Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 396: Những điều gặp ở nhà ga.

Cuối cùng, Từ Quân Nhiên vẫn phải nhận lấy thứ gọi là “đặc sản địa phương” (cây nhà lá vườn) do Hoàng Hải mang tới. Hắn rất rõ Hoàng Hải tới tìm mình với mục đích tạo quan hệ vì vừa nghe tin hắn đã được huyện bổ nhiệm làm bí thư huyện ủy. Đây cũng là việc thường gặp chốn quan trường. Quan mới vừa nhậm chức thường cũng sẽ có một số thay đổi mới kèm theo. Mà trong những thay đổi đó chắc chắn có việc cân nhắc một số vị trí và một số người. Nghĩ lại thì chủ ý của Hoàng Hải cũng rất đơn giản, y cũng chỉ hi vọng sớm có thể dựa vào con thuyền lớn Từ Quân Nhiên.
Có điều Từ Quân Nhiên cũng chẳng lấy không đồ của y. Hắn còn nhớ Thôi Tú Anh đã nói rằng trong nhà Hoàng Hải có ba đứa nhỏ. Vậy là hắn đưa cho Hoàng Hải năm trăm đồng, nói là mua chút đồ cho bọn trẻ con.
- Bí thư Từ, cái này không được….
Hoàng Hải vội vàng lắc đầu từ chối. Những thứ y mang tới đây đều là đặc sản, tuy nói rất có giá trị nhưng cũng không thể mang giá trị ra mà tính toán. Mà nếu đem bán trên thị trường thì chắc cao nhất cũng chỉ được khoảng trăm đồng. Thế nên nói là đặc sản vì nó là thứ đặc trưng của vùng Đông Bắc. Nói ví dụ làm sao có thể tìm được ở đất thủ đô thứ như con gà đang ở trong tay y.
Thế mà giờ Từ Quân Nhiên lại cho y một lúc những năm trăm đồng, thật quá sức tưởng tượng của Hoàng Hải.
Mà điều quan trọng hơn là Hoàng Hải tặng những vật này vì muốn tạo quan hệ gần gũi với Từ Quân Nhiên, chứ không phải với mục đích đổi thành tiền.
- Anh Hoàng, đừng khách khí mà.
Từ Quân Nhiên đem tiền nhét vào trong tay Hoàng Hải, nói;
- Sắp đến Tết rồi. Thế mà tôi thì chẳng có gì cho các cháu. Chỗ tiền này coi như là tiền mừng tuổi của tôi cho bọn nó.
Hắn vốn là người thông minh. Những lời nói khách sáo này trôi ra khỏi miệng cứ trơn tuột, khiến cho Hoàng Hải cảm thấy rất có lý và dễ chấp nhận.
Hoàng Hải không biết làm sao đành phải nhận lấy tiền. Tuy nhiên, sự đánh giá của y về Từ Quân Nhiên lại cao hơn một bậc. Vị bí thư trẻ tuổi này quả nhiên làm việc rất cẩn trọng. Đúng như lời cô cháu gái Thôi Tú Anh nói, y nên tiếp cận hơn với bí thư Từ một chút.
Đây chỉ là đoạn phim nhỏ trước khi hắn từ huyện Phú Lạc về thủ đô. Từ Quân Nhiên thu dọn đồ xong, đến nhà ga mua một vé đi thành phố Song Tề rồi mới rời khỏi huyện Phú Lạc.
Ngồi tàu từ huyện Phú Lạc tới thành phố Song Tề mất khoảng một tiếng rưỡi. Khoảng cách giữa hai nơi tuy không xa, nhưng cũng không gần. Tới lúc hắn xuống tàu thì đã là một giờ chiều.
Hắn đi đến cửa nhà ga hỏi thăm tình hình. Tàu đi thủ đô là chuyến trưa mai. Từ Quân Nhiên cười khổ, hắn lại phải ở gần khu nhà ga mất một đêm rồi.
- Xin hỏi, có phòng không?
- Từ Quân Nhiên đi tới phòng lễ tân của nhà khách sân ga hỏi thăm.
Nhân viên phục vụ ở quầy lễ tân là một người phụ nữ khoảng tầm năm mươi tuổi. Nghe Từ Quân Nhiên hỏi, bà nhìn thoáng hắn một cái, sau đó cúi đầu tìm kiếm. Xong xuôi mới trả lời:
- Có thì có đấy, có điều là một phòng đôi.
Nói xong bà khẽ dừng một chút, rồi thay đổi ngữ khí, hỏi thử:
- Cậu thanh toán hay ra hóa đơn?
Từ Quân Nhiên sửng sốt, rồi hắn lại lập tức cười khổ. Hắn đã hiểu ý của nhân viên lễ tân. Cái gọi là ra hóa đơn kia chính là do nhà nước trả tiền. Mà nếu hắn trả tiền có nghĩa là hắn phải bỏ tiền túi ra. Hai cái này khác nhau ở chỗ nếu trả tiền công thì không xót, chỉ cần lấy hóa đơn là được. Nhưng nếu tự bỏ tiền ra thì phải tính toán cho kỹ.
Sau đó, Từ Quân Nhiên nói:
- Không cần lấy hóa đơn. Tôi trả bằng tiền của mình.
Người phụ nữ nghĩ ngợi rồi nói:
- Thế này nhé, nguyên giá là năm mươi đồng. Tôi giảm giá cho cậu, năm mươi đồng một ngày. Cậu trả trước 100 đồng, phần dư ra là tiền đặt cọc.
Từ Quân Nhiên gật gật đầu, lấy ra mười tờ mười tệ đưa cho người phụ nữ.
Cũng phải nói thêm rằng lúc bấy giờ chưa có tờ tiền mệnh giá 50 đồng hay 100 đồng. Nếu bây giờ mà vẫn như vậy thì quả là một vấn đề rất phiền phức. Một Từ Quân Nhiên đã quen với việc dùng loại tiền mệnh giá 50, 100 đồng khi mới bắt đầu cũng cảm thấy không quen lắm khi phải sử dụng loại tiền có mệnh giá thấp như vậy. Về sau hắn mới nhớ ra, dường như đồng tiền Nhân Dân Tệ tái phát hành lần thứ tư phải đợi đến những năm 80 mới chính thức phát hành.
Người phụ nữ nhận tiền, nhấm một chút nước bọt đếm xong rồi mới nói tiếp:
- Vừa đủ. Phòng 606 lầu trên. Cậu tự lên đi, đây là chìa khóa.
Từ Quân Nhiên gật đầu nhận chìa khóa, lịch sự nói với người phụ nữ câu cảm ơn rồi quay người đi lên lầu. Lên tới tầng trên, hắn mới phát hiện ra hóa ra căn phòng 606 quả thực rất tốt. Đó là một căn phòng hai gian. Chẳng trách hắn phải trả những 50 đồng, cũng phải biết lúc này giá của một chai nước mới chỉ có một hào.
- Cậu thanh niên, đây là phòng nhà khách chuẩn bị sẵn cho lãnh đạo. Nếu không phải cậu cũng là người có học vấn thì tôi không cho cậu ở đâu.
Người phụ nữ không biết đã lên theo lúc nào, nói vọng từ phía sau Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên cười cười, nói:
- Cám ơn cô. Trưa mai cháu đi rồi. Chắc chắn không làm lỡ việc của cô.
- Người phụ nữ gật gật đầu, lộ ra nụ cười, nói:
- Cậu đi nghỉ đi. Có gì thì xuống lầu tìm tôi.
Sau khi người phụ nữ đi khỏi, Từ Quân Nhiên mới bỏ hành lý xuống. Hắn ngồi trên chiếc giường mềm, nghĩ ngợi rồi quyết định đi nghỉ trước đã, sau đó tranh thủ thời gian đi thăm thành phố Song Tề. Dù sao đây cũng là thành phố lớn thứ hai của tỉnh Tùng Hợp, đã từng là trung tâm tỉnh, chắc chắn phải náo nhiệt hơn những chỗ khác.
Sau khi ngủ một giấc, Từ Quân trở dậy nhìn đồng hồ. Lúc đó mới là hơn năm giờ. Hắn nhìn bên ngoài thấy trời vẫn chưa tối liền quyết định ra ngoài ăn cơm.
Xung quanh khu nhà ga thành phố Song Tề cũng thực sự không có nhiều điểm tham quan. Dù gì thì nó cũng là một thành phố công nghiệp, những thứ gọi là cảnh đẹp tham quan thì chắc chắn là không nhiều. Trong ấn tượng của Từ Quân Nhiên, hắn có ấn tượng rất sâu sắc với thành phố này, còn nghe nói ở đây có rất nhiều hạc mũ đỏ. Tuy nhiên, sau khi hỏi người qua đường, Từ Quân Nhiên mới phát hiện hóa ra nhà ga chỗ hắn đang ở lại không gần với Tê Tức nơi có chim hạc.
- Mà thôi, đi ăn chút gì sau đó quay về là được rồi.
Trong lòng Từ Quân Nhiên nghĩ vậy. Hắn tìm một quán cơm trông bên ngoài cũng khá ổn rồi đi vào.
Vừa vào cửa, hắn thấy ngay là tiệm cơm làm ăn rất tốt. Cả mười mấy cái bàn đều đã chật người. Nhân viên phục vụ chạy tới chạy lui rất bận rộn. Có thể thấy đây là nơi khá nổi tiếng ở gần nhà ga.
- Xin chào, anh muốn chọn gì?
Tiếng một cô gái vọng lên. Cô ta chắc chỉ tầm đôi mươi, mặt mũi thanh tú, tươi cười đứng ngay trước mặt Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên nhìn đối phương, cũng không để ý lắm, gật gật đầu, nói:
- Một đĩa sủi cảo, và một món rau xào.
Dừng một chút, hắn tiếp tục:
- À, thêm hai lạng rượu trắng.
Lúc này trời đang rất lạnh, uống chút rượu cho ấm người. Từ Quân Nhiên thầm tính, ngày mai hắn còn phải đi tàu về thủ đô. Vừa đúng ngày 29 thì tới nơi, còn có thể cùng đại ca và anh em đón Tết. Nói ra thì tết năm ngoái Tào Tuấn Minh vì bận không kịp về thủ đô khiến cho một mình Từ Quân Nhiên đang học ở trường đảng cũng chẳng biết làm sao. Quay đi quay lại thế mà đã một năm nay không gặp mặt, Từ Quân Nhiên thực sự rất nhớ vị “đại ca” , người luôn âm thầm chăm sóc hắn.
- Vâng, anh chờ chút.
Cô gái xem ra tuổi cũng chưa lớn, chắc chỉ tầm 18, 19 gì đó. Nghe lời Từ Quân Nhiên, cô cầm một quyển sổ nhỏ, sau đó đi vào phía nhà bếp.
Nhìn bóng lưng của cô, Từ Quân nhiên nở nụ cười. Tiệm cơm này quả thực có hơi thở hiện đại hóa. Ít nhất thì nhân viên phục vụ và trang thiết bị cũng đã có tới mấy phần của thủ đô rồi. Không biết đây là tiệm của ai, nhưng nhìn thấy như thế này, hắn thực sự rất ưng. Dù tiệm cơm kiểu này đến sau thế kỷ hai mươi rất thường gặp, mà giờ ở thủ đô cũng có lác đác vài tiệm. Tuy nhiên miền Bắc là nơi chưa thực sự mở cửa, quả thực là không nhiều.
- Lần này về thủ đô, xem ra hắn nên bán loạt tem khỉ đi. (Con tem có hình khỉ, nền đỏ, được phát hành ở Trung Quốc 19/2/1980, năm Canh Thân, Thân cũng có nghĩa là Khỉ).
Từ Quân Nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng thầm nghĩ lại việc lần trước Từ Quân Nhiên đã từng nhờ người mua chỗ tem này. Hiện giờ giá tri của nó đã tăng lên tới mấy trăm lần. Nếu bán đi chắc cũng được một mớ tiền. Lần này trở về hắn cũng dự định bán hết. Dù sao trong chốn quan trường có một số chuyện không được dính quá sâu. Huống hồ nói đi nói lại tiền là thứ chẳng có giới hạn. Từ Quân Nhiên tuy không phải là người có tiền, nhưng hắn rất hiểu tâm lý những người có tiền. Sau khi đến một bước nào đó, tiền sẽ không phải là mục tiêu theo đuổi của những người có tiền nữa. Thứ họ theo đuổi là làm thế nào để dùng thời gian của mình tạo ra những thứ có giá trị hơn. Đó không phải là tham tải mà chỉ là một phương thức thể hiện giá trị bản thân.
Chỉ có những người tầm thường mới lãng phí thời gian và sinh mệnh của mình thôi.
- Đồ ăn của anh.
Đúng lúc này một âm thanh trong trẻo vang lên bên tai. Từ Quân Nhiên ngẩng đầu đã thấy cô gái vừa rồi bê khay đồ ăn tới, trên khay còn có cả một cốc rượu trắng.
- Cám ơn.
Từ Quân Nhiên lịch sự cám ơn cô gái, khiến đối phương cảm thấy rất bất ngờ. Cũng phải nói thêm rằng cô đã ở đây giúp việc sắp hết một kỳ nghỉ đông rồi nhưng đây là lần đầu tiên có người khách cám ơn nhân viên phục vụ giống như ở trường học.
- Không có gì. Anh cứ tự nhiên.
Cô gái học theo cách người ta vẫn nói trong trường của mình, vừa mỉm cười vừa nói với Từ Quân Nhiên.
- Chậc chậc, em Tiểu Ngọc của chúng ta lại lịch sự như vậy sao. Không biết khi gọi một tiếng ca ca có dễ nghe như thế này không?
Từ Quân Nhiên đang muốn mở miệng thì một âm thanh sắc lạnh vang lên. Âm thanh này khiến người ta cảm thấy rất chói tai.
Đuôi mày khẽ nhíu lại. Từ Quân Nhiên quay người nhìn sang. Bàn bên cạnh hắn không biết từ lúc nào đã có ba vị khách trẻ tuổi. Bọn họ chắc cũng chỉ tầm ngoài hai mươi. Cầm đầu là một tên mặt rỗ, người không cao, mặc một bộ quần áo hoa hoét lòe loẹt. Trông y không có vẻ gì là người tốt.
- Đại ca, anh nói vậy không đúng rồi. Em Ngọc bê cái bàn ấy còn đẹp thế thì làm sao nói lại không dễ nghe cho được. Không tin anh cứ bảo cô ấy gọi một tiếng ca ca xem.
Một tên thanh niên ngồi cạnh tên mặt rỗ cười hi hí nói chen vào. Y dáng người rất cao nhưng nói thì có vẻ hơi cà lắp.
- Các anh….
Cô gái nhỏ rõ ràng lần đầu tiên gặp phải những người này. Cô tức giận chỉ vào mặt chúng, muốn mắng chửi mà không nói nên lời. Chắc chắn do cô chưa từng bị tức giận với ai như thế này.
- Hề hề, em Tiểu Ngọc. Em thế là có ý gì. Chẳng nhẽ lại không động lòng trước ca ca, hay là muốn lấy thân báo đáp?
Tên mặt rỗ cười rồi đứng dậy, nói với cô phục vụ tên Tiểu Ngọc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận