Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 356: Quả mìn.

Lúc chạng vạng tối, Từ Quân Nhiên lê cơ thể mệt mỏi quay về ký túc xá.
Buổi chiều thăm hỏi ở thôn Hậu Truân, cũng không có kết quả gì, đi cùng mấy cán bộ ủy viên thôn Hậu truân, Từ Quân Nhiên thăm hỏi mấy hộ nghèo khó, phát hiện ra họ thực sự vì điều kiện quá kém, căn bản không có nổi một khoản tiền, thấy trẻ con mười ba mười bốn tuổi vì gia đình nghèo khó mà không thể đi học, biểu cảm của Từ Quân Nhiên rất khó coi. Theo lời nói của Trần Ái Quốc, thôn Hậu Truân, thôn Tân Hòa và cả thôn Liên Hợp, là mấy thôn nghèo nhất xã Trường Thanh.
- Bí thư Từ trở về rồi.
Ở cửa ký túc xá, Từ Quân Nhiên đụng phải Dương Liên Hoa, chị ta mặc một chiếc áo bông, xem bộ dạng dường như là phải ra ngoài.
Từ Quân Nhiên nhìn thoáng qua Dương Liên Hoa, gật đầu:
- Chị Dương đi ra ngoài?
Dương Liên Hoa gật đầu, lập tức cười nói:
- Bí thư Từ, lúc chiều, tôi gọi mấy người, thu dọn ký túc xá của cậu một chút rồi.
Ngẩn người, Từ Quân Nhiên cảm kích nói:
- Làm phiền chị rồi.
Trong lòng hắn có tâm trạng, cũng không nói nhiều với Dương Liên Hoa, thấy bóng lưng yểu điệu của chị ta đi xa, trong lòng có chút kỳ quái, người phụ nữ chồng già vợ trẻ này, không ở cùng chồng Trần Ái Quốc, theo cách nói của Trần Ái Quốc, là vì một cô bé như Thôi Túc Anh ở trong ký túc xá, ban tổ chức không yên tâm, để Dương Liên Hoa đến ở cùng cô ta.
Nếu là đúng như lời nói này, vì sao Từ Quân Nhiên vẫn cảm thấy, Dương Liên Hoa lúc nhắc tới Trần Ái Quốc, có chút không được tự nhiên?
Cười khổ lắc đầu, Từ Quân Nhiên phá lên cười, mình mà lại quan tâm đến chuyện nhà của người khác, đúng là rãnh rỗi quá.
Cất bước đi vào ký túc xá. Giống như Dương Liên Hoa nói, gian phòng này vốn rất hỗn loạn cũ nát, lúc này được người ta sửa sang lại rất sạch sẽ, giường chiếu đều được trải sẵn, trên bàn bày một chậu hoa, còn có mấy cái ghế gỗ đặt ở đó.
Vừa đặt đồ lên giường, Từ Quân Nhiên còn chưa kịp rửa mặt, đã có người tới gõ cửa.
- Cốc! Cốc! Cốc!
Một tràng tiếng gõ cửa truyền tới, ngoài cửa có một tiếng vang lên:
- Bí thư Từ có nhà không, tôi là lão Vu đây.
Vu Thanh Hải?
Biểu tình của Từ Quân Nhiên trong khoảnh khắc có chút đình trệ. Lập tức đứng dậy đi lên trước mở cửa, nhìn Vu Thanh Hải ngoài cửa cười nói:
- Trưởng làng Vu, ngài chưa nghỉ ngơi sao?
Ở cửa bất ngờ xuất hiện phó tổ trưởng tổ công tác thôn Liên Hợp Vu Thanh Hải, lúc này ông mặc một chiếc áo khoác màu xanh quân đội. Đội mũ da chó, nhìn không giống một lãnh đọa, mà giống như một ông lão nông thôn bình thường, cười nói với Từ Quân Nhiên:
- Bí thư Từ, vừa trở về à?
Tuy Từ Quân Nhiên không biết làm sao ông ta biết được, nhưng vẫn gật đầu:
- Vừa về đến nhà, trưởng làng Vu có chuyện?
Nhưng hắn biết, Vu Thanh Hải trong ba thôn quản lý tổ công tác thôn Liên Hợp rất có uy tín, trước kia Vương Tường Lâm có nói qua, trong công việc của mình ở tổ công tác. Thỉnh giáo bác đồng chí nhiều. Mà bác đồng chí, tất nhiên là chỉ Vu Thanh Hải rồi.
Vu Thanh Hải nhìn phòng Từ Quân Nhiên, bỗng mở miệng nói:
- Bí thư Từ có thời gian không? Nếu có, tới nhà tôi uống một chén đi.
Từ Quân Nhiên sững sờ, làm thế nào cũng không ngờ tới. Vu Thanh Hải đột nhiên đến thăm nhà, lại còn mởi mình đến nhà uống rượu.
Nhưng hắn nghĩ lại, cũng biết đây là cơ hội kéo gần quan hệ giữa mình với Vu Thanh Hải, dứt khoát cười gật đầu:
- Vậy được. Tôi quấy rầy bác trưởng làng rồi.
Vu Thanh Hải gật đầu, thấy Từ Quân Nhiên quay vào lấy túi, hai người mới đi ra khỏi biệt thự.
Trên mặt đất có không ít tuyết, hai người một bước sâu một bước nông đi về phía trước, Từ Quân Nhiên vừa đi vừa cưởi hỏi:
- Nhà của trưởng làng Vu ở đây?
Vu Thanh Hải cười gật đầu:
- Đúng vậy, từ nhỏ lớn lên ở chỗ này, mấy năm rời đi tham gia quân ngũ, sau khi phục biên vẫn luôn ở chỗ này, hơn mấy chục năm trôi qua, cảm tình này rất sâu nặng.
Nói xong, hắn chỉ vào khu rừng thông cách đó không xa nói:
- Khu rừng kia, là khi tôi còn nhỏ trồng, bây giờ đã lớn rồi…
Từ Quân Nhiên nhìn theo hướng ngón tay ông ta chỉ, quả nhiên, cách đó không xa, có một rừng thông diện tích không nhỏ, xem ra chắc là nơi Vu Thanh Hải nói đến.
Nhà của Vu Thanh Hải cách biệt thự cũng không xa, nói chính xác là trong thôn Liên Hợp, hai người đi khoảng năm sáu phút, liền đến trước một cửa sân bình thường, Vu Thanh Hải quay người nói cười với Từ Quân Nhiên:
- Cũng không có gì ngon, hai chúng ta tùy tiện uống mấy chén, nói chuyện phiếm vài câu.
Từ Quân Nhiên khách sáo, trong lòng lại bồn chồn, xem ra đây không phải là mời khách ăn cơm bình thường, không chừng còn là một bữa Hồng Môn Yến.
Nhà Vu Thanh Hải không nhiều người, chỉ có vợ ông ta và con gái và con rể, theo giới thiệu của ông, con trai và con dâu ở trong xã, ngày thường đều không về.
- Đây là Mã lực con rể của tôi…
Vu Thanh Hải chỉ người trong nhà mình giới thiệu với Từ Quân Nhiên.
Mã Lực vội bước tới bắt tay Từ Quân Nhiên:
- Xin chào bí thư Từ.
Từ Quân Nhiên lại sững sờ:
- Ồ, kế toán Mã, là cậu.
Hóa ra đây là Mã Lực này, là lúc công tác kiểm tra thôn Hậu Truân, kế toán hội ủy thôn Hậu Truân đi kiểm tra cùng mình.
Mã Lực khách sáo cười, Vu Thanh Hải ở một bên chậm rãi mở miệng cười nói:
- Đúng vậy, tiểu tử này ỷ vào quan hệ của tôi, lăn lộn ở bên Hậu Truân.
Từ Quân Nhiên biết chắc chắn không đơn giản như vậy, nếu thực sự là như vậy, chỉ sợ Vu Thanh Hải hôm nay cũng không mời mình ăn cơm. Cái gọi là Hồng Môn Yến, đại khái là như thế này.
Vợ cùng con gái Vu Thanh Hải cho mấy người dọn rượu và thức ăn lên, cũng không phải là thứ gì, đều là đồ ăn nông thôn bình thường, lại có một ít rượu đế.
- Bí thư Từ đến từ thành phố, thâm sơn cùng cốc chúng tôi, không có gì tốt, cậu đừng thấy lạ.
Vu Thanh Hải nhìn Từ Quân Nhiên, bưng chén rượu lên mở miệng nói câu đầu tiên. Ông ta nói lời này không có chút khoa trương nào, dù sao thân phận Từ Quân Nhiên đặc biệt, người sáng suốt cũng nhìn ra được, người ta còn là mạ vàng, người từ thành phố đến đều thanh tao, Vu Thanh Hải không hy vọng Từ Quân Nhiên cảm thấy mình đón tiếp hắn không chu đáo.
Từ Quân Nhiên nở nụ cười, nâng chén rượu đụng vào chén của Vu Thanh Hải nói:
- Trưởng làng Vu, ngài nói lời này khách sáo rồi. Trước khi đến, trưởng làng Vương đặc biệt dặn dò tôi, nói ngài là Trấn Sơn Chi Bảo của tổ công tác chúng ta, dặn tôi có việc gì thỉnh giáo ngài nhiều. Tục ngữ nói, nhà có người lớn, như có bảo vật, theo tôi thấy, ngài chính là bảo vật của tổ công tác chúng tôi đấy.
Mọi người trên thế giới đều cần có người giúp đỡ, không ai không thích nghe khen ngợi, huống chi người khen ngợi có thân phận không bình thường, sau khi Vu Thanh Hải nghe được những lời của Từ Quân Nhiên, lộ ra nụ cười chạm đến đáy lòng, ngửa cổ uống cạn chén rượu, lau miệng một cái nói:
- Bí thư Từ là người thành thật, đừng an ủi kẻ tiểu nhân!
Từ Quân Nhiên cười ha ha, bất động không tỏ vẻ gì uống cạn rượu trong chén, nhìn Vu Thanh Hải:
- Bác trưởng làng, hôm nay ngài gọi tôi tới, e không phải chỉ nói chuyện phiếm chứ?
Trong mắt Vu Thanh Hải lóe lên một vòng hàn quang, đặt chén rượu xuống, từng câu từng chữ nói với Từ Quân Nhiên:
- Vậy không biết bí thư Từ cậu, có gan lật cái nắp của xã Trường Thanh?
Vẻ mặt của Từ Quân Nhiên đột nhiên trở nên khó nhìn, làm thế nào hắn cũng không nghĩ tới, Vu Thanh Hải vậy mà lại nói một câu như vậy với mình, phải biết rằng bản thân chẳng qua chỉ là một phó bí thư mới đến Đảng ủy xã vài ngày, nói thẳng ra, người thường nhìn vào, đương nhiên không phải là đối tượng tốt để dựa vào. Nhưng Vu Thanh Hải này vẫn cứ chọn mình, chẳng lẽ ông ta cho rằng mình có chỗ dựa lớn nào sao?
Chần chờ một chút, Từ Quân Nhiên từ từ cầm chén rượu lên, nhấp một ngụm nói với Vu Thanh Hải:
- Trưởng làng Vu, ngài đang nói đùa à?
Vu Thanh Hải dường như đã sớm biết Từ Quân Nhiên sẽ có phản ứng như vậy, gật gật đầu với con rể từ lúc nãy vẫn chưa nói câu gì, chỉ thấy Mã Lực thận trọng rút một xấp giấy trong túi bên cạnh ra, đặt lên giường sưởi giữa hai người.
Đây là loại giường sưởi thường thấy ở phương Bắc, lúc này trong phòng chỉ có hai cha con Vu Thanh Hải và Mã Lực, thêm cả Từ Quân Nhiên.
Vu Thanh Hải cầm lấy xấp giấy, đưa cho Từ Quân Nhiên:
- Bí thư Từ, cậu xem cái này trước đi.
Trong lòng Từ Quân Nhiên tuy có chút kinh ngạc, nhưng vẫn nhận thứ kia, xem rồi, nhưng sau khi giở không được mấy trang, vẻ mặt của Từ Quân Nhiên lập tức trở nên nghiêm túc.
Sau một hồi lâu, Từ Quân Nhiên cẩn thận đặt thứ quan trọng này xuống, ngẩng đầu nhìn Mã Lực:
- Thứ này, sao cậu có được?
Mã Lực nhìn thoáng qua cha vợ Vu Thanh Hải, thấy ông gật đầu mới cúi đầu nhìn Từ Quân Nhiên trả lời:
- Đây là mấy năm nay tôi tự ghi chép lại.
Từ Quân Nhiên nhướng mày:
- Cậu ghi lại những thứ này làm gì?
Hắn lập tức hồ nghi nhìn Vu Thanh Hải, từng câu từng chữ hỏi:
- Trưởng làng Vu, tôi cần một lời giải thích.
Vu Thanh Hải thở dài một hơi, cầm bầu rượu rót đầy cho mình và Từ Quân Nhiên, sau khi uống một ngụm, mới bắt đầu nói:
- Còn không phải tên tiểu nhân An Duy Minh kia ép sao.
- An Duy Minh?
Từ Quân Nhiên lập tức ngây ngẩn cả người, không thể tưởng tượng được bên trong chuyện này, còn có liên quan đến anh ta.
Thứ Mã Lực vừa đưa cho mình nhìn, rõ ràng là ba năm gần đây, một danh sách tổ công tác dự trữ thôn Hậu Truân thu được, mà nguyên nhân Từ Quân Nhiên kinh ngạc, không phải vì danh sách này có vấn đề gì, mà vì trên bảng danh sách này, viết là các khoản dự trữ của thôn Hậu Truân phần lớn, đã được giao nộp xong rồi.
Phải biết rằng, buổi sáng Từ Quân Nhiên ở tổ công tác xem qua một bản không khác lắm, ở trên rất rõ ràng, lãi suất nộp lên trên hàng năm của thôn Hậu Truân chưa đủ 30%. Mà ở trong bản khai của Mã Lực, lãi suất nộp lên là 70%.
Cho dù Từ Quân Nhiên là người không chuyên về lĩnh vựa tài chính, lúc này cũng nhìn ra được dấu hiệu mờ ám. Chỉ có điều bây giờ hắn có chút không hiểu, An Duy Minh và Vu Thanh Hải rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ, chuyện này thật sự giống như Vu Thanh Hải nói, ẩn giấu bí mật gì không thể nói với người khác? Nếu đúng như vậy, vậy thì mình, có phải đã đạp một chân lên mìn bất cứ lúc nào cũng có thể nổ không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận