Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 557: không say rượu, người tự say.

- Anh đấy, cũng chẳng phải người tốt đẹp gì.
Nhìn Từ Quân Nhiên với ánh mắt hơi say, Thôi Tú Anh không kìm nổi lườm hắn một cái.
Từ Quân Nhiên không để tâm tới ngữ điệu hơi say của Thôi Tú Anh, thoải mái dựa lên sopha, chầm chậm mở miệng nói:
- Cũng không phải tôi yêu cầu cô giữ kín những chuyện này, cô chỉ cần rút ra kinh nghiệm, sau đó giấu tên giúp tôi là được rồi.
- Tôi biết, cô cho rằng tôi không phải người tốt, là một chính khách. Thật ra tôi cũng có phần ghét bản thân mình hiện tại. Bởi vì tôi phát hiện thực ra mình cũng chẳng khác gì mấy đám lão hồ ly nhiều năm lăn lộn trong quan trường. Vốn từ khi tốt nghiệp đại học tới trước khi đọc được tài liệu đó, tôi luôn cảm thấy mình rất đặc biệt, cũng đã có được những thứ mà người khác rất khó có được. Ngay cả người phụ nữ yêu tôi cũng rất nổi bật. Trước tiên, cô ấy rất ưu tú, thứ nữa, hai người chúng tôi đều đủ thông minh. Để tránh xuất hiện những vấn đề giống như giữa những cặp đôi khác, ai cũng biết mình nên làm gì, rồi tự động làm. Giống như tôi không được sai lầm trên chính trị, cố ý đào hang cho người khác mà không tính toán, chính là sai lầm đơn thuần.
- Cô nói xem, có phải tôi có bệnh ưa sạch sẽ về mặt tinh thần không?
Từ Quân Nhiên nhìn Thôi Tú Anh, đột nhiên hỏi.
- Bệnh ưa sạch sẽ về mặt tinh thần?
Thôi Tú Anh đầy vẻ hoài nghi nhìn Từ Quân Nhiên, rõ ràng là không thể hiểu ý hắn muốn nói gì?
Từ Quân Nhiên lúc này mới chợt hiểu ra, cô gái trước mặt, cho dù khéo hiểu lòng người tới mức nào, dù thông minh cỡ nào, cuối cùng chỉ là một cô gái trí thức những năm 80. Đối với cô ấy mà nói, cụm từ tới những năm 90 mới phổ biến như bệnh ưa sạch sẽ về mặt tinh thần, e rằng giống như những câu truyện trong nhìn lẻ một đêm vậy.
- Ồ, chính là về mặt tinh thần tôi yêu cầu bản thân cũng như những người xung quanh mình quá nhiều.
Từ Quân Nhiên nghĩ ngợi, đưa ra lời giải thích.
Thôi Tú Anh nhún vai, gật gật đầu nói:
- Nếu là ý đó, cách giải thích đó phù hợp với anh đấy.
Từ Quân Nhiên nở nụ cười:
- Sau khi tốt nghiệp đại học, vì một số nguyên nhân cá nhân, tôi chọn quay lại quê hương tham gia bộ máy hành chính. Bắt đầu từ lúc đó, tôi đã tự nói với mình, phải nỗ lực làm việc mình nên làm. Tuy nhiên sự thực không cho phép. Giống như tất cả mọi người mà đều hạnh phúc thì cuộc sống sẽ vô vị. Hiện tại tôi gặp phải vấn đề, có thể nói, cô nói không sai, hiện tại đúng là tôi hơi bối rối, vì tôi không biết việc tôi sẽ làm tiếp theo, rốt cuộc là đúng hay sai.
Thôi Tú Anh nghe Từ Quân Nhiên nói, cô hiểu ý của Từ Quân Nhiên, im lặng một lúc, cô đột nhiên hỏi:
- Anh cảm thấy, Tề Tam Thái có phải người tốt không?
Từ Quân Nhiên lắc đầu:
- Để quyết định một người tốt hay xấu, không phải do người khác phán đoán, mà phải từ kết quả việc anh ta làm.
Giơ tay ra gõ trên thành sopha, Từ Quân Nhiên chầm chậm nói:
- Làm quan giống như làm người. Trước nay chưa từng có việc gì là nên làm, mà nó sẽ phát triển theo tự nhiên. Làm chính trị không thể nói tới việc cao thượng, không thể có chút khoan dung như lòng bồ tát nào cả. Sự thành thực của chính trị gia chẳng khác gì ngu xuẩn, lương thiện chẳng khác nào yếu đuối. Những đạo lý này tôi hiểu cả. Nhưng có những việc chúng ta chưa từng trải qua, cho nên rất nhiều tình huống thực tế của sự việc có lẽ không phải giống như chúng ta nhìn thấy. Nếu không suy xét cho kĩ, chúng ta sẽ rơi vào hoàn cảnh rất gay go, hơn nữa không thể tự thoát ra được.
Từ Quân Nhiên không biết vì sao mình lại nói những điều này với Thôi Tú Anh. Giống như bản thân mình tự khuyên mình vậy. Từ sau khi hắn sống lại, lần đầu tiên có cảm giác này. Cho nên ngay cả Từ Quân Nhiên cũng không để ý, chẳng biết từ lúc nào sắc mặt Thôi Tú Anh trở nên ảm đạm, trong phòng chỉ còn lại Từ Quân Nhiên nói chuyện, nói rất nhiều việc hắn muốn nói.
Không biết qua bao lâu, lúc Từ Quân Nhiên ngẩng lên, mới phát hiện ngoài trời mưa đã tạnh.
- Anh sẽ không trở nên giống như bọn họ chứ, đúng không?
Trong bóng tối, Thôi Tú Anh bỗng nhiên mở miệng hỏi Từ Quân Nhiên.
- Có lẽ thế, cũng không biết cuối cùng tôi sẽ trở thành như thế nào, vì vốn tôi tưởng tôi sẽ ở vào vị thế người người say, một mình tỉnh. Nhưng hiện tại lại phát hiện thật ra mình cũng chẳng khác họ là mấy. Hôm nay lúc cô hỏi tôi tôi có phải người tốt không, thật sự tôi có chút mơ hồ. Cô biết không, tôi có ba người bạn gái, ai tôi cũng rất yêu. Nhưng tôi lại chẳng thể cưới ai, cô nói xem, rốt cuộc tôi có phải tên khốn không?
Từ Quân Nhiên có chút tự giễu nói. Hắn đột nhiên phát hiện nói về trải nghiệm, dường như hắn đều có thể nhân họa đắc phúc (gặp may nhờ việc rủi ro). Không biết đây có coi là một loại giao dịch với số phận không. Thứ dễ dàng có được chắc chắn sẽ không được trân trọng, đây là bản tính của con người. Hắn khẽ lắc ly rượu, quay đầu qua nhìn nghiêng mặt cô gái. Cô khẽ cúi đầu nhìn ly rượu của mình, rượu trắng bên trong dường như hồi lâu không bị uống mất ngụm nào.
Cô gái rất đẹp.
Trong đầu vừa nổi lên ý nghĩ này, Từ Quân Nhiên lập tức cố gắng chớp mắt, cố gắng thức tỉnh bản thân.
- Đã tới mức muốn trốn tránh, xem ra anh cũng phải trả giá rất cao. Không giống như thứ thành công nhanh chóng khiến người ta phát chán.
Thôi Tú Anh khẽ lắc ly rượu, nhẹ nhàng nói với Từ Quân Nhiên. Không thể không nói, điệu bộ ngoan hiền vâng lời của cô thật có cảm giác nho nhã:
- Từ nhỏ đến lớn, tôi vẫn luôn muốn trở thành một cô giáo. Vì tôi cho rằng làm cô giáo là một nghề rất cao thượng. Nhưng bố mẹ tôi lại hết lần này tới lần khác dùng những lời lẽ kiểu “người tầng lớp thấp” để giáo huấn tôi. Thậm chí ngay cả người cậu từ nhỏ luôn yêu thương tôi cũng không ủng hộ tôi nữa. Anh cũng nhìn thấy dáng vẻ năm đó của tôi, nếu không phải gặp anh, e rằng hiện tại tôi đã bị ném vào thôn Liên Hiệp rồi.
- Lúc còn nhỏ tôi từng đọc một quyển sách, trên đó viết một câu, nguyên nhân thật sự cuối cùng ép một người phải đưa ra quyết định từ bỏ, không phải là vì đã cố gắng hết sức, đã nghĩ trăm phương ngàn kế, chăm chỉ hết mình mà không có được chút báo đáp nào, càng không phải bởi liên tiếp thất bại, cũng không phải vì gặp phải trở ngại từ nhiều hướng, mà là vì người khác không cần bỏ ra chút mồ hôi nỗ lực nào, đã có thể thành công vạn sự như ý viên mãn.
- Thật châm biếm đúng không?
Thôi Tú Anh cảm thán, cô nhìn ly rượu trong tay, buồn bực, rồi uống một hơi giống như đàn ông ra vẻ trong các phim điện ảnh. Vừa cho vào miệng đã cảm giác kích thích giống như một ngọn lửa từ ngực chảy bùng lên nhưng vẫn nhăn mày nhíu mặt nuốt vào. Lúc này dạ dày lại cảm thấy như bị đốt cháy, hơn nữa gáy bị kích thích bắt đầu lên cơn đau.
Yet không màu, đôi mi thanh tú cau lại, yet chảy xuống liên tục rồi biến mất. Chiếc cổ trắng nõn chuyển động, tóc bay hết về phía sau, khuôn mặt nghiêng này đột nhiên trở nên xinh đẹp, kích thích một thứ vật chất đang đầy ắp bên trong cơ thể Từ Quân Nhiên, khiến chúng bắt đầu phát huy tác dụng, trong nháy mắt, tỏa ra ánh sáng dịu dàng mập mờ ảm đạm.
Hắn đột nhiên cảm thấy cô gái trước mặt thật xinh đẹp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận