Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 656: Tặng quà cho chủ tịch huyện.

- Sao rồi, mấy ngày nay thấy tâm tình anh không tốt à.
Sau một phen vui thích, Mai Vũ ghé vào bên người Tần Thọ, nói khẽ với Tần Thọ.
Tần Thọ cau mày:
- Đừng nói nữa, không phải Đài phát thanh muốn phân tách sao, Trương mẫn người phụ nữ kia tranh đoạt vị trí cục trưởng với anh, anh muốn thử xem có thể thông qua quan hệ của bí thư ban tổ chức Tôn hay không, nhưng hình như không có cách gì.
Mai Vũ cau đôi mi thanh tú lại, thấp giọng nói:
- Anh không tìm chủ tịch huyện giúp đỡ?
Cô cũng biết, Tần Thọ lúc trước đầu nhập vào phía của chủ tịch huyện Từ Quân Nhiên.
Tần Thọ cười khổ một cái:
- Chính chủ tịch huyện Từ kêu anh tìm bí thư Tôn, xem ra anh ta đối với việc này cũng không có cách.
Ánh mắt Mai Vũ lóe sáng, do dự nói:
- Nếu không thì, anh tìm bí thư Bạch xem thế nào?
Tần Thọ biến sắc:
- Chuyện này làm sao có thể, em cũng không phải không biết quan hệ của bí thư Bạch với chủ tịch huyện Từ, anh đi tìm bí thư Bạch, chủ tịch huyện Từ có thể tha cho anh sao? Lại nói, người phụ nữ Trương Mẫn có quan hệ không đơn giản với bí thư Bạch, có cô ta, bí thư Bạch sao có thể dùng anh chứ.
Mai Vũ cười cười, thản nhiên nói:
- Quá đơn giản, anh không phải nói Trương Mẫn không sạch sẽ sao? Tùy tiện tìm người lấy vài chuyện quá khứ. Em không tin, có chuyện như vậy, bí thư Bạch còn đề bạt cô ta? Lúc này anh lại tìm đến cửa, anh cảm thấy bí thư Bạch có thể từ chối anh sao? Lại nói tiếp, có sự ủng hộ của bí thư Bạch, cho dù chủ tịch huyện Từ muốn làm gì, cũng phải xem bí thư Bạch có đồng ý không chứ? Đừng quên, Bạch Lâm mới là người đứng đầu.
Tần Thọ thoáng ngẩn người, hắn biết, Mai Vũ đưa ra đề nghị này, không thể nghi ngờ là đang khiến hắn đi trên một con đường không có lối về, nhưng bây giờ xem ra, đây dường như là cách tốt nhất.
Về phần đắc tội Từ Quân Nhiên, có dẫn đến hậu quả gì không, Tần Thọ cảm thấy, giống Mai Vũ nói, Bạch Lâm mới là người đứng đầu.
Nghĩ tới đây, Tần Thọ vuốt ve thân thể đẫy đà của Mai Vũ, lộ ra thần sắc quyết đoán.
Sau một tuần lễ, đại hội thường ủy huyện ủy tổ chức đúng hạn, thảo luận việc đài truyền hình phân thành ba cục.
- Người của ban tổ chức chọn chủ yếu có ba người, phân biệt là cục trưởng đài truyền hình Tần Thọ, phó cục trưởng đài truyền hình Trương Mẫn và Mã Vạn Lý.
Tôn Á Châu sau khi đọc xong lý lịch của ba người liền ngậm miệng lại, đá quả bóng cao su sang cho Bạch Lâm người đứng đầu, dù sao chuyện lớn như vậy, còn phải để bí thư mở miệng mới được.
Từ Quân Nhiên ngồi ở kia, nghe lời của Bạch lâm, trong lòng lại có cảm giác kỳ lạ, vì hắn biết, mấy ngày gần đây, trong huyện đang lưu truyền một vài việc của Trương Mẫn, đây là do Lưu Hoa Cường nói với mình, nghe nói trong lúc xây dựng tòa nhà đài truyền hình Trương Mẫn đã đút túi riêng, tạo nên ảnh hưởng rất xấu.
Quả nhiên, ngay lúc Bạch Lâm nói đến Trương Mẫn, Lưu Tiểu Quang bí thư kỷ ủy huyện mở miệng nói:
- Bí thư Bạch, có một việc tôi muốn nói, gần đây chúng tôi nhận được không ít tư liệu báo cáo, báo cáo vấn đề về kinh tế của đồng chí Trương Mẫn, ban kỷ luật chúng tôi đang điều tra, vì thế ngài xem…
Tuy nói là ban kỷ luật tiếp nhận lãnh đạo Đảng ủy cùng cấp, nhưng trong việc phá án có quyền độc lập, Lưu Tiểu Quang lúc này mở miệng, cũng là không hy vọng xảy ra rắc rối, dù sao nếu một cán bộ biết rõ có vấn đề còn đề bạt, vậy có thể là “mang bệnh đề bạt”, truyền đến lên trên, đối với mỗi thành viên ban ngành huyện ủy đều không tốt, lãnh đạo phía trên sẽ nói anh không biết phân biệt rõ ràng.
Bạch Lâm dường như đã sớm dự liệu được Lưu Tiểu Quang sẽ nói như vậy, gật đầu ừ một tiếng nói:
- Nếu đã như vậy, tôi thấy đồng chí Tần Thọ không tồi, trước kia cậu ấy cũng phụ trách công tác đài truyền hình, vẫn rất có hiệu quả.
Từ Quân Nhiên lập tức cảm thấy đầu mình ong một tiếng, giống như bị người trước mặt gõ cho một cái, cuối cùng hắn cũng phát hiện ra chỗ nào lạ rồi.
Trước kia hắn cảm thấy có chỗ không đúng, bây giờ cuối cùng cũng phản ứng lại, Tần Thọ người kia, một tuần gần đây, không tìm đến mình báo cáo công tác một lần nào, thậm chí lúc mình gặp mặt Tôn Á Châu, hỏi ông ta Tần Thọ có đến tìm ông ta không, Tôn Á Châu lại trả lời là không. Lúc đó mình còn cho rằng Tần Thọ là không biết làm thế nào tiếp cận Tôn Á Châu, bây giờ xem ra, tám chín phần là Tần Thọ vốn không định tìm đến Tôn Á Châu, hắn lại dám đầu quân dựa vào Bạch Lâm!
Không kịp nghĩ đến chuyện khác trong này, bản năng Từ Quân Nhiên nói với bản thân, hôm nay cho dù thế nào cũng không thể để Tần Thọ lên làm cục trưởng đài truyền hình, nếu không mình ở huyện Nhân Xuyên sẽ không còn mặt mũi, dù sao vốn là tâm phúc của mình quay ra theo người khác, truyền ra ngoài, Từ Quân Nhiên vị chủ tịch huyện này coi như mất mặt mất đến tận nhà rồi.
- Bí thư, tôi thấy chuyện này trước hết nên để đó đã. Việc của đồng chí Trương Mẫn nếu đang được bản kỷ luật điều tra, tôi thấy bây giờ không phải lúc phù hợp bàn đến việc chọn lựa cục trưởng đài truyền hình.
Từ Quân Nhiên nhàn nhạt mở miệng, khiến cho tất cả mọi người đều sững sờ.
Sao chủ tịch huyện Từ lại mở lời vì Trương Mẫn?
Trong lúc những người khác dang nghi ngờ, hai mắt Tôn Á Châu tỏa sáng, gật đầu nói:
- Đúng vậy, bí thư Bạch, chủ tịch huyện Từ nói có lý. Nhỡ việc của đồng chí Trương Mẫn chẳng qua là do người bên ngoài vu oan, chẳng phải chúng ta oan uổng một đồng chí tốt sao?
Bạch Lâm sửng sốt một chút, lập tức ý vị thâm trường liếc nhìn Từ Quân Nhiên cùng Tôn Á Châu, ông ta biết hai người kia rốt cuộc vì sao lại tốt bụng nói thay Trương Mẫn, nhưng giống như Từ Quân Nhiên nói, việc đến bước này, vẫn không nên từ bỏ Trương Mẫn, dù sao cũng là người phụ nữ theo mình nhiều năm như vậy.
Nghĩ tới đây, Bạch lâm gật đầu:
- Vậy thì được, lần sau bàn đến vậy.
Sau khi Đại hội thường ủy kết thúc, Từ Quân Nhiên quay về văn phòng, tức giận vỗ bàn một cái:;
- Con mẹ nó, Tần Thọ này, đúng là tên khốn kiếp!
Ngay lúc này, Lưu Hoa Cường gõ cửa đi vào nói:
- Chủ tịch Huyện, đồng chí Mã Vạn Lý đến rồi.
Từ Quân Nhiên suy nghĩ:
- Nói ban ngày tôi không có thời gian.
Lúc này, hắn không muốn gặp bất cứ ai, chớ đừng nói đến phó cục trưởng cục truyền hình Mã Vạn Lý.
Mã Vạn Lý đứng ở bên ngoài văn phòng Từ Quân Nhiên, nghe được câu trả lời của Lưu Hoa Cường, lộ ra một biểu tình khách khí, đứng dậy cáo từ.
Về đến nhà, vợ hỏi Mã Vạn Lý:
- Thế nào rồi?
Mã Vạn Lý lắc đầu:
- Chủ tịch Huyện Từ nói không có thời gian, haiz, làm thế nào bây giờ?
Ông ta biết rõ, mình muốn tiến một bước, nắm chắc được vị trí cục trưởng đài truyền hình, cũng chỉ có thể lựa chọn dựa vào Từ Quân Nhiên chủ tịch huyện này, nguyên nhân rất đơn giản, vì lúc trước ông ta là người chủ tịch huyện tiền nhiệm một tay đề bạt lên, không thể dựa vào Bạch Lâm.
Nhưng suy nghĩ hồi lâu, Mã Vạn Lý vẫn không nghĩ ra cách kéo gần quan hệ với Từ Quân Nhiên. Với nhiều kinh nghiệm lăn lộn trong quan trường của ông ta, nếu muốn kéo gần quan hệ với một người nào đó, đầu tiên phải hiểu được sở thích, yêu ghét của hắn, như vậy mới có thể tốt được. Mà Từ Quân Nhiên vị chủ tịch huyện này, biểu hiện ra ngoài cho người cảm giác là người không yêu tiền, không cần sắc, sở thích duy nhất là ngẫu nhiên chơi bóng rổ, nghe nói là thói quen còn giữ lại từ hồi học đại học. Sở thích của người đứng đầu một đơn vị, thời gian dài, rất có khả năng sẽ biến thành sở thích của một tập thể đơn vị, sở thích của một chủ tịch huyện, cũng có khả năng trở thành sở thích tập thể của nhiều cán bộ lãnh đạo trong huyện.
Mã Vạn Lý biết sở thích thư pháp của chủ tịch huyện nhiệm kỳ trước, trong cơ quan có rất nhiều người luyện chữ, một vài lãnh đạo cấp cục cũng đặt giấy viết nghiên mực trong văn phòng của mình, bắt đầu luyện chữ. Một vài lãnh đạo có nền tảng thư pháp càng như cá gặp nước, thường đến chỗ chủ tịch huyện học hỏi giao lưu, thời gian lâu dài, những lãnh đạo này đều trở thành người chủ tịch huyện trọng dụng. Mấy người nền tảng thư pháp thấp, kiên trì không ngừng, dần dần, cũng bồi dưỡng nên được thói quen tốt là viết thư pháp.
Lúc Từ Quân Nhiên nhậm chức, người yêu thích thư pháp chịu ảnh hưởng của chủ tịch huyện tiền nhiệm tuy một thời gian chưa thích ứng, nhưng hay ở chỗ họ có thói quen thích ứng với người khác, mà không phải là để người khác thích ứng với họ, rất nhanh liền thích bóng rổ. Thao trường của đại viện chính quyền huyện lại thêm một bảng bóng rổ, đám người cục trưởng, chủ nhiệm mỗi buổi chiều dốc hết sức vào thời gian hoạt động, đều tranh nhau làm nóng người với chủ tịch huyện. Việc khởi động không quan trọng, cũng trực tiếp ảnh hưởng đến mỗi đơn vị thuộc chính quyền, người từng thích thư pháp bắt đầu chuyển hướng sở thích, dựng bảng bóng rổ ở chỗ đất trống trong đơn vị của mình, khi không có việc liền luyện bóng, luyện lâu rồi, cảm thấy đánh bóng cũng tốt, tốt hơn luyện thư pháp. Càng quan trọng hơn là, lãnh đạo vừa chơi bóng, người phía dưới cũng sẽ chơi cùng, có nam, có nữ, không khí náo nhiệt hơn luyện thư pháp nhiều. Khiến lãnh đạo vui mừng nhất là, nam nữ phối hợp, đánh bóng không mệt, đặc biệt có nữ cấp dưới trẻ tuổi xinh đẹp chơi cùng, càng có thể gia tăng thể chất.
Đương nhiên, lãnh đạo ngoài việc tăng cường sức khỏe, quan trọng hơn là nghĩ cách mởi chủ tịch huyện rèn luyện cùng. Có lúc chủ tịch huyện xuống chỉ đạo công việc, lãnh đạo liền có thể sắp xếp một cuộc so tài hữu nghị với chủ tịch huyện, qua mấy hồi qua lại như vậy, quan hệ giữa mọi người trong lúc đó cũng thân thiết hơn nhiều.
Mã Vạn Lý tuy tinh thông được sự ảo diệu bên trong, nhưng ông ta thật sự không thích chơi bóng, người hơn 40 tuổi căn bản không đánh nổi bóng. Lúc trước ông duy trì khoảng cách nhất định với Từ Quân Nhiên là vì không hy vọng khiến người khác cảm thấy bản thân từ bỏ lãnh đạo. Bây giờ, bảo ông ta đột nhân dựa vào đánh bóng để tiếp cận Từ Quân Nhiên đã không kịp nữa rồi, huống hồ, cho dù luyện chữ cũng được, chơi bóng cũng thế, đầy đều là chút ít thái độ, là thủ đoạn lôi kéo làm quen, thực sự muốn nắm rõ gốc rễ một người, nhất định phải làm thật. Dựa theo quy định trước đây của huyện Nhân Xuyên, phó cục trưởng thăng chức thành cục trưởng ít nhất phải ba vạn, ngồi lên vị trí rồi, phí bảo vệ vị trí mỗi năm cũng phải một vạn. Đây chỉ là giá ở khu vực lạc hậu phía Tây, nếu đổi đến khu phát triển phía Nam, không cần nói là một cục trưởng, chỉ là một trưởng thôn nhỏ nhơi, cũng phải tốn nhiều hơn thế này. Ngô Quốc Thuận quyết định cược một ván, định tặng 3 vạn, coi như giá mua một cục trưởng mới lại lần nữa, cũng phải giữ vững vị trí người đứng đầu.
Sau khi quyết định, liền bắt đầu sầu vì phải làm thế nào tặng được. Tặng quà cũng là một môn học, tặng được rồi, nó liền trở thành chìa khóa vàng giải quyết vấn đề, ngược lại sẽ dẫn đến tai họa, đây chủ yếu là phải xem đối tượng tặng quà là ai. Đối với người như Từ Quân Nhiên, Mã Vạn Lý không nắm chắc được bao nhiêu, không biết hắn có nhận hay không. Trước kia bản thân có đi thăm hỏi qua lãnh đạo cũ, chỉ điểm của lãnh đạo cũ khiến hắn ngộ ra một điểm, nhưng ngộ không thấu, hắn vốn muốn để lãnh đạo cũ giảng rõ ràng hơn, không ngờ lại bị ông ấy cự tuyệt. Hắn biết cách làm người của lãnh đạo cũ, ông ấy vĩnh viễn không nói mọi việc thẳng thắn, có nhiều lúc, chỉ là chỉ điểm hoặc ám chỉ một chút, nắm bắt được bao nhiêu trong đó lại là việc của Mã Vạn Lý. Nhưng, có chỉ điểm của ông ấy, Mã Vạn Lý dường như cũng lớn gan hơn, liền cược một lần, so với ngồi đợi bị sa thải, không bằng tích cực ứng phó.
Cho nên Mã Vạn Lý quyết định trước tặng 1 vạn, đợi đến khi sự việc có manh mối, ông ta để tiền trong giấy báo rồi để vào phong bì, sau đó lại đặt vào trong bao thuốc lá. Vợ ông ta nói:
- Anh nhớ nhắc nhở hắn, trong này là tiền, nếu không, hắn cho rằng là thuốc lá, lại chuyển cho người khác.
- Em ngốc sao? Nếu anh nhắc nhở bên trong là tiền, làm sao hắn nhận?
- Vậy anh phải để hắn biết anh tặng là cái gì, nếu không để người ta thực sự tưởng là thuốc lá chuyển cho người khác, chúng ta không phải mất tiền oan uổng sao? Mấy năm trước có một người nhặt ve chai, nhặt được một con gà bị thối trong đại tiệc đại viện người nhà thị ủy, quay về chuẩn bị rửa để ăn, không ngờ bên trong con gà chứa một túi nhựa, mở ra xem, bên trong là 2000 đồng, khiến người nhặt ve chai kia vui mừng phát điên. Mấy năm trước, hai nghìn thực sự có rất nhiều công dụng, không như bây giờ, cái gì cũng lớn ra, ngay cả tặng quà cũng lớn hơn. Một lần liền tặng 1 vạn nha, anh không nhắc nhở, người ta làm sao biết?
- Em yên tâm đi, thấy cái bao nặng như vậy, không cần nói hắn cũng có thể nhìn ra được. Em cho rằng người ta ngốc chắc!
- Không phải em lải nhải, nếu anh không nói rõ, đến lúc hắn nhận tiền rồi, không giải quyết việc cho anh thì làm thế nào? Tiền không phải là mất không sao?
- Em có phiền không? Em cũng coi như là vợ quan, sao ngay cả quy tắc tối thiểu cũng không hiểu? Khi người ta tặng em quà, cũng không nhắc nhở em, sao em biết rõ thế?
Mã Vạn Lý chê vợ lải nhải, không nhịn được quát lớn.
Nghe chồng nói như vậy, vợ cười nói:
- Được rồi được rồi, nghe lời anh.
Mã Vạn Lý thấy vợ mỉm cười, cũng liền cười theo. Mã Vạn Lý vẫn cảm thấy vợ mình có một gương mặt trái xoan xinh đẹp, nhưng đầu óc thì thiếu hơn người ta một dây. Nhưng, phụ nữ như vậy dễ sống chung, nếu cô ấy tức giận, dỗ cô ấy cũng dễ dàng. Chính vì như vậy, hai người sống qua ngày vẫn luôn rất ổn định, từ xã đến thị trấn, mưa gió hơn mười năm, chưa từng cãi lộn bao giờ. Dù cho Mã Vạn Lý ở bên ngoài có tình nhân, cũng dễ dàng lừa gạt cô.
Hai người đang nói chuyện, thấy con trai từ phòng sách đi vào phòng vệ sinh, Mã Vạn Lý liền chép miệng, ý bảo vợ đừng để cho con trẻ nghe được. Vợ cười gật đầu. Con trai của họ tên là Mã Hồng Đào, năm nay vừa lên cấp hai, chương trình học cũng nặng hơn rất nhiều, giống như vĩnh viễn không làm hết được bài tập, mỗi tối sau khi ăn xong, liền vào thư phòng, đóng cửa, việc của người lớn không quan tâm đến.
Mã Vạn Lý nhìn thoáng qua TV, “Bản tin thời sự” của đài Trung Ương đã kết thúc, “Bản tin huyện Nhân Xuyên” vừa mới bắt đầu, trên màn hình Từ Quân Nhiên đang đi vào nhà máy cây đay, thị sát sự phát triển của xí nghiệp, phía sau hắn có một đám người đi cùng, trong đó phần lớn người ông ta đều quen. Rất nhanh, trên màn hình cắt đến cảnh Từ Quân Nhiên nói chuyện với công nhân. Trên TV Từ Quân Nhiên nhìn có tinh thần hơn ngoài đời, cũng thể hiện được vẻ hòa ái dễ gần. Hắn hỏi công nhân, năm nay doanh nghiệp phát triển thế nào? Công nhân vui vẻ nói, năm nay hiệu quả và lợi ích của nhà máy không tồi, nếu tiếp túc phát triển như vậy chắc chắn có thể khôi phục như lúc trước. Mã Vạn Lý thông qua Lưu Hoa Cường sớm đã hỏi rõ ràng, Từ Quân Nhiên mấy ngày này không có việc, tan làm liền quay về chỗ ở. Bình thường mà nói, lãnh đạo đều thích xem tin tức bản địa, đều để ý đến hình tượng hào quang của mình trên truyền hình. Mã Vạn Lý cảm thấy lúc này xuất phát vừa hay, đến nhà của chủ tịch huyện Từ, đoán chừng vừa hay hắn xem xong bản tin địa phương.
Mã Vạn Lý nhìn thoáng qua bề ngoài, nói một tiếng với vợ, liền mang thèo đồ vật ra cửa. Ông ta không lái xe, mà một mình đi bộ đến chỗ ở của Từ Quân Nhiên, ông ta từng đến qua chỗ này một lần, chỉ có điều khi đó là đến thăm hỏi dịp lễ tết mà thôi. Nhưng lần đó đến thăm Từ Quân Nhiên, chỉ mang theo hai cây thuốc mấy bình rượu, không có tiền mặt bên trong, một là ông ta cảm thấy không nhất thiết phải làm như vậy, hai là ông không biết rõ Từ Quân Nhiên là người như thế nào, không dám lỗ mãng. Hôm nay lại không giống, vấn đề ông phải đối mặt hiện nay không phải người bình thường nào cũng có thể giải quyết, nếu ông ta để vuột mất, không bằng được ăn cả ngã về không. Nên mạo hiểm phải mạo hiểm, không mạo hiểm, chắc chắn không có cơ hội cho ông ta. Mạo hiểm, nói không chừng còn có một đường hy vọng.
Đi vào chỗ ở của Từ Quân Nhiên, Mã Vạn Lý thở dài một hơi, một thân một mình xách bao lên lầu, lòng của ông ta không khỏi có chút khẩn trương. Ông ta cũng không muốn khẩn trương, nhưng không có cách nào khác, mỗi lần gặp bí thư, chủ tịch huyện, ông ta đều không tránh được khẩn trương. Ông ta biết đằng sau sự khẩn trương này là sự tôn sùng quyền lực, có được loại tâm lý sùng bái này, người thấy quyền lực càng lớn, liền càng cảm thấy bản thân hèn mọn nhỏ bé, thấy quyền lực nhỏ hơn mình, càng cảm thấy bản thân có tôn nghiêm. Ông ta từng cẩn thận cảnh tỉnh bản thân, cảm thấy loại tâm lý này rất âm u, cũng đủ xấu xa, cần phải sửa lại. Nhưng, đến thời khắc quan trọng, tất cả đều không phải do ông ta. Ông ta biết, đây là tâm tính văn hóa của quy tắc ngầm sau lưng quan trường, đã thâm nhập sâu vào xương cốt, muốn sửa cũng không sửa được, đợi đến một ngày nào đó vô dục vô cầu, tâm tính tự nhiên sẽ hòa nhã lại. Mà lúc đó, chỉ sợ ông ta đã rời khỏi chính đàn rồi.
Đì đến trước cửa nhà Từ Quân Nhiên, Mã Vạn Lý nhẹ nhàng gõ cửa, bên trong truyền đến tiếng mở cửa, lúc này ông ta mới cung kinh nói:
- Chủ tịch Huyện Từ có nhà không?
Cửa phòng bị mở ra, lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp trẻ tuổi, ăn mặc rất thời thượng, có chút kinh ngạc nhìn Mã Vạn Lý:
- Anh là?
Mã Vạn Lý tuy kinh ngạc trong nhà Từ Quân Nhiên bỗng xuất hiện một người phụ nữ xinh đẹp, nhưng vẫn rất khách khí nói:
- Xin chào, tôi là Mã Vạn Lý của đài truyền hình, chủ tịch huyện Từ có nhà không?
Người phụ nữ xoay người:
- Quân Nhiên, là đồng chí đài truyền hình huyện các anh, họ Mã.
Lúc này, bên trong truyền ra một tiếng nói:;
- Để anh ta vào đi.
Người phụ nữ liền mở cửa, để Mã Vạn Lý tiến vào, Mã Vạn Lý vào cửa, lợi dụng lúc thay giày, đặt túi giấy lên tủ giày, đi vào phòng khách, thấy Từ Quân Nhiên ngồi trên ghế sa long xem ti vi, lập tức hỏi:
- Xin chào chủ tịch huyện Từ, làm phiền ngài nghỉ ngơi rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận