Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 240: Có vấn đề!

Có người muốn động tới Từ Quân Nhiên, suy đoán này khiến Dương Duy Thiên vô cùng khó chịu trong lòng.
Quan trọng nhất là, ông thầm đoán được, người muốn động tới Từ Quân Nhiên, thậm chí có thể là cấp trên của cấp trên của mình.
Mà lúc này, ông lại lực bất tòng tâm, bởi vì thân là do chủ tịch thành phố đề bạt lên, mà chủ tịch thành phố lại do người kia đề bạt lên, dù có nói thế nào, có mối quan hệ này, dù thế nào bản thân cũng chẳng có cách gì thay đổi được chuyện này.
Có lúc, rõ ràng biết quyết định là sai lầm, nhưng bản thân lại vẫn cứ cố chấp, loại cảm giác này rất khó chịu.
Tiêu Hồng Hoa lúc này khá là khó xử, anh ta là người thân tín của Dương Duy Thiên, làm thư kí cho Dương Duy Thiên nhiều năm như vậy, đương nhiên cũng biết những lúc tâm trạng Dương Duy Thiên không tốt thì sẽ có biểu hiện gì, phản ứng của Dương Duy Thiên hôm nay, rõ ràng là tồi tệ đến cực độ.
Nhưng, nguyên nhân khiến lần này tâm trạng không tốt, rất có khả năng, là vì Từ Quân Nhiên.
Tiêu Hồng Hoa rất rõ, Dương Duy rất coi trọng Từ Quân Nhiên, thái độ ngày hôm nay, hẳn là đã phải chịu một áp lực rất lớn, khiến cho ông không thể không bỏ rơi Từ Quân Nhiên.
Vừa nghĩ đến đây, Tiêu Hồng Hoa cũng rất phiền lòng, lần trước anh vẫn còn thương lượng với Từ Quân Nhiên, muốn khảo sát huyện Võ Đức một lượt, nhằm rút ra những cách giải quyết khả thi cho tình hình thực tế của toàn huyện, giúp nền kinh tế huyện đi lên, nhưng không ngờ, bây giờ lại phát sinh ra chuyện như này.
- Tiểu Tiêu, sau này chuyện của tổ công tác, cậu cùng với đồng chí tiểu Từ phải phối hợp với nhau cho tốt đấy.
Dương Duy Thiên trầm mặc một lúc lâu, sau đó mới từ từ nói với Tiêu Hồng Hoa.
Tiêu Hồng Hoa hơi ngẩn người, kinh ngạc nhìn Dương Duy Thiên, không thể ngờ, ông sẽ quyết định như vậy, xem ra ông định điều Từ Quân Nhiên rời khỏi công xã trấn Lý gia, sau đó để ẩn ở văn phòng phát triển cải cách.
Nhưng không biết, bí thư Dương làm như vậy, rốt cuộc có khiến cấp trên không hài lòng không.
Nghĩ đến đây, Tiêu Hồng Hoa gật đầu:
- Tôi biết rồi, thưa bí thư.
Anh ta biết rõ tính cách của Dương Duy Thiên. Quyết định rồi thì tuyệt đối không thay đổi, đã lựa chọn như vậy, thì chắc chắn sẽ bảo vệ cho Từ Quân Nhiên.
Dương Duy Thiên nghe Tiêu Hồng Hoa nói, cũng không nói lại câu gì, mà chỉ gật đầu, vẻ mặt như đang suy nghĩ điều gì.
- Đúng rồi. Hôm nay chuyện của chủ tịch huyện trên hội nghị. Cậu nghĩ thế nào?
Dương Duy Thiên trầm mặc một lúc, bất ngờ hỏi Tiêu Hồng Hoa, vừa rồi bọn Phùng Hồng Trình đã báo cho ông rồi, hơn nữa còn rất hào hứng. Đổi lại là người khác bị cướp công như vậy, e là tâm trạng cũng không thể tốt đến vậy.
- Chủ tịch huyện Tần rất quan tâm đến công việc của trại Tần gia, rất quan tâm đến việc mở rộng khu vực.
Tiêu Hồng Hoa cân nhắc trong cách dùng từ, chậm rãi nói.
Ý trong lời nói của anh ta. Dương Duy Thiên chỉ nghĩ qua một chút là rõ, xem ra Tần Quốc Đồng thực sự định chen chân vào tập thể doanh nghiệp.
- Cậu đi trước đi, có việc gì tôi sẽ gọi cậu sau.
Dương Duy Thiên dặn dò Tiêu Hồng Hoa.
Sau khi Tiêu Hồng Hoa rời đi, Dương Duy Thiên mới thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu.
Nói thật, ông thực sự muốn nói chuyện rõ ràng cùng Từ Quân Nhiên, nhưng vướng cái chỉ thị của Chu Dật Quần, ông chỉ có thể để cách này ở trong lòng. Nhưng trong lòng, Dương Duy Thiên lại đang rất kì lạ. Vốn là Chu Dật Quần rất ưa Từ Quân Nhiên, sao tự nhiên lại muốn tạo áp lực cho hắn? Lẽ nào, thực sự đã nhận chỉ thị của người nào đó?
Dù có một chút suy đoán, nhưng Dương Duy Nhiên cũng không dám chắc chắn, ông không rõ. Từ Quân Nhiên rốt cuộc đã làm cái gì, sẽ đắc tội với lãnh đạo cấp tỉnh.
- Rốt cuộc thì cậu đã làm gì?
Cũng một câu hỏi như vậy, từ phó bí thư uỷ ban chính trị và pháp luật của huyện Võ Đức, cục trưởng cục công an huyện Lưu Liễu cũng hỏi câu đó, mà người đang ngồi đối diện ông. Đương nhiên là Từ Quân Nhiên, người mà lúc chiều đã đi tản bộ tới văn phòng của Lưu Liễu.
Từ Quân Nhiên nghe tin thì cười khổ, nhún vai nói:
- Anh Lưu, tôi hiện giờ cũng đang rất tò mò, rốt cuộc đã đắc tội với vị đại thần nào, mà bí thư Dương phải âm thầm chuẩn bị điều tôi rời khởi công xã trấn Lý gia.
Lưu Liễu hôm nay nắm quyền ở cục công an huyện Võ Đức, cũng coi như là đức cao vọng trọng, thanh thế đương nhiên không thể giống ngày xưa, do dự một lúc mới nói:
- Tình hình cụ thể tôi cũng không rõ lắm, cậu cũng biết, tôi là người mà bí thư Lý, bí thư uỷ ban chính trị pháp luật mời đến, chỉ mong tôi mắc lỗi, cho nên anh cậu tôi đây dạo này cũng cụp cái đuôi lại làm người thôi.
Từ Quân Nhiên gật đầu, chỗ khó của Lưu Liễu hắn cũng hiểu, Lý Đông Viễn và Nghiêm Vọng Tung sau khi rời khỏi huyện Võ Đức, anh ta cũng chẳng khác gì mình, mất đi chỗ dựa chỉ trong chớp mắt. Tuy nhiên bản thân mình còn có thể dựa vào Dương Duy Thiên, còn Lưu Liễu thì hoàn toàn không còn chỗ dựa nữa, anh ta cũng không phải người thích luồn cúi khắp nơi, không quan hệ nhiều với lãnh đạo huyện khác, cũng may là làm ở bộ phận quan trọng trong cục công an huyện, anh ta cũng có chút quan hệ với văn phòng tỉnh, cứ coi như không bị người khác bỏ rơi, nhưng thời gian này, lại sống chẳng ra làm sao cả.
Trầm ngâm một lúc, Lưu Liễu do dự nói
- Người anh em, nếu tôi nói, cậu đã quá xuất sắc rồi.
Từ Quân Nhiên nghe thế liền sững người, rất lâu sau mới lấy lại tinh thần:
- Anh Lưu, ý của anh là sao?
Lưu Liễu bình tĩnh nhìn Từ Quân Nhiên, chậm rãi nói:
- Tôi thấy, những việc mà người anh em cậu làm quá nhiều rồi, cậu nghĩ xem, công xã trấn Lý gia có được như hôm nay, đều là do cậu một tay xây dựng, đừng nói gì khác, mấy nhà máy kia nếu không phải có quan hệ của cậu, thì không thể mở ra được, cả máy móc sản xuất căn bản cũng không thể mua nổi. Tài năng này của cậu, cậu nói xem sẽ khiến cho các lãnh đạo trong huyện và thành phố cảm thấy thế nào? Có phải bọn họ vô dụng không?
Từ Quân Nhiên im lặng không nói gì, thực sự từ trước đến nay hắn chưa từng nghĩ đến chuyện này, bởi vì những gì hắn làm, nếu ở kiếp sau mà nói, thì bất cứ cán bộ làng xã nào cũng có thể làm được, nhưng bây giờ nghĩ đến, thực sự có hơi tài năng thái quá, theo như những gì hắn tiếp tục làm, há chẳng phải rõ ràng là lãnh đạo toàn huyện thậm chí toàn thành phố đều là thành lũ tàn phế sao?
- Ý của anh Lưu tôi hiểu rồi, ý của anh là, có người nhìn không vừa mắt với tôi đúng không?
Từ Quân Nhiên im lặng một lúc, ngẩng đầu hỏi Lưu Liễu, với trí tuệ và kinh nghiệm hai kiếp của hắn, sao lại không hiểu chứ, cứ cho là có người muốn động vào mình, nhưng mối quan hệ của Dương Duy Thiên với hắn cũng không đến nỗi khiến ông ấy phải giấu diếm mình bằng cách không rõ ràng như thế. Từ đầu đến cuối đã sắp xếp vài chức vụ, rõ ràng là định điều hắn rời khỏi công xã trấn Lý gia.
Lưu Liễu lắc đầu:
- Tôi chỉ đoán thôi, chuyện cụ thể như nào, tôi cảm thấy cậu nên đi gặp Bí thư Dương.
Từ Quân Nhiên hơi ngẩn người, lập tức nở nụ cười khổ, nói thật, gặp Dương Duy Thiên, hôm qua thì hắn thấy không vấn đề gì, nhưng hôm nay xảy ra chuyện này, Từ Quân Nhiên bỗng nhiên cảm thấy giữa hai người đang có một khoảng cách.
Có một cách giải thích, làm 100 chuyện tốt cùng một nhà lãnh đạo, không bằng cùng làm một chuyện xấu. Điều này có hơi phiến diện một chút. Hữu hiệu nhất, chắc là làm được một việc vì lãnh đạo, nghĩ lại hắn thấy thực là thoải mái. Nhưng Từ Quân Nhiên vẫn biết, lãnh đạo dùng người, chủ yếu là xem xem người đó có thể làm vừa ý lãnh đạo không, nếu như lãnh đạo cảm thấy hắn không có tác dụng gì, thì con đường làm quan của hắn sẽ rất nhanh quay về vạch xuất phát.
Kiếp trước làm bí thư uỷ ban thành phố của một tỉnh, Từ Quân Nhiên từng vô số lần có những hành động trái với suy nghĩ của mình. Cho tới kiếp sau anh mới hiểu rõ, một lãnh đạo không nên luôn lạnh lùng giống như vẻ bên ngoài. Con người có lẽ có thể thông qua những phương thức như huấn luyện, khiến cho tâm trạng của bản thân đạt tới sự khống chế cao nhất. Nhưng có vài thứ, không phải có thể khống chế bằng ý chí mạnh mẽ. Bề ngoài, bản thân hoàn toàn có thể là nắm chắc lập trường, khống chế được cục diện, nhưng bên trong lại là một con người hào phóng, hoàn toàn không theo một khuôn phép nào. Nhưng dù có phát huy như thế nào, thì cuối cùng sẽ không vượt quá được, luôn có một trình tự nhất định.
Đây chính là mục tiêu nỗ lực của Từ Quân Nhiên, hắn là người khát khao quyền lực, mà mục đích của loại khát vọng này, là để thực hiện lý tưởng của hắn.
Nhưng Từ Quân Nhiên dù thế nào cũng không nghĩ tới, bản thân sau khi trùng sinh, tới ngày hôm nay lại gặp phải một mối nguy lớn nhất.
Kế tục không còn chút sức lực nào !
Đây chính là cái khó trước mắt của Từ Quân Nhiên.
Dương Duy Thiên trước đây là chỗ dựa vững chắc của hắn, nhưng bây giờ chỗ dựa này, dường như có ý muốn giấu mình đi. Tần Quốc Đồng sớm đã không vừa mắt với mình, nếu có cơ hội, ông ta nhất định sẽ bỏ túi toàn bộ những doanh nghiệp mà bản thân mình đã phải rất gian khổ mới lập nên, chuyện của khu công nghiệp chỉ mới vừa bắt đầu, phía sau chắc chắn vẫn sẽ còn rất nhiều âm mưu đang chờ đợi mình.
Trong chốn quan trường, mọi người thường luôn có cách nói như vậy, tuân theo bố trí của tổ chức, anh là một cái đinh ốc, chỗ nào cần thì đi chỗ đó. Nhưng nếu đến phiên mình, e là cũng chưa hẳn đã nghĩ như vậy. Từ Quân Nhiên không phải thánh nhân vô dục vô cầu, hắn không muốn sự nghiệp mình phải vất vả xây dựng, lại bị đám tiểu nhân cướp trắng như vậy, dù thế nào hắn cũng phải ở lại công xã trấn Lý gia, nếu phải đi, cũng phải đợi công xã trấn Lý gia phát triển hẳn hoi, tên hắn được ghi trong sổ sách. Nhưng không giống hiện tại, bị người khác dùng thủ đoạn hèn hạ bắt đi.
Ánh mắt dần dần trở nên kiên định, Từ Quân Nhiên tỏ ra nghiêm túc nhìn Lưu Liễu, đây là viện binh duy nhất có thể dựa dẫm được của hắn ở huyện Võ Đức này.
- Anh Lưu, anh giúp tôi một chuyện được không?
Lưu Liễu bất ngờ, nhìn thái độ của Từ Quân Nhiên, bất đắc dĩ lắc đầu nói:
- Người anh em, cậu đây là?
Từ Quân Nhiên cười ha ha:
- Nếu đã có người muốn động vào tôi, vậy thì em cũng không thể ngồi chờ chết được, nói chung là muốn bọn họ phải trả giá.
Nghe lời Từ Quân Nhiên nói, Lưu Liễu cau mày lại, hơi kinh ngạc hỏi:
- Cậu muốn làm như thế nào?
Từ Quân Nhiên cười lạnh lùng:
- Có vài người cho rằng những việc mình làm thần không biết quỷ không hay, không hay biết là cái mông của anh ta căn bản đã không sạch sẽ.
Lưu Liễu càng giải thích vô ích, không rõ lời nói này của Từ Quân Nhiên là có ý gì, phải biết rằng hiện tại xem ra, nếu muốn khiến từ Quân Nhiên gặp rắc rối, một người đứng đầu uỷ ban huyện, một là người đứng đầu hành chính huyện, thậm chí còn có một số người đứng sau bọn họ, lẽ nào cứ theo tình hình này, Từ Quân Nhiên vẫn còn có bản lĩnh lật ngược tình thế?
Bạn cần đăng nhập để bình luận