Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 664: Chủ tịch huyện bán dưa.

Chuyện chợ rau, khiến cho Từ Quân Nhiên dần ý thức được một vấn đề rất quan trọng, đó là với tình hình hiện nay, cùng với sự phát triển kinh tế, các phòng ban nhà nước, đặc biệt đã quan niệm tư tưởng các cán bộ cơ quan chức năng cũng đã dần nảy sinh thay đổi, những người này cùng với quyền lực tăng lên, đã bắt đầu mưu cầu lợi ích bản thân.
Quả thực, chuyện trên có chính sách dưới có đối sách, sở dĩ thường xuyên xảy ra, nói cho cùng, là vì cơ chế giám sát quyền lực chưa đủ hoàn thiện.
Vương Hải xử lý đám người Phòng Công Thương như thế nào, thực ra Từ Quân Nhiên chẳng hề lo lắng, chỉ cần Vương Hải không phải tên ngu, tên đầu đất, có lẽ biết, Vương Hải gã cần phải có sách lược và thái độ như thế nào.
Từ Quân Nhiên nghĩ, với tình hình như ngày hôm nay, làm thế nào để tăng cường giám sát những nhân viên của cơ quan nhà nước.
Dù những chính sách bên trên đặt ra, xuất phát điểm hầu hết đều tốt, có thể nói không hề quá khoa trương, các chính sách được đặt ra không cái nào là không chứa đựng tâm huyết của rất nhiều người, đều là những suy nghĩ mong đem đến nhiều lợi ích cho dân chúng. Nhưng những suy nghĩ này, một khi đưa xuống bên dưới lại hoàn toàn bị biến dạng.
Giống như yêu cầu xây dựng thành phố vệ sinh mà Từ Quân Nhiên đưa ra trước đây, mục đích thực ra rất đơn giản, đó là hy vọng có thể cải thiện môi trường đầu tư của huyện Nhân Xuyên, cải thiện điều kiện vệ sinh bẩn thỉu trong huyện, đây thật ra là chuyện tốt, giúp nhà cửa mình sạch sẽ hơn, chẳng ai mà không đồng ý cả. Nhưng do sự thúc đẩy của những kẻ hữu tâm, cộng thêm những cán bộ có hành vi xu nịnh của Phòng Công Thương, đã trở thành Chủ tịch huyện đại nhân vì muốn tạo thành tích chính trị, mà ép cho người nông dân không còn chỗ sống trên thị trấn.
Ba người nói thành có hổ, miệng nhiều người xói chảy vàng.
Đạo lý này Từ Quân Nhiên hiểu rất rõ, cái gọi là nói dối nếu nói một ngàn lần, đến lần cuối cùng rất dễ trở thành đạo lý.
Nếu như hắn không thể nhanh chóng tìm được cách giải quyết, danh tiếng khó khăn lắm mình mới xây dựng được ở huyện Nhân Xuyên, sẽ bị dính vết nhơ không thể nào xóa được.
Mấy ngày gần đây, Từ Quân Nhiên luôn suy nghĩ vấn đề này.
Miền Bắc tháng sáu tháng bảy, chính là lúc thời tiết nóng nhất, mặt trời to lớn treo trên bầu trời xanh lam, giống như một ngọn đèn sáng, có điều ngọn đèn này hình như chói mắt quá, khiến cho đầu váng mắt hoa, mồ hôi đầm đìa, thậm chí có cảm giác muốn té xỉu hoặc là muốn nằm trong nước luôn.
Ăn cơm tối xong, Từ Quân Nhiên quyết định xuống lầu một mình, đi dạo phố.
Ngày mùa hè tương đối dài, e là đã hơn sáu giờ rồi, nhưng vẫn có thể nhìn rõ được hình dáng người, không giống như mùa đông mới năm giờ đã tối om om, tuy giờ đã hơn bảy giờ rồi, nhưng Từ Quân Nhiên vẫn nhìn thấy trên đường có rất nhiều người qua lại.
- Đúng là nóng muốn chết.
Ngẩng đầu nhìn trời, Từ Quân Nhiên tự lầm bầm trong miệng một câu, trong lòng lo lắng cho công tác chống hạn hán năm nay. Chủ tịch huyện hắn tuy nói là giữ công tác phát triển kinh tế toàn diện, nhưng huyện Nhân Xuyên hiện tại, vẫn còn một vùng dựa vào nông nghiệp là chính. Cho dù hai năm gần đây công nghiệp có phát triển vượt bậc, nhưng về mặt tổng thể, phát triển nông nghiệp vẫn là đầu não tăng trưởng kinh tế của huyện Nhân Xuyên, thời tiết nóng thế này, Từ Quân Nhiên không thể không lo lắng thời tiết nóng bức có ảnh hưởng đến tình hình thu hoạch vụ thu của toàn huyện năm nay không.
Đi trên đường cái, Từ Quân Nhiên phát hiện con phố này không bán nhiều đồ lắm, lập tức nghĩ đến quy định trong huyện, không cho phép lấn chiếm lòng lề đường. Chuyện này là do Bạch Lâm đề xuất, nói là vì hình ảnh của toàn huyện. Lúc đó Từ Quân Nhiên đang đề xuất chuyện xây dựng huyện vệ sinh, nên không phản đối chuyện này.
Văn kiện trong huyện vừa đưa xuống, trên những con đường chính của huyện thành, thực sự không còn ai bày hàng bán lung tung nữa, những xe bò xe ngựa hàng ngày cao giọng rao hàng, dĩ nhiên cũng biến mất không dấu vết.
Lòng vòng một lúc, Từ Quân Nhiên đi đến một con đường tương đối vắng vẻ, chỗ này cách trung tâm huyện một khoảng đường, người không nhiều, toàn là nhà cấp bốn.
Trình độ phát triển của nơi này không cao, thu nhập của dân chúng cũng không nhiều, cho nên hầu hết dân chúng vẫn sống trong những ngôi nhà bình thường.
- Mua dưa đi! Dưa đặc sản, vỏ mỏng ruột dày đây!
Tiếng rao hàng theo gió truyền đi, Từ Quân Nhiên nhìn thấy một chiếc xe ngựa chất đầy dưa hồng dừng bên lề đường, dưới đất trải một manh chiếu cũ, một cậu bé bốn năm tuổi bẩn thỉu đang ngồi trên đó, miệng gặm miếng bánh bao cứng ngắc. người phụ nữ mặc bộ đồ bình thường đứng bên cạnh xe, trên mặt mồ hôi chảy ròng ròng, mắt nhìn chằm chằm người đi lại trên đường. Người đàn ông mặc áo xám đứng bên cạnh chị, sau lưng mồ hôi thấm ướt hơn phân nửa, trên vai cũng có mấy vệt mồ hôi.
Lông mày giật giật, Từ Quân Nhiên bước đến bên cạnh xe ngựa, dừng chân, nhưng không nói gì.
Người bán dưa nhìn thấy Từ Quân Nhiên đi tới, trên mặt nở nụ cười khách khí, nhiệt tình nói:
- Người anh em, đến nếm thử dưa hồng đi, đặc sản, thơm ngon giải khát.
Nói xong, người đàn ông lấy trái dưa trên xe xuống gõ gõ, quả nhiên là dưa đất đỏ, trông có vẻ rất ngon.
Từ Quân Nhiên thoáng nhìn người đàn ông, chắc hẳn chừng ba mươi tuổi, ăn mặc rất chất phác, có vẻ là nông dân thật thà, cười nói:
- Đại ca, dưa của anh ngon vậy, buôn bán chắc cũng được nhỉ.
Người đàn ông cười thật thà, lắc đầu:
- Không tốt lắm.
Nói xong, anh ta bổ trái dưa của mình nói với Từ Quân Nhiên:
- Người anh em, thử đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận