Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 608: nói chuyện với lãnh đạo.

Phương Kiệt lái xe đưa Từ Quân Nhiên đến đại viện thị ủy, hai người trên đường đi vừa tán gẫu vừa kể đôi chút tình hình trong tỉnh.
- Anh rể, cái vị chủ tịch tỉnh Trần dạo gần đây có vẻ không ngồi yên.
Phương Kiệt cười hì hì nói với Từ Quân Nhiên, cái vị kia trong miệng anh ta đương nhiên chính là người đứng đầu Tỉnh ủy hiện tại.
Từ Quân Nhiên khoát khoát tay:
- Chuyện của lãnh đạo lớn, không phải là chuyện chúng ta nên bàn luân. Bây giờ tôi vẫn chỉ là cán bộ cấp thấp, con đường đi phía trước vẫn còn xa lắm.
Phương Kiệt cười :
- cũng không tệ đâu, chưa biết chừng không lâu nữa, người cấp Sở còn phải vẫy tay chào anh đấy.
Từ Quân Nhiên bất đắc dĩ lắc đầu, cười khổ:
- Nếu được đơn giản như thế thì tốt rồi. Hơn nữa càng ở trên cao đường đi càng gian nan, bước lên quá nhanh căn cơ sẽ không vững.
Đây đều là những lời thực lòng hắn nói với Phương Kiệt. Cha của Phương Kiệt cùng cha Trần Hoành Đạt đều xem như bạn cũ của ông cụ Tào, đương nhiên đối với Từ Quân Nhiên cũng không phải người ngoài, nên hắn nói chuyện cũng không cần giấu diếm gì cả.
Phương Kiệt cười nói:
- Anh rể tiền đồ rộng mở, nhưng mà làm sao tự do thoải mái bằng thằng em này được. Ông già nhà em bắt em xuống cơ sở, em đánh chết cũng không đi, đã xin đình lương giữ chức rồi. Xã hội bây giờ kiếm tiền mới là vương đạo, có tiền có cái gì là không thể?
Từ Quân Nhiên nhướng mày
- Tiền là đồ tốt nhưng không phải vạn năng. Anh nói với chú, đừng xem hiện tại kiếm tiền dễ liền phóng túng buông thả chính mình. Bất kể là làm ăn hay là làm người, đều phải đi theo con đường chính đạo, bằng không, cứ coi như không nghĩ cho người khác, thế chú không định nghĩ cho cha mình sao? Ông ấy ở vị trí cao, nếu chú vì tiền mà xảy ra chuyện cũng chính là đã hại ông ấy rất nặng có biết chưa?
- Anh ,yên tâm, em hiểu.
Phương Kiệt gật đầu, từng lời của Từ Quân Nhiên anh ta đều nghe rất rõ ràng. Tuy nói lời của Từ Quân Nhiên không hề khách khí, nhưng anh ta cũng hiểu đều là muốn tốt cho mình. Dù sao Từ Quân Nhiên cũng là người làm quan, tiền đồ lại rộng mở, còn anh ta thì có một người cha làm cấp phó chủ tịch tỉnh. Nói hơi khó nghe là, Phương Kiệt có thể có hôm nay nếu không nhờ có ông già làm quan cấp cao thì những thứ ấy rất khó mà có được.
Xe rất nhanh đã đi tới Đại viện thành ủy, Từ Quân Nhiên nói Phương Kiệt dừng xe để hắn tự mình đi vào, dặn Phương Kiệt cứ việc về trước:
- Chú đi về trước, tôi cũng không biết ở đây bao giờ mới xong việc được.
Phương Kiệt gật gật đầu:
- Vậy được, em về chuẩn bị một chút, buổi tối sẽ làm một buổi chúc mừng anh rể.
Từ Quân Nhiên liếc mắt nhìn anh ta, tên tiểu tử này đúng là tính công tử nặng mà.
Đưa mắt nhìn chiếc xe đi xa, Từ Quân Nhiên đang định nhấc chân bước vào trong, thì tai bỗng nghe thấy một trận cười từ đâu:
- Chậc, chậc không tệ nhỉ, còn có xe đưa đón.
Hắn quay đầu thì phát hiện hóa ra là Tạ Mỹ Quyên, đang cười duyên dáng nhìn hắn, trong tay cô ta còn cầm theo túi văn kiện, rõ ràng là đã đứng đây từ lâu.
Từ Quân Nhiên bất đắc dĩ lắc đầu:
- Là xe của Phương Kiệt, chị cũng biết cậu ấy mà. Đúng rồi, cô đứng đây để đợi tôi phải không?
Tạ Mỹ Quyên giương lên túi văn kiện trong tay mình, vừa cười vừa nói:
- Bộ trưởng Liễu bảo tôi đứng đây chờ cậu, thuận tiện mang cậu đến gặp bà ấy.
Bộ trưởng Liễu, chính là phó bí thư Thành ủy kiêm phó Bộ trưởng bộ tổ chức hiện tại – Liễu Như Thị.
- Thật sao?
Từ Quân Nhiên đi đến gần Tạ Mỹ Quyên, ngó trái ngó phải không có ai, lúc này mới nói nhỏ:
- Tôi còn tưởng rằng chị cố ý đến để chờ tôi cơ.
Tạ Mỹ Quyên liếc nhìn hắn, trái tim trong lồng ngực tự nhiên đập loạn xạ cả lên:
- Cậu đi chết đi, buổi tối tôi sẽ tìm cậu để chúc mừng cậu thăng chức.
Từ Quân Nhiên nghe vậy cả người nóng lên, vừa nghì tới hai người đã thật lâu không thân mật, trong lòng không nhịn được mà sục sôi.
Hai người một trước, một sau đi vào văn phòng làm việc của Liễu Như Thị, Tạ Mỹ Quyên gõ cửa, cùng lúc bên trong liền vang lên tiếng của bộ trưởng Liễu:
- Xin mời vào.
Tạ Mỹ Quyên đẩy cửa đi vào, cười nói:
- Bộ trưởng, tôi đã đưa đồng chí Từ Quân Nhiên đến.
Liễu Như Thị nhìn thoáng Từ Quân Nhiên đứng sau cô ta, gật gật đầu:
- Ngồi đi, trưởng phòng Tạ, cô còn bận việc cứ đi trước đi.
Từ Quân Nhiên kinh ngạc nhìn Tạ Mỹ Quyên hắn nhớ rõ cô ấy là trưởng khoa, sao thoáng một cái đã lên chức trưởng phòng rồi?
Chứng kiến bộ dạng sững sờ của Từ Quân Nhiên, Liễu Như Thị mỉm cười:
- Chủ tịch huyện Từ chắc còn chưa biết nhỉ? Đồng chí Tạ Mỹ Quyên của chúng ta bây giờ đã là trưởng khoa khoa hai của bộ tổ chức, đồng thời cũng là phó bộ trưởng bộ tổ chức.
Từ Quân Nhiên lúc này mới hiểu, nói với Tạ Mỹ Quyên:
- Chúc mừng, chúc mừng.
Tạ Mỹ Quyên tự nhiên cười đáp lại rồi đi ra ngoài, để lại trong văn phòng chỉ còn hai người.
Liễu Như Thị yên lặng đánh giá Từ Quân Nhiên. Bà không đứng dậy, ánh mắt quan sát chàng trai trẻ đứng cách khá xa bàn làm việc này, thấy người này mang vẻ bình tĩnh ngồi xuống, dáng thẳng tắp không có gì là khẩn trương, khóe miêng không nhịn được nở nụ cười:
- Đồng chí Từ Quân Nhiên, cậu không khẩn trương sao?
Theo Liễu Như Thị biết, cán bộ đi đến văn phòng lãnh đạo hầu như ai cũng sẽ cảm thấy có một chút khẩn trương. Những người đến đây bà gặp ai mà không mang vẻ cẩn thận dè dặt, chỉ sợ sẽ phạm lỗi. Nhưng mà người tên Từ Quân Nhiên một chút dáng vẻ khẩn trương cũng không có, dường như xem lúc này chẳng khác khi bình thường là bao.
Từ Quân Nhiên mỉm cười:
- Bộ trưởng Liễu, vì sao tôi phải khẩn trương chứ?
Hắn lại không làm sai cái gì, chẳng qua là ngồi xuống nói chuyên với lãnh đạo thôi, sao phải khẩn trương chứ? Hơn nữa, kiếp trước kiếp này Từ Quân Nhiên cũng gặp không ít các đại nhân vật còn to hơn nhiều. Nhân vật lớn chức cao quyền trọng giống như bộ trưởng bộ tổ chức Liễu Như Thị giống như “ cá diếc sang sông” (ý là rất nhiều) vậy, bảo rằng hắn khẩn trương nếu như gặp thủ trưởng cấp cao nhất còn được, hôm nay gặp Liễu Như Thị mới chỉ là lãnh đạo cấp phó sở, căn bản hắn chẳng hề có ý nghĩ khẩn trương.
- Đồng chí Từ Quân Nhiên, tôi đại diện các lãnh đạo thông báo với anh một chuyện, căn cứ kết quả thảo luận của hội nghị Thường ủy huyện ủy, quyết định bổ nhiệm cậu làm Bí thư huyện ủy huyện Phú Lạc, mong cậu có thể làm tròn chức trách của mình, nỗ lực xây dựng huyện Phú Lạc trở thành…
Liễu Như Thị nhìn thoáng qua Từ Quân Nhiên, không nói thêm gì nữa, lấy ra một phần văn kiện máy móc đọc lên.
Thời gian chưa đến một năm, mà đây đã là lần thứ hai bà đại diện lãnh đạo nói chuyện cùng Từ Quân Nhiên. Mặc dù hiện tại vị trí đã thay đổi, nhưng nói ra cũng vẫn chỉ là mấy lời nhàm chán tầm thường đó.Từ Quân Nhiên cũng hợp tác bày ra bộ dạng chăm chú lắng nghe, gật gật đầu liên tục. Dù sao đã diễn thì phải diễn diễn đến cùng.
Từ Quân Nhiên vẫn hết sức bội phục vị Liễu bộ trưởng này. Thật không hổ là bộ trưởng tổ chức, nói ra những lời khách sáo cũng có thể xuất khẩu thành thơ, trật tự mạch lạc, mỗi một điểm liệt kê cũng rất rõ ràng, rành rành không có chuyện gì lớn thế mà cũng nói được liên tiếp không ngừng gần nửa giờ. Từ Quân Nhiên nhịn không được âm thầm cân nhắc, có lẽ sau này bản thân cũng phải cố gắng học theo công phu nói nhảm. Thân ở quan trường, nhiều khi không thể tránh khỏi phải nói lôi thôi dài dòng.
Cuối cùng, Liễu Như Thị nhìn Từ Quân Nhiên, ý vị thâm trường nói:
- 8 giờ sáng ngày mai, cậu đến bộ tổ chức, tôi và bí thư Trần cùng đi đến huyện Phú Lạc, chính thức tuyên bố quyết định bổ nhiệm cán bộ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận