Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 682: Mở rộng toàn huyện.

Cái gọi là giữ nguyên ý kiến, ở trong quan trường thật sự cần chú trọng. Giữ nguyên ý kiến là chỉ người nào đó hoặc những người khác không đồng ý hoặc không hoàn toàn đồng ý người khác đối với chuyện gì ý kiến cùng xử trí, nhưng tạm thời không thể hoặc không muốn biểu đạt ra ngoài, cũng vô lực ngăn cản hoặc cải biến người khác ý kiến hoặc xử trí, chỉ có thể tự mình giữ nguyên ý kiến của bản thân.
Thí dụ như, dù là đối phương có ý kiến khác, nhưng không tiện tranh chấp ngay tại chỗ, nhưng khi có liên quan đến câu hỏi của các nhân viên cùng các ban ngành, y vẫn sẽ theo ý kiến của mình mà nói. Lấy một ví dụ: Nếu như một đơn vị có năm thành viên ở trong một vấn đề xuất hiện những ý kiến khác nhau, trong đó có bốn người đồng ý, một người không đồng ý. Trong ghi chép của hội nghị, y tỏ vẻ bản thân giữ nguyên ý kiến, nếu như không xảy ra chuyện gì thì còn may, xảy ra chuyện gì thì người này không có liên can gì rồi, mặt khác bốn người còn lại sẽ xui xẻo rồi.
Cùng là đạo lý như vậy, nếu như bởi vì vấn đề mà nhận được lợi ích gì, đương nhiên cũng sẽ không có phần của cái người vẫn một mực giữ nguyên ý kiến kia.
Trên quan trường thường rất ít có cách nói giữ nguyên ý kiến thế này, bởi vì một khi đưa ra quyết định như vậy, chẳng khác nào là đem mâu thuẫn bên trong tuyên bố ra ngoài, dù sao ai cũng không dám cam đoan mình nhất định đúng, đại bộ phận ở tình huống thế này, thiểu số phục tùng đa số mới là lựa chọn chính xác.
Nhưng hôm nay Bối Siêu Quần lại đi trước trực tiếp tỏ thái độ yêu cầu được giữ lại ý kiến của mình, vậy ngầm hiểu là, y lần này thật sự là đánh bạc với tiền đồ chính trị của mình, nhất định phải mượn chuyện nhận thầu đất lần này, chơi trò vật cổ tay với Đoạn Thế Kiệt.
Về phần Từ Quân Nhiên, trong mắt của Bối Siêu Quần, chỉ là kẻ ỷ vào gia thế bản thân tốt, tuổi trẻ làm loạn mà thôi.
Đoạn Thế Kiệt nghe thấy những lời của Bối Siêu Quần, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, ông ta không ngờ Bối Siêu Quần con người này thật cố chấp như vậy, trong buổi họp thường ủy rõ ràng thấtthế, thế mà tên này vẫn cố chấp nhất định giữ nguyên ý kiến, chẳng lẽ y không sợ một khi chính sách nhận thầu đất này đạt được sự ủng hộ từ phía trên, sẽ đắc tội với các lãnh đạo lớn trong tỉnh sao?
Ho khan một tiếng, Đoạn Thế Kiệt nhìn về phía Bối Siêu Quần:
- Chủ tịch thành phố, như vậy có chút không phù hợp.
Không phải vạn bất đắc dĩ, ông ta cũng không muốn để lộ ra mâu thuẫn như vậy, dù sao nếu như Bối Siêu Quần kiên trì giữ nguyên ý kiến, vậy là muốn ghi vào trong danh sách rồi.
Bối Siêu Quần cười ha ha, nhẹ nhàng lắc đầu:
- Bí thư, tôi không phải là vì cá nhân tôi, tôi cảm thấy hành vi của huyện Nhân Xuyên, quá mạo hiểm rồi.
Đoạn Thế Kiệt cau mày, không nói thêm điều gì, bản thân mình đã nói đến vậy, Bối Siêu Quần vẫn nhất định duy trì ý kiến của mình, Đoạn Thế Kiệt thân là người đứng đầu thành ủy, cũng không nên nhiều lời.
Bối Siêu Quần nghĩ nghĩ, mở miệng lần nữa nói:
- Bí thư, chuyện nhận thầu đất quốc gia còn chưa có văn kiện chính thức, thành phố của chúng ta ở phía sau đồng ý cho huyện Nhân Xuyên toàn diện đẩy mạnh chuyện này, tôi cho rằng ghi chép ở hội nghị thường ủy, thành ủy cần phải báo lên Tỉnh ủy.
Đoạn Thế Kiệt đương nhiên hiểu rõ ý tứ của Bối Siêu Quần, không có gì lạ khi chắc chắc chuyện này Từ Quân Nhiên làm đến như vậy nhất định sẽ bị cấp trên vấn trách, đến lúc đó trong tỉnh truy cứu xuống, y đại khái có thể vỗ bộ ngực mà nói, tôi đây làm một chủ tịch thành phố thấp cổ bé họng, không có cách nào thay đổi ý kiến của bí thư thành ủy.
Nghĩ tới đây, Đoạn Thế Kiệt mỉm cười nói ra:
- Tôi đồng ý ý kiến của chủ tịch thành phố. Chuyện này nếu như xảy ra vấn đề, với tư cách là bí thư ký, để tôi gánh chịu trách nhiệm với lãnh đạo phía trên.
Ông ta trên miệng nói như vậy, nhưng trong lòng lại cười lạnh liên tục, cái tầm nhìn của tên Bối Siêu Quần này thật sự là quá hẹp hòi, ánh mắt của y chỉ thấy huyện Nhân Xuyên thậm chí một thành phố Đan Giang, vậy mà muốn phỏng đoán cách nghĩ của lãnh đạo tỉnh. Chỉ sợ theo cách nghĩ của Bối Siêu Quần, trong tỉnh nếu như đối với chuyện nhận thầu đất của huyện Nhân Xuyên luôn không nghe không hỏi, vậy thì chính là không định ủng hộ rồi. Thật tình không biết, các lãnh đạo lớn trong tỉnh, đoán chừng cũng là đang xem bên trên ra mặt.
Đoạn Thế Kiệt từng công tác ở tỉnh ủy, ông ta hiểu được tâm tư của các lãnh đạo lớn, nếu như bọn họ không biểu thị rõ ràng muốn phản đối, chỉ sợ bên trên vẫn còn tiếp tục tranh luận, nếu như Bối Siêu Quần không muốn gánh chịu trách nhiệm chuyện này, vậy thì để mình gánh chịu vậy. Giống như Phương Trung Nguyên trước kia đã từng nói với mình, chuyện này coi như là một sai lầm, cũng chẳng có gì ghê gớm, dù sao cũng là ném đá qua sông, coi như là mở ra một con đường cải cách mở cửa mới.
Quyết định trong hội nghị thường ủy thành ủy Đan Giang rất nhanh sẽ trình lên trong tỉnh.
Phương Trung Nguyên nhìn ghi chép trong hội nghị, lông mày không khỏi nhíu lại, đối vớinhững chuyện khác ở trong đó ông ta không quan tâm, Đoạn Thế Kiệt cùng Bối Siêu Quần tranh đấu cũng không phải ngày một ngày hai rồi, điều mà ông ta quan tâm nhất là, Từ Quân Nhiên cũng dám cam đoan, huyện Nhân Xuyên năm nay không cần tiền xóa đói giảm nghèo của quốc gia nữa rồi, cái này lại là một chuyện lớn.
Nghĩ một hồi, Phương Trung Nguyên dứt khoát đem điện thoại gọi cho Đoạn Thế Kiệt.
- Đồng chí Đoạn Thế Kiệt, cậu nói thật với tôi, chuyện huyện Nhân Xuyên không cần tiền xóa đói giảm nghèo ủng hộ nữa, rốt cuộc là chuyện gì?
Giọng của Phương Trung Nguyên nghiêm túc, ông lo lắng chuyện này là thành phố Đan Giang tung hỏa mù, kế hoạch đại nhảy vọt lúc trước, có cách nói là các vệ tinh, nói cho cùng, đem những chuyện không tồn tại để lừa gạt cấp trên, mấy cái trò cười gọi là ngàn cân lương thực gì đó, Phương Trung Nguyên thật sự không hy vọng nhìn thấy ở Từ Quân Nhiên.
Đoạn Thế Kiệt cười khổ nói:
- Chủ tịch Tỉnh, chuyện này là thật. Tôi có xem qua báo cáo mà đồng chí Từ Quân Nhiên đưa lên, năm nay huyện Nhân Xuyên nhận thầu đất tài chính huyện đã mang lại một khoản thu lớn, ngoại trừ việc nông dân ở xã trấn nơi làm thí điểm thoát khỏi nghèo khó, thì tài chính trong huyện còn dư ra, đã không cần phải tiếp nhận tiền xóa đói giảm nghèo của quốc gia nữa rồi.
Chuyện này lúc mới bắt đầu Đoạn Thế Kiệt cũng không tin, thậm chí còn phải phái người đi nghe ngóng, thực sự xác định tính chân thật đáng tin của tin tức này, lúc này mới dám báo cáo lên.
- Như vậy là tốt rồi! Trên nguyên tắc của chính phủ tỉnh đồng ý cách làm của các cậu, nhất định phải làm tốt, làm công việc tỉ mỉ, ở trong công việc này cần thăm dò kinh nghiệm là chính, phải tránh khinh xuất, có tình hình bất thường kịp thời báo cáo trong tỉnh, bên tỉnh ủy tôi sẽ đi nói.
Một câu của Phương Trung Nguyên, lại khiến cho Đoạn Thế Kiệt vốn có tâm trạng đang lo lắng lập tức nhẹ nhõm, ông ta không ngờ tới chủ tịch tỉnh lại trực tiếp đem chuyện này đặt trên người của y, có Phương Trung Nguyên làm hậu thuẫn, huyện Nhân Xuyên có thể buông tay buông chân làm một vố lớn rồi.
Bạch Lâm thật sự có chút không hiểu thấu, y đương nhiên là nghe nói tại ở trong hội nghị thường ủy thành ủy xảy ra tranh chấp, vốn cho là chuyện này báo cáo vào trong tỉnh nhất định sẽ bị bác bỏ, không ngờ tới lại được thông qua, văn kiện của ủy ban thành ủy đồng ý chính sách mở rộng nhận thầu đất trong phạm vi huyện Nhân Xuyên.
Từ Quân Nhiên đã nhận được tin tức từ bên Đoạn Thế Kiệt, đương nhiên biết rõ tất cả đều là vì Phương Trung Nguyên, trong lòng ngoài sự cảm kích, đương nhiên cũng tự hiểu rõ, Phương Trung Nguyên kiên định phe cải cách, chỉ cần mình ở huyện Nhân Xuyên có thể làm ra thành tích, cuộc sống của ông ta khẳng định cũng tốt lên, dù sao khi mà vẫn chưa có văn kiện của trung ương bày tỏ thái độ ủng hộ huyện Nhân Xuyên làm thí điểm, áp lực gánh trên người ông ta lớn đến thế nào có thể nghĩ ra được.
Nhìn chỗ ngồi của một số nhân vật đứng đầu của các xã trấn đang ngồi đợi tin tức, Bạch Lâm cười cười nói với mọi người:
- Vừa mới nhận được điện thoại thông báo từ bí thư Đoàn của thành ủy, thành ủy đồng ý huyện Nhân Xuyên tư cách làm huyện thí điểm nhận thầu đất, hơn nữa cho phép triển khai trong phạm vi toàn huyện, mở rộng công tác nhận thầu đất, chiêu thương thu hút đầu tư, xúc tiến phát triển kinh tế toàn huyện.
Nghe được tin tức này, mấy vị cấp dưới của huyện Nhân Xuyên mấy vị lãnh đạo xã trấn đều vô cùng vui sướng, tất cả mọi người đều rất rõ, hôm nay chuyện nhận thầu đất là chuyện tốt, một khi có thể khai triển chính sách nhận thầu đất tại khu trực thuộc của mình, tất nhiên sẽ hấp dẫn số lượng đầu tư lớn, đến lúc đó cơ hội phát triển sẽ đến thôi.
Nhìn thấy tâm tình của mọi người đều rất hào hứng, Bạch Lâm cười cười tiếp tục nói:
- Chuyện này tôi quyết định giao cho ủy ban phụ trách, cụ thể làm như thế nào, do chủ tịch huyện Từ quyết định.
Y là có sự tính toán cho riêng mình, chuyện này là ở trong thành phố đưa tới sóng to gió lớn, chuyện chủ tịch thành phố cùng bí thư ở hội nghị thường ủy tranh chấp nhau mãnh liệtông ta biết rõ, nói cách khác, chuyện này tồn tại phong ba bão táp, cho nên Bạch Lâm không có ý định tham dự vào.
Với tư cách bí thư huyện ủy, y biết rõ, chuyện này nếu như làm tốt, khiến cho huyện Nhân Xuyên thoát nghèo có bước phát triển làm cho cuộc sống nhân dân trở nên giàu, bản thân y nhất định là có lợi, đến lúc đó mình cũng sẽ có một phần chiến tích. Mặt khác, nếu như Từ Quân Nhiên làm không tốt bên trên có truy cứu xuống, chính mình có thể nói là ủy ban huyện độc lập tự làm, không liên quan đến huyện ủy.
Không thể không nói, Bạch Lâm con người này tuyệt đối là một trong những quan viên cơ sở, thông minh tuyệt đỉnh, quan trường cong cong khúc khúc đối với y có thể gọi là một tay chơi thuần thục.
Từ Quân Nhiên cũng là một người thông minh, nghe thấy Bạch Lâm nói như vậy, liền hiểu ngay Bạch Lâm lúc này còn đang suy nghĩ như thế nào để trốn tránh trách nhiệm, hắn cũng biết, dựa vào cách làm người cùng tác phong của Bạch Lâm, khi chưa biết rõ suy nghĩ của cấp trên, nhất định là sẽ không trực tiếp tham dự vào. Nói cho cùng, Bạch Lâm bị một số hoạt động trước đây khiến cho sợ hãi, sợ sơ ý một chút đứng sai đội ngũ, đến lúc đó chịu không nổi không nói, thậm chí ngay cả nón quan cũng không giữ được.
Có điều Từ Quân Nhiên cũng không thèm để ý đến điểm này, thực sự không phải là hắn xem thường Bạch Lâm vị bí thư huyện ủy này, mà là lúc trước hắn đối với Bạch Lâm cũng không có hy vọng gì quá lớn, người này thuộc về loại thành sự thì ít bại sự thì nhiều, chỉ cần y không quấy rối mình, Từ Quân Nhiên cũng đã cám ơn lắm rồi.
Mà các lãnh đão xã trấn phía bên dưới nghe được lời Bạch Lâm nói, đều đưa ánh mắt nhìn về phía Từ Quân Nhiê, rất rõ ràng bọn họ cũng đều biết, chuyện nhận thầu ngay tại nơi mình công tác có thành công hay không, cuối cùng còn phải xem vị chủ tịch huyện Từ, rốt cuộc là có suy nghĩ gì, nếu như Từ Quân Nhiên không có suy nghĩ đó, hoặc là nói không có ý định hỗ trợ, những người biết tự bản thân cũng không có năng lực lôi kéo nhà đầu tư tới., người nào không biết chuyện chủ tịch Từ ở thành phố gọi huynh xưng đệ với chủ tịch tỉnh trong triển lãm.
Đón nhận những ánh mắt nóng bỏng đó, Từ Quân Nhiên cười ha ha, nhẹ nhàng khoát khoát tay, thản nhiên nói:
- Hội nghị hôm nay đến đây thôi, ngày mai mọi người đến ủy ban huyện họp, chúng ta từ từ nghiên cứu chuyện nhận thầu đất mở rộng phạm vi toàn huyện.
Trở lại phòng làm việc của mình, Lưu Hoa Cường đi tới rót cho Từ Quân Nhiên một ly trà, lúc này mới nhỏ giọng nói:
- Chủ tịch Huyện, trong thành phố đã đồng ý cho chúng ta làm nhận thầu đất, vậy có lập tức khuyếch trương phạm vi?
Từ Quân Nhiên lắc đầu:
- Không dễ dàng như vậy, cậu đi tìm hiểu một chút tình hình thổ dưỡng trong huyện, ta muốn xem một chút, trọng điểm là những nơi không có khai triển, mở rộng nhận thầu. ơ
Lưu Hoa Cường gật gật đầu quay người đi ra phòng làm việc của mình, ông ta biết rõ những thói quen của Từ Quân Nhiên, lúc cầnngồi tự suy nghĩ, Từ Quân Nhiên luôn có thói quen ở một mình, bất kể là tâm phúc hay là cấp trên, ai cũng không có cách nào đi vào phòng làm việc của hắn.
Nhấp một miếng trà, Từ Quân Nhiên bắt đầu suy nghĩ công tác của huyện Nhân Xuyên, nhận thầu đất địa phương là một giải quyết sơ bộ cho miếng ăn cơm áo cho người nông dân, nhưng hạng mục này cũng không phải là thần dược vạn năng, huyện Nhân Xuyên thông qua việc nhận thầu đất đai này có thể làm sống laị một số nơi bị bỏ phí, nhưng muốn phát triển kinh tế huyện Nhân Xuyên, chỉ dựa vào việc nhận thầu đất là chưa đủ, mà phải phát minh ra một số sản nghiệp mang tính trụ cột mới được, có sản nghiệp trụ cột, thì vấn đề nền kinh tế của huyện Nhân Xuyên mới thật sự có sự thay đổi. Ngoài ra thành phố đồng ý cho việc triển khai nhận thầu toàn huyện, đó là một việc tốt, phải lợi dụng việc này điều chỉnh cơ cấu sản nghiệp toàn huyện.
Trong tay kẹp lấy một điếu thuốc, Từ Quân Nhiên càng nghĩ càng nhiều, đối với tình hình của mỗi xã trấn đều chăm chú tiến hành phân tích.
Sáng ngày thứ hai, trong phòng họp lớn của ủy ban huyện Nhân Xuyên, tất cả các lãnh đạo ủy ban các xã trấn đều tập lại, trên mặt mỗi người đều tràn ngập dáng vẻ tươi cười, hôm qua sau khi gọi điện thoại về, các lãnh đạo của xã trấn đều thở phào một hơi, tận mắt chứng kiến sự phát triển của những nơi được chọn làm nơi thí điểm cho việc nhận thầu đất, bọn họ tất cả đều cảm nhận thấy nóng lòng, thường sự cách biệt phát triển về nền kinh tế sẽ tương đương với cái mũ lớn hoặc nhỏ trên đầu họ. Giống như Trấn Thanh Sơn nơi được chọn là nơi mở đầu, nếu như cứ để họ tiếp tục phát triển, vậy thì khoảng cách với họ sẽ càng xa, tình hình hiện tại cũng chưa đến nổi tệ, chỉ cần trong huyện đồng ý triển khai trên địa phương mình, tin rằng nơi đó cũng sẽ không thua kém lắm so với những nơi được chọn làm thí điểm trước đó.
Nhìn thấy Từ Quân Nhiên và Lưu Hoa Cường cùng nhau bước vào phòng hội nghị, những lão đại thường ngay ăn không ngồi rồi ở các xã trấn đều cùng nhau đứng lên, bây giờ uy vong của Từ Quân Nhiên ở huyện Nhân Xuyên là cao nhất, trong mắt mọi người hắn là một vị thần tài, phải biết rằng, từ sau khi Từ Quân nhiên đến huyện Nhân Xuyên công tác, sự phát triển của huyện mỗi ngày một dạng, trong huyện mọi nơi đều có sự thay đổi, sự phát triển ở huyện thành mỗi ngày càng có sự biến chuyển tốt hơn. Bây giờ đến tỉnh một chuyện, làm cho nơi mà vốn lẽ không ai hay biết trở thành nơi náo nhiệt thế, rất nhiều chủ tịch huyện đều biết, chỉ có thể đi theo Từ Quân Nhiên mới có cơ hội, chuyện này cũng đã trở thành việc trong long mỗi người.
Giống như Lý Tố Mai dựa vào Từ Quân Nhiên đã trở thành cục trưởng cục chiêu thương, Lưu Hoa Cường dựa vào hắn trở thành chủ nhiệm văn phòng chính phủ, còn Lưu Sáng đi theo Từ Quân Nhiên sớm nhất, bây giờ đã trở thành cục trưởng cục tài chính đầy quyền uy.
Sau khi cùng mọi người bắt tay chào hỏi một lượt, Từ Quân Nhiên mỉm cười ngồi vào vị trí chủ trì, từ từ nói:
- Hôm nay việc chúng ta cần nói đó chính là việc triển khai nhận thầu đất toàn huyện, trong thành phố bây giờ đã đồng ý cho việc chúng ta triển khai nhận thầu đất ở toàn huyện, điều tôi ngoài đây nói chính là, việc nhận thầu đất không phải vạn năng, nếu như trong đầu một ai đang suy nghĩ rằng việc nhận thầu là mọi chuyện đều vạn sự như ý, vậy thì nhất định sẽ không làm tốt công tác, một nơi phát triển bảo thầu đất đó chỉ là một loại thủ đoạn, phải tìm hiểu điểm mấu chốt phát triển của xã trấn, và lợi dụng việc bao thầu đất để điều chỉnh cơ cấu sản nghiệp, lợi dụng việc bao thầu đất để vực dậy một số sản nghiệp mang tính trụ cột, đây mới là điều căn bản nhất trong việc nhận thầu đất.
Nghĩ tới đây, ánh mắt Từ Quân Nhiên quét qua các lãnh đạo xã trấn, không ngờ rằng đám người đó ở phía dưới không nhìn thấy mình, không hiểu mình đang đứng đó tự biên tự diễn điều gì, thật rõ ràng những điều mình vừa nói căn bản không khiến cho họ xem trọng, trong đầu những người này bây giờ chỉ đang suy nghĩ, e rằng chỉ là làm cách nào để khiến cho các tập đoàn có thể đến nhận thầu, như vậy có thể giống như trấn Thanh Sơn rồi, để mọi người đều có cơm ăn.
Nhìn thoáng qua đám người đó, Từ Quân Nhiên nói với phó bí thư Quan Ba kế bên:
- Ông Quan, phải bảo đảm mỗi ai muốn nhận thầu đều phải đến văn phòng làm việc, ông phụ trách phái người giám sát, chỉ có một yêu cầu, đó chính là nhất định phải việc thật người thật, ai dám trong chuyện này giỡn trò mèo mỡ gì đó, hãy cẩn thận tôi sẽ không khách sáo.
Quan Ba gật đầu:
- Chủ tịch huyện ngài yên tâm, chuyện này trên huyện đã đưa xuống văn bản, xã trấn cũng đều cố gắng làm một trận lớn.
Gần đây ông ta cũng đều theo sát hạng mục này, cũng đều chuyên tâm, tận lực làm việc, đối với toàn huyện làm việc này, ông ta ngược lại không cảm thấy có bất kì áp lực nào. Thậm chí còn lưu tâm hơn Từ Quân Nhiên vài phần, có thể nghĩ ra cách này để giúp huyện Nhân Xuyên thay đổi hoàn cảnh, vị chủ tịch huyện này quả nhiên không khiến mình thất vọng.
Suy nghĩ một lúc, Từ Quân Nhiên nói với Lý Tố Mai:
- Đồng chí Lý Tố Mai, trước đây cô công tác ở tỉnh, hiện nay cũng là phó chủ nhiệm tổ công tác nhân thầu toàn tỉnh lần này, cũng là cục trưởng cục chiêu thương, tôi chỉ có một yêu cầu, cô phải nhanh chóng nhận trách nhiệm, kéo việc nhận thầu đất toàn huyện phát triển lên. Tôi nhớ lần trước chúng ta lên tỉnh, có không ít nhà đầu tư ở tỉnh có để lại cách thức liên lạc cho chúng ta, cô có thể tiến hành điều chỉnh với các xã trấn, lôi kéo các nhà đầu tư đó đến huyện Nhân Xuyên chúng ta.
Lý Tố Mai khẽ mĩm cười nói:
- Chủ tịch xin ngài hãy yên tâm, việc này cứ giao cho tôi, bảo đảm với ngài tôi sẽ hoàn thành tốt, rất nhanh sẽ thu hút được các nhà đầu tư đến huyện chúng ta khảo sát.
Cô ta rất tự tin nói những lời này, trước đây Từ Quân nhiên đã giúp đỡ liên lạc một số nhà đầu tư, mấy ngày sắp tới sẽ đến huyện Nhân Xuyên thảo luận việc đầu tư, đối với tin tức này, Lý Tố Mai cũng là hôm nay lúc đi làm mới biết, thật không thể không phục mạng lưới quan hệ bạn bè của Chủ tịch huyện Từ này, phải biết rằng trong số các nhà đầu tư, có một vài người rất nổi tiếng, là một ông chủ lớn nổi danh ở tỉnh Tùng Hợp.
Thấy bố trí cũng tạm ổn rồi, Từ Quân Nhiên lại tiếp tục nói:
- Lần nhận thầu đất đai lần này phải bỏ chút công sức vào việc tìm hiểu sản nghiệp chủ cột, tôi đề xuất một số trọng điểm, mọi người lúc làm việc tốt nhất nên tiến hành trọng điểm từ phương diện này, lấy trấn Đào Hoa làm thí dụ, cách khu vực thành phố xa như vậy, tôi thấy có không ít gia đình đều nuôi trồng, mọi người không nên bỏ qua điểm này, tôi kiến nghị trong trấn nên đầu tư một chút công sức vào điểm này, phát triển từ điểm này, tranh thủ nuôi dưỡng sản lượng và tiêu thụ làm sản nghiệp trụ cột cho trấn các anh.
Khi nói những lời này, Từ Quân Nhiên đảo ánh mắt về phía xa Vương Mãnh đang ngồi đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận