Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 468: Ba năm làm tri phủ thanh liêm.

Người với ngươi không giống nhau là như vậy, mặc dù đều là phụ nữ, nhưng biểu hiện ở trên giường Tạ Mỹ Quyên và Vương Hiểu Nhu hoàn toàn không giống nhau.
Tạ Mỹ Quyên mới đầu khi ở chung với Từ Quân Nhiên, còn rất rụt rè chứ không hề nhiệt tình như ngày thường, hơn nữa cũng có những lúc ngại ngùng. Thế nhưng sau vài lần, đã trở nên tự nhiên hơn rất nhiều, tuy vẫn còn nhiều động tác không tự nhiên nhưng dần dần không còn tiếp tục từ chối Từ Quân Nhiên nữa.
Thế nhưng Vương Hiểu Nhu lại không giống với Tạ Mỹ Quyên, đừng thấy tuổi tác hai người không thua kém nhau bao nhiêu, thậm chí Vương Hiểu Nhu còn hơn Tạ Mỹ Quyên một tuổi, nhưng khi làm chuyện đó cùng hắn lại ngại ngùng, ngượng ngịu giống như thiếu nữ mới lớn, tay không biết để chỗ nào, mắt không biết nhìn chỗ nào. Từ đầu đến cuối, mặt đều đỏ ửng, vô cùng ngại ngùng, ngay cả đến cuối cùng, tiếng thở dốc cũng thể hiện sự e lệ rụt rè của mình, mỗi lần gần đến khi kết thúc, trong tích tắc đó đó cô mới miễn cưỡng thả lỏng người, liều mạng lắc đầu với Từ Quân Nhiên, giống như nói “Không được”, lại giống như nói cho Từ Quân Nhiên biết cô đã “ không được rồi”.
Bình tĩnh xem xét thì dáng vẻ đó của người phụ nữ lại càng làm bùng cháy khát vọng của người đàn ông, càng khiến cho hắn có khát vọng chinh phục. Cho nên, Từ Quân Nhiên rất thích dáng vẻ này của Vương Hiểu Nhu.
Sau khi cơn hoan lạc qua đi, hai người đều cảm thấy mệt mỏi. Từ Quân Nhiên ôm lấy vai của Vương Hiểu Nhu, nhẹ hôn lên cổ của cô, dịu dàng nói:
- Chị Nhu, chị thật đáng yêu!
Vương Hiểu Nhu lúc này không thể phản ứng lại hành động của Từ Quân Nhiên, không nhịn được thở hổn hển, phát ra tiếng “hộc, hộc” giống như là đang rất thiếu không khí trong lành. Từ Quân Nhiên thậm chí còn cảm nhận được tim của cô đang đập rất nhanh. Xem ra, lần “vạn động’ này đã khiến cô rất thỏa mãn, đạt được khoái cảm đỉnh phong.
- Tỉnh rồi sao? Hay là nghỉ ngơi thêm chút?
Từ Quân Nhiên nói ra đầy khiêu khích.
- Ừm …
Nghe thấy Từ Quân Nhiên nói vậy, Vương Hiểu Nhu đầu tiên đã định gật đầu đồng ý, nhưng lại sợ Từ Quân Nhiên nói muốn làm một lần nữa, liền vội vàng kéo chăn lên, ngồi dậy cầm lấy quần áo hôm qua bị Từ Quân Nhiên cởi ra, không hề nghĩ là, chính như vậy đã làm lộ ra toàn bộ tấm lưng trần mềm mại của mình.
Luống khí lạnh thoảng qua, khiến Vương Hiểu Nhu không khỏi rung mình một cái, Từ Quân Nhiên khẽ nhếch miệng cười một cái, rồi nghiêng người ôm Vương Hiểu Nhu vào lòng.
Vương Hiểu Nhu đã bị hành động này của Từ Quân Nhiên làm cho giật mình, vội vàng nói:
- Quân Nhiên, mau dậy đi, đừng để lỡ chính sự!
Chị thật sự rất sợ Từ Quân Nhiên lại muốn một lần nữa, chị đã trải qua một đêm liên tục không nghỉ ngơi, nỗi đau … vốn đã rất khó chịu rồi, thật sự hiện tại không thể nào chịu được sự “trừng phạt” nào của Từ Quân Nhiên nữa.
Từ Quân Nhiên cười hì hì nói:
- Để tôi ôm một lúc, mềm mềm, rất thoải mái!
Vương Hiểu Nhu không còn cách nào, đành để mặc hắn, tuy là đang cầm nội y trên tay nhưng không thể nào mặc được, chỉ có thể ngồi như vậy ở trên giường, thỉnh thoảng lại quay đầu lại, liếc nhìn Từ Quân Nhiên, khuôn mặt lại bắt đầu đỏ lên. Thật ra hiện giờ trong đầu cô cũng rất rối bời, chính cô cũng không biết làm thế nào để tốt cho cả Từ Quân Nhiên và mình. Lại còn làm ra chuyện khó xử như vậy, về sau càng không biết nên làm sao, cúi đầu xuống nhìn phần thân thể bị Từ Quân Nhiên làm cho đỏ ửng lên, Vương Hiểu Nhu liền cắn môi, bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Từ Quân Nhiên không có làm gì, dù sao thì Từ Quân Nhiên cũng hiểu được đạo lý hăng hái quá không tốt, hắn chỉ vương vấn Vương Hiểu Nhu trong chốc lát rồi buông cô ra, hai người đứng dậy thu dọn một chút rồi mới ra ngoài phòng khách.
- Hôm nay chị đừng ra ngoài, ở nhà nghỉ ngơi đi!
Từ Quân Nhiên dịu dàng nói với Vương Hiểu Nhu, dù sao mới làm đàn bà, cũng không tiện đi làm.
Vương Hiểu Nhu tất nhiên hiểu được ý của Từ Quân Nhiên, tuy có hơi mắc cỡ nhưng cô vẫn cảm thấy ấm áp trong lòng, nhìn Từ Quân Nhiên khẽ nói:
- Cậu yên tâm, tôi sẽ không nói cho bất kỳ ai đâu.
Ý của cô, tất nhiên là sẽ không nói chuyện hôm qua của hai người cho ai hết.
Từ Quân Nhiên mỉm cười, nhẹ nhàng vỗ vỗ khuôn mặt của Vương Hiểu Nhu, rồi quay người đi ra cửa, hôm nay hắn còn phải đi họp ở huyện.
Vương Hiểu Nhu giống như là vợ tiễn chồng đi làm vậy, cẩn thận sửa sang cổ áo của Từ Quân Nhiên, sau đó nhìn hắn đi khỏi.
Từ Quân Nhiên vừa đi đường, vừa suy nghĩ về việc người công nhân bị ngất xỉu ở nhà máy bột. Hắn cảm thấy rất kỳ lạ, dù cho có thiếu máu thì cũng đâu đến mức ngất xỉu, chuyện này rốt cuộc còn có bí mật gì?
Mang theo mối nghi hoặc trong lòng Từ Quân Nhiên đi về phía huyện ủy, thỉnh thoảng lại có chiếc xe đi ngang qua hắn, đất bụi bay tung tóe không nói, đường lớn gập ghềnh, nhấp nhô, thực khiến cho người ta không biết phải làm sao. Từ Quân Nhiên cau mày, nhớ đến còn đường đi đến xã Trường Thanh, 30km mà phải đi mất đến 2 tiếng đồng hồ, đây chính là trở ngại lớn nhất trong việc phát triển kinh tế của xã Trường Thanh. Nghĩ đến đây, Từ Quân Nhiên thầm hạ quyết tâm, nhất định phải trải nhựa con đường đến xã Trường Thanh, bằng không những dự định của hắn khó mà thành hiện thực!
Bởi vậy mới thấy, các cán bộ các cấp khi đưa ra quyết định thì đưa ra rất nhiều đạo lý thế nhưng một khi đưa vào thực hiện, lại giống như nhìn thấy ánh hào quang sau cơn mưa vậy. Thật ra, động cơ ban đầu không nhất định đều phải xuất phát từ việc vì lợi ích của quần chúng nhân dân. Trái lại có thể có như vậy, nếu như làm chuyện vì nhân dân ngay từ đầu, nhất định không gây hại gì cho mình.
Cuộc họp ngày hôm nay do chính quyền huyện tổ chức, tất cả lãnh đạo của các xã sau khi kết thúc nhiệm kỳ công tác mới, huyện ủy sẽ bắt đầu tiến hành sắp xếp công tác trong toàn huyện, một năm này, Chủ tịch huyện Vương Trường Lâm cũng đã suy nghĩ rất nhiều, đã chuyển công tác chú trọng và công nghiệp của Chủ tịch huyện tiền nhiệm chuyển thành chú trọng và công tác sản xuất nông nghiệp. Đây chính là đạo lý “ một đời vua, một đời thần” vẫn thường được nói đến. Hay nói dễ nghe hơn chính là tất cả chiến lược của lãnh đạo tiền nhiệm sẽ được bỏ hết, cũng giống như một vị đầu bếp thông minh tất nhiên sẽ không nấu lại những món ăn trước đó, chính là vì mỗi một người lại có một chế độ khác.
Tục ngữ có câu “ quan mới đến đốt ba đống lửa”. Kinh nghiệm cho thấy, bất luận một vị lãnh đạo mới nào cũng muốn làm “ một vị quan tạo phúc cho người dân”, bất luận là ban ngành mới nào cũng không thiếu những chiêu phô trương thanh thế, tất cả đều là vì muốn người dân nhanh chóng công nhận mình. Cho nên lãnh đạo nhiệm kỳ mới đều hi vọng mau chóng có được thành tích, có nhiều thành tích sẽ không bị trách phạt, cho nên khi nhiệm kỳ mới bắt đầu, mọi người đều “Liều” mạng tạo dựng hiện tượng kinh tế là đều bình thường.
Theo kinh nghiệm làm cán bộ nhiều năm ở kiếp trước, không ít các vị lãnh đạo sau khi lên nhậm chức, thường hay tiến hành “ cải cách”, “cách tân”, “ khai phá”. Bác bỏ hết các quyết định, quy hoạch của ban lãnh đạo tiền nhiệm, bắt đầu lại từ đầu, lại suy nghĩ con đường đi riêng của mình, hơn nữa còn phải vạch rõ giới tuyến với những người tiền nhiệm. ví dụ như, lãnh đạo tiền nhiệm quyết định phát triển kinh tế du lịch, phát triển GDP xanh, lãnh đạo nhiệm kỳ hiện tại muốn chuyển hướng nâng cao hiệu suất phát triển các khu công nghiệp lại sợ làm ô nhiễm môi trường sinh thái và hủy hoại tài nguyên du lịch bản địa. Công trình “ thông thôn thôn” của người tiền nhiệm đã gần đến khâu cuối cùng, cán bộ lại cho rằng quy mô quá nhỏ, dứt khoát góp thêm vốn lần nữa, phục hưng lại các công trình bằng gỗ, khiến cho người dân khổ không thể tả. …
Cảnh tượng “một đời vua, một đời thần” này, khiến cho nhiều chính sách quy hoạch và những quyết định đúng đắn bị chết yểu. Tâm tư và trí tuệ của người lãnh đạo bị bỏ uổng, điều này không chỉ gây ra một sự lãng phí lớn về kinh tế, những quyết sách, những tư tưởng, những trí tuệ bị lãng phí này, Từ Quân Nhiên gọi chúng là “quyết sách lãng phí”. Theo trí nhớ của hắn, vài chục năm về sau, hiện tượng quyết sách lãng phí” này đã thẩm thấu vào nhiều tầng lớp của xã hội, bao gồm cả chính trị, kinh tế, văn hóa, bởi vậy mà dẫn đến hậu quả là “hoàn cảnh quyết sách không ổn định”, chính quyền thiếu những “quyết sách thành tín”, Khiến cho các cán bộ cơ sở, dân chúng, thậm chí các nguồn đầu tư bên ngoài cũng phải chạy theo, kiệt sức để ứng phó. Các lĩnh vực như kinh tế, chính trị của địa phương lâm vào tình trạng phát triển không ổn định. Thậm chí nhiều nơi còn giống như đèn kéo quân thay đổi Chủ tịch huyện trong một thời gian ngắn, xuất hiện nhiều chính quyền mới khiến cho cái vòng luẩn quẩn lại “Quyết sách lãng phí” không ngừng lặp lại, khiến cho chính quyền khốn đốn.
Thật ra Từ Quân Nhiên cũng hiểu được, sở dĩ hiện tượng “Quyết sách lãng phí” lại phổ biến như thế, nguyên nhân chủ yếu chính là do mỗi một vị cán bộ đều muốn tự lập thành tích. Rất nhiều cán bộ cho rằng, nếu như kế thừa quyết sách của người tiền nhiệm tiếp nối tư tưởng của người đi trước thì làm sao có thể tự tạo dựng thành tích cho bản thân? Làm sao có thể thăng quan tiến chức? Chính là bởi nguyên nhân như vậy cho nên mới tiến hành những việc “cải cách”, “cách tân”
Quyết định anh minh của ngài Chủ tịch huyện Vương Trường Lâm chính là áp dụng Chính sách vì dân, giúp dân làm giàu trên toàn huyện. Đầu tiên y sẽ dẫn theo Bí thư Đảng ủy các xã, các vị lãnh đạo đứng đầu các ban ngành trong huyện đến tham quan huyện Long Phúc, một huyện rất phát triển. Trong hai ngày sẽ thăm quan mô hình trang viên xanh của họ, trị thỏ, chuồng heo và nhà trồng nấm hương. Sau khi trở lại, những người được đi tham quan sẽ cùng nhau thảo luận, sau đó phát biểu những điểm quan trọng, áp dụng cho chính sách vì dân, giúp dân làm giàu. Lúc mới đầu, có thể được làm cán bộ, ai ai cũng vì dân, giúp dân làm giàu, cũng muốn làm ra chính sách nọ, chính sách kia, nghe phát biểu rất hùng hồn. Đã làm tốt đề án về mặt văn bản, về nghĩa rộng, có thể từng bước từng bước triển khai xuống cơ sở, để bên dưới có phương hướng, có cách làm. Còn theo nghĩa hẹp thì có thể gọi các Bí thư đến tổng kết kinh nghiệm, lúc đó cái gì có thể viết ra, hợp quy tắc, tất cả kinh nghiệm đều đem hết ra, như vậy thì sẽ có thành tích rồi.
Chuyện này Từ Quân Nhiên đã được nghe Diệp Hữu Đạo nói đến, chính quyền huyện đã cử người đi khảo sát, tất nhiên cục công an huyện sẽ phải cử nhân viên bảo vệ đi cùng, đương nhiên mấy chuyện này sẽ do Diệp Hữu Đạo sắp xếp. Lý Xuân Thủy tuy là bá đạo nhưng lại hiểu rất rõ, tuy Diệp Hữu Đạo không thể làm lãnh đạo nhưng nghiệp vụ công an hình sự và trinh sát của gã rất tốt, thế nên, mấy chuyện này giao cho Diệp Hữu Đạo phụ trách.
Theo những gì Diệp Hữu Đạo nói, vị Chủ tịch huyện Vương này của chúng ta, nếu ở xã hội xưa nhất định cũng là một người có tài, “3 năm làm tri phủ thanh liêm.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận