Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 201: Có một số người tay quá dài.

Phùng Hồng Trình đảm nhận chức vụ Bí thư Đảng ủy hợp tác xã cũng đã được hơn một tháng rồi, đương nhiên Từ Quân Nhiên vẫn là Phó bí thư, nhưng ai ai cũng biết rằng Từ Quân Nhiên không còn ở công xã trấn Lý gia lâu nữa. Trên huyện đang truyền tai nhau rằng, Văn phòng huyện ủy có ý định lập ra một chi nhánh của bên kinh tế, và Bí thư Dương đã cân nhắc để cho Từ Quân Nhiên phụ trách.
Như tất cả mọi người thấy, công việc hiện giờ của Từ Quân Nhiên dồn hết cả vào mấy cái xí nghiệp ở công xã trấn Lý Gia. Cục diện của công xã cũng đã ổn định hơn, mặc dù trong Ban lãnh đạo cũng tiến hành một số thay đổi nhỏ, nhưng mà Từ Quân Nhiên cũng không quan tâm. Bí thư Đảng ủy là Phùng Hồng Trình. Chỉ cần Phùng Hồng Trình ủng hộ công việc của hắn, thêm vào đó trên huyện có Dương Duy Thiên để mắt đến, thì trên thực tế hắn cũng chẳng có thời gian mà đi quan tâm đến những việc khác. Thực ra, chốn quan trường cũng không đáng sợ như người ngoài vẫn tưởng tượng, mặc dù mọi người vẫn đấu đá với nhau nhưng mà tất cả đều là những kẻ ngốc, không biết lúc nào nên đấu, lúc nào nên làm việc.
Tần Quốc Đồng và Dương Duy Thiên trong các cuộc họp Thường ủy thỉnh thoảng vẫn chĩa mũi tên vào nhau. Giờ đã là tháng 10 rồi, Huyện cũng sắp có cuộc họp quan trọng rồi. Mặc dù việc Tần Quốc Đồng được chọn lên thay vào chức Chủ tịch huyện là việc chắc như đinh đóng cột, nhưng dù sao thì số phiếu bầu càng nhiều thì càng oách mà, cho nên bình thường lão ta rất ít khi dở chiêu trò để gây sự với Dương Duy Thiên.
Hơn nữa, dạo gần đây Tần Quốc Đồng cũng rất bận, lão ta không ngừng nghiên cứu, tìm hiểu ở các đội sản xuất của công xã.
Công xã trấn Lý Gia mấy lần được tiếp đón Chủ tịch huyện Tần trong tương lai.
Đương nhiên mỗi lần Tần Quốc Đồng đến thì Từ Quân Nhiên đều tìm cách để né tránh. Nếu như lần nào không thể trốn được thì hắn mới phải lộ diện, đối phó một chút vậy. Dù gì thì ai cũng biết rõ rằng, hắn và Tần Quốc Đồng không đội trời chung. Đặc biệt là trước đây Tần Quốc Đồng nuốt trọn mất 15000 tiền quỹ ngân sách của Từ Quân Nhiên, khiến cho Từ Quân Nhiên luôn canh cánh trong lòng. Mặc dù sau đó trước mặt Chủ tịch thành phố Chu Giật Quần hắn cũng đã cho Tần Quốc Đồng một đòn, nhưng trong lòng Từ Quân Nhiên chưa bao giờ cho qua chuyện này cả.
- Quân Nhiên, hôm qua lại thức đêm sao?
Nhìn thấy hai con mắt thâm quầng của Từ Quân Nhiên khi bước chân vào văn phòng mình, Phùng Hồng Trình quan tâm hỏi.
Từ Quân Nhiên lắc đầu:
- Không sao cả, Bí thư Phùng có chuyện gì sao?
Quan hệ giữa hắn và Phùng Hồng Trình hiện nay rất tốt. Ai cũng biết rất rõ, Từ Quân Nhiên muốn rời khỏi Công xã trấn Lý Gia. Đến lúc đó thì chiến tích của một chuỗi các xí nghiệp này hầu như sẽ trở thành công lao của Phùng Hồng Trình. Mặc dù Từ Quân Nhiên không nói gì, nhưng trong lòng Phùng Hồng Trình thì cảm thấy có chút băn khoăn.
Cũng không phải là cái hạng người ngồi mát ăn bát vàng, hưởng lợi trên công sức lao động của người khác mà không biết cảm ơn. Cái gọi là lương tâm sẽ là một thứ đạo đức tốt đẹp luôn hiện hữu và tồn tại trong mỗi con người.
Phùng Hồng Trình tươi cười:
- Không có chuyện gì to tát cả. Vừa rồi lão Tần có qua đây nói với tôi, nhà máy gia công than chì tuần sau có thể sẽ cho ra thành phẩm được rồi. Cậu xem xem liên lạc qua với trên tỉnh đi.
Từ Quân Nhiên ngây người ra một lát:
- Nhanh vậy sao?
Theo như hắn nghĩ thì để thấy được thành quả của cái này cũng phải cần mất mấy tháng. Không ngờ mới chỉ có một tháng mà đã thấy được thành quả rồi. Điều này thực sự nằm ngoài sự dự liệu của Từ Quân Nhiên.
Phùng Hồng Trình tươi cười nói:
- Tôi cũng cảm thấy rất bất ngờ. Nhưng mà con người của Lão Tần không phải cậu không biết, ông ta không nói suông bao giờ.
Từ Quân Nhiên gật đầu cái rụp. Mặc dù nói ông chồng này của Trịnh Huệ Bân tính cách không thích hợp lắm với chốn quan trường, nhưng nhắc đến năng lực của Tần Trạm thì ở công xã trấn Lý Gia không ai là không biết. Con người này nói một là một. Công việc có thể hoàn thành trong vòng ba ngày thì anh ta tuyệt đối không để đến năm ngày. Nói như Từ Quân Nhiên thì đó là một cấp dưới tốt chứ không phải là một vị lãnh đạo tốt. Anh ta thuộc vào tuyp người có năng lực chấp hành rất tốt, nhưng khả năng khai thác mở rộng thì thua rất nhiều người.
Mặc dù có như vậy đi nữa, thì Từ Quân Nhiên cũng phải nhanh chóng liên lạc với Bạch Sa. Mấy tên lấy hàng có kinh nghiệm này cũng đều là y liên hệ giúp hắn cả.
Nghĩ ngợi một lát, Từ Quân Nhiên hỏi Phùng Hồng Trình:
- Không biết lô thứ nhất này có bao nhiêu hàng?
Phùng Hồng Trình trầm ngâm một lát rồi tìm trên bàn mấy tờ giấy sau đó đưa cho Từ Quân Nhiên:
- Tất cả đều ở đây.
Từ Quân Nhiên xem qua một phần rồi gật đầu:
- Vậy được rồi, lát nữa tôi sẽ gọi điện lên tỉnh.
Dừng một lát, hắn lại tiếp tục nói:
- Tôi thấy hay là thế này, đợt hàng lần này để cho đồng chí Tần đi cùng lên tỉnh, cũng là để làm quen một chút với tình hình.
Cách làm việc của hắn rất rõ ràng. Tất cả mọi việc không thể chỉ có một mình hắn đứng ra lo liệu được. Khắp người hắn là sắt đi nữa thì cũng rèn được mấy cây đinh? Cứ coi như hắn là sắt là đá đi nữa, thì hắn cũng không thể chịu đựng được áp lực của hàng đống công việc như vậy. Hơn nữa, hắn đã muốn rời đi, dù gì cũng đã có những thành tích rồi sau này cũng phải giao lại cho người khác làm. Tần Trạm là người của Phùng Hồng Trình, lại là chồng của Trịnh Huệ Bân. Đối với anh ta thì cũng coi như là người của mình rồi. Giao công việc cho anh ta, Từ Quân Nhiên cũng cảm thấy yên tâm hơn.
Phùng Hồng Trình do dự một lát rồi gật đầu:
- Cứ theo ý của cậu đi.
Đối với y mà nói, có sự tồn tại của một cấp dưới như Từ Quân Nhiên là một việc tốt nhưng cũng rất bi ai. Việc tốt đó là y chỉ việc ngồi trong văn phòng thôi thì những chiến tích đó cũng tự chạy đến. Còn cái bi ai đó là trước mặt một cấp dưới như Từ Quân Nhiên thì bất cứ một vị lãnh đạo nào cũng đều thấy rất nhỏ bé, và có cảm giác mình rất tầm thường. Cũng may Phùng Hồng Trình là người có lòng dạ phóng khoáng, suy nghĩ rất thoáng, cho nên y không cảm thấy người phụ tá như Từ Quân Nhiên có chỗ nào cướp đoạt danh tiếng một cách quá đáng cả. Ngược lại, y và Từ Quân Nhiên rất hòa hợp.
Sau khi bàn bạc xong, công việc trên tỉnh để cho Tầm Trạm phụ trách, Từ Quân Nhiên đứng dậy rời khỏi văn phòng của Phùng Hồng Trình.
Ra đến ngoài cửa, sau khi khởi động chiếc xe Jeep cũ, Từ Quân Nhiên nhắm thẳng hướng huyện mà đi. Chiếc xe này là đích thân hắn lái về huyện Võ Đức. Lúc đó đã thu hút biết bao nhiêu là chấn động. Dù gì thì cả cái Văn phòng huyện ủy cũng chỉ có 3 chiếc xe Jeep. Ngoài Chủ tịch huyện và Bí thư huyện ủy, thì những vị lãnh đạo khác trong Huyện ủy, thỉnh thoảng có chuyện gì quan trọng lắm thì mới được sử dụng một lần. Lúc Từ Quân Nhiên lái chiếc xe này về, mặc dù nói là bạn ở trên Tỉnh cho mượn để lái về Huyện Võ Đức, nhưng trên thực tế cũng khiến cho rất nhiều người kinh ngạc. Đối với Từ Quân Nhiên lại tăng thêm vài phần thần bí.
Từ Quân Nhiên cũng không tìm lái xe. Bản thân hắn cũng chẳng phải là lãnh đạo cấp cao gì. Xe thì có thể nói là đi mượn, nhưng nếu như còn tìm cả lái xe nữa thì có chút lộ liễu quá. Không cẩn thận còn bị người ta tố giác. Cũng may là ở kiếp trước hắn đã có bằng lái, lái một chiếc xe đời cũ như thế này cũng không phải là chuyện gì khó khăn cả. Ngoài khoản tiền dầu khiến cho Từ Quân Nhiên xót ruột ra, thì chiếc xe này cũng giúp ích cho hắn rất nhiều.
Đang lái xe trên con đường đã rất quen thuộc, Từ Quân Nhiên từ từ cau mày lại. Nhà máy cũng đã xây gần xong rồi, nhưng vấn đề về giao thông cũng đã từ từ xuất hiện.
Muốn hưởng phúc thì trước tiên phải sửa đường. Câu nói này thực sự chính là chân lí đã qua trải nghiệm.
Bất kể là từ Công xã trấn Lý Gia đến Huyện Võ Đức, hay là từ Huyện Võ Đức đến khu đô thị Toàn Châu, thì con đường này cũng đã xuống cấp rất nhiều rồi. Từ huyện lên khu đô thị còn đỡ, còn có một đường quốc lộ chạy qua, ít nhiều cũng có thể miễn cưỡng cho qua. Nhưng mà con đường từ công xã trấn Lý Gia đến Huyện Võ Đức thì thực sự khiến cho người ta sắp không chịu nổi nữa rồi.
Nếu như là ở 30 năm sau, thì Từ Quân Nhiên dám bảo đảm rẳng, nếu như có lãnh đạo trên Thị xuống thị sát thì chắc chắn sẽ chỉ vào mặt các lãnh đạo trong Văn phòng Huyện ủy mà chửi tục.
Nhưng mà hiện nay thì hắn cũng không còn cách nào khác, cũng đành phải chờ có thời gian rồi đến bàn bạc với Phùng Hồng Trình, xem liệu trấn Lý Gia có thể tự mình nghĩ cách xem liệu có cố gắng được hay không. Dù gì thì tình hình tài chính của huyện cũng đã phơi bày cả ra trước mắt rồi. Nếu như có tiền, thì đừng nói là việc sửa đường, các cơ sở hạ tầng Tần Quốc Đồng cũng đã cho xây dựng từ lâu rồi.
Lần này Từ Quân Nhiên lên huyện là để tìm Uyển Đức Tuấn. Mục đích chính đương nhiên là để bàn bạc về việc của nhà máy sản xuất nước ngọt.
Từ lúc đi gặp Uyển Tiểu Nguyệt về, hơn nữa sau khi đưa cô ta về nhà xong, Từ Quân Nhiên không gặp lại cô ta lần nào nữa. Mấy lần đến gặp Uyển Đức Tuấn nếu không phải là đến văn phòng của nhà máy bia tìm y thì cũng là gọi y đến Huyện ủy. Không biết vì sao nhưng mà hắn có một cảm giác, giữa hắn và Uyển Tiểu Nguyệt có một sự ngăn cách nào đó. Vách ngăn đó không biết xuất hiện từ lúc nào, dường như là nó dần dần hình thành sau khi hắn thừa nhận hắn và Lâm Vũ Tình đang qua lại với nhau. Lắc lắc đầu cười khổ, trong lòng Từ Quân Nhiên thầm thở dài. Hi vọng đó chỉ là do hắn suy nghĩ quá nhiều thì tốt.
Ở kiếp trước, hắn đã khiến cô ả này vô cùng thê thảm. Kiếp này, vốn dĩ Từ Quân Nhiên không có ý định sẽ nảy sinh bất kì cuộc gặp gỡ nào với Uyển Tiểu Nguyệt. Nhưng không ngờ, diễn biến của sự việc lại khác xa với dự liệu của hắn. Có những người không phải bạn muốn trốn tránh là có thể trốn được.
Đến trước cửa văn phòng của xưởng bia, Từ Quân Nhiên đẩy cửa bước vào thì nhìn thấy Uyển Đức Tuấn mặt mày cau có đang xem một xấp giấy tờ. Không biết y đang nghĩ gì.
Từ Quân Nhiên cười cười:
- Trưởng xưởng Uyển, có tâm sự gì à?
Uyển Đức Tuấn nghe tiếng thì ngẩng đầu lên nhìn, thấy Từ Quân Nhiên thì cười khổ nói:
- Bí thư Từ, anh đừng trêu tôi. Tôi bây giờ đang khóc không ra nước mắt đây.
Sau khi ngồi xuống, Từ Quân Nhiên mới nói với Uyển Đức Tuấn:
- Sao vậy? Chẳng phải dạo này lượng tiêu thụ của xưởng bia đã tốt hơn rất nhiều rồi hay sao?
Có hắn giật dây, trên tỉnh lại có Trịnh Vũ Thành hỗ trợ, cho xưởng bia của Huyện Võ Đức một con đường tiêu thụ ở trên tỉnh. Mặc dù không nhiều, nhưng cũng đủ để cho xưởng bia hoặc động bình thường rồi.
Biểu hiện trên mặt của Uyển Đức Tuấn trở nên bất lực, thở dài thườn thượt rồi nói:
- Đúng vậy, chính là vì cái này đấy. Anh xem đi…
Nói rồi, y đưa xấp văn kiện cho Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên nhận lấy tập văn bản xem qua, hai bên lông mày nhíu lại, khuôn mặt sa sầm, một hồi lâu sau mới rít qua kẽ răng hai chữ:
- Sâu mọt!
Nội dung của mấy bản thông báo này rất đơn giản, về cơ bản đều giống nhau. Chẳng có gì khác ngoài việc thông báo trong Huyện có một số bộ phận tổ chức các hoạt động, cần sự giúp đỡ của xưởng bia. Nói trắng ra thì là đang đòi tiền, tống tiền xưởng bia. Chả trách, Từ Quân Nhiên lại chửi bọn chúng là sâu mọt.
Uyển Đức Vũ thì không to gan như hắn, bất lực lắc đầu nói:
- Lúc không có tiền thì lo. Bây giờ có tiền rồi ngược lại còn lo hơn. Anh nói xem, mấy cái người này, bọn chúng coi xưởng bia là ngân hàng à. Tống tiền thành thói quen rồi. Vừa thấy tình hình của chúng ta có chuyển biến tốt một chút là lập tức tìm đường để bòn rút. Hôm qua tôi đón tiếp hai nhóm người, đều là đến khua môi múa mép đòi tiền.
Từ Quân Nhiên trầm ngâm, một lúc lâu cũng không thấy nói gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận