Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 211: Mạng lưới quan hệ.

Chốn quan trường là như thế nào? Bản chất của chốn quan trường là gì?
Kiếp trước, Từ Quân Nhiên luôn suy nghĩ về vấn đề này. Sau đó, hắn đã đọc một cuốn sách, trong đó đã phân tích đơn giản những vị quan lại như quan thanh liêm hay quan tham là không đúng, vì nó đã che dấu bản chất thực sự của chốn quan trường. Bản chất của chốn quan trường là gì? Ở Trung Quốc, đó là sự cân đối quyền lực. Sự cân đối này thượng sách là dùng trí tuệ chính trị để có được, hạ sách mới phải dùng đến vũ lực, thỏa thuận để có được.
Đạo lý như vậy, người trong chốn quan trường xử lý sự việc cũng vậy.
Một người đã thành thục trong chốn quan trường, mỗi câu nói ra đều đáng giá cho người ta suy nghĩ. Nói thẳng ra là, lời nói của một người làm quan thật thật giả giả, giả giả thật thật, cần phải cẩn thận thì mới phân biệt rõ ràng được. Như thơ của Tào Tuyết Cần đã viết: “Giả vờ như thật nhưng thực chất cũng là giả.”
Hôm nay, những lời này của Lưu Bân, không phải Từ Quân Nhiên không tin, cũng không phải tin hoàn toàn. Hắn hiểu rõ, tình bạn giữa mình và Lưu Bân còn lâu lắm mới đạt đến mức độ tâm phúc. Cho dù hai người đã từng qua lại với nhau, duy trì vài thiện ý nhưng cũng không có nghĩa người ta sẽ không gài bẫy mình trong chuyện này. Kiếp trước, Từ Quân Nhiên đã từng bị thua thiệt như vậy. Lúc này, dĩ nhiên, hắn lại càng trở nên thận trọng với những việc này. Đối với hắn mà nói, qua lại với Trịnh Vũ Thành và Bạch Sa là người ta giúp đỡ mình trước. Nói khó nghe hơn là, bây giờ là lúc hắn cần trả lại phần ân tình này rồi.
Nhưng Lưu Bân, trước đây hắn và anh ta không thù, bây giờ không oán. Ngoài việc đã từng gặp mặt nhau 2 lần, hai người không có chút liên quan nào. Dựa vào cái gì hắn có thể tin tưởng Lưu Bân sẽ chủ động giúp mình?
Phải biết rằng, trong bàn ăn hôm nay, trưởng phòng Lưu đã nói ra thủ đoạn đám người Vu Trạch Diễn cấu kết với nhau như thế nào để chèn ép Trịnh Vũ Thành, người không biết còn tưởng anh ta đang là người nằm vùng của những người này chứ.
- Anh Trịnh, cứ về trước rồi nói.
Sắc mặt Từ Quân Nhiên bình tĩnh, nói với đám người Trịnh Vũ Thành.
Lúc này Trịnh Vũ Thành đã bình tĩnh trở lại, nghe vậy liền gật đầu:
- Đi thôi, về thương lượng xem nên làm như thế nào.
Bốn người tới biệt thự phía sau khách sạn dân tộc, tìm một gian phòng yên tĩnh. Từ Quân Nhiên nói lại với Bạch Sa và Vương Vĩ Đạt về tình hình Lưu Bân nói với mình và Trịnh Vũ Thành. Cuối cùng liền tổng kết một câu:
- Hai anh thấy thế nào?
Bạch Sa không nói gì mà chỉ cau mày như thể đang suy nghĩ điều gì đó. Vương Vĩ Đạt thì nhanh mồm nhanh miệng nói:
- Mẹ kiếp, nó khinh người quá đáng rồi đấy.
Trịnh Vũ Thành cười khổ:
- Còn có cách nào khác cơ chứ. Người ta muốn xử lý tôi dễ như giết một con kiến.
Mọi người trầm mặc. Mọi người đều hiểu rõ, Trịnh Vũ Thành nói không sai. Cho dù người ta có muốn khi dễ mình đến đâu, mình cũng chẳng làm gì được. Dù sao, xét từ khía cạnh thân phận hay bối cảnh, khoảng cách đều quá lớn, như thể một bí thư thành ủy muốn giải quyết một chủ tịch xã, căn bản không cần tự mình ra tay, chỉ cần tỏ chút ý tứ sẽ có người giúp anh ta làm điều đó.
Tình hình hiện nay chính là như vậy. Đám người Vu Trạch Diễn không cần tự mình ra mặt mà chỉ cần đánh tiếng, Trịnh Vũ Thành đã bị xử lý đến mức sống dở chết dở.
Thấy Từ Quân Nhiên vẫn không lên tiếng, Bạch Sa bỗng hỏi:
- Quân Nhiên, cậu nghĩ thế nào?
Anh ta biết rõ, nếu nói đến tuổi tác và kinh nghiệm trong chốn quan trường, dĩ nhiên mình và Trịnh Vũ Thành nhiều hơn, nhưng nếu nói đến lòng dạ tâm cơ, tuy Từ Quân Nhiên còn trẻ, nhưng lại mạnh hơn họ gấp nhiều lần. Về điểm này, anh ta đã nghe chính miệng ba vợ nói. Dù sao thì Bạch Sa vẫn có ba vợ là lãnh đạo cấp phó. Vị phó bộ trưởng Lý này sau khi nghe nói con gái và con rể kết bạn với Từ Quân Nhiên đã lưu ý mọi hành vi của Từ Quân Nhiên, cuối cùng đã cho ra một kết luận như thế này.
Người trẻ tuổi như Từ Quân Nhiên, một là có thể trở thành bạn của hắn, một là cả đời cũng không liên quan đến hắn. Nếu không thì tuyệt đối không được đắc tội hắn, nếu không thì sớm muộn gì hắn cũng sẽ trả thù.
Có thể khiến cho một cán bộ cấp phó có đánh giá như vậy, Từ Quân Nhiên cũng có thể tự hào về mình.
Vì thế, khi thấy Từ Quân Nhiên vẫn không nói gì, Bạch Sa mới hỏi.
Từ Quân Nhiên suy nghĩ rồi nói với Trịnh Vũ Thành:
- Anh Trịnh, chuyện lần này, vị phó chủ nhiệm văn phòng tỉnh ủy sau lưng anh có ý kiến gì không?
Trịnh Vũ Thành hơi sửng sốt rồi lập tức lắc đầu:
- Phó chủ nhiệm Hồ không có thái độ gì. Tôi đã tới nhà ông ấy, thái độ của ông ấy rất kỳ lạ. Lúc bắt đầu thì ủng hộ tôi, nhưng sau đó lại trở nên dao động, không phản đối nhưng cũng không tiếp tục ủng hộ. Vì thế tôi mới dám nhận thầu kế hoạch nhà khách dân tộc.
Sắc mặt Từ Quân Nhiên không hề thay đổi. Sau đó hắn nói:
- Người này có quan hệ như thế nào với thư ký tỉnh ủy Nhâm?
Trịnh Vũ Thành lắc đầu:
- Phó chủ nhiệm Hồ là do bí thư Chu đề bạt. Thư ký Nhâm thuộc cùng một phe với chủ tịch Lộ.
Dĩ nhiên, chủ tịch Lộ chính là chủ tịch tiền nhiệm của tỉnh Giang Nam – Lộ Trường Ba. Vì vụ án của Tôn Tĩnh Vân mà một số chuyện khác, ông ta bị điều khỏi tỉnh Giang Nam. Người tiếp nhận vị trí của ông ta chính là lão nhị nhà họ Tôn – Tôn Chấn An, cũng là nhạc phụ của Lãnh Nhạc.
Từ Quân Nhiên thở phào rồi suy nghĩ một lúc mới nói với Trịnh Vũ Thành:
- Nói một cách khác, thư ký Nhậm không thuộc cùng một phe với anh?
Trịnh Vũ Thành gật đầu:
- Dường như đã có người nói như vậy. Tuy nhiên cậu cũng biết đấy, chuyện giữa các lãnh đạo tỉnh, chúng ta chỉ nghe nói mà thôi.
Bạch Sa thêm vào:
- Đúng vậy, chuyện của tỉnh ủy rất loạn. Chu Ký Liễu – trước đây là chủ nhiệm Ủy ban cải cách, từ đó đến nay, chủ tịch tỉnh đã thay mấy lần mà ông ta vẫn tại vị. Các lãnh đạo khác trong tỉnh đều từ nơi khác chuyển tới, có người là người địa phương, quan hệ rất phức tạp.
Từ Quân Nhiên trầm tư, trong lòng đã có tính toán. Hắn nói với Trịnh Vũ Thành:
- Anh Trịnh, làm phiền anh lấy hộ em một cái bảng.
- Bảng đen?
Trịnh Vũ Thành và Bạch Sa nhìn nhau, tỏ ra rất bất ngờ trước yêu cầu của Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên mỉm cười:
- Nhớ giỏi cũng không bằng ghi lại, đây là chân lý mà một giáo sư đại học đã nói với tôi.
Nếu hắn đã nói vậy, Trịnh Vũ Thành cũng không có ý kiến gì, mau chóng đi lấy một tấm bảng đen và một tờ giấy trắng.
Từ Quân Nhiên dán giấy trắng trên bảng rồi lấy bút ra, thận trọng viết trên giấy tên của Chu Đức Lượng.
Sau đó, hắn viết bên cạnh tên Chu Đức Lượng tên của Tôn Chấn An.
Sau đó, Từ Quân Nhiên viết theo thứ tự mười một cái tên của các Ủy viên thường vụ tỉnh ủy Giang Nam.
Ba người Bạch Sa, Trịnh Vũ Thành và Vương Vĩ Đạt nhìn Từ Quân Nhiên không ngừng viết tên người lên tấm bảng. Ngẫu nhiên, Từ Quân Nhiên sẽ hỏi bọn họ cái gì liên quan đến các mối quan hệ và lý lịch, còn có tình hình gia đình của những người này. Cuối cùng, sau khi Từ Quân Nhiên bỏ ra một tiếng để viết xong toàn bộ, tờ giấy trắng đã bị lấp đầy, bên trên chằng chịt tên người và các nét gạch nối. Một tấm bảng chứa sơ đồ cây về thông tin của khoảng gần 100 người. Từ Quân Nhiên cầm bút chỉ vào bảng, vừa cười vừa nói:
- Sao? Nhìn mấy thứ này có thấy rõ ràng hơn chút nào không?
Vương Vĩ Đạt và Trịnh Vũ Thành lắc đầu rồi lại gật đầu.
Bạch Sa thì nhìn chằm chằm vào bức vẽ đó như thể có điều suy nghĩ.
Từ Quân Nhiên nhìn nội dung bức vẽ của mình rồi nhàn nhạt nói:
- Lãnh Nhạc, con rể của chủ tịch tỉnh Tôn Chấn An, trưởng phòng tổng hợp văn phòng tỉnh ủy. Một người như vậy, anh Trịnh có nghĩ gã sẽ là người coi trọng một nơi như nhà nghỉ Dân Tộc này sao?
Lần này, ngay cả Vương Vĩ Đạt cũng lắc đầu:
- Sao có thể, người ta mà quan tâm mấy thứ này mới là chuyện lạ.
Từ Quân Nhiên gật đầu:
- Theo lý thuyết, Lãnh Nhạc sẽ không quan tâm đến những chuyện này. Nhưng vì sao Lưu Bân lại nói việc này có liên quan đến gã?
Từ Quân Nhiên dừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Không chỉ vậy, lúc đó, phó chủ nhiệm Hồ ủng hộ anh Trịnh nhận thầu nhà nghỉ Dân Tộc, ông ấy là người của bí thư Chu. Theo lý mà nói, nếu ông ấy không cùng một con đường với thư ký Nhâm, dĩ nhiên ông ấy cũng không quan tâm đến mấy thứ này. Thái độ của ông ấy có chút kỳ quái đúng không?
Trịnh Vũ Thành gật đầu, trong lòng vẫn thấy khó hiểu. Quan hệ giữa anh ta và phó chủ nhiệm Hồ khá tốt, nếu không cũng không được nhận việc quản lý nhà nghỉ Dân Tộc. Nhưng hết lần này đến lần khác, phó chủ nhiệm Hồ lại có ý nghĩ muốn bỏ rơi mình, điều này khiến anh ta thấy rất kỳ quái.
Bỗng nhiên Bạch Sa liền mở miệng nói:
- Lời của trưởng phòng Lưu là lời nói dối.
Từ Quân Nhiên gật đầu, mỉm cười đáp:
- Chưa chắc là giả, nhưng có lẽ cũng đã thay đổi nhiều so với sự thật.
Hắn phân tích lại một cách cẩn thận. Lời nói hôm nay của Lưu Bân chỉ sợ có ý khác trong đó.
Lưu Bân là người của Chu Đức Lượng, phó chủ nhiệm Hồ cũng là người của Chu Đức Lượng. Theo lý mà nói, Trịnh Vũ Thành thuộc cùng một phe vói họ. Nhưng Lãnh Nhạc lại là tâm phúc của chủ tịch tỉnh mới Tôn Chấn An, có thể xem như không cùng một chiến tuyến với họ cho dù họ có không đối đầu nhau đi chăng nữa.
Về phần Vu Trạch Diễn, Nhâm Thâm, vì quan hệ với người nhà, chỉ sợ cũng không phải là người của bên nào.
Nếu nói như vậy, chuyện này đã liên lụy đến ba phe phái rồi.
- Quân Nhiên, cậu nói chúng tôi phải làm gì?
Trịnh Vũ Thành nhìn từ Quân Nhiên. Lúc này, anh ta đã rối lắm rồi, trong lòng không nghĩ được gì nữa.
Từ Quân Nhiên trầm mặc không nói. Hắn đang nghĩ, vấn đề này thoạt nhìn rất đơn giản, tuy nhiên lại xuất hiện nhiều biến hóa, làm cho người ta không biết làm thế nào.
Chủ tịch tỉnh Tôn Chấn An, bí thư đứng đầu tỉnh ủy Chu Đức lượng, thêm ba vị Ủy viên thường vụ tỉnh ủy chức vụ cao, cuộc tranh đấu này sẽ rất gay cấn. Từ Quân Nhiên không nhận ra, mình hay Trịnh Vũ Thành có bản lĩnh gì. Nói khó nghe hơn một chút, trong mắt những nhân vật lớn đó, đám người như bọn họ chỉ là một đám nhãi nhép, muốn xử lý lúc nào chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là được.
Ba người, sáu con mắt nhìn chằm chằm vào Từ Quân Nhiên khiến hắn thấy rất áp lực.
Không khí trong phòng bỗng trở nên vô cùng khẩn trương.
Một lúc lâu sau, hai mắt Từ Quân Nhiên bỗng tỏa sáng:
- Có cách rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận