Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 671: Tình nhân.

Cái gọi là quan lại giúp nhau, có lúc không nhất định là tất cả đều cùng giúp, mọi người vẫn xem trọng người có liên quan đến lợi ích của bản thân hơn.
Nghe Thường Tiên nói phải giúp huyện nghèo, không ít người xung quanh đều cười khẩy. Huyện nghèo tham gia hội triển lãm lần này không chỉ có huyện Nhân Xuyên, sao không thấy y chiếu cố gì hết.
Nói cho cùng, còn chẳng phải vì quan hệ giữa Từ Quân Nhiên và Thường Tiên hay sao.
Thường Tiên cười hỏi thăm tình hình gian hàng của huyện Nhân Xuyên, rồi nói với Chủ nhiệm Hà:
- Anh Hà, các anh cần quan tâm đến tình hình các mặt của người tham gia, phải làm tốt công tác phục vụ.
Chủ nhiệm Hà gật đầu lia lịa:
- Sở trưởng yên tâm, chúng tôi vẫn luôn quan tâm đến công tác này.
Lần này Thường Tiên đến đây là để chào hỏi Từ Quân Nhiên, vừa dứt lời liền rời đi.
Nhìn nhóm người Thường Tiên đi mất, Đàm Hân vốn đứng một bên không ai thèm để ý chợt hiểu ra Thường Tiên đến đây chỉ để chào hỏi Từ Quân Nhiên mà thôi, người ta không buồn để mắt đến Phó chủ tịch thành phốthị trưởng như mình. Nghĩ lại cũng phải, Thường Tiên hiện nay là người đứng đầu Sở Ngoại thương tỉnh, căn bản không cần ngó ngàng đến cô.
- Lợi hại quá!
- Không ngờ chủ tịch Huyện trưởng có quan hệ với Sở Ngoại thương!
- Người đó, người đó là Sở trưởng của Sở Ngoại thương àsao?
Các cán bộ huyện Nhân Xuyên đều trơ mắt nhìn. Chẳng ai ngờ vị trí này là do Sở trưởng Sở Ngoại thương đích thân dành riêng cho Từ Quân Nhiên, cũng tức là người ta chừa chỗ đó hoàn toàn vì nể mặt hắn. Việc này, việc này đúng là ngầu quá đi!
Quan Ba cũng rất ngạc nhiên. Y từng gặp qua Thường Tiên, dĩ nhiên biết vị Sở trưởng này thoạt nhìn bình thường, nhưng các quan hệ trong tỉnh rất rộng. Sức ảnh hưởng của cha vợ của Thường Tiên từng đứng đầu tỉnh ủy ở tỉnh Tùng Hợp vẫn không giảm sút, nếu sau này Thường Tiên ngồi lên chức cán bộ cấp phó tỉnh cũng không thành vấn đề. Người như vậy lại xưng anh em với Từ Quân Nhiên, điều này có nghĩa là gì? Quan Ba hiểu rất rõ, muốn biết sức ảnh hưởng của một người trên quan trường lớn đến đâu, chỉ cần nhìn các mối quan hệ của người đó là được. Nếu Từ Quân Nhiên có thể qua lại với cán bộ cấp Sở như Thường Tiên, vậy chứng tỏ bối cảnh sau lưng khiến cán bộ cấp Sở này không dám xem thường.
Chủ tịch Huyện trưởng này càng ngày càng thần bí!
Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu, Quan Ba bắt đầu suy tư.
Không chỉ Quan Ba, cả Lý Tố Mai cũng không ngờ Từ Quân Nhiên lại không nói không rằng mà lo xong vị trí triển lãmgian. Cô thầm nghĩ lần này mình phải nắm bắt cơ hội, chỉ cần theo sát chủ tịch Huyện trưởng Từ, sau này không chừng sẽ có phát triển tốt.
Hôm nay chắc chắn là ngày các cán bộ huyện Nhân Xuyên đều thấy bất ngờ, Thường Tiên vừa dẫn người rời khỏi trung tâm triển lãm, mọi người đều thấy Bí thư Ủy ban thành phố Đoạn Thế Kiệt và Trưởng ban Ủy ban tổ chức thành phố Lý Đức Minh đi vào.
Tuy Đàm Hân khá thân với Bối Siêu Quần, nhưng rốt cuộc cô chỉ là Phó chủ tịch thành phốthị trưởng Thường ủy, trước mặt người đứng đầu Thường ủy Ủy ban thành phố không hề dám có biểu hiện tự cao nào, chỉ có thể cung kính.
Lý Đức Minh cười:
- Các đồng chí ở đây nỗ lực vì sự phát triển của thành phố chúng ta, tôi và Đoạn Thế Kiệt muốn đến đây thăm mọi người.
Đoạn Thế Kiệt gật đầu, hỏi:
- Bố trí gian hàng chắc gần xong rồi phải không? Có gặp khó khăn gì không?
Đàm Hân chớp mắt, nghĩ bụng đây chính là một cơ hội. Mặc kệ Từ Quân Nhiên có bản lĩnh lớn đến đâu, hắn làm vậy chẳng khác gì tát một bạt tai vào mặt cô. Lần này Đoạn Thế Kiệt và Lý Đức Minh cùng đến, cô hoàn toàn có thể thị uy với Từ Quân Nhiên một phen.
Nghĩ vậy, Đàm Hân thở dài, cười bất đắc dĩ:
- Bí thư, vốn dĩ mọi chuyện chẳng có gì rắc rối, nhưng huyện Nhân Xuyên cứ khăng khăng đòi bố trí lại gianvị trí triển lãm, đổi chỗ mới, đúng là quá phiền phức.
Dứt lời, cô đắc ý nhìn Từ Quân Nhiên, rõ ràng muốn hắn bị mất mặt trước lãnh đạo Ủy ban thành phố.
Lý Đức Minh thấy Từ Quân Nhiên đứng một bên đang mỉm cười với mình, y vội đến gần bắt tay hắn:
- Đồng chí Từ Quân Nhiên, mọi người vất vả rồi.
Đoạn Thế Kiệt cũng cười nói với Từ Quân Nhiên:
- Thế nào, có gì cần thành phố giúp cứ nói thẳng, không thể để mọi người làm việc mà không giúp gì được.
Đàm Hân không hề để ý tới giọng điệu và biểu cảm nói chuyện của họ, chỉ nghĩ hai vị lãnh đạo này đang khách sáo, bèn liền hừ một tiếng:
- Các đồng chí huyện Nhân Xuyên rất có bản lĩnh, không cần chúng ta quan tâm, người ta cũng có thể lo mọi việc đâu ra đó.
Vừa dứt lời, Đoạn Thế Kiệt và Lý Đức Minh liền cảm thấy không ổn. Lời ăn tiếng nói của Đàm Hân này đều nhắm vào huyện Nhân Xuyên, lẽ nào Từ Quân Nhiên đã đắc tội với cô ta?
Lý Đức Minh nhướn lông mày nhìn Từ Quân Nhiên, rõ ràng có chút ngạc nhiên, mong hắn có thể giải đáp.
Từ Quân Nhiên vốn có chút bất ngờ, tức thì liền hiểu Đàm Hân đang cố ý làm hắn mất mặt, chỉ cười thản nhiên:
- Chỉ là cấp trên thấy huyện Nhân Xuyên là huyện nghèo nên cố ý chừa một vị trí cho chúng tôi, bây giờ đang bố trí lại.
Hắn cơ bản đã nắm chắc rồi, hôm qua đã báo chuyện này với Lý Đức Minh và Đoạn Thế Kiệt, bây giờ Đàm Hân lại muốn dùng việc này để gây rắc rối cho mình, cô ta đúng là đã lầm rồi.
Đoạn Thế Kiệt gật đầu, cười nói:
- Các cậu phải cám ơn Ủy ban tổ chức, họ nghĩ cũng chu đáo, xem ra thành phố Đan Giang chúng ta không quan tâm đến các huyện nghèo nhiều như cấp trên. Bí thư Đoạn, phải chú ý việc này một chút, chúng ta phải kiểm điểm vấn đề của mình.
Lý Đức Minh cười phụ họa:
- Bí thư nói phải, không ít đồng chí của chúng ta suy nghĩ về vấn đề này chưa đủ chu đáo. Chỉ khi đẩy tư tưởng ý thức đi xa hơn, thành phố Đan Giang chúng ta mới có thể phát triển hơn.
Cả hai kẻ xướng người họa, nhất thời khiến Đàm Hân cảm thấy lúng túng. Thế nào cũng không ngờ hai vị lãnh đạo này đến đây bàn việc quan tâm phát triển huyện nghèo, tâm tư lần này của cô xem như uổng phí rồi.
Lý Đức Minh và Đoạn Thế Kiệt cũng không ở lâu, ngồi một lúc liền rời khỏi. Đàm Hân đích thân tiễn hai lãnh đạo, sau đó không đặt chân đến gian vị trí của huyện Nhân Xuyên nữa để tránh rước lấy bực tức.
Các lãnh đạo đi rồi, nhưng cán bộ huyện Nhân Xuyên vẫn chưa thể bình tĩnh, bọn họ đã thấy rõ mọi chuyện phát sinh ngày hôm nay.
Bình tĩnh mà xét, hôm nay họ đã được mở rộng tầm mắt. Đầu tiên là Sở Ngoại thương chủ động cung cấp một vị trí cực tốt, sau đó Sở trưởng Sở Ngoại thương lại đích thân đến nói chuyện với chủ tịch Huyện trưởng Từ, cả hai người đứng đầu Ủy ban thành phố và ban tổ chức đều đến chào hỏi hắn. Quan hệ này là như thế nào đây?
Ngay cả những cán bộ trước đó không quá để ý đến Từ Quân Nhiên, hôm nay chứng kiến mọi việc cũng sinh lòng kính phục vị chủ tịch Huyện trưởng trẻ tuổi này. Dù là trong huyện hay tỉnh, Từ Quân Nhiên đều có các mối quan hệ, chỉ cần theo sát hắn, nói không chừng sau này chắc chắn có tiền đồ tốt.
Lý Tố Mai mừng thầm, ánh mắt nhìn Từ Quân Nhiên cũng có chút thay đổi. Đây mới mà là người đàn ông chân chính, ngửa tay là mây, lật tay là mưa. So với người chồng đã li dị trước đó của cô, tuổi tác cũng xem như già khú đế rồi.
Buổi chiều, Đàm Hân không ở lại trung tâm triển lãm tiếp tục chỉ huy công tác nữa, cô thay đồ đi đến trước cửa một ngôi nhà.
Váy dài màu đỏ, dáng người nhanh nhẹn hoạt bát, chân dài mang vớ da phối với giày cao gót màu kem, đương nhiên còn thêm dung nhan xinh đẹp như hoa nữa. Đàm Hân cẩn thận đến trước cửa, lấy chìa khóa ra từ trong túi rồi khẽ mở cửa. Vừa vào trong, cô lập tức bị ôm chầm từ đằng sau, tiếp đó cửa bị đóng rầm một tiếng.
Bị quấy rối từ sau lưng, mới đầu Đàm Hân hét lên theo bản năng. Người đàn ông phía sau cắn vành tai cô, thứ ở bụng dưới đâm vào bờ mông đầy đặn của cô, kẻ đó thầm thì:
- Cưng ơi, đừng hét, anh đây mà!
- Làm gì vậy?
Nhận ra giọng của lão tình nhân Phó chủ tịch tỉnh trưởng Chu Hoàn, Đàm Hân hờn dỗi trách, nhưng thân người lại dựa hẳn vào. Cô quay đầu lại liền thấy Chu Hoàn đang cười tà dâm đưa miệng nồng mùi rượu của lão lại gần, môi hồng chợt hé mở, lập tức bị cặp môi dày của lão ấn vào.
- Ưm, ưm.
Trong miệng Đàm Hân phát ra tiếng mơ hồ không rõ, đầu lưỡi đã sớm lướt vào khoang miệng lão quấn quýt cùng nhau. Chu Hoàn một tay ôm eo cô, một tay luồn vào cổ áo váy, vừa vào ngực liền chạm phải đôi thỏ ngọc đầy đặn, rồi thuận tay mò đến hai nụ anh đào. Lão liền xoa nắn hai điểm ấy, chỉ thấy chúng càng lúc càng cứng, càng lúc càng lớn hơn.
- Ui da, đừng quậy!
Đàm Hân nghĩ đến mục đích đến đây hôm nay của mình, cô liền đẩy lão ra. Cô theo lão này cũng được năm, sáu năm rồi, lão đã đề bạt cô từ một cán bộ cấp phòng bình thường đến vị trí hiện tại, đây mới thực sự là chỗ dựa của cô.
Đàm Hân và Chu Hoàn hôn nhau nồng nhiệt. Khi thấy có chút khó thở, cô nghiêng mặt tránh môi của lão, xoay người lại đánh vào ngực lão, cười trách:
- Anh muốn hù chết em à, rốt cuộc là muốn gặp em hay ăn hiếp em đấy?
- Hà hà, vừa muốn gặp vừa muốn ăn hiếp. Nào cục cưng, cho anh yêu em một chút, nửa tháng rồi không gặp, anh nhớ em chết đi được.
Chu Hoàn cười nói, đưa tay chạm vào vùng cỏ mềm của cô, tay còn lại cầm tay cô trượt xuống thân dưới của lão. Lão không nói gì, thân dưới đã cộm lên như ngọn đồi nhỏ, cách một lớp quần vẫn có thể thấy rõ.
- Huynh đệ của anh tội nghiệp quá đi! Anh không đụng đến bà xã anh sao?
Đàm Hân cười hỏi Chu Hoàn, tay ngọc nhanh nhẹn kéo khóa quần của lão rồi luồn tay vào quần lót nắm lấy cậu nhỏ nóng rực đó. Cô búng nhẹ vào phần đỉnh, nói:
- Ai bảo nó tham ăn như vậy chứ!
- Còn không phải tại tiểu yêu tinh em àsao? Trong đầu anh toàn là em thôi, không hứng thú nổi với ai khác được.
Chu Hoàn bị Đàm Hân trêu chọc đến trong lòng rực lửa, hận không thể ôm chặt người phụ nữ này vào lòng. Lão quá say mê cô rồi.
Lão đưa tay cởi cài áo của cô rồi vén qua hai vai, bộ ngực trắng tuyết lập tức hiển hiện trước mắt. Đôi gò bồng đảo căng tròn như núi, hai điểm son cực kỳ hút mắt.
- Hì hì, em cũng muốn rồi phải không?
Chu Hoàn thấy cô không mặc áo lót, không kiềm được vừa cười nói vừa đưa tay chạm vào một bên ngực, bên còn lại thì xoa nắn.
- Chẳng phải để tiện cho anh sao?
Đàm Hân cười nói, vẫn không ngừng tay. Thứ trong tay dần dần giống như một que sắt cháy đỏ, hơi nóng không ngừng truyền đến lòng bàn tay của cô.
Hai người thường xuyên hẹn hò, nói chuyện dĩ nhiên cũng không kiêng dè, làm chuyện gì cũng không thấy ngượng nữa.
- Anh dám chắc em không mặc quần lót.
Chu Hoàn luồn tay ra sau lưng cô, thuận theo bờ mông mẩy đi vào khe giữa hai đùi.
- Chẳng phải quần lót em cũng cho anh rồi sao, làm gì còn mà mặc chứ?
Đàm Hân liền đánh yêu lão.
- Vậy anh mua vài cái cho cưng nhé!
Ngón tay của Chu Hoàn ấn vào thân dưới của cô, lúc nhẹ lúc mạnh, ngay sau đó đôi chân của Đàm Hân liền bất giác run lên, eo vặn khẽ, sắc mặt cũng chuyển hồng, xuân ý nồng nàn.
Chu Hoàn vén váy Đàm Hân lên, vớ da óng ánh ôm lấy đôi chân dài và bờ mông trắng nõn lộ ra. Lão không buồn thưởng thức mà trực tiếp đưa ngón tay đến gần mục tiêu dò xét bên trong thềm cỏ thơm mềm mại. Lão thấy nơi đó đã ẩm ướt, bèn khẽ xoa cánh hoa của cô, thỉnh thoảng men theo cửa mình thăm dò vài lần, song không vào sâu hơn.
- Cưng có nhớ anh không?
Lão ghé gần tai cô thì thầm.
- Không nhớ.
Đôi mắt đào hoa của Đàm Hân lườm lão một cái, liền cười hì hì.
- Cho em không nhớ anh này!
Chu Hoàn tức lên, ngón tay liền chọc vào động đào nguyên thần bí kia vuốt ve. Toàn thân Đàm Hân liền run bắn, miệng khẽ rên, hai tay gấp gáp cởi khóa quần của lão rồi kéo xuống, kêu:
- Anh Chu, đừng đụng nữa, hôm nay em không an toàn. Này, để em dùng tay phục vụ anh.
- Chẳng phải em không muốn àsao?
Chu Hoàn muốn trêu cô, dùng tay giữ eo cô lại không cho đến gần.
Hôm nay không phải Đàm Hân không an toàn, trên thực tế cô có ý đồ khác. Lần này đến gặp Chu Hoàn một mặt là vì việc để cô lên Thường Ủy, mặc khác là muốn hỏi thăm vài chuyện từ lão, dù gì lão rất có sức ảnh hưởng trong tỉnh.
Lần này thấy lão háo sắc Chu Hoàn lại xem nhẹ mình như vậy, còn thật sự nghĩ rằng một mỹ nữ Phó chủ tịch thành phốthị trưởng xinh đẹp như mình chịu làm tình nhân của lão già đầu này nữa chứ.
Một chút hứng thú khi nãy hoàn toàn mất hết. Cô vặn mình thoát ra, đến cạnh bàn nói:
- Không chơi thì không chơi nữa, anh tưởng tôi là ai, cầu xin anh chơi tôi à!
Chu Hoàn hoàn toàn không ngờ người phụ nữ này nói trở mặt là trở mặt. Lão vội hoảng lên, luống cuống chạy theo nói:
- Xin lỗi, anh đùa thôi mà, chỉ là đùa thôi. Nào, cho anh thơm một cái, anh năn nỉ em có được không?
Đoạn lão ôm eo Đàm Hân, chu mỏ định thơm cô, nào ngờ Đàm Hân đang bực bội nên quay ngoắt đầu không cho lão toại nguyện. Hai người giằng co một hồi, cô lỡ chậm một chút, bờ môi liền bị lão cắn lấy.
Lần này Chu Hoàn không dám quậy Đàm Hân nữa. Phía trên hôn môi cô, phía dưới nhanh nhẹn vén váy rồi đè cô dựa vào bàn, nâng một chân cô lên, muốn đưa thứ đó vào trong.
Đàm Hân liền vùng vẫy, chỉ cảm thấy một vật nóng hổi đang chạm vào cơ thể mình, lòng liền sốt ruột:
- Đừng vậy mà, hôm nay em thực sự không an toàn. Không lẽ anh nhẫn tâm để em mang thai vì anh sao! Đúng thật là chẳng ra sao hết!
Chu Hoàn qua lại với cô cũng lâu rồi nên hiểu tính tình người phụ nữ này, đành miễn cưỡng rời khỏi người cô, miệng rủa:
- Mẹ kiếp, xui quá đi, muốn mà cũng không làm được!
Bất kể là đàn ông hay phụ nữ, nếu lúc này bị người ta cắt ngang thì tâm trạng chắc chắn không vui. Chu Hoàn cũng tương tự, đừng thấy lão đã có tuổi, nhưng về mặt này vẫn rất có hứng thú, phụ nữ bình thường tuyệt đối không so được đâu. Vì vậy Chu Hoàn vẫn luôn thích Đàm Hân, bằng không cũng không giúp cô từ một cán bộ cấp phòng leo lên vị trí hiện tại.
Nên biết năm đó, khi Đàm Hân quen biết Chu Hoàn, cô chẳng qua chỉ là Phó trưởng phòng Phòng chiêu đãi chính phủ tỉnh, còn lão vẫn là Phó sở trưởng văn phòng Ủy ban tỉnh. Trong một lần tình cờ gặp nhau thì hai người đã dính lấy nhau cho đến bây giờ.
Đàm Hân thấy Chu Hoàn bị cụt hứng, liền dùng một tay ôm lấy cổ lão, tay còn lại lấy ra vật nóng rực vẫn còn cương cứng kia của lão, dịu dàng cười một tiếng:
- Đừng vậy mà, tối thứ bảy này em cho anh một lần đã đời, có được không?
Đoạn đôi tay mềm mại trắng trẻo của cô cuối cùng cũng ngượng ngùng nắm lấy phần gốc của vật đang to lên kia. Ngón tay gõ nhẹ, rồi bắt đầu di chuyển lên xuống.
Chu Hoàn liền hít sâu một hôi, chỉ thấy khoảnh khắc đó linh hồn của mình bị hút mất, một cảm giác khó mà khống chế bùng phát trong lòng.
- A, càng ngày càng to này…
Đàm Hân vừa không ngừng tay, vừa giả vờ xấu hổ nói. Cô rất hiểu con người Chu Hoàn, tuy công phu trên giường của lão không tệ, song vẫn không có sức kháng cự với chuyện này, thích cô nói mấy câu phóng đãng. Cô dự tính để lão phát tiết hết dục vọng, sau đó mới xử chuyện chính.
- Cưng này, đừng dùng tay nữa, dùng miệng của em giúp anh đi. Nè, mau lên đi!
Chu Hoàn không muốn bỏ qua cho Đàm Hân dễ như vậy, không phải trong thời kỳ an toàn mà ăn mặc lẳng lơ như vậy, con mẹ cô muốn lừa ai chứ?
Lão từng lăn lộn quan trường mấy chục năm, chút trò vặt vãnh này không qua mắt lão được. Trong lòng Đàm Hân thấy rất uất nhục, biết lão đã nhìn thấy chiêu của cô, đành hé miệng lấy hơi, chiếc lưỡi xinh đẹp chầm chậm đưa đến gần bụng dưới của lão.
- A! Thoải mái quá!
Chu Hoàn đỡ lấy đầu của Đàm Hân, lớn tiếng kêu lên!
Bạn cần đăng nhập để bình luận