Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 703: Vũ trường.

Huyện Nhân Xuyên vào mùa đông tràn ngập tuyết trắng, trông cực kỳ đẹp, kinh tế phát triển kéo theo sự xuất hiện của vũ trường. Theo trí nhớ của Từ Quân Nhiên, đây đại khái là loại hình giải trí thịnh hành nhất vào những năm 80, 90. Đương nhiên là tại một nơi nhỏ như huyện Nhân Xuyên, vũ trường cũng không có nhân vật lớn gì đến ca hát như ở phương nam hoặc Bắc Kinh, thường chỉ có người của vũ trường trong thành phố đến hát mà thôi.
Hôm nay là lễ khai trương, Từ Quân Nhiên ngồi một mình ở sô pha nhìn lướt qua biển đầu nhấp nhô khắp sàn nhảy, hắn không khỏi bật cười.
Hắn vốn không thích những nơi thế này cho lắm, nhưng vũ trường này là do họ hàng của Lưu Hoa Cường mở ra nên cố ý mời hắn đến chơi. Nói là bạn bè, nhưng Từ Quân Nhiên lại đoán việc này có thể liên quan đến Lý Tố Mai. Sau khi cô ta làm Cục trưởng Cục chiêu thương, xuôi nam ngược bắc chứng kiến không ít chuyện, không có mấy nơi ở phương nam mở vũ trường như thế này. Huyện Nhân Xuyên có thể kiên quyết mở vũ trường cũng là do cô ấy.
Đối với tâm phúc như Lưu Hoa Cường, Từ Quân Nhiên rất xem trọng y. Tuy lần điều chỉnh ban ngành huyện Nhân Xuyên của thành ủy lần này vẫn chưa bắt đầu, nhưng hắn đã nói với Lý Đức Minh về vị trí Chủ nhiệm văn phòng huyện ủy nhất định phải dùng người mà mình tin tưởng, mà người này dĩ nhiên là Lưu Hoa Cường.
- Bí thư, anh ngồi trước đi, tôi đi xem thử.
Lưu Hoa Cường tự mình đón Từ Quân Nhiên đến, cười nói với hắn. Y nói với bên ngoài vũ trường này là do vợ y mở, có quan hệ giữa y và Lý Tố Mai, người trong huyện sẽ không đến đây gây phiền phức.
Từ Quân Nhiên mỉm cười, vỗ vai Lưu Hoa Cường:
- Cậu Lưu, hai ngày sau Bí thư Lý muốn đến tuyên bố bổ nhiệm điều chỉnh ban ngành huyện ủy, sau này cậu nên ít đến đây, biết không?
Lưu Hoa Cường ngây người, sau đó liền hiểu ý của Từ Quân Nhiên, rồi vội gật đầu nghiêm túc:
- Bí thư, anh yên tâm, tôi biết phải làm thế nào mà.
Lưu Hoa Cường không phải kẻ ngốc. Mấy hôm nay chủ tịch Huyện trưởng mới đến nhậm chức, y lại mượn cớ không đến làm việc ở chính phủ huyện, Bí thư đã nhìn thấu suy nghĩ của y. Hiện tại Từ Quân Nhiên lại nói tin này với y, rõ ràng là muốn ám chỉ lựa chọn cho chức Chủ nhiệm văn phòng huyện ủy tương lai chắc chắn là y. Đến lúc đó nếu y đến Thường ủy huyện ủy, chắc chắn không thể lui tới nơi này quá nhiều. Tuy nói đây là việc làm ăn của nhà Lưu Hoa Cường, nhưng nếu y ra mặt, mọi người đồn ầm lên thì phiền phức rồi.
Nghĩ vậy, Lưu Hoa Cường đã cân nhắc liệu có nên giao việc làm ăn này cho thân thích trong nhà không, rồi nói với bên ngoài là do em vợ kinh doanh, không thể để người ta đồn đãi này nọ được.
Thấy Lưu Hoa Cường rời đi, Từ Quân Nhiên nhìn quanh, bèn liền đột ngột phát hiện có chỗ không ổn. Hôm nay ở đây đông như vậy, nhưng còn chỗ hắn ngồi chỉ có một mình hắn, Lưu Hoa Cường dĩ nhiên không dám để Bí thư đại nhân ngồi ở chỗ thường nên cố ý chọn một góc khá yên tĩnh. Nhưng nhìn sô pha chỉ có một mình hắn, Từ Quân Nhiên lại cảm thấy quá bắt mắt, người không biết còn tường hắn đang khoe mẽ.
Vương Hiểu Long vốn bị Từ Quân Nhiên kéo đến đây, kết quả y thấy phía dưới rất náo nhiệt nên chạy ra đó, bỏ lại một mình hắn ở đây.
Hiện tại Vương Hiểu Long đã là cảnh sát nhân dân của Cục công an huyện, có điều sau lần trước Vương Hiểu Long đến đây thấy không yên tâm khi Từ Quân Nhiên ở một mình, liềnbèn cố ý mua căn nhà đối diện nhà hắn rồi dọn vào ở, lấy danh nghĩa là bảo vệ hắn. Nhưng nói trắng ra, Từ Quân Nhiên cũng hiểu, sợ e là chưa chắc y không có ý lo cho mình trêu hoa ghẹo nguyệt.
Đương nhiên, nếu hắn không vạch trần, Vương Hiểu Long cũng sẽ không nói ra.
Trên sàn nhảy, một ca sĩ trẻ tuổi đang biểu diễn, thoạt nghe rất quen tai, có lẽ là ca khúc Hongkong thịnh hành mấy năm gần đây.
- Bí thư… ấy… Chú Từ.
Bên cạnh có ai đó gọi, Từ Quân Nhiên bèn quay lại nhìn thì thấy con gái Tô Vũ của Chủ tịch chính hiệp huyện Tô Đức đứng trước mặt mình, tóc uốn gợn sóng, nghe nói đây là phong cách thịnh hành nhất ở tỉnh thành.
- Ha ha, tiểu Vũ à, sao cháu lại ở đây?
Dĩ nhiên Từ Quân Nhiên biết cô gái này, dù gì công tác của cô ở Sở công an tỉnh cũng do hắn sắp xếp.
Tô Vũ lè lưỡi:
- Hì hì, đơn vị cho nghỉ, cháu đúng lúc trở về đây chơi. Chú, ba cháu nói gần đây chú lại tiến bộ rồi, chú lợi hại thật đó?
Từ Quân Nhiên lắc đầu. Lúc đầu cô nhóc này còn khá sợ hắn, bây giờ làm việc lâu trong tỉnh thành nên không còn giống trước kia nữa.
Tô Vũ không chỉ có một mình, bên cạnh là một cô gái cũng xấp xỉ tuổi. Đôi mắt to tròn, lông mi dài, thoạt nhìn khá giống hình tượng minh tinh gợi cảm ở hậu thế. Cô ăn mặc cũng rất hợp thời, vừa nhìn là biết cô gái này rất thích làm đẹp.
- Chú, cháu và Điềm Điềm cũng tới rồi, chú nhìn đi, không còn chỗ nào nữa. Chú nỡ để một đại mỹ nữ xinh đẹp như cháu đứng gần mấy tên đàn ông thúi thối đó sao?
Tô Vũ kéo cánh tay của Từ Quân Nhiên nũng nịu. Đối với người đã từng là chủ tịch Huyện trưởng, nay lại đứng đầu huyện ủy như Từ Quân Nhiên, cô không hề có chút tâm tư nào, hoàn toàn xem hắn như ba của mình. Phải biết khi ở nhà Tô Đức không chỉ nhắc đến Từ Quân Nhiên một lần, hơn nữa Tô Vũ lại tận mắt nhìn thấy sự oai phong của hắn trong tỉnh thành. So sánh mà nói, cô đã quên mất mình chỉ cách Từ Quân Nhiên vài tuổi, phần lớn thời gian đều đối xử với hắn như là trưởng bối.
Cô gái tên Điềm Điềm đứng cạnh hoàn toàn sững sờ. Cô biết rõ Tô Vũ kiêu ngạo thế nào, xuất thân tốt, gia đình khá giả, ba là Thường ủy huyện ủy, lại học đại học ở tỉnh thành. Hiện nay Tô Vũ lại làm việc ở Sở công an tỉnh, bình thường cô còn không thèm liếc mắt đến đám thanh niên cùng độ tuổi trong huyện nữa là.
Nhưng hôm nay đứng trước mặt người này, biểu hiện của Tô Vũ khiến Điềm Điềm cực kỳ bất ngờ, hoàn toàn không biết Tô Vũ lại tỏ vẻ “chim nhỏ nép người” như thế.
Từ Quân Nhiên không biết những điều này, hắn chỉ cười rồi chỉ vào sô pha trước mặt mình:
- Ngồi đi, chỗ này là do nhà chú Lưu ở văn phòng chính phủ huyện mở đấy, có gì cứ nói chú ấy làm thẻ hội viên cho cháu.
- Thẻ hội viên? Đó là gì vậy?
Tô Vũ ngạc nhiên hỏi.
Từ Quân Nhiên lúc này mới nhớ ra, vào thời này vẫn chưa có khái niệm thẻ hội viên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận