Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 120: Tai vạ đến mạnh ai nấy lo.

Bứt dây động rừng, đạo lý này ai cũng hiểu.
Trên quan trường, chỉ có hai loại người, quan hoặc lại, quan lại là cách gọi của quan viên, cũng có thể nói là cách gọi chung của nhân viên làm việc trong chính phủ. Thời phong kiến bất kỳ chức quan nào trong cửu phẩm quan cũng được gọi là quan lại, phân chia cấp bậc quan lại đều thông qua cuộc thi khoa cử.
Đương nhiên, quan là quan, lại là lại, nói chính xác, ý nghĩa của hai chữ quan lại, quyết định ở chốn quan trường, trước giờ không có ý nghĩa ngang hàng chính xác gì. Có vài người thích nói rùm beng là cấp trên cấp dưới có thể trở thành bạn bè, nhưng phải nói là, trong chốn quan trường, quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới có thân thiết thế nào chăng nữa, chung quy vẫn có vài khoảng cách. Bởi vì thân ở trong chốn quan trường, có phân biệt cấp trên cấp dưới, đó là một vài quy tắc chắc chắn phải tuân thủ, chẳng hạn như trước mặt lãnh đạo không thể sánh vai cùng đi với lãnh đạo, khi ngồi ăn cơm lãnh đạo ngồi ở giữa, khi nói chuyện, phải cố gắng phối hợp thái độ, ngôn ngữ của lãnh đạo…
Quan, mãi mãi cao cao tại thượng, còn lại, luôn phải cúi đầu nghe theo.
Có điều, quan này còn phải xem trước mặt ai nữa.
Như những lãnh đạo ở huyện Võ Đức này, có lẽ trong mắt những cán bộ công xã, họ là những quan lớn cao cao tại thượng, đối diện với họ thậm chí còn chẳng dám thở mạnh. Nhưng so với nhà họ Tôn ở thủ đô, những người này chẳng qua chỉ là những quan nhỏ ở thị trấn tỉnh lẻ xa xôi mà thôi, người ta không cần đích thân ra tay, chỉ cần một sự ám chỉ, một ánh mắt, sẽ có vô số người giúp họ đối phó với mình.
Hôm nay xảy ra chuyện lớn như vậy, tất cả mọi người đều hiểu rất rõ, cho dù là huyện ủy hay thành ủy, đều phải tìm người gánh trách nhiệm, mà lựa chọn người này chắc chắn phải lựa ở huyện Võ Đức, không chừng cả bộ máy huyện Võ Đức đều phải gánh trách nhiệm vì chuyện này, mất chức xem như nhẹ, không chừng có khi còn bị gán cái tội không làm tròn chức trách là nhẹ, bị điều tra, dù trật tự an ninh xã hội có bại hoại tới mức này thì thành ủy cũng cần phải điều tra một nhóm người để cho cấp trên một câu trả lời.
- Tiểu Từ, cậu có quen với họ?
Tần Quốc Đồng không biết Từ Quân Nhiên có quen Tôn Vũ Hiên và Tôn Tĩnh Vân, chỉ nhìn thái độ của những người ban nãy, cảm thấy hơi kỳ lạ.
Từ Quân Nhiên thoáng nhìn Tần Quốc Đồng, gật đầu:
- Tôi đã có duyên gặp họ vài lần ở thủ đô.
Lúc này Tần Quốc Đồng không đoái hoài gì đến ân oán của mình và Từ Quân Nhiên, có chuyện gì, cứ để sau đã, giờ bảo vệ vị trí của mình mới quan trọng.
Trầm ngâm một chút, lão nhìn nhìn Nghiêm Vọng Tung đang im lặng, rồi khẽ cười nói với Từ Quân Nhiên:
- Nếu các cậu là bạn, có thể nói chuyện với họ một chút, chuyện lần này là ngoài ý muốn, tình hình huyện Võ Đức chúng ta không phải như vậy.
Những lãnh đạo huyện khác, vẻ mặt mong chờ nhìn Từ Quân Nhiên, Từ Quân Nhiên có sức ảnh hưởng rất lớn tới hai người nhà họ Tôn kia, không chỉ vì hắn cứu được người, mà hình như vị đại tiểu thư Tôn gia kia có nói, có chuyện gì Từ Quân Nhiên có thể quyết định.
Nói cách khác, chỉ cần người thanh niên trước mặt chịu giúp chính phủ huyện Võ Đức giải vây, tất cả mọi người đều hy vọng có thể toàn thân trong chuyện này.
Từ Quân Nhiên hơi do dự, nói thật, hắn cũng bất ngờ vì chuyện này.
Lúc đầu, Từ Quân Nhiên định để Sở Văn Thiên đưa tin chuyện Trình Hoành Đạt vu oan giá họa, vì như vậy có thể đẩy y khỏi vị trí Cục trưởng cục công an huyện, không chừng vẫn có thể tìm cơ hội hành y, tuy nhiên Từ Quân Nhiên vẫn hoàn toàn không nắm chắc, dù sao Trình Tuấn Thanh cũng giữ Ủy ban chính trị pháp luật thành phố trong tay, kế hoạch đối phó với Trình Hoành Đạt đến lúc đó chắc chắn sẽ có biến số, cùng lắm chỉ có thể đảm bảo có thể lấy lại cái vị trí Cục trưởng cục công an huyện cho Lý Đông Viễn.
Nhưng giờ xem ra, cục diện này rất thú vị.
Do dự một chút, Từ Quân Nhiên nhìn về phía Tần Quốc Đồng, thấp giọng nói:
- Bí thư Tần, chuyện này cũng không dễ đâu, anh cũng biết, lúc chúng ta xông vào, Chủ nhiệm Tôn bị người ta trói ở đó, tình hình rất không hay. Nếu không phải chúng tôi ở bên ngoài nổ súng kinh động Trình Hoành Phát, không chừng đã xảy ra chuyện lớn rồi…
Nói xong hắn giơ tay mình lên:
- Đồng chí Tôn Vũ Hiên bị đâm bị dao, là tôi đã nổ phát súng đầu tiên, còn bị thương đây này…
Hắn chưa nói xong, ý tứ rất đơn giản, nếu không phải chúng tôi nổ súng xông vào cứu người, nói không chừng Tôn Tĩnh Vân đã bị tên khốn Trình Hoành Phát làm gì đó rồi, vấn đề giải quyết hậu quả sẽ như thế nào?
Tần Quốc Đồng thầm mắng một câu tiểu hồ ly, rồi nhìn Nghiêm Vọng Tung đang còn im lặng, thấy Nghiêm Vọng Tung không nói câu nào, sắc mặt hết sức nghiêm túc.
Bất đắc dĩ lắc đầu, Tần Quốc Đồng hiểu rõ lão đang bày tỏ thái độ của mình.
Ai cũng biết, Trình Hoành Đạt là đồng minh của mình. Lần này từ quân nhiên đắc tội Trình Hoành Đạt, nói theo một ý nghĩa nào đó, cũng là đắc tội với mình.
Nhưng Từ Quân Nhiên cũng hiểu rõ, những câu này Từ Quân Nhiên không phải nói với mình, mà là đang nói với Bí thư thành ủy Trương Kính Mẫn đằng sau mình.
- Đồng chí tiểu Từ, chuyện lần này tôi cảm thấy cậu làm rất đúng. Khi đối mặt với phần tử phạm tội bất chấp luật pháp gây hại cho dân chúng, cán bộ Đảng viên chúng ta, nên thể hiện tinh thần không biết sợ và khí thế loại trừ muôn vàn khó khăn, tuy nhiên chuyện cậu nổ súng cũng hơi không hợp quy tắc. Nhưng lúc đó không còn cách nào khác để cứu người, chắc chắn là lãnh đạo thành phố sẽ hiểu cho hành vi của cậu.
Tần Quốc Đồng nở nụ cười nói với Từ Quân Nhiên.
Tiếp theo, lão trầm mặt xuống, nhìn về phía Trình Hoành Đạt, nói như đinh chém sắt:
- Đối với phần tử phạm pháp, chúng ta nhất định phải nghiêm trị không tha, kiên quyết không thể để cho bọn họ phá hỏng những gì tốt đẹp mà huyện Võ Đức chúng ta đã xây dựng, tuyệt đối không thể nào dung thứ được!
Ở phía sau Trầm Dũng Cảm cũng mở miệng nói:
- Đúng vậy, chuyện này tuyệt đối không thể để yên, nhất định phải nghiêm túc xử lý.
Từ Quân Nhiên thở phào một cái, nhìn về phía Nghiêm Vọng Tung:
- Bí thư, cháu thấy, chuyện này cứ để bác quyết định vậy!
Đá quả bóng qua cho Nghiêm Vọng Tung, một mặt xuất phát từ sự tôn trọng, mặt khác, Từ Quân Nhiên đã cân nhắc, Nghiêm Vọng Tung có thể mượn chuyện này, trao cho Bí thư thành ủy Trương Kính Mẫn một món nợ ân tình lớn. Dù sao theo bàn bạc của mình và ông, Nghiêm Vọng Tung lập tức lui về tuyến hai, nếu như lúc này để cho lãnh đạo thành ủy nợ một món nợ ân tình, đối với cục diện huyện Võ Đức sau này, cũng rất có ý nghĩa.
- Được, tôi biết rồi, cậu lập tức lên thành phố, gọi cả Chủ tịch huyện Dương, đi báo cáo chuyện này với lãnh đạo thành phố, tôi sẽ ở lại để xử lý mọi chuyện. Ngoài ra, Đông Viễn, cậu tạm thời giữ chức Cục trưởng cục công an huyện, lập tức bắt đầu chỉnh đốn trị an toàn huyện, về đám người phạm tội Trình Hoành Phát kia, không được tha cho một ai!
Lý Đông Viễn vâng một tiếng, chào theo nghi thức quân đội:
- Xin lãnh đạo yên tâm!
Nói xong vung tay lên, gọi đám Lưu Liễu:
- Bắt đám này lại cho tôi!
Tần Quốc Đồng thở dài một hơi, gật đầu với đám Từ Quân Nhiên và Trầm Dũng Cảm, xoay người đi tìm Chủ tịch huyện Dương Duy Thiên, hai người họ phải đi lên Thành ủy, báo cáo với lãnh đạo thành ủy chuyện này.
Chờ đến khi mọi người hầu như đã đi hết rồi, Nghiêm Vọng Tung nhìn Bí thư ủy ban kỹ luật huyện Bạch Thiên Cổ vẫn đang im lặng, khách khí nói với ông:
- Đồng chí Thiên Cổ, tôi đề nghị Ủy ban kỹ luật tạm thời khống chế đồng chí Trình Hoành Đạt, tình hình lúc này, anh ta có trách nhiệm rất lớn, lúc nãy anh cũng nghe rồi đấy, nếu không phải chúng ta chạy đến, anh ta đã lạm dụng chức quyền để mưu lợi, giúp người nhà mình thoát tội rồi.
Đồng chí như vậy, tôi phải kiến nghị với Thành ủy, hủy bỏ tư cách Ủy viên thường vụ huyện ủy, và chức Cục trưởng cục công an huyện của anh ta.
Theo lý thuyết, Nghiêm Vọng Tung đưa ra yêu cầu này không hề hợp lý, dù sao Ủy ban kỷ luật cũng phụ trách điều tra vấn đề cán bộ, nhưng tuyệt đối không phải tình hình như hiện nay, vẫn chưa điều tra chính xác Trình Hoành Đạt có vấn đề cụ thể gì, nhưng cứ phán đoán luận tội trước. Tuy nhiên Bạch Thiên Cổ cũng biết, tình hình bây giờ, Trình Hoành Đạt tuyệt đối không giữ được nữa. Khỏi cần phải nói, chỉ dựa vào những lời y vừa nói, hai cô cháu nhà họ Tôn chắc chắn sẽ không chịu bỏ qua cho Trình Hoành Đạt.
Đợi cấp trên truy cứu, chi bằng để huyện Võ Đức chủ động hành động, xử lý Trình Hoành Đạt trước.
Bạch Thiên Cổ gật đầu:
- Bí thư yên tâm, Ủy ban kỷ luật chúng tôi đã nhận được phản ánh vấn đề Cục công an huyện, sẽ âm thầm điều tra.
Anh ta đang nói thật, trước kia đã có người báo cáo Cục công an huyện có vấn đề, Bạch Thiên Cổ cũng là người ngay thẳng, ông không để lộ chuyện này, thậm chí cũng không báo cáo với bất kỳ ai, chỉ âm thầm sắp xếp người điều tra Trình Hoành Đạt. Dù là ngay thẳng, nhưng Bạch Thiên Cổ không phải tên ngốc không biết gì, kẻ sau lưng Trình Hoành Đạt anh ta biết rõ một Bí thư ủy ban kỷ luật huyện ủy như mình không thể nào rung chuyển được, phải có chứng cứ rõ ràng mới được.
Chỉ không ngờ, giờ lại cho anh ta cơ hội tốt như vậy, Trình Hoành Đạt chọc phải người không nên chọc, lần này chạy trời không khỏi nắng rồi.
Nghiêm Vọng Tung nhìn Bạch Thiên Cổ, đối với người đứng đầu Ủy ban kỷ luật này, ông không hiểu nhiều lắm, một cán bộ xuất ngũ, có thể có được sự ẩn nhẫn này, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của ông, trong những cuộc họp Ủy viên thường vụ huyện ủy trước, biểu hiện của Bạch Thiên Cổ giống như một cán bộ hơi lỗ mãng.
Quả nhiên, người không thể nhìn bề ngoài, nước biển không thể đo bằng đấu, có vài người, nhìn bề ngoài không thể nhận ra được điều gì.
Người của Bạch Thiên Cổ đưa Trình Hoành Đạt rời đi, những người khác trong bệnh viện cũng bị Nghiêm Vọng Tung đuổi ra ngoài, chỉ để mấy nhân viên Chánh văn phòng huyện ủy và Chủ nhiệm Chánh văn phòng huyện ủy Ngô Lương Tân ở bên cạnh mình, còn thêm cả Từ Quân Nhiên đang im lặng không nói gì.
- Quân Nhiên, thương thế của cậu không sao chứ? Có cần bác sĩ khám cho cậu một chút không?
Lúc này Nghiêm Vọng Tung mới quan tâm đến vấn đề của Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên dựa vào băng ghế dài của bệnh viện, lúc này hắn mới cảm thấy mình hơi mệt, dù sao cũng cùng với Tôn Vũ Hiên điên cuồng đánh người, lại còn lần đầu tiên nổ súng trong đời, điều này đối với hắn mà nói, thật sự vượt quá sức chịu đựng của cơ thể, giờ mọi chuyện đã xong, cuối cùng Từ Quân Nhiên cũng có thể thở phào một hơi được rồi.
- Bí thư, cháu không sao, chỉ hơi mệt, nghỉ ngơi một chút là sẽ khỏe thôi!
Từ Quân Nhiên nắm cánh tay mình thấy hơi đau, cười khổ nói với Nghiêm Vọng Tung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận