Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 277: Kế hoạch phát tài lớn.

Từ Quân Nhiên nhìn về phía Hô Diên Ngạo Ba nhưng không nói gì, chỉ cười cười.
Hô Diên Ngạo Ba thở dài một hơi:
- Những thay đổi của Thái Nghiên, tôi đều nhìn ra được, con bé có thể thay đổi được như vậy đều là công của cậu!
Sau đó, ông ta vừa cười vừa nói:
- Tôi hiện giờ thấy có chút khâm phục rồi đấy!
Từ Quân Nhiên hơi ngạc nhiên trước câu nói của ông ta:
- Bí Thư, ý của ngài là?
Hô Diên Ngạo Ba khoát tay, giải thích:
- Cậu thấy đấy cậu vừa có thể làm kinh tế, lại vừa có kiến thức lý luận, bây giờ lại có thể giúp cơ quan công an chúng tôi phá án. Ha ha, tên nhóc này, tôi hiện giờ rất là tò mò không biết có chuyện gì mà cậu không thể làm đây?
Từ Quân Nhiên cười cười, kính cẩn đáp:
- Thủ trưởng, ngài quá khen rồi! Tôi chỉ là may mắn, gặp may mà thôi!
Hắn quả thật đã nói thật, thực tế hắn cũng không có bản lĩnh gì quá lớn, tuy là có thể lập được nhiều thành tích như vậy nhưng một phần là do thời thế cho phép, một phần khác là hắn đã biết trước tất cả những chuyện sẽ xảy ra. Cũng như vụ án buôn lậu lần này cũng chính là chiến công mà Lý Đông Viễn hài lòng nhất, Từ Quân Nhiên đã nghe ông ta và hai cha con Lý Dật Phong kể không dưới chục lần, mưa dầm thấm lâu, Từ Quân Nhiên đối với các tình tiết của vụ án này đều rất rõ, cho nên lúc này Từ Quân Nhiên mới có thể nói một cách đĩnh đạc như thế trước mặt Hô Diên Ngạo Ba.
Hô Diên Ngạo Ba cười cười:
- Cậu cứ đi về nghỉ ngơi trước đi, đợi lát nữa Thái Nghiên về, tôi sẽ bảo con bé đi tìm cậu. nói thật để con bé ở bên ngoài tôi cũng không yên tâm, chỉ có để nó đi cùng cậu thì tôi mới yên tâm là nó sẽ không tự mình lén lúc đi điều tra vụ án này.
Từ Quân Nhiên gật gật đâu, hắn biết Hô Diên Ngạo Ba nói không sai, với tính cách của Kim Thái Nghiên nếu không coi chừng cô một chút, nhất định cô sẽ lén chạy đi tra án.
Sau khi rời khỏi nhà của Hô Diên Ngạo Ba, Từ Quân Nhiên đi đến chỗ của Triệu Phù Sinh, trước khi Triệu Phù Sinh đi khỏi đã đưa chìa khóa cho Từ Quân Nhiên, Từ Quân Nhiên liền vào trong phòng ngủ nghỉ ngơi.
Buổi trưa, khi Kim Thái Nghiên trở về trụ sở tỉnh ủy, giống như Hô Diên Ngạo Ba đã nói, không kẻ nào dám để cho con gái của thường ủy tỉnh ủy đi làm người chết thế. Cục trưởng Cục công an thành phố Giang Châu tuy không biết tại sao Sở công an tỉnh lại muốn các cán bộ nữ đi tập huấn, nhưng Bí thư Hô Diên đã gọi điện đến cho ông, nhắc đến tên cô con gái bảo bối của mình, hơn nữa, Triệu Phù Sinh, thư ký của Bí thư Hô Diên cũng đã gọi điện đến, ám chỉ điều gì đó. Cục trưởng Tằng cũng không phải là kẻ ngốc, lập tức chỉ thị cho đội cảnh sát hình sự tạm dừng hết mọi công tác của Kim Thái Nghiên để cô chuyên tâm di tập huấn ở sở Công an tỉnh.
Sau khi Kim Thái Nghiên về đến thị cục, cũng rất thông minh trực tiếp đến gặp Hà Kiến Bình, để lộ ra là mình có chứng cớ mới, quyết định tạm thời hủy bỏ hành động bắt bọn tội phạm buôn lậu lần này.
Hà Kiến Bình trong lòng có mưu đồ đen tối, chỉ mong sao cô gái vừa xinh đẹp vừa giỏi giang này có thể không tham gia vào vụ án, nghe xong báo cáo của Kim Thái Nghiên cộng thêm chỉ thị của lãnh đạo thị cục, lúc này y liền yêu cầu Kim Thái Nghiên tạm dừng vụ án trong tay lại, nghiêm túc tham gia đợt tập huấn này của Sở công an tỉnh. Tuy nhiên y vẫn nói bóng gió xem chứng cớ mới mà Kim Thái Nghiên tìm được là gì.
Kim Thái Nghiên nhìn người đội trưởng thường ngày vẫn luôn quan tâm mình, trong lòng không khỏi nghĩ đến câu nói của Từ Quân Nhiên: biết người biết mặt không biết lòng, cho nên cũng không nói nhiều chỉ nói là mình đang điều tra, vừa đúng lúc lại có đợt tập huấn của tỉnh, như vậy có thể nghiên cứu kỹ hơn.
Hà Kiến Bình sợ Kim Thái Nghiên sẽ nghĩ nhiều, nên không hỏi kỹ mà cứ thế để Kim Thái Nghiên đi ra khỏi phòng làm việc của y,
- Thế nào, mọi chuyện thuận lợi chứ?
Thấy Kim Thái Nghiên, Từ Quân Nhiên liền cười hỏi. Vị đại tiểu thư này không có trở lại chỗ của Hô Diên Ngạo Ba mà trực tiếp đến tìm mình, cô giống như là có năng lực đặc biệt, biết hắn chắc chắn đang ở chỗ của Triệu Phù Sinh, lúc đi vào còn trong có vẻ không được vui lắm.
Kim Thái Nghiên hừ lạnh một tiếng, nhìn Từ Quân Nhiên nói:
- Có phải anh đã có chủ ý từ trước đó, không hề định cùng với tôi đi nằm vùng?
Cô không phải kẻ ngốc, suy nghĩ cẩn thận một chút, Từ Quân Nhiên ngay từ đầu đã bảo cô đi tìm Hô Diên Ngạo Ba, giống như đã đặt một bàn cờ rất lớn, còn chính mình giống như đang bị hắn dắt mũi dẫn đi.
Từ Quân Nhiên cười cười:
- Cô không cần biết tôi dự tính thế nào dù sao tôi cũng chỉ mong cô không bị tổn thương mà thôi!
Đây là lời nói thật lòng của hắn, ở kiếp trước, sau khi được nghe kể về Kim Thái Nghiên, Từ Quân Nhiên đã không chỉ một lần nghĩ đến, một người như vậy không nên gặp phải kết cục đó. Cho nên, ở kiếp này, khi biết Kim Thái Nghiên chính là người bị hại trở thành người thực vật, Từ Quân Nhiên liền quyết định phải thay đổi bi kịch này.
- Anh thật lắm mưu mẹo!
Kim Thái Nghiên cảm thấy trong lòng có chút ấm áp, tuy nói vậy nhưng không hề cảm thấy không vui.
Đối với một người con gái, người đan ông luôn lo lắng cho an nguy của mình chính là người đáng để mình yêu.
Kim Thái Nghiên không biết tâm tư của mình dành cho Từ Quân Nhiên là như thế nào nhưng cô biết rõ một điều, cô không hề ghét người này.
- Đúng rồi, Bí thư Hô Diên có nói rồi, bảo cô chiều đến tỉnh sử, ông ấy sẽ sắp xếp người dạy cô làm sao lắp đặt máy nghe trộm.
Từ Quân Nhiên nghĩ một chút rồi nói với Kim Thái Nghiên.
Kim Thái Nghiên vẻ mặt mệt mỏi, liền gật đầu nói:
- Tôi biết rồi, buổi chiều tôi sẽ đi.
Ngừng một chút rồi cô lên tiếng hỏi Từ Quân Nhiên:
- Cậu đã ăn cơm chưa?
Từ Quân Nhiên cười:
- Thế nào, cô muốn nấu cơm cho tôi?
Nói xong, hắn kinh ngạc nhìn Kim Thái Nghiên:
- Cô biết nấu cơm?
Kim Thái Nghiên hơi lúng túng, hắng giọng hai tiếng, hờn dỗi nhìn Từ Quân Nhiên:
- Ai nói tôi không biết nấu cơm?
Sau đó, cô lại nhìn Từ Quân Nhiên với ánh mắt trêu đùa, nhỏ nhẹ nói:
- Người ta ở đơn vị ngoài ăn ở nhà ăn thì cũng biết tự nấu mỳ mà!
Từ Quân Nhiên cười lớn, một người bình thường oai phong lẫm liệt, trong thị cục Giang Châu ai nấy đều kính nể, người được mệnh danh là nữ Võ Tòng Kim Thái Nghiên, trên khuôn mặt đang ửng hồng khiến người ta không khỏi say lòng.
Cuối cùng, hai người quyết định đi ăn ngoài bởi trong nhà của Triệu Phù Sinh cũng không có nhiều đồ và như Kim Thái Nghiên đã nói với Từ Quân Nhiên, mấy chuyện nấu cơm này cô không quá rành. Từ Quân Nhiên nhìn thấy cô vất vả cắt khoai tây, thiếu chút nữa phá ra cười, củ khoai tây bị cắt thành miếng to như ngón chân cái, Từ Quân Nhiên nhìn “tác phẩm của Kim đại tiểu thư, khóe miệng giật giật, nếu không phải cô đang cầm con dao thái rau trên tay thì Từ Quân Nhiên đã sớm mở miệng trêu đùa rồi.
Bọn họ chọn một tiệm cơm cách trụ sở tỉnh ủy không xa, sau khi cải cách mở cử thì tỉnh Giang Nam cũng dần dần nới lỏng việc hạn chế kinh doanh cá thể tư nhân. Trong vòng mấy tháng, ở các nơi trong tỉnh đã xuất hiện không ít các hộ kinh doanh cá thể, tư nhân, những người này chủ yếu là mở quán cơm, quầy tạp hóa, sạp trái cây, những gì có thể nghĩ ra được, chỉ cần là chính sách cho phép là có người làm.
Bởi ở thời điểm này vẫn còn tem phiếu lương thực, có đôi khi người ta đi mua đò vẫn phải trả bằng tem phiếu, rất là thú vị.
- Cô nói xem, dùng tem phiếu mua đồ tiện hơn hay là dùng tiền mặt tiện hơn
Trên đường đi, Từ Quân Nhiên nói chuyện với Kim Thái Nghiên đang mặc thường phục, không biết tại sao khi cô cùng hắn ra ngoài, đều là mặc thường phục, không giống như lúc mới quên lúc nào cô cũng mặc đồng phục cảnh sát.
Kim Thái Nghiên cau mày, suy nghĩ một chút rồi nói:
- Tôi thấy dùng tem phiếu vẫn dễ mua hơn, dù sao cũng là quy định mà.
Từ Quân Nhiên lắc đầu, đây chính là sự hạn chế của thời đại này, dù là ai thì chắc đều không nghĩ đến, mấy năm nữa thôi những tem phiếu này đều biến thành giấy bỏ, và hơn hai mươi mấy năm về sau nó sẽ trở thành món đồ dành cho những người thích sưu tầm, hoàn toàn ra khỏi vũ đài của lịch sử
Nghĩ đến đây, Từ Quân Nhiên không khỏi nhớ đến, trong tương lai vài năm tới Trung Hoa sẽ dậy sóng, bất kể là hầu phiếu hay quân tử lan, hay là trước cơn sốt cổ phiếu chứng khoán, dường như về sau đều biến thành tỷ phủ, chính hắn cũng cần phải đầu tư thêm một chút. Mặc dù hắn không để ý đến tiền tài nhưng nếu có cơ hộ có thể giúp cho sinh hoạt của những người bên cạnh mình bớt khó khăn thì Từ Quân Nhiên không ngại .
Bất luận là Lâm Vũ Tình, Tào Tuấn Vĩ hay là người khác, Từ Quân Nhiên đều thấy là nếu như mình biết trước tất cả, thì có thể giúp bọn họ trở nên giàu có trước đám người kia, cũng không có gì.
- Thái Nghiên, trong nhà cô có hầu phiếu chứ?
Đang đi được giữa chừng, Từ Quân Nhiên đột nhiên lên tiếng hỏi Kim Thái Nghiên.
Kim Thái Nghiên hơi ngạc nhiên, khẽ nhíu mày, nghĩ một chút rồi hỏi:
- Là cái được phát vào năm kia đấy hả? Tôi thấy hình như trong nhà có một ít, thỉnh thoảng tôi vẫn dùng nó viết thư cho dì nhỏ.
Từ Quân Nhiên nhớ mang máng, hầu phiếu là tem đặc biệt được đánh số t46, một bộ nguyên vẹn có giá trị 8 phân. Tem có bối cảnh là màu đỏ, trên đó có một con khỉ lông vàng do họa sĩ trứ danh Hoàng Vĩnh Ngọc vẽ, tem này do trưởng ban thiết kế Thiệu Bách Lâm thiết kế, do Khương Vĩnh Kiệt điêu khắc, chọn phương thức in ấn là ảnh ghi bản kết hợp với bản điêu khắc hỗn hợp, do nhà in thủ đô tiến hành in. Hầu phiếu có kích thước 26 X31 milimet lỗ răng 11,5 độ, một bản có 80 tem. ở thời điểm đó, hầu phiếu được phát hành từ 360 đến 800 vạn tấm.
- Có thời gian thì mua thêm một chút hầu phiếu, tôi thấy thứ này sau này có thể có tác dụng lớn. Từ Quân Nhiên không nói gì thêm, chỉ nhắc nhở Kim Thái Nghiên một câu khá mập mờ.
Kim Thái Nghiên đối với những chuyện gần đây đều không quá nhạy cảm, bản thân cô xuất thân trong gia đình cán bộ cho nên có thể nói cô không cần lo đến chuyện cơm áo, tuy quan hệ của cô và Hô Diên Ngạo Ba không được tốt nhưng, Bí thư Hô Diên không nỡ để cho con gái bảo bối của mình chịu khổ. Ông là một cán bộ cấp cao, tất nhiên cũng để dành được không ít trợ cấp, tất cả số tiền này đều được ông ta gửi vào sổ tiết kiệm của Kim Thái Nghiên. Cho nên Kim Thái Nghiên đối với mấy chuyện tiền bạc không hề quan tâm.
Lúc này nghe được câu nói vừa rồi của Từ Quân Nhiên, cô chăm chú nhìn hắn một chút, cảm thấy rất kỳ lạ là tại sao hắn đột nhiên lại quan tâm đến chuyên này, tuy nhiên vẫn gật đầu:
- Tôi biết rồi, quay lại mua mấy tấm đi, tôi nhớ là thứ đó trong bưu cục có rất nhiều mỗi lần tôi đến đều có người hỏi có mua hay không.
Từ Quân Nhiên hai mắt lóe sáng, trong đầu hắn đang có một kế hoạch vô cùng điên cuồng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận