Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 244: Cắm sừng.

- Dừng hết lại cho tôi!
Dương Duy Thiên đã vội chạy đến huyện ủy.
Ông quát lớn tiếng với Tần Quốc Đồng và Trầm Dũng Cảm đang vật lộn trên đất …
Không ngờ Trầm Dũng Cảm và Tần Quốc Đồng lại đang đánh nhau, hai người này không hề hay biết Dương Duy Thiên đã đến hoặc là không thèm để ý đến lời ông ta nói.
Người đấm kẻ đá không thôi, trong miệng cũng toàn là những lời tục tĩu.
Dương Duy Thiên vô cùng tức giận, hận không thể một cước đá bay hai kẻ khốn kiếp này, nhưng ông ta cũng biết, chính mình không thể nào làm được việc này, cho lên quay lại quát to:
- Còn ngây người ra đấy làm gì? Không mau tách họ ra! Còn đợi đến lúc có người chết sao?
Sau khi nghe lệnh của ông ta, mọi người mới tỉnh hồn lại, 6-7 vội vội vàng vàng lao đến tách Tần Quốc Đồng và Trầm Dũng Cảm ra.
Thế nhưng hai người vẫn không ngừng giãy dụa, rõ ràng đánh còn chưa đủ.
Nhìn hai người bọn họ thật không còn chút tôn nghiêm nào nữa.
Một đám cán bộ đứng sau nhìn thấy chuyện này đều ngán ngẩm lắc đầu, thậm chí còn cố nín để lúc này không cười thành tiếng.
Sao lại thế này?
Cả hai đều là lãnh đạo cấp cao của huyện, bộ dạng hôm nay thật là không còn chút thể diện nào nữa!
Tần Quốc Đồng và Trầm Dũng Cảm mặt mày đầy máu, quần áo chỉnh tề lúc này đã thành nhăn nhúm xộc xệch, khóe miệng rỉ máu, tất nhiên không thể nào bình tĩnh, không còn chút uy nghiêm của chủ tịch huyện.
Trầm Dũng Cảm lại càng thê thảm hơn, hốc mắt sưng tím, trông không khác gì gấu trúc, mũi, khóe miệng đều là máu tươi, thở hổn hển, ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn Tần Quốc Đồng, nếu không phải có người đang giữ chặt ông ta, thì ông ta còn muốn lao vào cùng với Tần Quốc Đồng đánh nhau một trận nữa.
- Lão Trầm, lão Tần, các anh định làm gì thế này? Đây là chỗ nào? Còn có một chút tổ chức kỷ luật nào hay không?
Dương Duy Thiên nói vậy, Tần Quốc Đồng và Trầm Dũng Cảm đều cúi đầu, ông ta trong lòng hơi ngạc nhiên nhưng cũng thấy khá là vui. Thật sự ông ta không ngờ, hai tên đồng minh, ngày thường luôn đối đầu với mình này nay lại trở mặt đánh nhau, sự việc xem ra còn có vẻ rất nghiêm trọng, Dương Duy Thiên mà nói ra trong lòng ông ta không thấy hả hê là nói dối. Có điều, tình cảnh lúc này và thân phận của ông ta không cho phép ông ta thể hiện ra bên ngoài.
Nhìn thấy hai người họ tâm trạng đã dần ổn định lại sau câu nói của mình, Dương Duy Thiên lúc này mới gật đầu, phất tay với những cán bộ huyện kia, nói:
- Mọi người ta ngoài hết đi, lão Ngô, anh hãy đi lo liệu đi, chuyện này không cho phép ai được phép bàn tán gì cả, nếu phát hiện ai thì lập tức khai trừ!
Chủ nhiệm văn phòng huyện ủy Ngô Lương Tân đi theo Dương Duy Thiên gật đầu rồi quay người đi ra sắp xếp mọi chuyện, dù sao chủ tịch huyện và cục trưởng cục tuyên truyền của huyện đánh nhau cũng không phải chuyện vinh quang gì, dù sau họ cũng là bộ mặt của huyện ủy Võ Đức.
- Lão Tần, anh nói cho tôi biết, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Dương Duy Thiên đi đến trước ghế sô pha, ngồi xuống, nhìn hai người Tần Quốc Đồng và Trầm Dũng Cảm ở hai bên trái phải của mình trầm giọng hỏi.
Sau khi ngạc nhiên, ông ta rất nhanh hiểu được nếu không phải có chuyện lớn xảy ra thì hai người thân thiết như Tần Quốc Đồng và Trầm Dũng Cảm sao lại đột nhiên đánh nhau, thậm chí còn trở mặt với nhau thế này.
Tần Quốc Đồng vẻ mặt đầy tức giận nói:
- Bí thư, tôi cũng đang không hiểu có chuyện gì xảy ra, sáng nay tôi đang bàn công chuyện cùng cục trưởng Cục tài chính thì cục trưởng Trầm đây xông vào và động thủ trước, Bí thư Dương, ngài nói xem có phải là ông ta bị điên rồi không?
Ông ta thật sự không biết tại sao trong lúc mình đang bàn chuyện với Hồ Cương thì Trầm Dũng Cảm lại xông vào tấn công mình, quả thật giống như một con chó điên, lúc đầu Tần Quốc Đồng nể tình hai người nên còn khuyên ngăn, nhưng thấy Trầm Dũng Cảm quyết không buông tha, cho nên Tần Quốc Đồng tức quá, hai người liền lao vào đánh nhau, lăn lộn.
Dương Duy Thiên trước đó cũng đã có nghe Hồ Cương nói qua tình hình, quay đầu nhìn về phía Trầm Dũng Cảm nói:
- Lão Trầm, anh có chuyện gì?
Trầm Dũng Cảm cười cười:
- Bí thư Dương, gia môn bất hạnh, lão Trầm tôi đây không có gì để nói. Nhưng cho dù có đuổi đến chân trời góc bể thì tôi cũng phải cho tên Tần Thọ Sinh này gặp báo ứng!
Tất cả mọi người đều ngẩn ra, Tần Quốc Đồng hơi ngạc nhiên còn Dương Duy Thiên lại lộ ra vẻ mặt khó hiểu.
- Lão Trầm, anh là ….
Dương Duy Thiên hơi ngạc nhiên nhưng lại cảm thấy trong đó có điều gì đó không đúng tên Trầm Dũng Cảm này có thể không phải là một cán bộ bình thường, có thể khiến cho một thường ủy huyện ủy không màng đến thân phận của mình, đánh nhau như một tên du côn đầu đường xó chợ như vậy, nếu không phải là có chuyện gì lớn thì sao có thể như vậy được?
Đúng lúc này, chủ nhiệm văn phòng huyện ủy Ngô Lương Tân, đi đến gõ cửa rồi bước nhanh đến bên cạnh Dương Duy Thiên, nhìn thấy Tần Quốc Đồng và Trầm Dũng Cảm thì không khỏi lắc đầu, rồi ghé vào tai Dương Duy Thiên nói nhỏ mấy câu, sắc mặt Dương Duy Thiên liền trở nên rất kỳ lạ.
Chờ khi Ngô Lương Tân nói xong, Dương Duy Thiên không khỏi cười lạnh, nhìn về phía Tần Quốc Đồng nói:
- Chủ tịch Tần, anh cũng thật oai phong đấy!
Tần Quốc Đồng sửng sốt, Dương Duy Thiên mới vừa rồi còn thái độ công bằng, vậy mà không hiểu sao mới nghe Ngô Lương Tân nói mấy câu lại nổi giận với mình.
- Bí thư Dương, ngài đây là?
Tần Quốc Đồng hơi khó hiểu.
Dương Duy Thiên cười lạnh:
- Tần Quốc Đồng, là đứa con trai tốt của anh!
Nói xong, ông ta nhìn về phía Trầm Dũng Cảm, nói với vẻ đau thương:
- Lão Trầm, anh về nhà trước đi, haizzz, hãy bớt đau buồn ….
Lúc này thì Trầm Dũng Cảm cũng ngây người ra, không biết Dương Duy Thiên có ý gì?
Dương Duy Thiên không nói thêm nữa mà quay ra hỏi Ngô Lương Tân:
- Cục trưởng Huyện nói như thế nào?
Ngô Lương Tân cười gượng:
- Cục trưởng Lưu vừa phái người đến báo cáo, sau khi ông ta nhận được tin tức, liền phái người đi tìm những tên tội phạm đó, có điều ..
Nói đến đây, y nhìn về phía Tần Quốc Đồng, có hơi do dự.
Dương Duy Thiên trừng mắt:
- Có điều làm sao?
Ngô Lương Tân khẽ cán môi, khẽ nói:
- Có điều, Tần Thọ Sinh trốn vào trụ sở nhà công vụ Huyện ủy, chủ tịch Tần bảo người đứng chặn ở cửa, Cục công an không dám vào bắt người.
Cái gì?
Lúc này cả Tần Quốc Đồng và Trầm Dũng Cảm đều đứng bật dậy.
Dương Duy Thiên cười lạnh, nhìn Tần Quốc Đồng:
- Chủ tịch Tần, anh cũng thật oai phong đấy! Con trai anh ngủ với vợ người ta, lại còn đánh chồng người ta bị thương, nhập viện! Cuối cùng lại trốn vào nhà công vụ huyện ủy! Tôi thật muốn xem xem cái huyện Võ Đức này là thiên hạ của nhà ai?
Nói xong, ông ta lạnh lùng quay sang Ngô Lương Tân:
- Bảo Lưu Liễu, bao vây nhà công vụ huyện ủy, tôi sẽ tự mình đến bắt người!
Tần Quốc Đồng đứng chết chân tại chỗ, còn Trầm Dũng Cảm nghe thấy con trai mình bị đánh nhập viện thì mắt nhìn về phí Tần Quốc Đồng đầy căm hận:
- Họ Tần kia, con mày đấy! Tần Thọ Sinh dám đánh Chí Cường con tao nhập viện! Được tao không liều chết với mày thì tao là con mày!
Nói xong, ông ta vội vàng đi khỏi phòng làm việc của Tần Quốc Đồng, con trai nhập viện thì có thế nào người làm cha cũng phải đến xem con trước, tạm thời không quan tâm đến việc liều mạng với Tần Quốc Đồng.
Lúc này, Tần Quốc Đồng vẫn không hiểu có chuyện gì xảy ra, ông ta ngây người ra một lúc, cuối cùng cũng gầm lên hai chữ.
- Nghiệt tử!
Chờ Tần Quốc Đồng lấy lại tâm tư, khi trở về nhà công vụ huyện ủy,thì cả ba tầng trong ngoài đều được cảnh sát của Cục bao vây, dẫn đầu là phó bí thư ủy ban chính pháp của huyện và Cục trưởng Cục công an Lưu liễu, vẻ mặt của ông ta lúc nào cũng rất nghiêm túc, ánh mắt kiên nghị đứng phía sau Bí thư huyện ủy Dương Duy Thiên.
Nhìn thấy Tần Quốc Đồng cũng đến, Dương Duy Thiên hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý đến ông ta, nhưng Lưu Liễu không dám thờ ơ, vội vàng đi đến trước mặt Tần Quốc Đồng.
- Chủ tịch, thật xin lỗi, chuyện này.
Lưu Liễu hơi khó xử nói.
Tần Quốc Đồng gượng cười nói:
- Cục trưởng Lưu, không cần xin lỗi. Tôi biết chuyện này không thể trách ông được!
Trước đó ông ta đã nghe tâm phúc của mình báo cáo từ đầu đến cuối. Tối hôm qua huyện Cục, đuổi bắt một tên đào phạm, kết quả là tên đào phạm đó, chạy vào nhà công vụ của Cục tài chính của huyện. Vốn chuyện này cũng không có gì, vì thị trấn Võ Đức lớn như vậy, Cục công an đuổi bắt người cũng là một chuyện bình thường. kẻ đáng chết thì chết, khi công an huyện không phát hiện đào phạm, chuẩn bị rút lui thì lại phát hiện có một người đàn ông trần truồng mở cửa sổ leo ra, lúc đó liền bị dân cảnh và dân binh đang bao vây ở trụ sở tóm gọn.
Bọn họ còn tưởng đây là kẻ đào phạm, nhưng sau khi kiểm tra, lập tức có người nhận ra, đây chính là cậu 3 Tần Thọ Sinh của chủ tịch huyên Tần.
Mà cái cửa sổ kia lại là phòng của Trầm Chí Cường, cậu hai của Cục trưởng Cục tuyên truyền huyện ủy.
Vấn đề là Trầm Chí Cường không có ở nhà, mà chỉ có vợ anh ta là Malina ở nhà.
Nửa đêm canh ba, cô nam quả nữ ở chung một phòng, hơn nữa, khi Tần Thọ Sinh bị bắt trên người anh ta lại không mặc quần áo, điều này không khỏi khiến người ta nghĩ đến chuyện mà hai người vừa làm.
Tuy sau khi Lưu Liễu nhìn thấy Tần Thọ Sinh, lập tức hạ lệnh thả nhưng là vì bị bắt lúc nửa đêm, có rất nhiều người trong Cục tài chính tận mắt nhìn thấy Tần Thọ Sinh nhảy ra từ cửa sổ phòng Trầm Chí Cường, thân thể trần truồng, trong đó có cả bảo vệ của Cục tài chính.
Cuối cùng thì giấy không thể nào gói được lửa.
Buổi sáng hôm sau, đã có người đem chuyện này đến nói với nhà Trầm Dũng Cảm, chính vì thế nên Trầm Dũng Cảm mới đến đại náo văn phòng của Tần Quốc Đồng, mới có cảnh hai người đánh nhau liều sống liều chết kia.
Con trai mình bị cắm sừng, thủ phạm lại là con trai của đồng minh chính trị thân nhất, điều này khiến cho Trầm Dũng Cảm dâng trào lửa hận bừng bừng đối với Tần Quốc Đồng, ông ta chỉ hận không thể đánh chết Tần Quốc Đồng.
Còn Trầm Chí Cường từ thành phố trở biết được tin này thì không nén được cơn giận, cầm theo cây đao đi tìm Tần Thọ Sinh liều mạng, nhưng lại bị Tần Thọ Sinh đánh cho nhập viện, chuyện này đã đến mức không thể nào che đậy được.
Lúc này, Tần Quốc Đồng cũng cảm thấy như mình đã lâm vào vũng bùn, rất khó đi tiếp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận