Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 327: Nội tình.

Khi Từ Quân Nhiên và Lâm Vũ Tình cùng đến, Tào Tuấn Minh và Tào Tuấn Vĩ đang nói chuyện, nhìn thấy biểu lộ nghiêm túc của Từ Quân Nhiên, Tào Tuấn Minh rất kinh ngạc.
- Quân Nhiên, đã xảy ra chuyện gì?
Tào Tuấn Minh đứng lên hỏi Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên cười khổ:
- Đại ca, bên Giang Nam xảy ra chuyện rồi!
Tào Tuấn Minh cau mày, đây là lần đầu tiên gã nhìn thấy bộ mặt đưa đám này của Từ Quân Nhiên, lần trước gã có bộ mặt như thế này là khi bị Hoàng Tử Hiên ép rời khỏi thủ đô.
- Cậu không cần vội, ngồi xuống rồi nói!
Tào Tuấn Minh vỗ vỗ lên vai Từ Quân Nhiên, cho hắn một ánh mắt nhìn an lòng.
Đi vào phòng khách, Tào Tuấn Vỹ ngạc nhiên nhìn Từ Quân Nhiên và Lâm Vũ Tình, y cũng thấy được, hai người có vẻ không ổn, còn tưởng là đã xảy ra chuyện lớn gì, không ngờ là Tào Tuấn Minh lại phất tay, nói :
- Lão nhị, cậu ngồi với Quân Nhiên một lúc, anh đi gọi điện thoại.
Tào Tuấn Vỹ gật đầu, chuyển sang hỏi Từ Quân Nhiên xem chuyện rốt cuộc là sao, Lâm Vũ Tình không nói chuyện chỉ yên lặng ngồi bên cạnh Từ Quân Nhiên.
Mười mấy phút sau, Tào Tuấn Minh trở lại phòng khách, nét mặt âm trầm, biểu lộ hết sức lúng túng.
- Quân Nhiên, mọi chuyện không có tồi tệ như cậu nghĩ đâu.
Câu nói này của Tào Tuấn Minh khiến Từ Quân Nhiên rất ngạc nhiên, có chút không hiểu nhìn Tào Tuấn Minh.
Tào Tuấn Minh gật đầu, cầm điếu thuốc trên bàn châm lửa, chậm rãi nói:
- Tôi mới gọi điện cho Bí thư Hô Diên, cũng biết sơ qua về tình hình của tỉnh Giang Nam và thành phố Toàn Châu, quả thật là có chút biến hóa có điều không đến mức tồi tệ như cậu nghĩ.
Từ Quân Nhiên thở phào nhẹ nhõm, mặc kệ Tào Tuấn Minh nói là thật hay giả, nhưng ít nhất nếu đúng như gã nói thì chuyện này vẫn còn có thể thay đổi được.
- Anh, rốt cuộc là đã có chuyện gì?
Tào Tuấn Vỹ ngồi bên cạnh vò đầu bắt tai hơn nửa ngày, thấy hai người nói chuyện không đầu không đuôi như vậy, vô cùng nôn nóng, nhịn không được liền lên tiếng hỏi.
Tào Tuấn Minh cười lớn, đem hết chuyện mà gã biết nói ra.
Ngay hôm Từ Quân Nhiên rời khỏi, Tỉnh ủy Giang Nam đã mở hội nghị thường ủy. Trong hội nghị này, phó Bí thư tỉnh ủy , Bộ trưởng tổ chức Trần Sở Lâm đã đưa ra ý kiến điều chỉnh lại toàn bộ Thành ủy Toàn Châu, vốn dĩ, điều này cũng không có vấn đê gì, trước khi bản án của Tần Quốc Đồng bị người trong tỉnh chú ý, việc Thành ủy Toàn Châu đang sử dụng Tần Quốc Đồng, trách nhiệm đó không thể chối bỏ, Trần Sở Lâm đến Toàn Châu một chuyến, muốn thay đổi cơ cấu của Toàn Châu, cũng không phải là chuyện bất ngờ gì.
Điều bất ngờ duy nhất đó chính là người mà Trần Sở Lâm đề xuất điều chỉnh, lại không phải là Bí thư Thành ủy Toàn Châu Trương Kính Mẫn, mà lại là người của Trương Kính Mẫn, Chủ tịch thành phố Chu Dật Quần.
Chuyện này đã khiến các lãnh đạo tỉnh Giang Nam rất ngạc nhiên, đặc biệt là Hô Diên Ngạo Ba và Tôn Chấn An đã biết được phần nào nội tình thì không khỏi cau mày nhìn về phía Hạ Thu Thực. Phải biết là Chu Dật Quần chính là tâm phúc của Hạ Thu Thực.
Chuyện phát triển tiếp sau đó lại càng khiến cho mọi người bất ngờ hơn, Hạ Thu Thực lại bắt tay cùng với Trần Sở Lâm , tiến hành điều chỉnh một loạt nhân sự ở thành phố Toàn Châu. Người ngoài nhìn vào thì giống như là Trần Sở Lâm đã nhường lại tất cả lợi ích của thành phố Toàn Châu để cho Hạ Thu Thực nắm trong tay cục diện của Toàn Châu.
Từ đầu đến cuối, Chu Đức Lượng đều không tỏ thái độ gì, vị đứng đầu Tỉnh ủy này thật giống như con cọp đã ngủ gật, căn bản không nhận ra mấy lần Hô Diên Ngạo Ba cố ý ra hiệu.
Sau khi hội nghị kết thúc, Hô Diên Ngạo Ba liền đi đến phòng làm việc của Chu Đức Lượng.
- Bí thư Chu, huyện hôm nay, không được ổn lắm!
Hô Diên Ngạo Ba hỏi thẳng Chu Đức Lượng, quan hệ của hai người không tệ, rất tự nhiên không có gì để vòng vo.
Chu Đức Lượng lặng im, không nói gì, nâng chung trà lên, thổi một hơi, sau đó cười cười nói với Hô Diên Ngạo Ba:
- Đúng vậy, có vài đồng chí!
Mặc dù không có nói chính xác là ai nhưng, Hô Diên Ngạo Ba lại biết, “mấy đồng chí” kia, hẳn là chỉ việc hợp tác của Trần Sở Lâm và Hạ Thu Thực lần này. Dù sao, hiện tại chỉ cần người có đầu óc tỉnh táo một chút, liền có thể biết được Hạ Thu Thực và Trần Sở Lâm nhất định đã thỏa thuận với nhau. Trần Sở Lâm giúp Hạ Thu Thực khống chế thành phố Toàn Châu, còn Hạ Thu Thực đối với chuyện khác nhất định là rất ủng hộ Trần Sở Lâm.
- Bí thư Trần, lần này dường như có nỗi khổ tâm gì đó?
Hô Diên Ngạo Ba im lặng hồi lâu đột nhiên lẩm bẩm một câu.
Đều là người thông minh, Chu Đức Lượng tất nhiên hiểu rõ Hô Diên Ngạo Bá đang ám chỉ điều gì, thở dài một cái, nói từng câu từng chữ:
- Hô Diên, có những chuyện, không thể nóng vội!
Hô Diên Ngạo Ba nhướng mày, ý tử của Chu Đức Lượng, ông đã hiểu, lão hồ ly này rõ ràng là đã tự mình đào hố cho Trần Sở Lâm và Hạ Thu Thực.
Hai ngày sau, Tôn Chấn An đến huyện Võ Đức để điều tra, nghiên cứu, không ngờ là hôm sau khi ông ta vừa rời khỏi huyện Võ Đức thì thành phố Toàn Châu liền tổ chức hội nghị thường ủy, điều chỉnh lại cơ cấu của Huyện ủy huyện Võ Đức, trước khi Dương Duy Thiên và và phần lớn đám tâm phúc của y được điều đến huyện Võ Đức, mà ngay cả cán bộ của các Huyện ủy khác, ngoại trừ chức Chủ tịch huyện của Lưu Bân, phần lớn người của y đều được chuyển công tác, hầu hết là thăng chức, cho nên không có kiến nghị gì cả.
Tuy nhiên, theo tin tức mà Hô Diên Ngạo Ba có được, rất nhiều cán bộ mới được điều đến huyện Võ Đức đều là người của Chu Dật Quần và Hoàng Tử Tề.
Chuyện đã đi đến nước này, cho dù Hô Diên Ngạo Ba không muốn ra tay cũng khó khăn, bởi vì ông ta đã nhìn ra có chuyện gì đã xảy ra, rõ ràng là giữa Hạ Thu Thực và Trần Sở Lâm đã đạt thỏa thuận gì đó, Trần Sở Lâm giúp Hạ Thu Thực khóng chế thành phố Toàn Châu, còn Hạ Thu Thực cũng chỉ là có đi có lại mà thôi. Phải biết là sau khi Hoàng Tử Tề đến tỉnh Giang Nam thì vẫn luôn nâng đỡ Trần Sở Lâm , thậm chí lúc trước y ở hội nghị thường ủy Thành ủy còn định nhân chuyện bồi dưỡng cán bộ trẻ tuổi đề bạt Trần Sở Lâm làm cấp phó của tỉnh sở.
- Quân Nhiên, Bí thư Hô Diên nói, mọi chuyện không có hoảng lộn như cậu nghĩ, Bí thư Chu vẫn luôn chú ý đến chuyện này.
Cuối cùng Tào Tuấn Minh cũng nhìn Từ Quân Nhiên chậm rãi nói.
Từ Quân Nhiên nghe gã nói xong, thở dài một cái, không có lập tức trả lời, xem ra nếu như hắn đoán không lầm thì Giang Nam dường như đã có chuyện rồi.
Trong chính thể của Trung Hoa, địa vị của bộ trưởng Tỉnh ủy rất đặc biệt, giống như một thường ủy Tỉnh ủy như hắn, theo quy định thì hắn sẽ bị các đồng cấp trong đảng ủy hoặc thượng cấp giám sát. Tuy nói như vậy nhưng, Bí thư Tỉnh ủy và bộ trưởng tổ chức có quan hệ khá vững chắc, loại giám sát này thường không có tác dụng, còn các đồng chí ở Ủy ban thanh tra kỷ luật lại càng không có cách nào giám sát hắn, còn các bộ trưởng tổ chức Trung ương thì thực tế không thể nào giám sát được nhiều cán bộ cấp tỉnh như vậy, liền tạo thành một cục diện bị bỏ trống quyền lực giám sát của tổ chức bộ trưởng.
Do cơ chế giám sát còn khiếm khuyết, một khi Bộ trưởng Tổ chức tỉnh ủy mất đi sự tự hạn chế, thì có thể dùng đến các biện pháp nịnh hót, tặng quà, gầy dựng quan hệ …., thậm chí trong thời kỳ chuyển chế, còn có thể đem tài sản của quốc gia biến thành tài sản tư nhân để đi tặng người khác, đặc biệt, chức Bộ trưởng sẽ biến thành chính thể trong các cuộc mua bán chức vụ, mạng tổ chức thôn đảng, kết quả của nó là để sử dụng đề bạt cán bộ chứ không phải là khôn sống nghịch chết, mà là dùng để nêu lên sự thay đổi bất thưỡng, không thông đồng với cấp dưới làm bậy, không luồn cúi nịnh nọt với cấp trên.
Bộ trưởng tổ chức có vấn đề vô cùng nguy hại đó là y dựa vào quan hệ của mình để tuyển chọn, đề bạt cán bộ, những cán bộ này biến thành một cộng đồng lợi ích, cho nên mỗi lần đều tra ra một mảng lớn. Khi Bộ trưởng tổ chức có chuyện, thì đây không chỉ là vấn đề của riêng y mà là vấn đề của cả thể chế. Đảng ủy của chúng ta là dùng quyền lực quyết định chính sách, chấp hành bộ ngành, và dùng quyền lực để giám sát bộ ngành, không có kết cấu quyền lực giám sát sẽ dần đi về hướng mục nát, điều này đã được nhiều nước chứng minh. Nếu ngay cả các cán bộ được tuyển chọn cũng đã mục nát rồi thì một cán bộ liêm chính được tuyển chọn sẽ khiến cho người ta nghi ngờ.
Mà chuyện này, trên một ý nghĩ nào đó chứng minh được bộ trưởng tổ chức Tỉnh ủy là một chức vụ quan trọng đến mức nào.
Đối với Từ Quân Nhiên mà nói, điều mà hắn quan tâm vẫn là cục diện của huyện Võ Đức hiện giờ, rốt cuộc là phải làm gì. Tuy nhiên sau khi nghe Tào Tuấn Minh nói xong, Từ Quân Nhiên lại lo là Hô Diên Ngạo Ba và Tôn Chấn An, rốt cuộc là có thể ngăn cản được việc Hạ Thu Thực và Trần Sở Lâm bắt tay với nhau.
Trần Sở Lâm đã làm công tác tổ chức nhân sự ở tỉnh Giang Nam đến hơn chục năm rồi, nói là môn sinh được gã phân bố ở khắp mọi nơi cũng không phải là quá, sức ảnh hưởng rất lớn, thậm chí còn vượt qua cả người đứng đầu tỉnh ủy là Chu Đức Lượng. Một người như vậy, nếu không phải việc bất dắc dĩ thì Từ Quân Nhiên tin rằng, cho dù là Chu Đức Lượng hay Tôn Chấn An cũng sẽ không muốn đắc tội với gã. Ngược lại mà nói, Hạ Thu Thực lại có cách thuyết phục Trần Sở Lâm hợp tác cùng với y, thậm chí còn không tiếc nhường quyền khống chế thành phố Toàn Châu, điều này có thể cho thấy, trong tay Hạ Thu Thực nhất định có thứ gì đó khiến cho Trần Sở Lâm không thể không hợp tác cùng y.
Trong xã hội, hầu hết mọi người nhất định đều muốn người khác nói chuyện thay cho mình, bất kẻ là vì công việc, cuộc sống mà hình thành nên vòng tròn liên kết giữa mọi người với nhau, mỗi người đều có cơ hội lên tiếng nhưng sự thật là đến cuối sẽ có một số người bị một số người khác thao túng, xã hội liền được chia ra thành bình dân, tinh anh và quý tộc. Bọn họ dựa trên những điều kiện kinh tế, nhu cầu chính trị, tất cả tạo nên các quy tắc chuẩn mực cho hành vi ứng xử, dưới các quy tắc chuẩn mực này, vòng tròn lại biến thành một đơn vị của xã hội, tuy là vô hình vô thanh nhưng nó hạn chế hành động của mỗi người, đồng thời cũng thẩm thấu vào nhau. Không có một vòng tròn tồn tại mãi mãi, cũng như không tồn tại không giữ lại tình hữu nghị, vòng tròn có thể co duỗi theo hoàn cảnh của xã hội, nhưng mỗi người đều ở trong đó, dù là ai cũng không thể thoát được.
Mà hiện tại, giữa Trần Sở Lâm và Hạ Thu Thực rõ ràng đã có một vòng tròn mới, một vòng tròn mà bất kỳ ai cũng không dám coi thường.
Phải biết là trong chốn quan trường, xung quanh mỗi một nhân vật có quyền lực đều hình thành một vòng tròn sinh thái, diễn sinh các loài. Một khi nhân vật quyền lực này thất thế thì vòng tròn sinh thái đó sẽ không còn tồn tại nữa, những loài vật dựa vào nó sinh tồn sẽ thoái hóa, biến chủng, di dời, tuyệt tích.
Từ Quân Nhiên có thể nhìn thấy rất rõ ràng, trong cái vòng tròn này của Trần Sở Lâm và Hạ Thu Thực, Hạ Thu Thực mới là người chủ đạo!
Bạn cần đăng nhập để bình luận