Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 264: Đệ nhất Bí Thư Tỉnh Ủy.

- Người trong cuộc đúng là lúc nào cũng mê muội.
Từ Quân Nhiên đón ánh mắt nôn nóng của Lưu Bân, thở dài một hơi nói với ông ta.
Không thể không nói, có đôi khi cách nghĩ của một con người rất dễ bị che mắt bởi những điều nhỏ nhặt, cũng giống như hoàn cảnh hiện giờ của Lưu Bân vậy, theo cách nghĩ của bản thân ông ta và cả những người trong văn phòng Tỉnh Ủy mà nói, hiện giờ ông ta đã bích thành, không được lãnh đạo trọng dụng, nói trắng ra là bị điều chỉnh, bị đánh vào lãnh cung. Nhưng theo Từ Quân Nhiên thấy, đây rõ ràng là Chu Đức Lượng đang muốn mài dũa cho Lưu Bân, dù sao Lưu Bân trước giờ vẫn làm việc trong cơ quan, nói dễ nghe một chút thì là kinh nghiệm làm việc phong phú, nói khó nghe một chút thì là chưa trải qua bất kỳ sóng gió nào, chỉ làm việc trong cơ quan thì đúng là gừng càng ngày càng lão luyện, nhưng lại thiếu hụt sự tích lũy nhuệ khí và năng lực vượt khó khăn.
Cho nên, sự việc lần này, trái lại đã cho Chu Đức Lượng một lý do, một lý do cuối cùng để khảo nghiệm Lưu Bân.
Theo Từ Quân Nhiên nhận thấy, nếu biểu hiện lần này của Lưu Bân có thể khiến Chu Đức Lượng hài lòng, nói không chừng vị Bí Thư Chu này, đã có chủ đích muốn phóng thích Lưu Bân rồi. Về việc đi thành phố nào, còn phải xem Chu Đức Lượng đã suy tính ra sao, dù sao điều mà cán bộ giỏi giang Tỉnh Ủy suy ngẫm, chẳng phải điều mà Từ Quân Nhiên có thể dễ dàng đoán được đâu.
Lưu Bân nghe Từ Quân Nhiên nói vậy trái lại chau mày khó hiểu, đây cũng là lần đầu cậu ta nghe có người nói mình như vậy, chẳng lẽ bên trong còn có ẩn tình gì hay sao?
Từ Quân Nhiên thấy bộ dạng Lưu Bân ngơ ngác mơ hồ, không nhịn được gượng cười nói:
- Anh Lưu, anh nghĩ xem, nếu quả thật Bí thư Chu không muốn sử dụng anh, thế có cần thiết phải ngâm anh lâu như vậy không? Nói thẳng một câu sau đó chuyển anh đi đơn vị khác rồi không phải sao? Còn phải tốn công tốn sức đến thế à?
Một câu thức tỉnh người trong mộng!
Câu nói này của Từ Quân Nhiên khiến cho sắc mặt Lưu Bân thay đổi hẳn, thời gian anh ta và Chu Đức Lượng làm việc với nhau cũng mấy năm ròng, đương nhiên biết rõ vị Thủ trưởng mình theo là người như thế nào, nói một cách không quá đáng, bất luận là thủ đoạn tranh đấu chính trị, hay là cách đối nhân xử thế, Chu Đức Lượng tuyệt đối là người vô cùng khôn khéo, ông ta còn là người mà Lưu Bân thành tâm kính phục hơn nữa còn là mẫu người mục tiêu theo đuổi của cậu ta. Cậu ta quá ư hiểu rõ cách làm việc của Chu Đức Lượng. Đừng nói chi một Bí thư xử cấp như bản thân, ngay cả Bí thư Thành Ủy, chủ tịch thành phố, thậm chí là lãnh đạo cấp phó bộ của Tỉnh Ủy, Chu Đức Lượng cũng chửi thẳng không ngán, nghiêm túc đấy nhé. Chu Đức Lượng dám triệt tiêu chức vụ đối phương lắm đấy.
Chu Lão Hổ cái tên này, chẳng phải khư khư mà có đâu! Đấy là kết quả đúc kết lại của những đối thủ cán bộ bị Chu Đức Lượng thu thập đến thê lương vô bờ ở Tỉnh Giang Nam.
- Tôi hiểu rồi, tôi hiểu rồi!
Miệng Lưu Bân không ngừng lầm bầm, trên mặt thì lại bắt đầu hiện rõ cảm xúc tự tin hẳn ra. Từ Quân Nhiên biết, ông ta đã tinh ý nhận ra được mấu chốt vấn đề rồi.
Sau một hồi lâu, Lưu Bân nhìn về phía Từ Quân Nhiên, nghiêm túc nói:
- Lần này, tôi nợ cậu một ân tình rồi.
Dừng một chút, ông ta lại nói:
- Tuy nhiên, tôi cần suy nghĩ một chút.
Cả hai đều là người thông minh, Lưu Bân cũng biết vì sao Từ Quân Nhiên lại tìm đến với mình, rõ ràng là cậu ta hy vọng có thể thông qua mình, đem tin tức về người nấp sau bóng tối có khả năng là Hạ Thu Thực đem nói với Chu Đức Lượng nghe. Tuy nói rằng nhờ Từ Quân Nhiên mà mình thức tỉnh, Lưu Bân cũng cảm kích lắm, nhưng ông ta cũng biết rằng, nếu bản thân đồng ý, giúp Từ Quân Nhiên truyền đạt thông tin cho Chu Đức Lượng. Trên thực tế là rất mạo hiểm và rủi ro cao, bởi vì sự việc bất kể thật giả, cũng đều sẽ làm dậy sóng lớn trên mặt trận chính trị Giang Nam, đến lúc đó thanh thế cơn bão chính trị quá lớn, rất có khả năng cuốn theo cả cái tỉnh Giang Nam. Còn bản thân hai người, vừa hay là người khởi mào cho cơn sóng đấy.
Cho nên Lưu Bân không thể không thận trọng , bởi vì ông ta biết rõ, sơ ý một chút, e rằng bản thân chẳng còn cơ hội ngóc đầu lên nữa.
Từ Quân Nhiên cũng hiểu được Lưu Bân, dù sao sự việc lần này, chẳng phải chỉ đơn giản gọi một cú điện thoại là xong, hắn tìm Lưu Bân, cũng vì hy vọng Lưu Bân có thể ra mặt giúp bản thân mình.
- Anh Lưu, người đó hiện giờ đang đối phó tôi, sau này thì không ai đối phó với ai nữa rồi!
Thấy Lưu Bân trầm tư không nói, Từ Quân Nhiên chậm rãi nói.
Lưu Bân biến sắc, cậu ta đương nhiên biết người mà Lưu Bân đang nói đến là ai, ngoài trừ vị Phó tỉnh thường vụ Hạ Thu Thực dã tâm bừng bừng đấy thì còn ai vào đây nữa, không thể không thừa nhận, lời Từ Quân Nhiên nói khiến bản thân rất xúc động, vừa rồi Lưu Bân cũng nghe Từ Quân Nhiên nói, từ sau khi hắn trở về Tỉnh thành, những lãnh đạo vốn dĩ rất thưởng thức hắn cũng bắt đầu xa lánh hắn ra, đồng thời còn có người muốn đóng băng hắn. Lý do rất đơn giản, bởi vì hắn đã đắc tội với nhân vật to lớn nào đó ở tỉnh thành.
Tin tức của Lưu Bân rất linh hoạt, ông ta biết Từ Quân Nhiên có quan hệ khá gần với Dương Duy Thiên, tại thành phố Toàn Châu là Bí thư Huyện Ủy Võ Đức cùng phe với Hạ Thu Thực, mà chủ tịch thành phố Toàn Châu Chu Dật Quần lại là tâm phúc thiết can của Hạ Thu Thực, đây là chuyện tất cả mọi người trong tỉnh ai cũng biết.
Giờ Từ Quân Nhiên nói mình bị chèn ép, ngụ ý của lời nói này là, Chu Dật Quần bị ảnh hưởng bởi một số nhân vật to lớn nào đó. Mà bên trong tỉnh, người có sức ảnh hưởng tới lãnh đạo tỉnh ủy Chu Dật Quần, chỉ có thể là Hạ Thu Thực mà thôi.
Lưu bân hiểu rất rõ, nguyên do vì sao Từ Quân Nhiên lại bị người ta oán hận, đương nhiên là vì hắn đã phá hoại kế hoạch, mà kết quả không phải bản thân, thì Từ Quân Nhiên cũng sẽ không biết được tin Lãnh Nhạc có khả năng bị lôi kéo vào vụ bao thầu quán ăn dân tộc, Từ Quân Nhiên sau khi nghe được tin từ chỗ mình, liền báo ngay cho Tôn Chấn An.
Nếu theo lời của Từ Quân Nhiên, thì hiện tại người đối phó là hắn, người tiếp theo, nói không chừng là bản thân mình!
Trong phút chốc Lưu Bân bỗng cảm thấy bất an lo sợ, xem bộ thủ đoạn của Hạ Thu Thực, bất kể là đối phó với Từ Quân Nhiên hay là Hồ Hữu Tài, đều là thẳng tay không thương tiếc, nếu chẳng phải sau lưng Từ Quân Nhiên còn có vài vị bồ tát lớn hộ thân, lại cộng thêm bản thân hắn cũng không có sai phạm gì, nói không chừng hiện giờ Từ Quân Nhiên đã mất chức rồi. Còn Hồ Hữu Tài, thì lại mất cả tính mạng dưới sự bảo hộ nghiêm ngặt của Ủy ban kỷ luật.
Làm người ai mà không sợ chết, dũng sĩ thật sự thì cũng có, nhưng còn phải xem hoàn cảnh nào, nếu đã hy sinh thì cũng phải hy sinh sao cho có ý nghĩa mới phải.
Cho nên, trong khoản thời gian ngắn nhất, Lưu Bân liền đưa ngay ra quyết định của mình.
- Sự việc này, tôi sẽ nhắc một tiếng với Bí thư Chu, tuy nhiên, tôi sẽ không nói ra tên của người đó.
Lưu Bân nhìn Từ Quân Nhiên, chậm rãi nói.
Từ Quân Nhiên không nói gì, hắn biết rõ Lưu Bân, dù sao tình huống hiện tại, Lưu Bân cho dù là vì bản thân hắn, cũng sẽ nghĩ cách tiêu trừ rủi ro đến mức thấp nhất.
Quả nhiên, Lưu Bân lại nói:
- Tôi sẽ cố gắng nói với Bí thư về tình hình của cậu hiện giờ, nhưng quyết định cụ thể của Bí thư ra sao, tôi không có cách nào tác động đến.
Từ Quân Nhiên cười, gật đầu:
- Cám ơn anh Lưu nhé.
Hắn biết rằng, Lưu Bân đi bước này, đã là khá lắm rồi, dù sao sự việc này cũng mạo hiểm khá lớn.
Giờ là buổi ban trưa, Lưu Bân cũng nhân cơ hội Chu Đức Lượng nghỉ trưa, mới trích thời gian rỗi ra gặp Từ Quân Nhiên, sau khi nói chuyện một hồi, cậu ta đứng dậy chào tạm biệt. Dù sao tuy hiện giờ cậu ta không phụ trách nơi sinh hoạt cho Chu Đức Lượng nữa, nhưng cũng xem như là thư ký văn tự cho Chu Đức Lượng.
Từ Quân Nhiên cũng không có ngăn cản, chỉ là đích thân tiễn Lưu Bân đến cổng.
Tiệm ăn dân tộc hiện giờ, nhận thầu canh tiêu vừa hay đang tiến hành rất sôi nổi, tuy rằng Trịnh Vũ Thành đã không còn đảm nhiệm vị trí giám đốc ở nơi đây nữa, nhưng trên cơ bản thì vẫn tồn tại, hiển nhiên Từ Quân Nhiên cũng lựa chọn dừng chân ở đây. Nhưng tình hình hiện tại thì không kéo dài được lâu, căn cứ vào ý của Từ Quân Nhiên, công xã trấn Lý Gia đang bắt tay thành lập một ban trú tỉnh ở Tỉnh Thành, chuyên phụ trách một số hoạt động của công xã ở Tỉnh Thành, bao gồm doanh nghiệp kinh doanh và công vụ qua lại vân vân…
Mà lúc này sau khi Lưu Bân chào tạm biệt Từ Quân Nhiên, thì đi hướng đến đại viện Tỉnh Ủy, quán cơm dân tộc cách đại viện Tỉnh Ủy không bao xa, sau khi đi qua hai ngã tư là đến toà nhà ban công sở tỉnh ủy, xung quanh rất thoáng mát, có hai cảnh vệ đang đứng canh ngay cổng.
- Xử trưởng Lưu, đến rồi à.
- Lưu Xử, chào ngài.
Tiến vào bên trong đại viện, không ít người hỏi thăm Lưu Bân, Lưu Bân vẻ mặt điềm tĩnh chào hỏi mọi người, vừa chào vừa tiến lên phía trước.
Đối với những người này, ông ta kỳ thật biết tổng họ đang nghĩ gì, điều bọn họ lo ngại, chẳng qua là thân phận thư ký của người đứng đầu Tỉnh Ủy, một khi bản thân mất đi vòng tròn hào quang này, e rằng bọn họ ngay cả nhìn mình một cái cũng không thèm nhìn. Ở trong cơ quan đã lâu như vậy, Lưu Bân đã thấy được quá nhiều cảnh người ta vừa thất thế thì liền bị lạnh nhạt hẳn. Tình người lạnh hay ấm, vốn dĩ cũng chỉ đơn giản có thế. Thậm chí có nhiều lúc cậu ta còn ác ý đoán rằng, nếu một trong các vị lãnh đạo tỉnh ủy mà lui xuống hậu phương, ắt hẳn cũng sẽ có cảm giác như vậy mà thôi.
Văn phòng làm việc của Chu Đức Lượng ở tầng sáu, bình thường do Lưu Bân dọn dẹp, nhưng từ sau sự việc lần trước phát sinh, liền đổi thành một Phó xử trưởng khác đến dọn dẹp, phần nhiều thời gian của Lưu Bân, đều là xử lý một số văn kiện, đây cũng là nguyên do vì sao có tin đồn Lưu Bân sắp bị đổi đi rồi. Một thư ký mà ngay cả văn phòng thủ trưởng cũng không được tùy tiện ra vào, đương nhiên cũng dự báo rằng ông ta chuẩn bị thất sủng rồi, cho nên rất nhiều người mới dần dần xa lánh Lưu Bân.
Ban đầu Lưu Bân cũng nghĩ như vậy, tuy nhiên sau khi nghe Từ Quân Nhiên nói, trái lại ông ta cảm thấy bản thân mình đã quá xem thường Bí thư Chu rồi.
Làm quan đến địa vị như Chu Đức Lượng, có lúc cũng chẳng cần dở thủ đoạn gì, bởi vì thế lực trước mắt quá mạnh, chẳng thể che dấu được bất kỳ âm mưu nào.
- Xử trưởng Lưu, cậu đến rồi à!
Đang lúc Lưu Bân suy ngẫm, bên tai vang lên giọng nói nho nhã ôn hòa.
Ngẩng đầu lên, Lưu Bân thấy một gương mặt tươi cười xuất hiện trước mặt, chính là người trong thời gian gần đây đã thay thế bản thân, trở thành thư ký của Chu Đức Lượng tên là Tôn Kiến Nam.
- Lão Tôn, Bí thư có đấy không?
Lưu Bân nhìn về phía Tôn Kiến Nam, sắc mặt bình tĩnh nhẹ giọng hỏi.
Tôn Kiến Nam sững sờ, có chút ngạc hỏi nhìn Lưu Bân một cái, đối với sự thay thế đột ngột của Lưu Bân, cậu ta hơi có chút kinh ngạc, phải biết rằng vào sáng nay, Lúc Lưu Bân nhìn cậu ta, còn một vẻ mặt thâm thù đại hận, bộ dạng mũi không ra mũi mặt không ra mặt vậy, còn giờ lại thay đổi như không có gì, thật khiến cậu ta thấy kỳ lạ.
Tuy nhiên cậu ta biết, lúc này bản thân không thể ngăn cản Lưu Bân, dù sao anh ta cũng chỉ có danh nghĩa là thư ký của Bí thư Chu, tuy rằng bản thân sắp bị thay thế, nhưng cũng không thể đắc ý quên mình.
Gật gật đầu, Tôn Kiến Nam nói:
- Vâng, tôi sẽ hồi báo lại ngay. Nhưng Bí thư có muốn gặp ngài hay không, tôi cũng không rõ!
Anh ta xoay người, không để ý thấy nắm đấm tay Lưu Bân đang xiết chặt dần!
Bạn cần đăng nhập để bình luận