Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 569: Lời từ chối nhẹ nhàng.

- Lão Hoàng, cậu cảm thấy huyện chúng ta bây giờ thiếu cái gì nhất?
Từ Quân Nhiên nhàn nhạt mở miệng hỏi Hoàng Hải, đối với Hoàng Hải tâm phúc này, hắn rất coi trọng.
Hoàng Hải sững sờ, thầm nghĩ chuyện này chủ tịch huyện trưởng ngài hỏi tôi có vẻ không đúng cho lắm, tôi chỉ là chủ nhiệm văn phòng, nói thẳng ra là quản gia của chính quyền huyện, nếu làm chút công việc hậu cần còn được, việc phát triển kinh tế này liên quan đến đại cục toàn huyện, hỏi tôi hình như là tìm nhầm người rồi?
Nhưng trong lòng nghĩ vậy, miệng lại không dám nói. Cau mày, Hoàng Hải chần chờ nói với Từ Quân Nhiên:
- Chủ tịch Huyện Từ, ngài nói, có phải là việc kêu gọi thương gia đầu tư không?
Dù sao đi theo Từ Quân Nhiên thời gian dài như vậy, nếu chưa ăn thịt heo cũng thấy heo chạy rồi, Hoàng Hải ít nhiều cũng hiểu một vài cách nghĩ trong lòng Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên gật gật đầu:
- Đúng vậy, thu hút đầu tư là sự thiếu hụt nhất của huyện chúng ta hiện nay, gần đây tôi đang suy nghĩ, có nên thành lập cục chiêu thương, làm việc kêu gọi thương gia đầu tư, thế nào, cậu có muốn thử không?
Nghe Từ Quân Nhiên nói như vậy, Hoàng Hải lập tức ngây ngẩn cả người, sau một hồi lâu mới tỉnh táo lại, thì ra chủ tịch huyện Từ muốn cân nhắc mình.
Kêu gọi thương nhân đầu tư là cái gì?
Hoàng Hải không hiểu cái này, nhưng anh ta cũng hiểu rõ, chủ tịch huyện Từ rất xem trọng chuyện này, vậy thì cho thấy nếu làm tốt, chắc chắc là một chiến tích lớn, thậm chí trưởng cục chiêu thương, làm tốt, nói không chừng có thể một bước lên mây.
Nhưng Hoàng Hải nghĩ, không có ý tranh đấu trong đầu.
Anh ta người này thông minh ở chỗ, chính là hiểu rõ khả năng của mình, tham chính nhiều năm như vậy, Hoàng Hải thật sự hiểu rõ năng lực của mình. Nếu nói lúc mình là chủ nhiệm văn phòng ở chính quyền xã còn có thể dễ dàng nhanh chóng, nhưng làm quản gia của chính quyền huyện, đã khiến anh ta bận có chút không chịu nổi rồi. Nói cho cùng, bản thân có bao nhiêu khả năng Hoàng Hải hiểu rất rõ, mình chỉ có mệnh làm hậu cần. Lại nói tiếp. Hoàng Hải cảm thấy, đợi đến lúc mình làm hỏng việc khiến chủ tịch huyện Từ thất vọng, không bằng dứt khoát không lội vào vũng nước đục này.
Nghĩ tới đây, Hoàng Hải rất thành khẩn nhìn về phía Từ Quân Nhiên:
- Chủ tịch Huyện Từ, tôi không thuộc chuyên môn đó!
- Cái gì?
Anh ta nói như vậy, khiến Từ Quân Nhiên hơi sững sờ, sở dĩ hắn nói ra là để cho Hoàng Hải làm cục trưởng cục chiêu thương này, một mặt là muốn đề bạt tâm phúc của mình, mặt khác cũng không phải không vì quan hệ của Thôi Tú Anh, dù sao cô nương nhà người ta cũng theo mình. Không thể bồi thường cho cô cái gì, Từ Quân Nhiên cố ý muốn tìm chút công bằng cho cậu của Thôi Tú Anh là Hoàng Hải. Nhưng xem bộ dạng này, dường như Hoàng Hải không có ý định làm cục trưởng cục chiêu thương, chẳng lẽ anh ta chê đây là chức quan nhỏ? Dù sao nay anh ta đã là phó chủ nhiệm văn phòng chính quyền huyện, đã là cấp phó khoa rồi, nếu lên làm chủ nhiệm văn phòng chính quyền huyện, trực tiếp là trưởng khoa, hơn nữa còn có hy vọng trở thành phó chủ tịch huyện, hơn nữa nếu mình trở thành bí thư huyện ủy. Nói không chừng anh ta còn có cơ hội lăn lên chức vụ thường ủy huyện ủy cấp phó phòng, dù sao chủ nhiệm văn phòng huyện ủy tuy cũng là cấp trưởng khoa, nhưng thường đều là do bí thư huyện ủy chỉ định.
Cau mày, Từ Quân Nhiên có chút mất hứng. Nhưng hắn lập tức cũng hiểu được, cách nghĩ của Hoàng Hải người này có thể lý giải được.
Chúng ta thường nhập cấp bậc của bản thân cương vị lãnh đạo với cấp bậc cá nhân của cán bộ lãnh đạo làm một, ví dụ cương vị trưởng văn phòng huyện ủy, cấp bậc bản thân anh ta cũng có thể nói là cấp chính khoa trên pháp lý. Nhưng chủ nhiệm văn phòng bình thường sẽ đồng thời đảm nhiệm thường ủy huyện ủy, thường ủy huyện ủy là cấp phó phòng huyện, vì thế. Căn cứ nguyên tắc “cấp bậc cán bộ cá nhân lấy chức vị cao nhất anh ta đảm nhiệm làm chuẩn”, cấp bậc của người này đảm nhiệm chủ nhiệm văn phòng huyện ủy liền trở thành cấp phó huyện. Nhưng, cấp phó huyện chỉ là cấp bậc cá nhân anh ta, là căn cứ vào chức vụ anh ta đảm nhậm huyện ủy thường ủy để xác nhận, không thể thay đổi sự thực cương vị chủ nhiệm văn phòng huyện ủy thường ủy trên pháp lý là cấp trưởng khoa xã. Vì thế Từ Quân Nhiên đối với cách nghĩ của Hoàng Hải, không có trách cứ gì.
- Chủ tịch Huyện, ngài cũng biết con người tôi, làm chút việc vặt còn được, ngài để tôi làm công việc kêu gọi thương gia đầu tư, tôi sợ năng lực của tôi không đủ, làm hỏng kế hoạch phát triển của huyện.
Hoàng Hải nhìn Từ Quân Nhiên, rất thành khẩn nói. Đây là lời trong lòng của anh ta, bản thân có bao nhiêu bản lĩnh Hoàng Hải quá rõ rồi, công việc kêu gọi thương gia đầu tư không chừng là công tác trọng điểm trong huyện, nói không chừng sắp xếp tương lai mấy năm tới chủ tịch huyện Từ đều đặt ở việc này, nhỡ bị hỏng trong tay mình, Hoàng Hải cảm thấy bản thân hoàn toàn có thể tìm một cái cây lớn thắt cổ.
Từ Quân Nhiên nhìn Hoàng Hải thật lâu không nói gì, hắn ngược lại không nghĩ tới, Hoàng Hải này còn có mặt như vậy, vậy mà có thể cự tuyệt quyền lực đến trong tay.
- Lão Hoàng à lão Hoàng, ông bảo tôi nói cái gì mới được đây?
Từ Quân Nhiên sau một lúc lâu, nhìn Hoàng Hải cười khổ một hồi.
Hoàng Hải nhìn sắc mặt Từ Quân Nhiên, đã biết chủ tịch huyện Từ không giận mình, nghĩ nghĩ rồi nói với Từ Quân Nhiên:
- Chủ tịch Huyện, nếu ngài thực sự muốn làm cục chiêu thương, tôi có thể giới thiệu một nhân tài cho ngài, tên này rất có bản lĩnh, đặc biệt là có đi lại với thương nhân.
Từ Quân Nhiên cau màu một cái:
- Tôi quen biết không?
Hắn lại cảm thấy rất có hứng thú với nhân tài trong miệng Hoàng Hải, dù sao Hoàng Hải là người của mình, người của anh ta, chắc chắc cũng là người bên mình.
Hoàng Hải chần chờ một chút, thấp giọng nói:
- Gần đay lão Điền vẫn luôn nhàn rỗi ở nhà, người kia chủ tịch huyện ngài cũng biết, bản lĩnh khác thì không có, nhưng nói đến bản lĩnh về mặt kinh tế, trong huyện chúng ta, ngoài ngài ra cũng chỉ có anh ta có bản lĩnh chơi đấu kế với đám thương nhân kia.
Nói xong câu đó, anh ta liền ngậm miệng lại, một chữ cũng không nói thêm.
Sắc mặt của Từ Quân Nhiên trong lúc Hoàng Hải nói đã thay đổi, hắn tất nhiên biết rõ lão Điền là ai, tâm phúc của mình ở xã Trường Thanh ngoài Điền Hồ ra, còn có thể là ai?
Nhắc tới Điền Hồ này, Từ Quân Nhiên thật sự cảm thấy không tệ, dù sao Điền Hồ là thân thích của Lý Xuân Thủy bí thư tiền nhiệm Ủy ban chính pháp huyện Phú Lạc, sau khi Lý Xuân Thủy có liên quan đến vụ án bị nhà nước điều tra rồi chuyển giao cho cơ quan tư pháp, Điền Hồ cũng bị đồn là có đi lại về kinh tế với Lý Xuân Thủy, tuy cuối cùng không bị điều tra ra chứng cứ gì, nhưng ban tổ chức vẫn điều ông ta từ vị trí phó chủ tịch xã Trường Thanh đến cục văn hóa huyện, thậm chí chức vụ phó chủ nhiệm Ủy hội quản lý khu phát triển kinh tế ở xã Trường Thanh của ông ta, cũng bị triệt tiêu luôn.
Bình tĩnh xem xét, Từ Quân Nhiên cũng biết Điền Hồ trong đám cán bộ huyện Phú Lạc, là người thích hợp làm cục trưởng cục chiêu thương nhất. Nhưng, hắn lại không thể không suy tính đến sự ảnh hưởng, đặc biệt là quan hệ của Điền Hồ cùng Lý Xuân Thủy, đây tuyệt đối là cái hố không thể vượt qua.
Trong lúc nhất thời, Từ Quân Nhiên lâm vào tình thế lưỡng nan, hết điếu này đến điếu khác, trong văn phòng chủ tịch huyện, bắt đầu tràn ngập sương khói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận