Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 669: Dự tiệc.

Từ Quân Nhiên nói thẳng với Thường Tiên:
- Trước đây, sở dĩ kinh tế huyện Nhân Xuyên mãi không thể phát triển là vì một nguyên nhân rất quan trọng, đó là giao thông không thuận lợi. Nói thật, trước giờ tôi chưa từng đi đường nào xấu như vậy. Bây giờ đường xá thông suốt rồi, từ huyện đến thành phố chỉ mất gần nửa tiếng, hơn nữa đường lớn của một thành phố khác cũng sắp được sửa sang. Như vậy, huyện Nhân Xuyên sẽ trở thành trạm trung chuyển giữa hai thành phố, đây là một nhân tố rất quan trọng.
Từ Quân Nhiên cười rồi tiếp lời:
- Chúng ta có đầy đủ tài nguyên, có đất đai rộng rãi, còn có vài đặc sản khá đặc sắc. Với những điểm này, chúng ta hoàn toàn có thể đi theo con đường phát triển của riêng mình.
Thường Tiên gật đầu, lập tức hỏi:
- Phải rồi, huyện các cậu có tài nguyên khoáng sản gì không, thứ này rất có sức hấp dẫn đấy.
Từ Quân Nhiên nghĩ ngợi rồi gật đầu:
- Có, tôi có mời người khảo sát, đều có mỏ than đá, quặng sắt, nghe nói còn có mỏ vàng nhỏ.
Thường Tiên bật cười:
- Tốt, tốt, có mỏ vàng là tốt, lớn nhỏ đều được, có thể thu hút cả đống người tới.
Lời y nói đều là thật. Một khu vực muốn thu hút các nhà đầu tư đem tiền đến cho bạn thì cần có điểm đặc sắc, tài nguyên khoáng sản chắc chắn là thứ cực kỳ hấp dẫn. Ít nhất là ở Trung Hoa hiện giờ, nó là miếng mồi khiến mọi người khó mà cự tuyệt.
Cuối cùng, Thường Tiên cười nói:
- Nếu đã có các điều kiện này, tôi sẽ giới thiệu cậu làm quen với vài người. Họ đều là các ông chủ khá có thực lực, câu xem thử có thể thu hút họ đến huyện Nhân Xuyên đầu tư không.
Từ Quân Nhiên vui mừng gật đầu, điều này đối với huyện Nhân Xuyên mà nói chắc chắn là một cơ hội phát triển rất tốt.
Sau khi tạm biệt mọi người, Từ Quân Nhiên ngồi trong xe dặn dò Vương Hiểu Long:
- Đưa Trưởng phòng Tạ về nhà trước đã.
Tạ Mỹ Quyên ngây người, kinh ngạc nhìn Từ Quân Nhiên:
- Cậu không về sao?
Cô nghĩ hôm nay vốn dĩ có thể trò chuyện thoải mái với Từ Quân Nhiên. Về quan hệ giữa cô và Từ Quân Nhiên, Vương Hiểu Long khi còn ở huyện Phú Nhạc đã biết rõ nên dĩ nhiên không có ý kiến gì. Y chỉ thấy quan hệ giữa Từ Quân Nhiên và các phụ nữ khác quá tốt mà thôi.
Từ Quân Nhiên cười bất đắc dĩ, nói:
- Khi nãy chị không nghe Sở trưởng Thường nói sao? Lần này anh ấy chừa một chỗ cho huyện Nhân Xuyên chúng ta là do chính phủ tỉnh đã gọi điện tới, em phải đến gặp chú Phương chứ.
Tạ Mỹ Quyên liền hiểu ra, gật đầu:
- Cậu đi đi, tôi về trước vậy.
Cô không phải phụ nữ không hiểu chuyện, đi đến bước này trong quan trường, lại ở trong cơ quan tỉnh thành, Tạ Mỹ Quyên rất rõ mục đích và nguyên nhân Từ Quân Nhiên đến Phương gia. Chung quy lần này nhìn như Thường Tiên ra mặt giúp hắn là vì quan hệ giữa Trương Trọng Kiên và mình, nhưng trên thực tế, mọi người đều nể mặt chủ tịch tỉnh đại nhân. Từ Quân Nhiên cũng hiểu đạo lý này, vì vậy hắn quyết định đến nhà Phương Trung Nguyên cám ơn trước.
Không phải vì thời gian gấp gáp, mà là để bày tỏ thái độ.
Lăn lộn trong quan trường, có khi thái độ rất quan trọng, bạn không tỏ thái độ thì người khác làm sao hiểu được suy nghĩ của bạn.
Tìm đến một bốt điện thoại, Từ Quân Nhiên bấm số liên lạc máy nhắn tin của Phương Trung Nguyên.
Không sai, chính là máy nhắn tin.
Thứ này thịnh hành vào những năm 80, vì có ưu thế biết trước, cho nên Từ Quân Nhiên giúp Lâm Vũ Tình trở thành người vào ngành này sớm nhất, dĩ nhiên kiếm lời rất nhiều. Mà Phương Kiệt là người điều hành việc làm ăn này ở phía bắc cũng kiếm lời không ít, do đó Phương Kiệt cũng tiện tay chuẩn bị một máy cho cha của mình.
Chỉ lát sau, Từ Quân Nhiên nhận được cuộc gọi từ Phương Trung Nguyên:
- Chú đang ở ngoài, nếu có thời gian thì cháu đến đây đi.
Từ Quân Nhiên cười:
- Chú Phương, có tiện không?
Hắn biết người có thể cùng ăn cơm với Phương Trung Nguyên vào giờ này chắc chắn có thân phận không đơn giản, nếu hắn tùy tiện đến đó thì đúng là có chút không phù hợp.
Phương Trung Nguyên cười, nói:
- Không hề gì, đều không phải người ngoài, cháu cứ đến đi.
Đoạn ông nói địa chỉ cho Từ Quân Nhiên biết.
Trở lại phòng riêng, Phương Trung Nguyên cười nói với Bí thư Ủy ban thành phố Đan Giang Đoạn Thế Kiệt và Phó bí thư Ban tổ chức Ủy ban thành phố Lý Đức Minh:
- Tôi gọi đồng chí Từ Quân Nhiên đến đây cùng dùng bữa.
Vì lý do công việc mà hai người này đều dựa dẫm Phương Trung Nguyên. Lý Đức Minh cực kỳ hiểu rõ Phương Trung Nguyên rất có hậu thuẫn, hiện nay ông đã lên chức chủ tịch tỉnh, trở thành người đứng đầu chính phủ tỉnh, dựa dẫm ông ta thì xem như y cũng có chỗ cậy nhờ. Khi nãy thấy giọng điệu gọi điện của Phương Trung Nguyên có phần thoải mái, Lý Đức Minh còn tưởng ông đang nói với một người bạn thân thiết, không ngờ ông lại nói là Từ Quân Nhiên của huyện Nhân Xuyên, điều này khiến y suýt nữa làm rơi cả đũa.
Bí thư Ủy ban thành phố Đan Giang Đoạn Thế Kiệt cùng dùng bữa nghe Phương Trung Nguyên nói chuyện khá thoải mái với Từ Quân Nhiên cũng cực kỳ ngạc nhiên, không ngờ trong huyện dưới cấp mình lại có tàng long ngọa hổ! Trước đây chỉ biết Từ Quân Nhiên có qua lại với chủ tịch tỉnh tiền nhiệm Trần Tinh Duệ, không ngờ Phương Trung Nguyên cũng là một trong các mối quan hệ của hắn.
Thời gian Lý Đức Minh và Đoạn Thế Kiệt ở cạnh Phương Trung Nguyên không lâu, đây là lần đầu thấy thái độ của ông thoải mái như vậy, chẳng ngờ lại là nói chuyện với Từ Quân Nhiên. Điều này khiến họ bất chợt cảm thấy nên nhận thức lại năng lực của Từ Quân Nhiên.
Là quan hành chính thì phải tạo dựng nhóm quan hệ của mình, kiêng kỵ nhất là tham lam và keo kiệt ban ân: chỗ tốt và lợi ích đều quy về bản thân, còn khuyết điểm và trách nhiệm lại đẩy cho cấp dưới, hơn nữa lại nghiêm khắc với cấp dưới, ít lung lạc. Sự vụ hành chính cụ thể nhiều không kể xiết, chính sách tốt đến đâu cũng cần có người đắc lực thực thi giúp bạn. Vì vậy nếu không có một đội ngũ tinh anh tài giỏi lại trung thành, bản thân bạn cũng khó có tiền đồ tốt trong chính trị.
“Ai là người của ai” chính là câu nhiều người hay dùng. Người nào làm việc ở cơ quan, doanh nghiệp, quan trường phần lớn đều dùng câu nói này. Khi một kẻ trở thành người của ai đó, kẻ đó sẽ không có nhân cách độc lập và ý thức tự chủ. Người xưa nói “vua muốn thần chết, thần không thể không chết”, khi trở thành người của ai đó thì phải thận trọng, một lòng trung thành với chủ, bởi vì kẻ đó phải tìm cái ăn cái mặc, danh lợi và quyền lực từ chủ nhân của mình.
Tương tự như Đoạn Thế Kiệt và Lý Đức Minh, hiện tại họ hoàn toàn là người trong nhóm của Phương Trung Nguyên. Theo họ thấy, Từ Quân Nhiên cũng là người thuộc về nhóm của họ.
Thứ gọi là nhóm quan hệ trong quan trường, dựa vào mục đích thành lập và hình thành nhóm có thể chia thành tầng lớp nhất định. Một dạng là cùng chung chí hướng, gồm các “quân tử” đoàn kết vì lý tưởng chính trị chung. Vào thời xưa, nhân vật dạng này về cơ bản là một số người đọc sách nung nấu lý tưởng, ôm lấy lý tưởng “tu thân tề gia trị quốc bình thiên hạ”, học giỏi thì làm quan, muốn vì vua phân ưu, tạo phúc cho chúng sinh thiên hạ.
Trên tầng lớp này có một nhóm đặc thù: đó là “thanh nghị phái” hoặc có thể gọi là “thanh lưu” (*). Từ việc nổi trội trong khoa cử mà trở thành quan viên chính phủ các cấp, đó là chuyển biến từ một người đọc sách thành nhân tài hành chính. Có kẻ mang tố chất tổng hợp vốn dĩ giỏi giang, vừa thực tập đơn giản liền được nhậm chức rồi vừa làm vừa học. Nhưng cũng có khá nhiều thư sinh lòng đầy khí phách, là cao thủ luận binh trên giấy, song đụng đến thực tế thì chẳng đâu ra đâu. Hơn nữa do chính trị thời xưa tồn tại chế độ ngôn quan đặc thù nên có cả đám quan viên giám sát như Ngự sử, ngôn quan. Họ có thể nghe phong thanh rồi dâng tấu, không có căn cứ sự thật cũng có thể phê bình quan viên, cáo trạng với Hoàng đế. Trong lịch sử chính trị Trung Hoa, nhà phê bình chính trị như vậy chẳng có gì lạ, họ luôn thao túng dư luận, có sức ảnh hưởng nhất định trên luận đàn chính trị, tốt xấu đều có. Nói tóm lại, nhóm “thanh lưu” này về cơ bản có thể quy vào tầng lớp thứ nhất. Song vì họ chỉ là quân tử động khẩu không động thủ nên quyền lực trong tay khó có căn cơ thực tế.
(*) “Thanh nghị phái” hoặc “thanh lưu”: danh xưng của một phe phái chính trị thuộc giai cấp thống trị.
Đương nhiên, Đoạn Thế Kiệt và Lý Đức Minh không phải dạng người như thế, mà họ thuộc về dạng khác.
Nói chính xác hơn, nhóm của Đoạn Thế Kiệt và Lý Đức Minh rất thường gặp trong đại đa số các nhóm quan trường, nhóm này có thể định nghĩa đơn giản là tập đoàn lợi ích. So sánh nhân vật thuộc bộ phận này với những người cùng chí hướng mà nói, cảnh giới có thấp một chút. Bởi vì năng lực và khát vọng của họ kém hơn, địa vị cũng thấp hơn, phần lớn là nhân vật hạng trung trong nhóm. Song họ lại có nhân số đông đảo, là bộ phận trải khắp trên dưới hệ thống chính trị. Nhóm của họ chính là một tập đoàn được kiến lập trên cơ sở lợi ích.
Công bằng mà nói, những người này không phải dạng không ôm chí hướng cam chịu tầm thường từ ban đầu. Khi mới chân ướt chân ráo, bọn họ cũng có lý tưởng, muốn tạo lập sự nghiệp, nhưng lý tưởng luôn bị đổ vỡ trước thực tế. Sau vài phen va vấp trắc trở, họ không cách nào thay đổi hiện tại, sợ khó mà lui, trở nên lý sự và khéo đưa đẩy. Quan trường đầy thăng trầm, gần vua như gần hổ, họ bắt đầu bo bo giữ mình. Hơn nữa làm quan lâu năm, họ đã biến thành những kẻ sống vì lợi ích. Nếu muốn giữ vững mọi thứ, họ khó tránh dối trên gạt dưới, lo lót mọi bề, thuận nước đẩy thuyền. Về phương diện này, họ cũng không phải kẻ đại gian đại ác, không làm xằng làm bậy gây họa cho nước cho dân. Họ chỉ là người bình thường trong hệ thống quan liêu, thói ích kỷ thì nhiều mà tinh thần hy sinh thì ít, kiểu người này đâu đâu cũng thấy. Vốn dĩ trên thế giới khó mà nói có người tốt và người xấu tuyệt đối, bất kỳ ai cũng có “mặt tốt” và “mặt xấu”. Đại anh hùng và đại gian thần đều là thiểu số, đại đa số những kẻ đứng giữa là thành phần ổn định của một hệ thống.
Trong hệ thống sinh thái chính trị, bộ phận này cũng đứng nhất về nhân số. Do đó tuy họ không phải là minh tinh hút mắt, nhưng luôn là cơ sở của lực lượng chính trị. “Ở trong giang hồ, thân bất do kỷ”, ân oán tình thù trong giang hồ, môn hộ bang phái cũng là một dạng nhóm quan hệ. Nhóm quan hệ sẽ hình thành một mạng lưới tiềm ẩn bao trùm lên bạn, liên kết vận mệnh của bạn với nhiều người khác.
Cho nên lúc Từ Quân Nhiên đi vào thấy Đoạn Thế Kiệt và Lý Đức Minh, hắn liền hiểu hai người này hẳn đã trở thành người của nhóm mình.
- Bí thư Đoạn, Bí thư Lý.
Từ Quân Nhiên khách sáo chào hỏi hai người họ trước, sau đó mới quay sang chào Phương Trung Nguyên:
- Chú Phương.
Đây là giao ước giữa hắn và Phương Trung Nguyên, nếu ở ngoài văn phòng thì không cần xưng hô chức vụ, cứ gọi là chú.
Nghe vậy, Đoạn Thế Kiệt và Lý Đức Minh đều quay qua nhìn nhau, trong lòng lại hiểu thêm về quan hệ giữa Từ Quân Nhiên và Phương Trung Nguyên. Chung quy đã gọi là chú thì chứng tỏ quan hệ của họ rất tốt, không hề xem Phương Trung Nguyên là người ngoài.
- Cháu đến rồi, tiểu Kiệt mới đi hôm qua, còn nói muốn đợi cháu cùng đến ăn cơm.
Phương Trung Nguyên cười nói.
Từ Quân Nhiên gật đầu:
- Hôm qua tiểu Kiệt có gọi cho cháu, nói muốn đến Bắc Kinh bàn chuyện làm ăn.
Hai người thoải mái nói chuyện nhà khiến Đoạn Thế Kiệt và Lý Đức Minh ngạc nhiên không thôi. Họ có thể nghe ra Từ Quân Nhiên biết rõ người nhà của Phương Trung Nguyên, giọng điệu và thái độ không chút xa lạ chứng tỏ quan hệ hai người cực kỳ thân thiết.
- Lần này cháu đến đây tham gia hội triển lãm phải không?
Phương Trung Nguyên cười hỏi, đương nhiên cũng biết rõ chuyện này, hiện giờ đề cập trước mặt hai người Đoạn Thế Kiệt là vì có suy tính riêng.
- Dạ, mới đến hôm nay, có hẹn vài người bạn nhờ người giúp đỡ.
Từ Quân Nhiên trả lời thật lòng.
- Đã hẹn những ai?
Phương Trung Nguyên tỏ ra quan tâm như với con cháu của mình, không hề kiêng dè Đoạn Thế Kiệt và Lý Đức Minh. Điều này khiến họ rất cảm kích, vì ông xem họ là người của mình, bằng không thì đã tránh họ đi để nói chuyện này rồi.
Từ Quân Nhiên cũng không giấu diếm, liền kể một lượt việc Tạ Mỹ Quyên tìm nhóm người Lưu Tử Vân giúp đỡ, sau cùng cười nói:
- Cháu là đồng nghiệp cũ của Trưởng phòng Tạ, lần này đến tỉnh thành không tìm được ai nên đành nhờ cô ấy giúp.
Nghe vậy, Phương Trung Nguyên gật gù:
- Không tệ, suy nghĩ của cháu rất hay, cứ việc tuyên truyền thì hoàn toàn có thể dẫn ra một hướng đi mới.
Đoạn Thế Kiệt và Lý Đức Minh nghe chuyện đều choáng váng đầu óc, không ngờ Từ Quân Nhiên này lại nghĩ ra cách hay như thế, tuyên truyền cho một hội triển lãm mà nghĩ ra được nhiều cách để giới thiệu huyện Nhân Xuyên. Theo lời hắn, đừng nói là huyện Nhân Xuyên có chút ưu thế, cho dù chẳng có ưu thế nào, chỉ cần tuyên truyền rộng khắp như vậy, nói không chừng có thể thu hút rất nhiều ánh mắt và sự chú ý của không ít nhà đầu tư. Cho dù lúc đó chỉ có một hai doanh nghiệp lớn chịu đầu tư, với huyện Nhân Xuyên mà nói cũng là thành công rồi.
- Anh Đoạn, tiểu Lý, hai người là lãnh đạo thành phố Đan Giang, nhất định phải ủng hộ sự hồi sinh của huyện Nhân Xuyên. Cải cách mở cửa là việc mà nhà nước đang tiến hành toàn diện, chúng ta phải giải phóng tư tưởng, vận dụng tinh thần cầu thị sự thật để thực hiện. Nếu làm sai thì sửa là được, làm chuyện gì cũng khó trách mắc lỗi, chỉ cần làm việc công tâm thì không xảy ra vấn đề gì. Huyện Nhân Xuyên đi trước một bước chính là cơ hội, nhưng cũng là nguy cơ, nếu làm tốt thì cũng có lợi cho sự phát triển của hai người.
Phương Trung Nguyên nói đầy ẩn ý với hai lãnh đạo. Lời nói cũng chỉ rõ việc này rất liên quan đến chiến tích, nếu ủng hộ mà việc thành công thì sẽ có vô vàn cơ hội, dù làm sai cũng chẳng sao, dù gì nhà nước cũng cần phải thí điểm.
Những lời này đều là thật. Chính sách xuất khẩu lao động và bao thầu đất đai mà Từ Quân Nhiên áp dụng ở huyện Nhân Xuyên thoạt nhìn có phần liều lĩnh, nhưng nếu thành công thì sẽ là chiến tích cực lớn, đủ để huyện Nhân Xuyên trở thành tiêu điểm chú ý của khắp nơi.
- Chủ tịch Tỉnh, sau khi trở về tôi nhất định sẽ toàn lực ủng hộ công tác này.
Đoạn Thế Kiệt tỏ thái độ trước tiên.
Lý Đức Minh cũng gật đầu nói:
- Công tác của chính phủ huyện Nhân Xuyên sẽ có hiệu quả, tôi chuẩn bị kiến nghị Ủy ban thành phố cân nhắc việc mở rộng xuất khẩu lao động và bao thầu đất đai.
Phương Trung Nguyên lắc đầu nói:
- Trước tiên thí điểm ở một trấn cũng rất tốt, hai người không cần việc nào cũng tiên phong, ở sau lưng giúp sức là được. Tôi cũng muốn xem phương thức cải cách mới này sẽ đi đến đâu.
Đoạn ông quay sang nhìn Từ Quân Nhiên, thành khẩn nói:
- Quân Nhiên, Bí thư Đoạn và Bí thư Lý đều là lãnh đạo rất có kinh nghiệm, lúc công tác có gì không hiểu cứ thỉnh giáo họ.
Từ Quân Nhiên biết ông đang giúp mình nên vội nói:
- Chú Phương yên tâm, cháu nhất định sẽ tiến hành công tác với hai vị lãnh đạo.
Bữa cơm này kéo dài đến mười giờ tối, hai vị lãnh đạo dĩ nhiên cũng nhìn sắc mặt Phương Trung Nguyên mà làm việc. Thấy ông uống nhiều rồi, họ cũng không kiên trì uống rượu tiếp. Việc uống rượu này cũng là học vấn không thua kém việc làm người, phải học cách nhìn mặt nói chuyện mới được, bằng không một khi lỡ lời hay mắc lỗi thì hậu quả khó mà tưởng tượng.
Từ Quân Nhiên luôn cung kính với ba vị lãnh đạo, dù sao chức vụ của hắn cũng thấp nhất trong những người có mặt. Tuy Lý Đức Minh và Đoạn Thế Kiệt vì Phương Trung Nguyên nên đối đãi khách sáo với hắn, song Từ Quân Nhiên không tự cao đến mức quên mất quy tắc quan trường mà không bàn lớn nhỏ với hai vị Bí thư này. Điểm này cũng khiến hai lãnh đạo rất hài lòng, họ khách sáo với Từ Quân Nhiên là vì Phương Trung Nguyên chứ không phải vì bản thân hắn.
Từ Quân Nhiên hiểu nguyên nhân vì sao Phương Trung Nguyên để hắn dùng bữa cơm này. Một vấn đề quan trọng mà kẻ làm quan phải giải quyết chính là có người đi theo, cũng tức là bảo bạn phải kinh doanh tốt nhóm nhỏ của mình. Nhóm nhỏ mà bạn làm chủ chốt này chính là một trong những vốn chính trị trọng yếu, nó cũng quyết định địa vị của bạn trong nhóm tại một tầng lớp. Một quan viên chính trị cần giỏi “đi theo”, phía trên phải có người, cũng cần giỏi “quản dưới”, phía dưới cũng cần có người. Bạn phải phân phối ổn thỏa quan hệ lợi ích cấp dưới, học cách dùng mọi thủ đoạn móc nối, dùng lý tưởng, lợi ích, vân vân.
Trong lịch sử có khá nhiều chính trị gia không hề tham lam, rất khôn khéo, lại có hoài bão và mưu cầu lớn, song thường sắp thành lại hỏng. Một nguyên nhân quan trọng trong đó chính là thanh liêm quá mức: nghiêm khắc với bản thân và người khác, kết quả “nước quá trong thì không có cá, người quá xét nét thì không có tiền đồ”, không chịu dung nạp trên dưới và đồng nghiệp, sau cùng chỉ có bản thân là người tốt, ngay cả khi bạn có chính sách rất tốt cũng khiến kẻ dưới bóp méo mọi chuyện.
Tình hình như vậy rất nhiều, muốn tạo lập nhóm của mình, điều kiện cốt yếu nhất chính là cho cấp dưới lợi ích: người ta đi theo bạn có tiền đồ thì làm việc mới hiệu quả. Hơn nữa bạn phải bảo vệ họ lúc cần thiết, thậm chí là “bao che”, có vấn đề hay khúc mắc nhỏ nào cũng phải bảo vệ họ, vì họ là vây cánh của bạn, vây cánh bị người ta chặt đứt thì bạn tự bay thế nào đây?
Với Từ Quân Nhiên mà nói, đây là một quá trình mà hắn cần phải học hỏi và trải nghiệm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận