên thiếu chút nữa phát tiết ra ngoài, tuy hắn rất háo sắc, nhưng từ trước đến giờ chưa từng bị ai quyến rũ như vậy, cũng không biết rốt cuộc Vương Hiểu Nhu học gì trong sách cấm đó, sao lại trở nên biết đối phó đàn ông như vậy.
Dục vọng của Từ Quân Nhiên xem như bị Vương Hiểu Nhu quyến rũ hoàn toàn. Hai tay anh quấn quanh bờ eo người phụ nữ, sau đó đi xuống, đi tới bờ mông nơi khiến cô cảm thấy ngứa ngáy khó chịu, cách nội y bắt đầu nhẹ nhàng xoa nắn.
Hô hấp Vương Hiểu Nhu trở nên dồn dập hơn với động tác của Từ Quân Nhiên, thân thể bất giác vặn vẹo liên hồi, đuổi theo bàn tay quái ác to lớn kia, đôi mắt xinh đẹp như nước mê hoặc, đôi môi nóng như lửa nói:
- Đồ xấu xa, bàn tay háo sắc của cậu đang sờ chỗ nào của chị vậy?
- Chị ngoan, vừa rồi chị sờ chỗ nào của tôi vậy?
Từ Quân Nhiên cười hỏi ngược lại.
Vương Hiểu Nhu ai oán liếc nhìn Từ Quân Nhiên, đôi tay trắng nõn từ từ nhấc lên, quấn quanh cổ người đàn ông, cái ấy trắng ngần phát ra mùi thơm, khiến Từ Quân Nhiên có chút say mê đột nhiên xúc động muốn hung hăng cắn mút.
- Quân Nhiên, cậu có cho rằng chị rất phóng đãng, rất hạ tiện, giống như kĩ nữ quyến rũ cậu không?
Vương Hiểu Nhu đột nhiên có chút lo lắng nhìn Từ Quân Nhiên nói.
- Sao có thể? Tôi biết chị thật sự thích tôi.
Từ Quân Nhiên nhẹ nhàng vuốt ve thân thể người phụ nữ, cười nói. Thật sự hắn hiểu Vương Hiểu Nhu đang nghĩ gì, nên mới phóng đãng như vậy, cũng vì sợ mất hắn, hy vọng dùng cách thức này mê hoặc hắn. Nếu không phải yêu một người đến một mức nào đó, cô nhất định sẽ không chọn cách thức này. Phải biết đây là thời đại những năm 80, suy nghĩ của mọi người còn chưa có phóng khoáng như sau này, càng không nói đến việc lén coi sách cấm, còn hy sinh nhiều như vậy, đối với Vương Hiểu Nhu mà nói, hoàn toàn cần phải cổ vũ dũng khí cuộc sống lớn nhất cho cô mới được.
Cười dịu dàng, Từ Quân Nhiên nhẹ nhàng vuốt ve đôi chân trắng nõn của Vương Hiểu Nhu, dịu dàng nói:
- Hơn nữa, chị lại quyến rũ như vậy, khiến người ta lưu luyến không quên, tôi đây sao có thể không động lòng chứ?
- Vậy tối nay, tôi phải chăm sóc cậu cẩn thận, được không?
Vương Hiểu Nhu như tơ vậy ngã vào lòng Từ Quân Nhiên.
- Chị, tôi không thể cho chị danh phận được, xin lỗi.
Từ Quân Nhiên nỉ non nói, hắn không muốn gạt mình, cũng không muốn gạt Vương Hiểu Nhu.
- Chị biết, cậu đó, thật thích nói thật lòng, một chút lời ngon ngọt cũng không nói chị nghe.
Vương Hiểu Nhu liếc mắt nhìn Từ Quân Nhiên, cắn nhẹ lên tai Từ Quân Nhiên.
Giọng nói Từ Quân Nhiên rất bình tĩnh:
- Tôi không hy vọng có một ngày chị hối hận, có ngày chị sẽ hận tôi.
- Quân Nhiên, cậu là người tốt.
Vương Hiểu Nhu dịu dàng nói:
- Chị biết, kiếp này chị có thể sẽ không gặp được người tốt hơn cậu. Không danh phận thì sao chứ? Phụ nữ không phải chỉ có thể dựa vào đàn ông để sống, nếu như để chị lấy một người đàn ông hung bạo, chị thà cả đời không lấy chồng.
Nghe xong cô nói, Từ Quân Nhiên cười khổ một hồi, Vương Hiểu Nhu đi theo mấy người chị Chu một thời gian dài, góc độ và phương thức suy nghĩ vấn đề đã thay đổi, nếu là trước đây, cô nhất định sẽ không suy nghĩ như vậy.
Do dự một chút, Vương Hiểu Nhu thấp giọng nói:
- Có một số chuyện, nên xem như bí mật cả đời không nên nói. Bí mật giữa tôi và cậu, được chứ?
Từ Quân Nhiên hiểu rõ, cô không hy vọng Tạ Mỹ Quyên biết chuyện này, huống hồ Tạ Mỹ Quyên với Vương Hiểu Nhu là bạn bè mười mấy năm, bây giờ hai người có chung bạn trai, điều này đối với Vương Hiểu Nhu mà nói, đó mới là sự dày vò tra tấn lớn nhất.
Gật đầu, Từ Quân Nhiên nói:
- Chị yên tâm, tôi biết phải làm như thế nào.
- Hì hì, cậu quả nhiên giống như trong sách viết, tình nhân ưu tú nhất.
Vương Hiểu Nhu tự nhiên cười, tiếp tục nói:
- Xem chuyện xảy ra tối nay của chúng ta, là bí mật cả đời sẽ không nói ra.
Nói xong, Vương Hiểu Nhu dùng bàn tay như ngọc của mình từ từ dùng sức, đè thấp cổ Từ Quân Nhiên, chủ động quấn lấy người Từ Quân Nhiên. Cô gần như điên cuồng áp thân hình mềm mại của mình vào lòng Từ Quân Nhiên, cái miệng nhỏ dường như hạt mưa hôn lên môi, dùng sức ma sát trước ngực Từ Quân Nhiên, dường như hận không thể hòa vào làm một với Từ Quân Nhiên, tùy ý người đàn ông trước mặt chà đạp mình.
Đối diện với một sự quyến rủ như vậy, Từ Quân Nhiên không thể nào kiềm chế nổi bản thân nữa, bàn tay lớn lướt qua cái đùi bóng loáng của cô, xâm nhập vào sâu bên trong cô.
Vương Hiểu Nhu bị Từ Quân Nhiên vuốt ve cả buổi, thoải mái rên hừ hừ, bỏ mặc tất cả nằm trong lòng Từ Quân Nhiên, giống như bạch tuột vây quấn lấy người anh, đôi môi tuyết trắng nhẹ giơ cao, quấn lấy đùi Từ Quân Nhiên dùng sức liếm. Lồng ngực người đàn ông này rất rộng, khiến Vương Hiểu Nhu có cảm giác an toàn, mặt Vương Hiểu Nhu bắt đầu nóng lên, khi người cô trở nên nóng mềm nhũng ra, cũng cảm giác được sự thay đổi trên người Từ Quân Nhiên.
Ngay lúc hai người không ngừng vuốt ve nhau, cái bụng nhỏ mấu chốt của cô chạm phải chỗ dâng trào của người đàn ông, đốm lửa nóng mạnh mẽ đó đang ở chỗ khiến cô ngại ngùng.
Tuy không phải lần đầu tiếp xúc thân mật như vậy, thậm chí buổi tối hôm nay bản thân còn bỏ mặc tất cả quyết tâm dùng hết tất cả cách thức để quyến rũ người đàn ông trước mắt này, nhưng đến bây giờ, Vương Hiểu Nhu đột nhiên có một cảm giác ngại ngùng, vừa cảm thấy bản thân quá phóng đãng, vừa cảm thấy bản thân có thể hạnh phúc như vậy thì vui lắm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận