Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 857: Từ chối

1 giờ chiều, Từ Quân Nhiên tới nơi ở của Lâm Hạo Đông. Tuy không biết rốt cục Lâm Hạo Đông đang muốn làm gì, nhưng Từ Quân nhiên cảm thấy mình nên tranh thủ cơ hội này. Không cần biết Lâm Hạo Đông đang suy tính gì, nếu hắn đã có cơ hội mà không biết cách nắm bắt không phải là vào núi ngọc vô ích sao?
Thư ký cũng đã đợi Từ Quân Nhiên ở cửa. Thấy hắn đến, người đó liền đưa hắn vào trong phòng của Lâm Hạo Đông.
Lâm Hạo Đông đang uống trà trong phòng, thấy Từ Quân Nhiên đến, ông ta đứng dây cười:
- Chủ nhiệm Từ, chúng ta lại gặp nhau rồi.
Từ Quân Nhiên gật đầu không kiêu ngạo không nịnh nọt, giơ tay bắt lấy tay Lâm Hạo Đông:
- Lâm tiên sinh khách sáo rồi, là tôi quấy rầy ông mới phải.
Cho dù thế nào đi chăng nữa thì mình cũng có việc cần đến người ta, nên vẫn cần khách khí một chút. Về điểm này, từ trước đến giờ Từ Quân Nhiên đều cho là mình biết rất rõ. Nhà đầu tư chính là thần tài, thái độ đối xử với thàn tài nhất định phải vô cùng chính xác mới được.
Sau khi nói chuyện thêm một lát, người thư ký đưa lên cho hai người ít trà và điểm tâm, sau đó mới lui ra ngoài. Trong phòng lúc đó chỉ còn lại Từ Quân Nhiên và Lâm Hạo Đông.
Lâm Hạo Đông nâng tách trà lên nhấp một ngụm, ý bảo Từ Quân Nhiên không cần khách sáo.
Dĩ nhiên Từ Quân Nhiên không có cảm giác khẩn trương, hắn tự nhiên nâng tách trà lên thưởng thức. Hắn cảm thấy chắc là Lâm Hạo Đông có chuyện muốn nói với hắn, nếu không sẽ không gọi hắn tới đây vào thời khắc nay. Dù sao thì ông ta cũng sắp phải đi rồi, cho dù là đám phán cũng không kịp làm trong khoảng thời gian ngắn như thế này nữa.
Lâm Hạo Đông nhìn Từ Quân Nhiên đang rất bình tĩnh, trong lòng khẽ tán thưởng, mở miệng hỏi:
- Không biết chủ nhiệm Từ là người ở đâu?
Từ Quân Nhiên mỉm cười:
- Tôi là người tỉnh Giang Nam, học đại học trên thủ đô.
- Người Giang Nam?
Lâm Hạo Đông ngây ngươi một lát rồi liền nở nụ cười:
- Lúc trẻ tôi cũng từng ở Giang Nam mấy năm.
Vừa nói, như thể ông ta đang lâm vào trong một hồi ức nào đó, một lúc lâu sau mà không lên tiếng.
Nếu chủ nhân đã không nói gì thì Từ Quân Nhiên là khách lại càng không tiện nói. Hắn chỉ có thể nâng tách trà lên uống mà thôi.
Một lúc lâu sau, cuối cùng Lâm Hạo Đông cũng tỉnh lại từ trong miền hồi ức xa xửa. Sau đó, ông ta nhìn Từ Quân Nhiên có vẻ khó xử:
- Thật ngại quá, người già như tôi thường nhớ lại những ký ức cũ, chủ nhiệm Từ đừng cười nhé.
Từ Quân Nhiên vội vàng lắc đầu:
- Ngài khách sáo quá. Ông ngoại tôi năm nay cũng đã gần 90 rồi, ông cũng thường nhớ lại những chuyện thời chiến tranh, nhiều khi tôi có thể học được rất nhiều điều từ những câu chuyện đó.
Người ta là địa chủ, lại lớn tuổi hơn mình, dĩ nhiên Từ Quân Nhiên sẽ không ngại nâng đối phương lên một chút.
Rõ ràng, Lâm Hạo Đông rất hài lòng trước thái độ của Từ Quân Nhiên. Ông ta gật đầu mỉm cười, tiếp tục hỏi:
- Không biết chủ nhiệm Từ học ở trường nào trên thủ đô?
Rõ ràng, Lâm Hạo Đông khá hiếu kỳ với một nhân tài như Từ Quân Nhiên. Dù sao thì trong mắt ông ta, trong số những vị lãnh đạo hiện nay ở Hoa Hạ, Từ Quân Nhiên vẫn xem như ngoại tộc, còn trẻ như vậy mà đã hiểu về kinh tế, hơn nữa xem ra có vẻ như đã từng nghiên cứu qua, chính là nhân tài hiếm có.
Từ Quân Nhiên mỉm cười:
- Tôi học ở đại học Kinh Hoa.
- Hoá ra là thế.
Khi nghe thấy đáp án này, Lâm Hạo Đông gật đầu mỉm cười. Khó trách, Từ Quân Nhiên có thể có trình độ cao như vậy, hoá ra là học ở trường học tuyệt nhất Hoa Hạ. Theo tuổi của Từ Quân Nhiên, chắc cậu ta là lớp sinh viên đầu tiên, lớp này đều là những nhân tài thực sự.
Nghĩ đến đây, Lâm Hạo Đông chậm rãi mở miệng nói với Từ Quân Nhiên:
- Chủ nhiệm Từ, không biết cậu có hứng thú với tập đoàn Viễn Đại chúng tôi không? Nếu cậu muốn chịu thiệt một chút thì hãy tới tập đoàn Viễn Đại chúng tôi, tôi muốn mời cậu trở thành trợ lý tổng tài tập đoàn Viễn Đại.
- Cái gì?
Nghe mấy câu này, Từ Quân Nhiên ngây người. Hắn không ngờ, Lâm Hạo Đông gọi hắn tới đây không phải là để nói chuyện đầu tư mà để mời hắn tới tập đoàn Viễn Đại. Náo loạn cả nửa ngày trời, hắn đã hiểu sai ý của người ta.
Hoá ra, Lâm Hạo Đông suy nghĩ hai ngày trời, cuối cùng cho rằng tập đoàn Viễn Đại không cần vội vã bàn chuyện đầu tư với tỉnh Đông Hải. Ông ta tin rằng, nếu ông ta truyền ra tin đồn tập đoàn Viễn Đại chuẩn bị xây dựng một nhà máy mới, các địa phương muốn tìm đến họ sẽ rất nhiều. Bản báo cáo của Từ Quân Nhiên đã đem đến cho ông ta một cái nhìn mới về việc đám phán với các địa phương. Ông ta có thể nói với những bên tới đàm phán với mình rằng tỉnh uỷ tỉnh Đông Hải đã ra giá như thế này, các anh có thể đưa ra nhiều phương án ưu đãi hơn nữa không? Chắc chắn hai bên tranh giành nhau, ông ta sẽ trở thành ngư ông đắc lợi ở giữa.
Tuy không muốn nói chuyện hợp tác với tỉnh Đông Hải, nhưng Lâm Hạo Đông lại không nỡ bỏ qua một nhân tài như Từ Quân Nhiên. Đây là một nhân tài có cái nhìn đại cục, có tầm nhìn chiến lược, sẵn sàng làm nhiêu việc, sẽ rất tuyệt vời nếu ông ta có thể có được con người này trong bộ máy của mình. Vì thế, Lâm Hạo Đông đã quyết định sẽ phải nói chuyện với Từ Quân Nhiên, ông ta tin rằng nếu mình đưa ra một mức lương phù hợp và một chức vị cao, chắc chắn sẽ có được hắn.
Từ Quân Nhiên cũng là người thông minh, vừa nghe Lâm Hạo Đông nói muốn mời hắn gia nhập tập đoàn Viễn Đại, hắn đã hiểu cái Lâm Hạo Đông hứng thú chính là con người hắn, chứ không phải là chuyện đầu tư vào tỉnh Đông Hải. Xem ra, hắn đã đánh giá thấp ông chủ Lâm rồi. Nghĩ tới đó, hắn cười nói:
- Tôi vô cùng cảm kích trước tấm thịnh tình của Lâm tiên sinh, nhưng rất xin lỗi, tôi không thể tiếp nhận ý tốt của ngài.
Lâm Hạo Đông ngây người. Hình như, ông ta không ngờ Từ Quân Nhiên sẽ phản ứng như vậy. Phải biết rằng, vị trí trợ lý tổng tài tập đoàn Viễn Đại không phải là vị trí thông thường, đó là vị trí có tư cách đóng góp vào những quyết sách của tập đoàn. Không ngoa khi nói rằng, chỉ cần Từ Quân Nhiên đồng ý, nhất định sẽ được một bước lên mây, trở thành một người trong giới triệu phú trên thương trường. Nhưng khi đối mặt với một chuyện tốt như vậy, Từ Quân Nhiên lại không hề do dự mà trực tiếp từ chối. Điều này khiến Lâm Hạo Đông khá bất ngờ.
Nhìn thái độ bình tĩnh của Từ Quân Nhiên, Lâm Hạo Đông suy nghĩ một lát rồi không cam tâm nói với Từ Quân Nhiên:
- Chủ nhiệm Từ, có vẻ cậu không hiểu lắm về phạm vi chức vụ của vị trí trợ lý tổng tài tập đoàn Viễn Đại chúng tôi thì phải, thật ra là…
Từ Quân Nhiên nhẹ nhàng lắc đầu:
- Lâm tiên sinh, tôi vô cùng cảm kích trước ý tốt của ngài. Tôi cũng biết, ngài trao cho tôi cơ hội này chắc chắn sẽ tạo nên những thay đổi rất lớn cho tôi. Nhưng thật sự xin lỗi, tôi không thể tiếp nhận ý tốt của ngài.
Lâm Hạo Đông nhướng mày, không vui nhìn Từ Quân Nhiên, trầm giọng nói:
- Chủ nhiệm Từ, tôi cần một lý do.
Quả thật, ông ta có hơi tức giận, đường đường là ông chủ mà phải đích thân mở miệng ra mời một người thanh niên như hắn, có thể nói đã rất nể mặt hắn rồi. Vậy mà Từ Quân Nhiên lại từ chối, rốt cục là có ý gì chứ?
Từ Quân Nhiên cười khổ:
- Lâm tiên sinh, hình như ngài chưa hiểu lắm tình hình của tôi. Sở dĩ tôi đặt chân vào chốn quan trường, một mặt là vì được phân công công tác sau khi tốt nghiệp, mặt khác là vì trưởng bối trong gia đình yêu cầu.
- Yêu cầu của trưởng bối?
Lâm Hạo Đông chau mày, có vẻ hơi bất ngờ trước đáp án của Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên gật đầu, nói lại một lượt tình hình của mình. Hắn không giới thiệu Tôn lão mà chỉ nói ra thân phận của Tôn Chấn Bang và Tôn Chấn An mà thôi. Cuối cùng, hắn nói với Lâm Hạo Đông:
- Lâm tiên sinh, ngài thấy liệu người nhà tôi có cho phép tôi từ chức hay không?
Lâm Hạo Đông ngây người. Lúc này, ông ta mới hiểu ra vì sao Từ Quân Nhiên lại từ chối yêu cầu của mình. Đừng nói là Từ Quân Nhiên, cho dù là Lâm Hạo Đông, trong lòng ông ta tự vấn cũng sẽ không dễ dàng từ chức để đi làm thương nhân, dù sao đó cũng là truyền thống của Hoa Hạ, dĩ nhiên Lâm Hạo Đông biết làm quan có tiền đồ hơn kinh doanh nhiều.
Thật ra, còn một nguyên nhân sâu xa hơn cả mà Từ Quân Nhiên không nói ra. Vì dựa theo những gì hắn hiểu về Lâm Hạo Đông và tập đoàn Viễn Đại, hắn biết Lâm Hạo Đông là một người có năng lực lãnh đạo rất tốt, tiến hành cơ giới hoá quản lý với tập đoàn Viễn Đại. Một khi hắn trở thành thành viên của tập đoàn Viễn Đại, chỉ có thể trở thành một linh kiện trong bộ máy cơ khí khổng lồ đó mà thôi, chắc chắn phải chấp hành vô điều kiện mọi quyết định và chỉ thị của Lâm Hạo Động, hơn nữa còn phải là một người chấp hành cẩn trọng, tỉ mỉ. Vì bất cứ cái gì hay bất cứ ai trái với Lâm Hạo Đông đều sẽ bị bộ máy đó xoắn nát. Đây là một trong những nguyên nhân khiến Lâm Hạo Đông biến một công ty Viễn Đại vô danh phát triển thành một tập đoàn Viễn Đại hùng mạnh thuộc top 500 doanh nghiệp toàn cầu trong vòng vài chục năm, đồng thời đó cũng là nguyên nhân Lâm Hạo Đông bị đồng nghiệp lên án.
Đây không phải là phương thức làm việc mà Từ Quân Nhiên có thể chấp nhận. Cái gọi là thà làm đầu gà chứ không thèm làm đuôi phương chính là như vậy. Hắn sẽ không để mình trở thành một linh kiện trong bộ máy. Hắn muốn có không gian để tự do phát triển. Cái Lâm Hạo Đông cần là một nhân tài nô lệ, điều này không hợp với cá tính của Từ Quân Nhiên.
Lâm Hạo Đông thở dài rồi nói với Từ Quân Nhiên:
- Nếu tình hình của chủ nhiệm Từ đã như vậy thì tôi cũng không ép.
Ông ta biết rõ, Từ Quân Nhiên không thể trở thành thuộc hạ của mình. Dù sao thì xuất thân của người ta tốt như vậy, cho dù là kinh doanh cũng sẽ một mình ra ngoài tự kinh doanh, sao có thể làm việc dưới trướng ông ta được chứ? Đây là chuyện thường tình, có thể hiểu được.
Chứng kiến phản ứng của Lâm Hạo Đông, Từ Quân Nhiên hiểu rõ trong lòng ông ta không có hứng thú gì với chuyện đầu tư vào Đông Hải rồi, xem ra hắn phải tranh thủ thôi.
Nghĩ tới đây, Từ Quân Nhiên liền nói với Lâm Hạo Đông:
- Lâm tiên sinh, không biết ông đã xem qua những tài liệu tôi đưa chưa?
Lâm Hạo Đông gật đầu:
- Đã xem. Tư liệu chủ nhiệm Từ viết khá tốt.
Nói tới chuyện này, ông ta tỏ rõ ý không muốn tiếp tục nói nữa. Nếu trong lòng đã xác định muốn cho các bên cạnh tranh giá, dĩ nhiên sẽ không muốn làm gì nữa.
Từ Quân Nhiên khẽ cau mày. Hắn nhận ra Lâm Hạo Động có vẻ lướt qua ý của hắn. Chẳng qua nếu hắn đã là chủ nhiệm làm việc ở Thủ đô thì cũng nên có chút thành tích. Nếu không đến lúc đó không có gì để bàn giao cho tỉnh. Từ Quân Nhiên nghĩ vậy rồi trầm giọng nói với Lâm Hạo Đông:
- Không biết ngài có suy nghĩ gì về hướng phát triển sắp tới của tập đoàn Viễn Đại?
Câu này vừa ra khỏi miệng, Lâm Hạo Đông đã ngây ngẩn cả người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận