Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 867: Chúc thọ

Đối với Từ Quân Nhiên mà nói, hắn đã thấy quá nhiều người, người trong quan trường am hiểu nhất chính là ngụy trang bản thân. Đây là chuyện chẳng có gì phải nghi ngờ, cũng không phải mọi người thích như vậy. Nhưng thực sự là nếu trong quan trường mà không am hiểu che giấu tình hình thực tế của bản thân, như vậy rất dễ dàng bị người khác lừa.
Nhưng lần đầu tiên Từ Quân Nhiên thấy được sự cố chấp này từ một người thất bại như Đoàn Văn Hiên.
Có đôi khi con người luôn thay đổi nguyên tắc của mình vì một chuyện nào đó, sống trên thế gian này, gặp phải vô số dụ dỗ, hoặc đối mặt rất nhiều sức ép không cách nào kháng cự, có lẽ sẽ có những người thay đổi bản thân mình, nhưng vẫn có người vẫn vững vàng.
Rất rõ ràng, Đoàn Văn Hiên chính là người như vậy.
- Bí thư Tiền không đến mức bụng dạ hẹp hòi như vậy chứ?
Từ Quân Nhiên cau mày, nhìn thoáng qua Tiền Đông Minh hỏi. Hắn lại cảm thấy không có khả năng này vì dù sao thân phận của Tiền Vân Lục chênh lệch khá nhiều với hai vợ chồng Đoàn Văn Hiên, cho dù năm đó có ân oán gì, hiện tại cũng không đáng để trong lòng.
- Ha ha, hắn không nhớ rõ, có người nhớ rõ, hiện giờ, thứ không thiếu nhất đúng là tiểu nhân!
Tiền Đông Minh hừ một tiếng, mở miệng nói với Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên lập tức hiểu được, vấn đề này sợ là có người phỏng đoán ý trên, vì nịnh nọt Tiền Vân Lục, cho nên mới quyết định như vậy. Còn chuyện về sau mặc kệ người nào nhận chức, vừa nghe nói vợ chồng Đoàn Văn Hiên từng có chuyện như vậy với Bí thư Tiền, kẻ đần mới mạo hiểm đắc tội lãnh đạo đề bạt Đoàn Văn Hiên.
- Lão Đoàn, không thể ngờ được năm đó anh cũng là thanh niên đầy nhiệt huyết.
Tiền Đông Minh đi phía trước, Từ Quân Nhiên cố ý thả chậm vài bước, cười nói với Đoàn Văn Hiên.
Đoàn Văn Hiên hơi đỏ mặt:
- Ngài cũng đừng trêu chọc tôi, khi đó không hiểu chuyện, làm việc không nghĩ tới hậu quả. Ài, hiện giờ nghĩ lại, quả thực hơi hối hận.
- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Từ Quân Nhiên tò mò hỏi.
Đoàn Văn Hiên cười khổ, nói từ đầu đến cuối câu chuyện.
Năm đó Đoàn Văn Hiên vừa tốt nghiệp đại học, kết hôn với Hồng Anh, ở Văn phòng Thành ủy coi như đường quan mở rộng. Lúc ấy Văn phòng Thành ủy Nam Châu có không ít sinh viên được phân đến, trong đó có cô bé rất xinh đẹp, bị Tiền Ninh lúc ấy đang làm việc ở Văn phòng Thành ủy để ý. Tiền Ninh theo đuổi người ta một thời gian, không biết làm sao cô bé kia có bạn trai, từ chối Tiền Ninh. Một ngày nào đó Tiền Ninh uống nhiều, liền dùng sức mạnh với người ta, đúng lúc bị Đoàn Văn Hiên thấy được, nhất thời tức giận ra tay đánh Tiền Ninh.
Nếu như chỉ đánh nhau thì cũng thôi, quan trọng là Đoàn Văn Hiên lỡ tay, để lại một vết sẹo trên mặt Tiền Ninh. Tục ngữ nói rất đúng, nó chẳng khác chọc vào tổ vò vẽ, cũng tạo thành kết quả gã luân lạc tới tình trạng hiện giờ.
- Chuyện này không thể trách anh.
sau khi nghe xong Từ Quân Nhiên nói bình tĩnh. Hắn không coi chuyện này ra gì, đối với tên gọi Tiền Ninh kia, phần lớn là coi thường. Mười năm trước là lúc nào, theo đuổi con gái người ta không được lại dùng sức mạnh, người như vậy đừng nói đánh bị thương, cho dù đánh gãy chân gã cũng không đủ.
- Là tôi lúc đó ra tay quá nặng.
Đoàn Văn Hiên thở dài một hơi, nói nhỏ. Sống khổ chịu đựng nhiều năm như vậy, muốn nói gã không hối hận, đó là nói dối. Nhưng nghĩ đến tình huống lúc đó, Đoàn Văn Hiên tự nói với mình, tuy rằng ra tay nặng, nhưng cách làm của gã không hề sai.
Hai người đang nói chuyện, liền thấy Tiền trước dừng lại, nói với Đoàn Văn Hiên:
- Hôm nay có không ít lãnh đạo về hưu và bạn bè đến, cậu chớ nói lung tung.
Nói xong, ba người cùng tiến vào phòng yến hội.
Đi vào phòng yến hội, Từ Quân Nhiên liền thấy một chữ thạc đại thọ xuất hiện trước mắt mình. Trong phòng có hơn mười bàn khách, có thể thấy bà lão Hồng gia quả thực quan hệ không tệ.
- Văn Hiên, sao giờ anh mới đến?
Lúc này, một cô gái chừng ba mươi tuổi đi tới trước mặt Từ Quân Nhiên và Đoàn Văn Hiên, trừng mắt lườm Đoàn Văn Hiên, nói với gã.
Từ Quân Nhiên sững sờ, còn chưa kịp nói chuyện, Tiền Đông Minh đã mở miệng nói:
- Tiểu Anh, người anh đã dẫn đến, anh rể còn có chuyện, nên đi trước, em nói chuyện với vị đại gia nhà em đi. Anh nói thật, hắn nên từ chức đi, có anh ở đây, chẳng lẽ để hắn thiếu miếng cơm sao?
Nói xong, gã cũng không để ý khuôn mặt đỏ bừng của Đoàn Văn Hiên, đi thẳng tới một bàn khách, rõ ràng đối phương là người quen biết của gã, đương nhiên phải xã giao một phen.
- Hồng Anh, anh có chuyện nói với em.
Đoàn Văn Hiên hít sâu một hơi, nói với vợ mình.
Hồng Anh nhìn thoáng qua Từ Quân Nhiên, quan sát một chút, hơi thấy lạ nhưng vẫn nói với chồng mình:
- Em biết ý của anh, anh rể cũng là vì muốn tốt cho chúng ta, không có ý gì xấu. Mẹ em hỏi anh nhiều lần, cái gì qua thì qua đi.
Đoàn Văn Hiên do dự một chút, không bước tiếp, mà nghiêm túc nói với Hồng Anh:
- Anh Tử, vị này chính là…
Gã còn chưa nói xong, cách đó không xa có người gọi tên gã. Hồng Anh cười cười:
- Em biết, là đồng nghiệp của anh đúng không? Vừa rồi anh rể nói, như vậy, anh qua chào hỏi mẹ em trước đi, một lát em sẽ sắp xếp cho cậu ấy.
Cô thấy tuổi của Từ Quân Nhiên không lớn bằng Đoàn Văn Hiên, cho rằng Đoàn Văn Hiên dẫn theo đồng sự ở Văn phòng Thành ủy tới, cho nên mới nói như vậy.
Đoàn Văn Hiên còn muốn nói gì, Từ Quân Nhiên lại mỉm cười chào Hồng Anh một câu:
- Chị dâu, vậy thì làm phiền chị rồi.
Hắn nói dứt câu đó, Đoàn Văn Hiên không có cơ hội nói gì nữa, bị Hồng Anh kéo tới chỗ mẹ vợ.
Từ Quân Nhiên cười cười, xách giỏ hoa quả, đi theo sau lưng hai người.
- Mẹ, chúc mẹ phúc như Đông Hải, thọ sánh Nam Sơn.
Hồng Anh và Đoàn Văn Hiên cùng đi tới trước mặt bàn đầu tiên, nói với bà lão tóc hoa râm ngồi ở vị trí đầu.
Thấy con gái nhỏ của mình, bà lão mặt mũi hớn hở gật đầu, chẳng qua ngẩng đầu nhìn thấy Đoàn Văn Hiên, không nhịn được hừ một tiếng:
- Con đã đến rồi.
Có thể thấy, bà không thích cậu con rể này, chẳng qua hôm nay ngại nhiều khách, lại là sinh nhật của mình, cho nên không nói thêm gì.
- Mẹ, hôm nay con có chút việc ở đơn vị, nếu không con đã sớm tới rồi.
Đoàn Văn Hiên mỉm cười nói với mẹ vợ. Tuy rằng bà có rất nhiều điều không hài lòng với mình, nhưng Đoàn Văn Hiên cũng hiểu bà, dù sao con gái nhỏ là cục thịt trong lòng bà, vất vả kết hôn với mình, kết quả rơi vào tình trạng hiện giờ, nếu là ai cũng sẽ không thoải mái. Tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, đổi lại là gã, cũng sẽ không vui vẻ.
- Được rồi, nhìn con bận rộn mỗi ngày, cũng không biết nhận được nhiều công tác như vậy từ đâu.
Bà vẫn hơi mềm lòng, nể mặt con gái, không nói gì nữa.
- Đây là?
Lúc này, có người thấy được Từ Quân Nhiên, nhịn không được hỏi.
Đoàn Văn Hiên vội vàng trịnh trọng giới thiệu với mẹ vợ:
- Vị này chính là đồng sự, đúng, là đồng sự của con ở Thành ủy. Họ Từ, hôm nay nghe nói là sinh nhật của mẹ, nên tới thăm một chút.
Từ Quân Nhiên không có ý định để lộ thân phận, gã đương nhiên sẽ cố gắng không nói ra trước mặt những người này. Tuy nhiên trong lòng Đoàn Văn Hiên ước gì nói cho mọi người, mình đã không còn là người bị ghẻ lạnh, nhưng gã biết rõ, gã đều phải theo cách nghĩ của Từ Quân Nhiên, nếu Từ Quân Nhiên đã không muốn nói, vậy gã nhất định phải nhịn.
Lúc này Từ Quân Nhiên bước tới cười nói với bà:
- Xin chào bác gái, đây là chút tâm ý của cháu, chúc ngài phúc như Đông Hải, thọ sánh Nam Sơn.
Nói xong, Từ Quân Nhiên đưa giỏ hoa quả mình mua ra.
Một giỏ hoa quả?
Tất cả mọi người ngây người, hiện giờ cho dù không phải là bạn bè chúc thọ, hoặc tặng đồ, hoặc tặng bánh ngọt, đây là lần đầu tiên có người tặng giỏ hoa quả.
Một người đàn ông đeo mắt kính lấy tay đẩy gọng kính của mình, nhìn thoáng qua Đoàn Văn Hiên, mở miệng nói:
- Tôi nói nhé Tiểu Đoàn, người bạn này của cậu làm sao vậy? Không biết sức khỏe của mẹ cậu không tốt, không thể ăn loại hoa quả hàn tính này quá nhiều sao?
Đoàn Văn Hiên ngây ra một lúc, Hồng Anh đã hòa giải:
- Anh rể hai, Tiểu Từ không biết, anh chớ để ý, chớ để ý.
- Người nào vậy, chúc thọ tặng giỏ hoa quả.
- Không phải chứ, thực keo kiệt.
- Đúng là Văn phòng Thành ủy.
- Giống như họ Đoàn, đoán chừng là mặt hàng không có tiền đồ gì.
Vài câu nghị luận rõ ràng không để ý mặt mũi vợ chồng Đoàn Văn Hiên, như có như không truyền vào tai Từ Quân Nhiên. Hắn thở dài, nhìn thoáng qua sắc mặt Đoàn Văn Hiên đỏ bừng, hơi đồng tình với gã. Xem ra ở giữa những người thân thích của Hồng gia, quả thực hắn không có lấy một chút địa vị, nếu không những người này cũng đã chẳng nói xấu như thế.
- Được rồi, Tiểu Đoàn, dẫn bạn của con, đi qua bên ngồi đi.
Bà lão hắng giọng một tiếng, dường như cũng không muốn để con gái nhỏ và con rể mất mặt xấu hổ ở nơi này, khoát tay nói với Hồng Anh.
Mắt Hồng Anh ửng đỏ, gật đầu dẫn Từ Quân Nhiên và chồng đi qua một bên, rất rõ ràng những năm gần đây, chuyện như vậy cô trải qua vô số lần.
- Tiểu Anh, thực xin lỗi.
Đoàn Văn Hiên ngồi xuống, xin lỗi vợ mình.
Hồng Anh mỉm cười:
- Được rồi, không cần nói nữa, chúng ta sống nhiều năm như vậy rồi, không có gì không thể nhẫn nhịn.
Cô là người phụ nữ rộng rãi, tuy rằng qua nhiều năm đi theo Đoàn Văn Hiên chịu không ít khổ như vậy, nhưng trước giờ Hồng Anh chưa từng trách chồng mình, cô cảm thấy cách làm của chồng mình không sai.
Từ Quân Nhiên thầm gật đầu trong lòng, cô gái như thế, trách không được Đoàn Văn Hiên tôn sùng vợ mình như vậy.
Nhìn về phía Từ Quân Nhiên, Hồng Anh cười nói:
- Ngại quá, Tiểu Từ, khiến cậu xấu hổ cùng chúng tôi rồi.
Lúc này nét mặt Đoàn Văn Hiên tràn ngập sự bất đắc dĩ, vợ mình cứ mở miệng một tiếng là Tiểu Từ, vị này tuy rằng trẻ tuổi, nhưng tuyệt đối không phải người mà mình có thể gọi Tiểu Từ.
Từ Quân Nhiên mỉm cười khoát tay, nói đầy thâm ý:
- Chị dâu quá lo lắng rồi, tôi không cảm thấy đây là chuyện mất mặt, Lão Đoàn là người tốt, người tốt sẽ có báo đáp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận