Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 233: Băng hỏa.

- Cậu có ý gì với tôi sao?
Kim Thái Nghiên cười như không cười nhìn Từ Quân Nhiên, nói ra một câu khiến cho hắn phải biến sắc…
- Cái gì?
Từ Quân Nhiên xoay cổ một cái, kinh ngạc nhìn Kim Thái Nghiên, xém chút nữa đã làm rơi cả bình nước đang cầm trên tay, tên nha đầu này đang nói năng lung tung gì thế này.
Hắn vừa tính há miệng giải thích một chút, đã nghe Kim Thái Nghiên bình tĩnh nói:
- Bởi vì có ý với tôi, cho nên khi ở bệnh viện mới dùng phương pháp đó để nói chuyện với tôi, hy vọng có thể khiến tôi chú ý, phương pháp như vậy, không cảm thấy có chút…
- Cô…
Từ Quân Nhiên không thốt nên lời, chẳng lẽ người phụ nữ này có tính hoang tưởng sao?
- Làm sao vậy? Bị tôi nói trúng tim đen rồi sao?
Kim Thái Nghiên thản nhiên nói:
- Thật xin lỗi, tôi không phải là đứa con gái mà Hô Diên Ngạo Ba yêu thương đâu, cậu đã uổng công tốn sức rồi.
Từ Quân Nhiên không còn lời nào để nói, chẳng lẽ trong não người phụ nữ này toàn là nước sao?
Nhìn xem bộ dạng ánh mắt lạnh như băng của Kim Thái Nghiên như đã nhìn trúng tim đen của mình, Từ Quân Nhiên bất đắc dĩ nói:
- Tôi thấy, hình như cô mới là người có ý với tôi đấy?
- Á?
Thoáng cái, người có vẻ mặt kinh ngạc đã chuyển sang Kim Thái Nghiên.
Từ Quân Nhiên cười cười nói:
- Bởi vì muốn che giấu đi suy nghĩ của mình, mới nói ra những lời đó, không phải vậy sao?
Hơi thở có chút dồn dập, Kim Thái Nghiên trầm giọng nói:
- Cậu!
Từ Quân Nhiên nhìn Kim Thái Nghiên nói:
- Hình như cô là người rất dễ dàng bị cảm động thì phải?
Không đợi để cho Kim Thái Nghiên mở miệng nói lời nào, Từ Quân Nhiên tiếp tục nói:
- Tôi cũng có thể coi như là đẹp trai, cô yêu thích tôi cũng là chuyện đương nhiên.
Thờ phào một cái, Kim Thái Nghiên cười lạnh lùng một cái, vươn tay ra lấy lại cái bình nước của mình, cũng không đi lấy nước nữa, cứ như vậy xoay người đi về phía cầu thang, Từ Quân Nhiên cũng không lên tiếng, cứ như vậy đi sau lưng cô, hai người một trước một sau đi tới trước cửa một căn phòng ở lầu bốn.
Đứng trước cửa phòng, Kim Thái Nghiên xoay người nhìn về phía Từ Quân Nhiên, lạnh lùng nói:
- Một con người điều đáng buồn nhất chính là không thấy rõ suy nghĩ của mình, tôi cảm thấy dường như cậu đã có chút hiểu lầm một số chuyện, nguyên nhân tôi nói nhiều chuyện với cậu như vậy, đơn giản vì cậu đã từng cứu tôi…!
Lời nói vẫn chưa được nói hết, Từ Quân Nhiên đã lên tiếng cắt ngang:
- Lúc trước tôi cũng từng nói qua rồi, cho dù là một con chó con bị gãy chân đứng trước mặt tôi, tôi cũng sẽ thấy nó đáng thương giúp nó một chút. Vì thế cô không cần thiết phải cảm kích tôi như vậy, tôi quan tâm cô nhiều như vậy là bởi vì tôi đã hứa với Bí thư Hô Diên sẽ quan tâm cô, đơn giản chỉ là thế thôi.
Kim Thái Nghiên lắc đầu:
- Nếu đã như vậy, thì là chuyện giữa cậu và Hô Diên Ngạo Ba, không liên quan đến tôi. Trong suy nghĩ của tôi, chuyện này cũng không cần thiết, tôi cũng không cần sự chiếu cố quan tâm của cậu.
Từ Quân Nhiên nhìn thoáng qua cô một cái:
- Lần này ở tỉnh thành, tôi đã nợ Bí thư Hô Diên một ân tình rất lớn. Mà cũng thật xin lỗi, tính cách của tôi là thế, một khi đã nợ ân tình của ai nhất định phải trả, vì thế cô nhất định phải tiếp nhận sự chiếu cố quan tâm của tôi.
Sắc mặt Kim Thái Nghiên trở nên khó coi, ánh mắt trở nên lạnh lùng hơn:
- Tôi đã nói qua, ân tình này cậu không nhất thiết phải thông qua tôi để trả ơn cho ông ta.
Nói xong, Kim Thái Nghiên đi vào cửa, bộp một tiếng đóng cửa lại, chặn Từ Quân Nhiên lại phía bên ngoài cửa.
Từ Quân Nhiên sửng sờ, có chút ngẩn người, người phụ nữ này chặn mình ở ngoài cửa rồi.
Bất đắc dĩ lắc đầu. Từ Quân Nhiên xoay người đi xuống lầu.
Kim Thái Nghiên ngồi trong phòng, nghe tiếng bước chân ở ngoài cửa dần dần đi xa, sắc mặt lạnh như băng dần dần giảm xuống, đặt tay vuốt lồng ngực của mình một chút, Kim Thái Nghiên thở phào một cái, thậm chí còn cảm thấy có chút nhẹ nhõm.
Không biết vì sao, mỗi lần đối mặt với cái tên Từ Quân Nhiên này, cô ta đều cảm thấy có chút cảm giác thoải mái, tuy rằng không tiếp xúc với hắn nhiều, nhưng từ trong lời nói của Lâm Lệ người phụ nữ đến chăm sóc mình, Kim Thái Nghiên đã nghe không ít chuyện về người đàn ông này.
Là cô nhi mất cả cha lẫn mẹ, là sinh viên tốt nghiệp đại học Kinh Hoa hệ tiếng trung, sau khi tốt nghiệp bỏ cả quan to bộc lộc hậu hĩnh quay về quê hương nghèo rớt mồng tơi, một tay gầy dựng sự phát triển của công xã nghèo khó, còn được thủ trưởng tối cao nêu tên biểu dương cán bộ thanh niên.
Người như thế này, rất khác so với những người mà trước đây mình từng gặp qua.
Bởi vì có quan hệ với Hô Diên Ngạo Ba, Kim Thái Nghiên bị rất nhiều người theo đuổi, ai cũng biết vị bí thư Hô Diên công tư phân minh này xem đứa con gái này như hòn ngọc quý, nếu như có thể đạt được sự ưu ái của cô, thì cũng đồng nghĩa với việc trèo lên được cành cây cao rồi. Vì thế xung quanh Kim Thái Nghiên xuất hiện không ít thanh niên tuấn tú tài giỏi, cũng gặp phải không ít đàn ông có suy tính. Những người này không chỉ vì dung mạo xinh đẹp của cô mà chạy tới, họ còn là vì địa vị quyền lực đang nắm trong tay của Hô Diên Ngạo mà chạy đến.
Chỉ có điều, bọn họ đều không biết, quan hệ cha con của Kim Thái Nghiên và Hô Diên Ngạo Ba không được tốt, bọn họ càng ở trước mặt cô nói những lời tốt lành về Hô Diên Ngạo Ba, Kim Thái Nghiên càng cảm thấy phản cảm với những người này, hận không thể đem bọn họ ném ra ngoài.
Ngoại trừ Từ Quân Nhiên!
Dường như người thanh niên này không để ý đến quan hệ cha con của mình, nói chính xác, hắn cũng không phải dạng người vì địa vị của Hô Diên Ngạo Ba mà tiếp cận mình.
- Kỳ thật, hắn ta cũng không phải quá đáng ghét, chỉ là có chút hơi kiêu ngạo thôi.
Trong lòng Kim Thái Nghiên xuất hiện suy nghĩ đó, lập tức nghĩ đến những lời Lâm Lệ từng nói, Từ Quân Nhiên là cô nhi, từ nhỏ ba mẹ đều mất cả, thậm chí còn chưa bao giờ được gặp mặt cha mình.
Không thể không nói, cũng từng có thân thế như vậy, làm cho Kim Thái Nghiên có một loại cảm giác như bệnh tương đồng, dù sao cô và Từ Quân Nhiên cũng không khác nhau lắm, từ nhỏ đã không còn mẹ, trong suy nghĩ của cô, cũng không cha.
- Giống như một con nhím vậy!
Tự mình lẩm bẩm trong miệng, Kim Thái Nghiên lặng lẵng nghĩ đến biểu hiện ngày hôm nay của Từ Quân Nhiên, lại bỗng nhiên phát hiện, tên khốn đó cũng không khác gì mình lắm.
Đối với một người phụ nữ mà nói, phương pháp tốt nhất để đi sâu vào nội tâm của họ, đó chính là để lại ấn tượng sâu sắc trước mặt họ, cho dù là ấn tượng xấu cũng được, sẽ dần dần thay đổi một cách vô thức, chỉ cần lưu lại dấu vết của mình trong nhận thức nội tâm của họ. Cũng giống như Từ Quân Nhiên và Kim Thái Nghiên, có lẽ giữa hai người họ không có quan hệ nam nữ gì, nhưng Kim Thái Nghiên lại tìm hiểu không ít về Từ Quân Nhiên, càng cảm thấy người đàn ông này rất giống mình, cũng độc thân một mình, cũng rất kiên cường, cũng coi mình như một cái gai.
Chỉ có điều, Kim Thái Nghiên dùng thái độ lạnh như băng để bao bộc bản thân, dường như một khối băng vậy, không có người nào có thể làm tan chảy.
Nhưng Từ Quân Nhiên thì giống như một đám lửa, hùng hực cháy, làm cho người khác không thể thấy rõ nội tâm của hắn.
Không biết đã qua bao nhiêu lâu, Kim Thái Nghiên mới chợt tỉnh lại, bất chợt nhớ lại, mình vẫn chưa ăn cơm trưa, nghĩ đến việc bây giờ không còn nước ấm nữa, đoán chừng giờ này căn tin cũng đã trống không rồi, bất đắc dĩ lắc đầu, cô chuẩn bị đi ra ngoài ăn một chút gì đó.
Kéo theo các chân bị thương đi xuống lầu, cô vẫn chưa kịp đi đến cửa lớn của ký túc xá, đã nhìn thấy bóng dáng của Từ Quân Nhiên ở bên đường.
Kim Thái Nghiên kinh ngạc nói:
- Sao cậu vẫn còn ở đây?
Rất rõ ràng, cô căn bản không ngờ Từ Quân Nhiên vẫn chưa đi, tên khốn này chẳng lẽ thuộc dạng đàn gẫy tai trâu sao?
- Thói quen đó của cô, là ai dạy cho cô thế?
Từ Quân Nhiên từ từ đứng thẳng người lên, nhìn Kim Thái Nghiên không hài lòng nói:
- Cắt ngang lời nói của người khác, không nghe người ta nói hết câu, tự mình nghĩ lung tung suy nghĩ của người khác, sau đó làm thành một chuyện như là mình đã hiểu rất rõ vậy,
Không đợi hắn nói hết câu, Kim Thái Nghiên nghiên mặt lại nói:
- Cậu lập tức đi cho tôi!
Trong suy nghĩ của cô, tên khốn Từ Quân Nhiên này vừa có chút thiện cảm, những hình ảnh đó vô tình đã biến mất, tên khốn này nói chuyện quá khinh người mà.
Từ Quân Nhiên mỉm cười, dùng giọng điệu khiến người ta phải phát điên nói:
- Tôi không thể đi, tôi cũng không thể bị cô vô duyên vô cớ chụp cho cái mũ ô danh mà rời khỏi đây, mục đích hôm nay tôi đến đây chính là muốn nói với một câu xin lỗi với cô, bởi vì thời gian gần đây rất bận, không có thời gian đến chăm sóc cô ở bệnh viên, ngày cả cô xuất viên tôi cũng không biết.
Kim Thái Nghiên trừng mắt lên, nhìn về phía Từ Quân Nhiên nói:
- Rốt cuộc cậu đến đây là muốn nói gì?
Từ Quân Nhiên nhún vai:
- Không có gì, chỉ là đến nói lời xin lỗi, sau đó nói với cô một tiếng, tôi phải về Toàn Châu rồi.
- Cậu phải đi rồi sao?
Kim Thái Nghiên ngây người ra một lúc, sau đó hừ lạnh một tiếng, không nói gì cả.
Từ Quân Nhiên cười cười, xoay người rời khỏi, càng ngày càng xa ánh mắt của Kim Thái Nghiên.
Cứ như vậy rồi đi sao?
Nhìn theo bóng dáng của hắn dần dần đi xa biến mất khỏi tầm nhìn của mình, Kim Thái Nghiên có chút sững sờ, trong lòng cũng không biết đang nghĩ gì.
Ngồi trên xe buýt quay về nhà khách dân tộc, khóe miệng Từ Quân Nhiên nhếch lên cười khổ, hắn cũng không có ý định so tài như vậy với Kim Thái Nghiên, thật sự là bởi vì người phụ nữ này tính tình qua cương trực mãnh liệt, nếu như mình không thể hiện mạnh mẽ một chút như vậy. Đừng nói đến việc khuyên cha con họ hòa hợp với nhau, làm không tốt có khi còn bị cô ta làm cho á khẩu đấy, dù sao thì thân phận của người ta cũng cao hơn mình rất nhiều.
Người với người chung sống là như vậy, bên phía mạnh đôi lúc cũng nên nói chuyện nhẹ nhàng một chút, mền yếu với bên phía yếu một chút.
Làm việc gì cũng phải tính trước rồi hãy làm, trước khi chưa hoàn toàn nắm chắc tình hình, không được dễ dãi đồng ý bất cứ điều gì, cũng không được làm bất cứ điều gì. Bằng không không chỉ không thành công, thậm chí còn có thể biến khéo thành vụng, tình hình đảo ngược hoàn toàn.
Đạo lý này Từ Quân Nhiên đã đúc kết được từ mấy chục năm trước của kiếp trước, mặc dù ở trong quan trường không thể tổng kết được mọi thứ, nhưng trong cuộc sống đời thường có thể áp dụng được.
Quan hệ cha con của Hô Diên Ngạo Ba và Kim Thái Nghiên, vì một số nguyên nhân mới đi tới bước đường này, băng dày ba thước không phải chỉ một ngày có thể hình thành. Từ Quân Nhiên một người ngoài nếu như muốn giúp cho quan hệ của họ giảm bớt căng thẳng, không thể không nói rằng việc đó còn khó hơn lên trời, cho nên nếu như muốn hoàn thành chuyện này, bước đầu tiên Từ Quân Nhiên phải làm, đó chính là kéo gần khoảng cách giữa mình và Kim Thái Nghiên, trở thành bạn của cô ta. Nhưng đối với một người có tính cách hùng mạnh như vậy, thậm chí có chút tính khí nam tử hán thế này, nếu như Từ Quân Nhiên tỏ ra quá mền yếu, càng khiến cho cô ta xem thường.
Cho nên, Từ Quân Nhiên chỉ có thể lựa chọn tác phong hùng mạnh như vậy, hy vọng có thể thông qua phương thức này, có thể gia nhập vào sinh hoạt thường ngày của Kim Thái Nghiên.
Ngàn kiến tha lâu cũng đầy tổ, Từ Quân Nhiên tin tưởng điều đó, mình nhất định sẽ làm tốt chuyện này.
Vừa về đến nhà khách dân tộc, Từ Quân Nhiên đã bị Trịnh Vũ Thành lòng nóng như lửa đốt giữ chặt:
- Người anh em, đi theo tôi, có người đang chờ cậu.
Từ Quân Nhiên sững sờ, có người đứng đợi mình?
Là ai thế này?
Bạn cần đăng nhập để bình luận