Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 892: Tất cả đều kết thúc.

Không phải Từ Quân Nhiên uy hiếp Đoàn Văn Hiên. Hắn nói như vậy là có nguyên nhân.
Bởi nơi mà Từ Quân Nhiên muốn Đoàn Văn Hiên đi không đơn giản như người ta thấy. Đối với Đoàn Văn Hiên mà nói giữ mình trong sạch, đó chỉ là yêu cầu cơ bản nhất mà thôi.
- Bí thư, anh yên tâm đi. Anh đã cho tôi cơ hội này. Tôi bảo đảm sẽ không làm cho anh mất mặt.
Đoàn Văn Hiên trịnh trọng bảo đảm với Từ Quân Nhiên. Đối với gã mà nói, gã hiểu rất rõ đây chính là bước ngoặt trong cuộc đời của mình. Từ Quân Nhiên đã giao nhiệm vụ quan trọng như vậy cho mình. Việc này cho thấy Từ Quân Nhiên thực sự tín nhiệm bản thân mình. Hơn nữa bản thân mình hiện giờ cũng đã là cán bộ cấp Khoa. Dựa vào điều lệ sử dụng cán bộ, xuống cơ sở ít nhất bản thân mình cũng là cán bộ cấp Phó huyện hoặc là người đứng đầu một thị trấn nào đó. Vừa nghĩ tới việc có thể thực hiện được chí hướng của mình, trong lòng Đoàn Văn Hiên như có một mồi lửa đang cháy.
Không ai có thể hiểu được nỗi khổ của một người phải chìm chìm nổi nổi bao nhiêu năm. Đó là nỗi lòng của một người bị đè nén bao nhiêu năm, lúc nào cũng có thể bùng nổ sự nhiệt tình.
Từ Quân Nhiên cau mày nhìn Đoàn Văn Hiên nói:
- Anh nên nhớ, xuống đó không nên bộc lộ tài năng của mình quá mức.
- Vâng.
Lúc này Đoàn Văn Hiên có vẻ khó hiểu không biết cuổi cùng Từ Quân Nhiên có ý định gì.
Từ Quân Nhiên mỉm cười, bình tĩnh nói:
- Tôi dự định, cho cậu về huyện Hoàng Dương. Cậu thấy thế nào?
- Huyện Hoàng Dương?
Đoàn Văn Hiên ngây người một lúc, ngay lập tức sắc mặt cũng thay đổi. Gã hiểu được rốt cuộc ý của Từ Quân Nhiên là gì. Hóa ra, hắn vẫn canh cánh trong lòng đối với chuyện ở huyện Hoàng Dương. Cho nên mượn cơ hội này để thành cát hòa vào huyện Hoàng Dương.
Nghĩ đến đây, Đoàn Văn Hiên gật gật đầu:
- Bí thư, anh yên tâm. Tôi biết nên làm gì mà.
Suy nghĩ của gã rất rõ ràng. Nếu Từ Quân Nhiên đã muốn mình xuống huyện Hoàng Dương vậy thì nhất định sẽ có tính toán của hắn. Sau khi mình về đó hoàn toàn có thể thu thập chứng cứ. Thay Từ Quân Nhiên trút cơn giận.
Từ Quân Nhiên cười, xua xua tay:
- Đừng hành động vội vàng. Cho anh về đấy không phải để báo thù rửa hận. Tôi nghi ngờ huyện Hoàng Dương có vấn đề.
- Có vấn đề?
Đoàn Văn Hiên ngạc nhiên nhìn Từ Quân Nhiên không hiểu lời nói của hắn.
Từ Quân Nhiên gật gật đầu:
- Đúng vậy, tôi có trực giác. Tôi luôn cảm thấy, lần này tôi lựa chọn điều tra huyện Hoàng Dương đầu tiên là một chuyện tốt. Nhưng dường như có người lại không muốn tôi xuất hiện ở đó. Anh cũng biết, tôi vừa đi không lâu đã có người biết được thân phận của tôi. Trên thực tế chuyện này rất đáng nghi.
- Cho nên, tôi hy vọng anh có thể xuống huyện Hoàng Dương làm việc một thời gian. Anh không cần phải làm việc lớn. Việc của cậu là quan sát, quan sát cẩn thận là được rồi.
Từ Quân Nhiên nhìn Đoàn Văn Hiên mà nói nghiêm túc:
- Có thể sẽ gặp nguy hiểm. Nhưng người tôi tin tưởng không nhiều. Anh là người đáng tin nhất. Tôi chỉ có thể lựa chọn anh. Đương nhiên, anh cũng có thể từ chối.
Hắn có thế nào nói vậy. Tình hình ở Nam Châu hắn không hiểu lắm. Thời gian đến đây cũng không phải là ngắn nhưng vấn đề là: người vừa có năng lực mà lại làm cho hắn tin tưởng không có nhiều. Chỉ nói đến năng lực, Đoàn Văn Hiên là một nhân tài để tuyển chọn. Hơn nữa, gã lại là thư ký của mình cho nên Từ Quân Nhiên đặt niềm tin rất nhiều vào gã.
Quả nhiên Đoàn Văn Hiên không làm cho Từ Quân Nhiên thất vọng. Sau khi nghe Từ Quân Nhiên nói xong. Gã nghiêm túc suy nghĩ, nói với hắn:
- Bí thư Từ, anh cứ yên tâm! Tôi biết nhiệm vụ của mình là gì.
Gã cũng là người thông minh. Gã biết Từ Quân Nhiên không phải là loại người bắn tên mà không có đích đến. Nếu như không phải trong lòng đã có nghi ngờ, Từ Quân Nhiên sẽ không làm như vậy. Mà bản thân mình cũng là nơi mà Từ Quân Nhiên đặt hy vọng.
Từ Quân Nhiên rất vui vẻ, gật gật đầu:
- Anh về chuẩn bị đi.
Đoàn Văn Hiên rất nhanh chóng đứng dậy, cáo từ. Việc mà gã cần chuẩn bị rất nhiều. Dù sao nếu như mình đi, Từ Quân Nhiên sẽ phải tìm kiếm một thư ký mới. Đây là một chuyện khá phức tạp.
Từ Quân Nhiên nhìn Đoàn Văn Hiên rời khỏi đó. Hắn gõ nhẹ ngón tay lên bàn. Trong lòng lại nghĩ tới chuyện khác.
Hắn đi nước cờ Đoàn Văn Hiên cũng chỉ là để thăm dò. Bất luận nói như thế nào Từ Quân Nhiên biết Tiền Vân Lục đã có thời gian kinh doanh lâu năm ở huyện Hoàng Dương. Bản thân cắm Đoàn Văn Hiên về đó, khẳng định sẽ làm cho đổi phương cảnh giác. Nhưng hắn không còn lựa chọn nào khác. Trong lòng biết rằng nếu không điều tra vấn đề ở huyện Hoàng Dương một chuyến thì hắn không thể yên lòng.
Thu dọn một chút, Từ Quân Nhiên chuẩn bị rời khỏi phòng làm việc. Hắn định gọi điện thoại cho Lý Chiêu Minh, nhưng nghĩ rồi hắn lại không gọi nữa. Hắn qua luôn phòng làm việc của Đoàn Khê Tuyền. Không qua chỗ của Lý Chiêu Minh là vì Từ Quân Nhiên hiểu rất rõ lúc này nhất định Lý Chiêu Minh đang báo báo công việc ở chỗ Đoàn Khê Tuyền.
Từ Quân Nhiên đoán không sai. Lúc này quả thật Lý Chiêu Minh đang trong phòng làm việc của Đoàn Khê Tuyền. Chỉ có điều khuôn mặt của gã thể hiện rất bất đắc dĩ, dường như đang muốn nói điều gì rồi lại thôi.
- Sao vậy, Lão Lý. Ông muốn nói chuyện gì?
Đoàn Khê Tuyền nhận ra tâm trạng của Lý Chiêu Minh. Đoàn Khê Tuyền cười ha ha, hỏi người bạn nối khố của mình một câu. Hai người đã làm việc với nhau nhiều năm. Đoàn Khê Tuyền hiểu tính cách của Lý Chiêu Minh. Nếu như không phải có chuyện khó nói thì gã sẽ không thể hiện rõ ràng như vậy.
Lý Chiêu Minh mỉm cười, lắc lắc đầu nói:
- Có chuyện gì cũng không dấu được Bí thư.
Nói xong, gã chăm chú nhìn Đoàn Khê Tuyền, nói chậm rãi:
- Tôi cảm thấy rất kỳ lạ. Tại sao Bí thư lại bảo tôi đi hỏi ý kiến của Bí thư Từ chuyện điều động cán bộ trẻ về cơ sở. Tôi không nghĩ rằng Bí thư Từ sẽ nhúng tay vào chuyện này.
Câu này là lời nói thật trong lòng gã. Theo lý mà nói việc Văn phòng Thành ủy tuyển chọn cán bộ trẻ về rèn luyện ở cơ sở, nói không quá khoa trương thì đây sẽ là một hành trình mạ vàng. Cũng bởi nguyên nhân này mà ai là người nắm trong tay quyền lực tuyển chọn người thì cũng chính là người nắm được một chuyện tốt. Tự nhiên cũng có người sẽ dựa vào.
Vốn dĩ chuyện này là do Lý Chiêu Minh phụ trách. Trong những năm qua gã cũng đã kiếm được không ít màu mỡ từ chuyện này. Ít nhất tất cả các thế lực đều phải thỏa hiệp với gã. Cũng làm cho phe cánh của Đoàn Khê Tuyền có được không ít lợi ích.
Nhưng lần này, Lý Chiêu Minh không hiểu tại sao Đoàn Khê Tuyền lại giao chuyện này cho Từ Quân Nhiên. Tuy rằng hậu thuẫn của Từ Quân Nhiên rất chắc chắn. Nhưng gã không cho rằng trong chuyện này Bí thư Đoàn lựa chọn làm như vậy là đúng. Theo như lời của Lý Chiêu Minh, lần này gã cảm thấy Đoàn Khê Tuyền đã quá bảo thủ.
Đoàn Khê Tuyền nghe được câu hỏi từ cộng sự lâu năm của mình, mỉm cười, đưa tay rút ra một điếu thuốc. Sau khi châm thuốc hít một hơi thật sâu. Lúc này mới chậm rãi mở miệng nói:
- Lão Lý, Ông cảm thấy tôi còn có thể làm Bí thư mấy năm nữa?
Bạn cần đăng nhập để bình luận