Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 709: Người không đơn giản.

Ở trong chốn quan trường loại quan chức lòng dạ ngay thẳng chính trực mà trong sách vẫn nói thì ngoài đời đều là những kẻ đần hết. Nói dối chẳng qua cũng chỉ là muốn làm tốt việc gì đó thôi, khi giải quyết những vấn đề thường ngày sẽ hay dùng lời nói dối làm gia vị, con người ta nói giả nói thật, thật thật giả giả, giả giả thật thật, chuyện giả làm thật, chuyện thật làm giả, thật cần giả, giả vì thật.
Tương tự như vậy, người làm chính trị nếu như không phải là lúc mình nên ra tay thì cho dù có bao nhiêu ý tưởng đi chăng nữa cũng phải ngậm miệng không nói cho một ai biết, nếu như nói trong giới kinh doanh ý tưởng chính là tiền thì trong giới chính trị, ý tưởng chính là tiền đồ là vận mệnh. Nói tốt thì ý tưởng chính là ý tưởng còn nói không tốt thì ý tưởng chính là tối kiến.
Từ Quân Nhiên cũng không dám chắc chắn chuyện của Tổng giám đốc Quách kia lắm, dù sao thì cũng từng có bài học của Vương Mãnh lần trước, hắn đã có nhận thức khác về lòng người, nhưng nói gì thì nói, Lý Bân đã mời người ta tới đây vậy phải chú ý quan sát một thời gian xem sao đã.
Trên đời này không có vấn đề nào không thể giải quyết được chỉ là không có người có thể giải quyết vấn đề đó thôi.
Nghĩ tới đây, Từ Quân Nhiên liền nhấc điện thoại lên gọi một cuộc điện thoại đường dài đến Lĩnh Nam.
- Anh vĩ, là em đây.
Sau khi điện thoại vừa thông, Từ Quân Nhiên liền lên tiếng nói.
Tào Tuấn Vĩ ở đầu bên kia sững sờ:
- Thằng nhóc, cậu sao lại gọi điện thoại cho anh thế hả? Hôm qua Vũ Tinh vừa mới lên máy bay sang Mỹ rồi.
Từ Quân Nhiên cười cười:
- Em không tìm cô ấy, em tìm anh có chút việc.
- Sao thế?
Tào Tuấn Vĩ nghe vậy liền nghiêm túc hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì sao? Cần dùng tiền hay dùng người ? Cậu cho anh một con số, anh sẽ đi chuẩn bị ngay lập tức.
Dừng một lát, anh ta lại dứt khoát nói:
- Nếu như không được thì cậu hãy từ chức đi rồi ra nước ngoài, anh với Vũ Tinh sẽ phái người sang làm trợ thủ cho cậu.
Tham gia chính trị có đôi khi như là chơi mạt chược vậy, lúc anh may mắn thì chỉ cần tùy tiện đi một quân là có thể ăn của người khác, nhưng mà nếu như quá hiếu chiến như vậy mười phần thì thua chắc tám chín phần. Trên chiếu bạc không có người luôn luôn thắng, trên chính trường cũng không có kẻ thắng lợi mãi mãi. Trên chiến trường thanh danh và sự nghiệp như mặt trời giữa trưa, tốt nhất là nên nắm quyền khống chế kết quả.
Vì vậy khi Từ Quân Nhiên gọi điện thoại cho Tào Tuấn Vĩ mà lại nói là có chuyện vậy nhất định là đã xảy ra chuyện lớn rồi!
Từ Quân Nhiên nghe vậy thì rất cảm động, mặc kệ là bao lâu, mặc kệ là chuyện gì, không hỏi đúng sai, như vậy mới thật sự là người một nhà. Không quan tâm đến ân nghĩa, bênh vực người nhà mình bất chấp đạo lý, đây mới là người thân chân chính của mình.
- Anh Vĩ, anh nghĩ đi đâu vậy.
Từ Quân Nhiên vừa cười vừa nói:
- Nếu như có chuyện thật thì em chắc chắn sẽ gọi cho anh với lão gia ở nhà trước tiên, không phải sao?
Nghe thấy lời của Từ Quân Nhiên, Tào Tuấn Vĩ ngơ ra một lạt rồi cười lên:
- Aiz, anh là do bị mấy chuyện xảy ra gần đây làm cho ám ảnh, cậu nói thử xem sao cái đất thủ đô này lại không thể yên ổn nổi vậy chứ. Mấy hôm trước gọi điện thoại về cho hai vị lão gia ở nhà thì ba lại bảo anh thời gian tới không cần về thủ đô. Quân Nhiên cậu thử nói xem có phải là lại có biến gì không?
Những lời này anh ta cũng chỉ nói với mỗi Từ Quân Nhiên nghe thôi, còn nếu là người khác Tào Tuấn Vĩ sẽ không bao giờ nói ra những câu như vậy.
Từ Quân Nhiên trầm mặc, cục diện ở thủ đô lúc này vô cùng hỗn loạn, đương nhiên hắn biết rõ là vì cái gì. Giới chính trị Trung Hoa thời kỳ những năm 80, nói là thay đổi bất ngờ cũng không đủ để tả hết, có rất nhiều nhân vật hô phong hoán vũ, bởi vì đứng không đúng đội ngũ nên vào thời điểm mấu chốt đều bị ngã xuống.
- Anh Vĩ, ba nói không sai đâu, anh tốt nhất là không nên về thủ đô vào lúc này.
Từ Quân Nhiên trầm mặc một lúc rồi nghiêm túc nói với Tào Tuấn Vĩ:
- Không những vậy, anh nhất định phải nhớ cho kỹ, có những chuyện nếu như không cần phải nhúng tay vào thì tốt nhất là tránh xa nó ra, mấy cái kinh doanh mà em nói với anh dạo trước tuyệt đối không được nhúng tay vào, mặc kệ là có thể kiếm được nhiều tiền như thế nào cũng không được đụng vào. Tiền đồ của anh cả sau này như thế nào cả anh và em đều biết rất rõ, vì anh ấy cũng được mà vì chính anh cũng được, nếu như muốn kiếm tiền anh có thể cùng Vũ Tình ra nước ngoài đầu tư, nhất định không được giao thiệp với những công ty trong nước, hiểu không?
Tào Tuấn Vĩ gật đầu:
- Anh hiểu, cả em và anh cả đều là những người làm việc đại sự, anh đương nhiên là không dám làm vật cản trở hai người. Hiện nay công việc kinh doanh trong nước về cơ bản đều đã giao cho người khác quản lý cả rồi. Lần trước không phải chính cậu đã nói muốn bọn anh thu lại tiền vốn đầu tư sao? Nhân cơ hội này anh cùng Vĩ Tinh sẽ cùng bàn bạc với Hoành Đạt, bọn anh sẽ gộp tất cả sản nghiệp ở trong tay lại với nhau, phần vốn đầu tư trong nước về cơ bản đã dùng hết rồi, số còn lại sẽ đem đầu tư ở nước ngoài.
Vận mệnh sẽ không thay đổi theo ý chí của con người, có đôi khi, đều là do bản thân mình cố gắng thay đổi vận mệnh khiến nó đi theo triều hướng tốt đẹp, đây là một điều đáng mừng, còn nếu như mình đã cố hết sức mà vận mệnh lại đi về hướng ngược lại là đi xuống vậy chỉ có thể nói đó là bi kịch. Thông thường con đường đi lên của con người không phải là do ngẫu nhiên mà có cũng không phải là do may mắn, mà do chính bản thân chúng ta cố gắng nắm bắt cơ hội mà có được. Cho nên mới nói nhược điểm chính là nhược điểm, không nên vì nhược điểm cứu được anh một lần anh liền cho rằng nó sẽ là chiếc phao cứu sinh mỗi lúc anh gặp chuyện, chính vì vậy nhất định phải khắc phục được nhược điểm của mình.
Từ Quân Nhiên không hy vọng hắn cùng người thân của hắn chỉ vì một vài nguyên nhân không đáng có mà phải rơi vào thảm kịch, chính vì vậy hắn nhất định phải cố gắng sống thật tốt.
- Đúng rồi, anh Vĩ, anh hãy giúp em điều tra một người.
Sau khi Từ Quân Nhiên cùng Tào Tuấn Vĩ nói về những chuyện kia liền nghĩ tới chuyện chính mà hắn muốn nói.
- Ai?
Tào Tuấn Vĩ kinh ngạc, Từ Quân Nhiên gọi điện thoại cho mình là muốn điều tra về một người nào đó, chẳng lẽ lại là tình địch của cậu ấy?
Từ Quân Nhiên nói những gì có ghi trong tập tài liệu điều tra về Tổng giám đốc Quách cho Tào Tuấn Vĩ, cuối cùng nói:
- Người này tên là Quách Bằng Phi, tự xưng là Tổng giám đốc của Công ty xây dựng Hoa Sinh ở Lĩnh Nam, hình như còn tham gia vào việc xây dựng Quảng trường quốc tế, anh hãy giúp em điều tra về người này.
Tào Tuấn Vĩ gật đầu:
- Anh sẽ cho người đi điều tra, mà có chuyện gì vậy, ông ra chọc tới cậu à? Là người ở đâu vậy? Để anh nói với anh hai của cậu một tiếng, nếu như ông ta có gan gây chuyện ở Lĩnh Nam bọn anh nhất định sẽ cho ông ta không nhìn thấy mặt trời luôn.
Từ Quân Nhiên trợn trắng mắt, cái tên này cho dù có là Tổng giám đốc đi nữa thì cũng vẫn không thể thay đổi được cái tính cách con ông cháu cha đấy.
- Anh không cần phải đoán mò nữa, anh cứ cho người điều tra giúp em là được nhưng nhớ là không được đánh rắn động cỏ đâu đấy.
Tào Tuấn Vĩ cười ha ha:
- Cậu cứ yên tâm, anh Vĩ mà đã ra tay thì gạo xay ra cám hết.
Từ Quân Nhiên để điện thoại xuống, không nhịn được liền cười lên một tiếng, từ trước đến giờ Tào Tuấn Vĩ chưa từng đến Mỹ nên không biết anh Vĩ có nghĩa là gì, đợi đến khi anh ấy biết nhất định sẽ hận hắn thấu xương vì đã ban cho anh ấy cái tên này.
Tốc độ làm việc của Tào Tuấn Vĩ đúng là đã khiến Từ Quân Nhiên phải chố mắt mà nhìn, mới đầu giờ chiều hôm nay Từ Quân Nhiên gọi điện thoại qua đó mà mới tối hôm sau đã nhận được điện thoại của Tào Tuấn Vĩ gọi lại rồi.
- Anh nói này người anh em, sao cậu lại biết người này vậy hả?
Sau khi điện thoại vừa thông, Tào Tuấn Vĩ liền ồn ào.
Từ Quân Nhiên nghe vậy thì nhướn mày:
- Sao vậy? Tên họ Quách đó rất lợi hại sao?
Tào Tuấn Vĩ xì mũi coi thường, cười lạnh nói:
- Lợi hại? Tên này vốn chỉ là một tên chủ thầu công trình thôi, quê quán ở Nam Việt, chẳng phải Tổng giám đốc như trong cái tài liệu kia của cậu đâu. Anh đã cho người đi nghe ngóng, người này trước đây là một chủ thầu, nhận thầu công trình Quảng trường quốc tế rồi cuỗm mất tiền của công nhân bỏ trốn, sao rồi? Lão ta chạy đến tỉnh Tùng Hợp các cậu à?
Anh là người như thế nào chứ? Lúc Từ Quân Nhiên nhờ anh ta đi nghe ngóng tin tức về Quách Bằng Phi gì đó, Tào Tuấn Vĩ đã cảm thấy có cái gì đó không đúng rồi, đợi đến lúc điều tra ra được thì anh ta cũng đã hiểu là có chuyện gì xảy ra rồi.
- Ầm ĩ cả một ngày trời thì ra là một tên lừa đảo.
Sau khi ngạc nhiên, Từ Quân Nhiên liền nở nụ cười bất đắc dĩ.
Sau khi nói vài câu với Tào Tuấn Vĩ, Từ Quân Nhiên vội vàng cúp điện thoại. Tất nhiên hắn cũng không quên nhờ Tào Tuấn Vĩ tập hợp lại những tư liệu điều tra được về Quách Phi Bằng, sau đó gửi sang cho hắn.
Từ Quân Nhiên ngồi trong phòng làm việc suy nghĩ về việc này, hắn luôn cảm thấy chuyện này chắc chắn có chỗ nào đó không đúng. Bởi chuyện này rất đơn giản, hắn cũng không cho rằng Lý Bân là loại người chuyên đi lừa gạt người khác, làm thư ký cho người đứng đầu Tỉnh ủy nhiều năm như vậy, thật sự sẽ bị một tên chủ thầu lừa gạt một cách đơn giản như vậy hay sao?
Cái gọi là lừa gạt thật ra có rất nhiều tầng ý nghĩa.
Lấy tình huống hiện tại làm ví dụ, Từ Quân Nhiên có thể tưởng tượng ra các loại tình huống có thể xảy ra.
Chữ “Lừa gạt” hiện tại có ít nhất ba ý nghĩa: Thứ nhất, Quách Bằng Phi biết Lý Bân muốn tìm kiếm nhà đâu tư nên ông ta muốn lừa Lý Bân một trận, sau đó sẽ nhờ vào việc đầu tư thu về một khoản tiền lời tương đối lớn, cái này cũng có thể nói là lừa gạt nhưng cũng không sao hết, dù sao thì ông ta đầu tư cũng là thật, thương nhân luôn muốn đôi ta hóa lợi ích của mình, cái này cũng có thể hiểu được. Thứ hai là bọn họ tới đây chẳng qua cũng chỉ là muốn lừa ăn lừa uống, sau khi được Lý Bân chiêu đãi một trận liền phủi mông rời đi, cái này cũng không sao hết bởi tổn thất cũng không đáng là bao. Đáng sợ nhất chính là cái thứ ba, bọn họ dùng danh nghĩa đầu từ để lừa gạt tiền tài, nếu thật là như vậy, vậy huyện Nhân Xyên sẽ tổn thất rất lớn.
Nếu như kết quả mà Tào Tuấn Vĩ điều tra được là thật, Quách Bằng Phi chỉ là một chủ thầu công trình quỵt tiền của công nhân vậy thì cho dù là loại lừa gạt nào đi nữa thì đối với huyện Nhân Xuyên cũng không phải là một tin tức tốt.
Điều khiến cho Từ Quân Nhiên cảm thấy khó hiểu nhất chính là, Lý Bân làm sao lại dễ dàng bị lừa như vậy?
Hiện nay, cái mà Từ Quân Nhiên quan tâm nhất chính là muốn tìm hiểu xem tạo sao Quách Bằng Phi lại chạy từ Lĩnh Nam đến Tùng Hợp. Chỉ tiếc là vì muốn độc chiếm công lao lần này nên Lý Bân đã giữ kín bí mật về thân phận của Quách Bằng Phi, hơn nữa lại không cho Từ Quân Nhiên có cơ hội được tiếp xúc với đối phương.
Từ Quân Nhiên thấy mình cũng không nên tiếp xúc quá nhiều với đám người Quách Bằng Phi kia, lỡ như để Lý Bân cảm thấy mình muốn đoạt công lao của anh ta, như vậy ngược lại có chút khó coi.
Rơi vào đường cùng, Từ Quân Nhiên đành phải lệnh cho Lưu Hoa Cường chú ý đến hành tung của đám người Quách Bằng Phi, thử xem liệu có cơ hội nào để nói chuyện với Lý Bân được không?
Trưa hôm nay, lúc Từ Quân Nhiên chuẩn bị tan tầm thì Lưu Hoa Cường vội vã vào phòng làm việc của hắn.
- Bí thư, Chủ tịch Lý cùng với Tổng giám đốc Quách đi khảo sát ở xã Thanh Sơn vừa mới trở về.
Vừa vào phòng, Lưu Hoa Cường liền báo cáo cho Từ Quân Nhiên về tin tức mình vừa nhận được. Tuy không biết Bí thư Từ bảo mình chú ý đến hành tung của nhà đầu tư do Chủ tịch Lý mời đến để làm gì, nhưng nếu đã là mệnh lệnh của lãnh đạo thì anh nhất định phải hoàn thành bằng mọi cách. Lúc Từ Quân Nhiên vừa phân phó nhiệm vụ xuống, anh ta liền liên lạc với tâm phúc của mình đang làm việc trong huyện ủy, dặn dò người đó chú ý đến động tĩnh phía bên đó. Hôm nay vừa nhận được tin tức, anh ta liền nhanh chóng báo cáo lại cho Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên gật đầu, để tờ báo trong tay xuống, đứng lên nói với Lưu Hoa Cường:
- Gọi xe đi, anh đi với tôi đến trụ sở huyện.
Nói xong, mặt hắn hiện lên vẻ lạnh lùng, nói:
- Chúng ta hãy cùng nhau đến gặp ông chủ lớn đến từ Lĩnh Nam này! Hừ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận