Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 650: Ôm phiền phức lên người.

- Chủ nhiệm Đặng, đây là có chuyện gì?
Từ Quân Nhiên đứng trước mặt chủ nhiệm văn phòng Huyện ủy, sắc mặt khó coi hỏi.
Đặng Văn Binh cười khổ, chắc hẳn đã vì chuyện hôm nay làm cho đau đầu đây:
- Còn không phải rắc rối ở trấn Đào Hoa kia sao. Đám người nhà của ông già kia giỏ quẻ, ban đầu đã bàn bạc xong là bồi thường 5 vạn rồi, bây giờ bọn họ lại yêu cầu thành 10 vạn. Trấn đã mấy lần khuyên giải, nhưng bọn họ đều không chịu, nói là ngay từ đầu bọn họ đã không đồng ý chuyện dỡ nhà di dời, chính là người của công nhân xây dựng đã hại chết người nhà người ta, bắt phải đền 10 vạn.
Từ Quân Nhiên hơi nhướng mày:
- Vậy phía công ty xây dựng nói thế nào?
Đặng Văn Binh gượng cười:
- Người ta có thể nói thế nào chứ, thông báo đã truyền xuống từ lâu. Bọn họ không muốn rời đi thì có cách nào? Hơn nữa ông lão đấy đã hơn 90 tuổi rồi, cơ bản xương cốt cơ thể không khỏe, quỷ mới biết làm sao xảy ra chuyện.
Từ Quân Nhiên lại hỏi:
- Bạch bí thư đã biết chuyện này chưa? Ông ấy nói thế nào?
Chuyện này đã do Bạch Lâm phụ trách, thì Từ Quân Nhiên cũng hy vọng ông ta có thể mau chóng nghĩ ra biện pháp để giải quyết.
Đặng Văn Binh hạ thấp thanh âm, cẩn thận nói:
- Bí thư Bạch kêu tôi đi khuyên giải bọn họ, nhưng ngài cũng thấy tình hình rồi đấy, làm sao mà khuyên nổi đây? Vừa rồi chúng tôi cũng gọi cho lãnh đạo của trấn Đào Hoa đến đây, bọn họ đến thì đến rồi nhưng mà vẫn không có cách nào, những người này rất ngoan cố, nếu không gặp được bí thư Bạch thì quyết không trở về.
Từ Quân Nhiên nghe đến đây trong lòng càng khó chịu Bất kể nói thế nào, chuyện này ban đầu chính là do chính phủ nêu ra thực hiện. Bây giờ làm ồn ào đến bước này, phía công ty xây dựng thái độ cứng rắn, ở bên này chính phủ cũng bắt đầu chơi Thái cực quyền, Bạch Lâm người phụ trách trực tiếp của vấn đề này lại đùn đẩy trách nhiệm. Thế cuối cùng, đối với khó khăn của người dân ai đến chịu trách nhiệm đây?
Nghĩ như vậy, Từ Quân Nhiên bước đến bậc thang trước mặt đám đông, la lớn:
- Mọi người xin đừng cãi nhau nữa, có chuyện gì thì từ từ nói.
Đám nhân viên trong văn phòng Huyện ủy vừa thấy Từ Quân Nhiên xuất hiện vui mừng không khác gì cứu tinh xuất hiện:
- Đây chính là chủ tịch huyện Từ của chúng ta. Chủ tịch huyện Từ là thế này, bọn họ nói muốn gặp bí thư Bạch, tôi đã nói bí thư Bạch đi ra ngoài họp rồi, không có ở đây. Nhưng mà bọn họ cứ không tin, nhất định muốn xông vào trong.
Từ Quân Nhiên rất hiểu suy nghĩ của anh ta. Dù sao chuyện này rất phức tạp, Bạch Lâm lại không lộ mặt, bây giờ một chủ tịch huyện như hắn đột nhiên đi tới, bọn họ đương nhiên hy vọng hắn có thể ra mặt giúp bọn họ giải quyết đống phiền phức lớn này.
Từ Quân Nhiên khẽ gật đầu, mở miệng nói:
- Mọi người đừng làm loạn, tôi chính là chủ tịch huyện huyện Nhân Xuyên, có yêu cầu gì có thể nói với tôi.
Nếu đã gặp phải rồi thì đương nhiên hắn phải đứng ra lo liệu chuyện này.
Lúc này, một người đã có tuổi bước ra từ trong đám đông, khoát khoát tay, ra hiệu cho những người khác trật tự, rồi nói với Từ Quân Nhiên:
- Chủ tịch Từ trưởng, nếu bí thư Bạch đã không có ở đây, vậy chúng tôi sẽ trình bày với anh. Anh là lãnh đạo lớn, vậy chúng tôi cũng không quanh co làm gì. Hôm nay đến đây chính là muốn lãnh đạo của huyện có thể làm chủ cho chúng tôi, dưới gầm trời này rốt cuộc có vương pháp hay không? Cha tôi bị mấy người di dời chôn sống, một mạng sống sờ sờ như thế thế mà người của công ty xây dựng chỉ ném cho 5 vạn rồi đuổi đi, Mạng của những người nông dân chúng tôi rẻ thì rẻ, nhưng cũng là mạng chứ?
Nói xong, ông lão hơn 60 liền quỳ xuống trước mặt Từ Quân Nhiên, rồi hơn mười người phía sau cũng đồng loạt quỳ “phịch “ xuống.
Mắt Từ Quân Nhiên trong thoáng chốc đỏ lên, nhìn cảnh này lòng đau như cắt, nhìn những người này làm hắn nhớ đến những bà con ở quê hương Giang Nam của mình, hắn lập tức đi xuống đưa tay dìu ông lão kia đứng lên:
- Ông đừng như vậy, đừng như vậy. Mau đứng lên, ông làm thế này chính là muốn giảm thọ của cháu đấy.
Ông lão ngẩng đầu, nói:
- Chủ tịch huyện Từ, ngài không làm chủ cho chúng tôi, chúng tôi sẽ không đứng lên.
Để một ông lão đã mấy chục tuổi quỳ dưới đất, nói gì đi nữa cũng không ổn, vì vậy hắn lập tức nói:
- Thưa ông, ông yên tâm, cháu sẽ làm chủ cho ông. Nhưng mà trước hết ông và mọi người hãy đứng lên đã, quỳ trên đất, cháu không nhận nổi đâu. Mau đứng lên, đứng lên, xin mọi người đứng lên nghe cháu nói mấy câu.
Ông lão nghe thế, cuối cùng cũng chịu đứng lên, những người khác cũng theo thế mà đứng lên.
Từ Quân Nhiên đỡ ông lão, nói với đám người phía dưới:
- Bà con, tôi là chủ tịch huyện Nhân Xuyên – Từ Quân Nhiên, tin chắc là ai ở đây đều đã nghe qua tên của tôi. Cũng trách cán bộ chúng tôi làm việc chưa thấu đáo, dẫn đến tai nạn nghiêm trọng vừa qua, mang đến cho gia đình tổn thương xót xa về tinh thần. Từ tận đáy lòng, tôi xin chân thành xin lỗi.
Nói xong, Từ Quân Nhiên khom lưng cúi xuống với bọn họ
Tất cả những người có mặt đều hết sức sửng sốt bởi hành động của Từ Quân Nhiên. Bọn họ cũng chỉ là những người dân bình thường, thế mà hôm nay lại nhận được sự hành lễ của quan lớn, chủ tịch huyện.
Ông lão đứng đầu vội vàng nói:
- Chủ tịch Huyện, không được, không được.
Từ Quân Nhiên ngẩng dậy, tiếp tục nói:
- Vừa rồi yêu cầu của mọi người tôi đều nghe thấy rồi, mọi người muốn công ty xây dựng bồi thường 10 vạn tiền an ủi, đúng không? Bây giờ, tôi muốn hỏi, ngoài cái này ra ở đây có ai còn có yêu cầu khác không? Nếu như có, mời nói.
Ông lão khẽ cắn môi, nói:
- Chủ tịch Huyện, chúng tôi không còn yêu cầu khác, chỉ duy nhất một yêu cầu thế thôi. Mà 10 vạn tiền bồi thường đấy cũng là chúng tôi nhờ người đi nghe ngóng mà biết, dựa vào cái gì mà mạng cha tôi chỉ đáng 5 vạn, như vậy không phải là bắt nạt nông dân chúng tôi hay sao? Chúng tôi hôm nay tìm gặp bí thư cũng chỉ muốn ông ấy làm chủ cho dân nghèo chúng tôi, nếu chấp thuận, chuyện này chúng tôi coi như xong. Nhưng nếu không chấp thuận, chúng tôi sẽ tiếp tục kiện cáo lên các cấp, cho tới khi nào đòi lại được lẽ công bằng mới thôi.
Từ Quân Nhiên vừa nghe liền hiểu những người này không phải là kẻ muốn gây sự như trong lời của Đặng Văn Binh nói lúc trước. Chưa nói đến chuyện khác, 10 vạn tiền bồi thường cho mạng sống của một con người, thật ra không tính là nhiều. Kể cả kinh tế bây giờ không phát triển, thì dù sao đó cũng là một mạng người. Từ Quân Nhiên còn biết được ở kiếp trước của hắn cũng loại tình huống tương tự như thế, phải bồi thường hơn trăm vạn cũng không phải không có. Hơn nữa ở nơi khác trong quá trình phá bỏ và di dời nếu xảy ra tai nạn, còn là một tai nạn vô cùng nghiêm trọng nữa thì phải bồi thường 30 vạn vẫn chưa xem là quá đáng, huống hồ người ta mới chỉ yêu cầu 10 vạn thì có xem là gì? Vì để giải quyết ổn thỏa, không để sự tình phát triển hơn, Từ Quân Nhiên nhanh chóng suy nghĩ đưa ra câu trả lời cho bọn họ:
- Nếu như mọi người có thể tin tưởng vào tôi, thì hãy yên tâm, tôi sẽ làm chủ cho mọi người, trong vòng ba ngày tôi sẽ giúp mọi người nhận được 10 vạn tiền bồi thường. Nhưng mà, đồng thời tôi cũng có một yêu cầu, mọi người thấy đấy, đây là ủy ban huyện ủy, nơi lãnh đạo huyện ủy làm việc, mọi người làm ồn ở đây một là ảnh hưởng đến chuyện công tác của huyện ủy, hai là làm mất an ninh trật tự. Do đó, tôi mong mọi người trước tiên cứ về nhà trước, ba ngày sau tôi sẽ giải quyết ổn thỏa cho mọi người , mọi người thấy thế có được không?
Ông lão kia hơi do dự:
- Chủ tịch Huyện, nếu như ba ngày sau, bọn họ không trả tiền cho chúng tôi thì sao?
Từ Quân Nhiên xua tay:
- Ông yên tâm đi, bọn họ nhẩt định sẽ bồi thường đầy đủ. Còn nếu bọn họ không trả, ông hãy đến tìm cháu, cháu sẽ bồi thường lại cho ông.
Vừa nghe hắn nói như vậy, Đặng Văn Binh đang đứng cách rất xa đám đông không khỏi nhíu mày chặt lại, muốn nói nhưng cũng đành đứng đó há hốc mồm không thể nói gì.
Đám người nghe Từ Quân Nhiên nói xong, nội tâm đã được an ủi nhiều. Trong đó ông lão cầm đầu đám người nói:
- Có lời này của chủ tịch huyện Từ, chúng tôi sẽ tin vào chính phủ thêm một lần nữa.
Nói xong, ông lão quay người kêu người nhà của mình rời đi, không bao lâu đám người đã được giải tán hết.
Từ Quân Nhiên thấy bọn họ đều đã đi, không khỏi thở ra nhẹ nhõm. Lại cúi đầu xuống xem đồng hồ trên tây, còn chưa đến 10 phút, cũng không hiểu Bạch Lâm suy nghĩ cái gì, chút chuyện như thế cũng “rụt cổ” không muốn ra mặt, thật là khiến người ta không còn lời nào để nói nữa.
- Cho tôi gọi một cuộc điện thoại.
Từ Quân Nhiên cất bước vào trong huyện ủy, chọn bừa lấy một văn phòng, bấm số của bí thư đảng ủy trấn Đào Hoa.
Trấn Đào Hoa là thị trấn lớn nhất huyện Nhân Xuyên, Vương Mãnh lại là thường ủy huyện ủy nữa, cho nên ở đó cũng xem như nhân vật nắm quyền, hơn nữa quan hệ của anh ta với Từ Quân Nhiên lại chỉ ở mức bình thưỡng, dĩ nhiên nói chuyện cũng không cần thiết phải nhường Từ Quân Nhiên.
Vương Mãnh nhận được điện thoại của Từ Quân Nhiên, hơi sững sờ cười cười, nói:
- Là Chủ tịch huyện Từ sao, có gì dặn dò không?
Từ Quân Nhiên cực kỳ không thích kiểu cách nói chuyện khoa trương tỏ vẻ rất kính trọng đối với một cấp trên như hắn của Vương Mãnh. Nhưng mà thực tế người này lúc làm việc nên thế nào thì sẽ như thế, không hề giống như cách cố thể hiện ra trong lời nói.
Từ Quân Nhiên hừ một tiếng, trực tiếp nói:
- Anh Vương, trấn Đào Hoa các anh đang làm gì thế? Mấy trăm người mặc áo tang bao vây ủy ban huyện ủy, rốt cuộc mấy cán bộ đảng ủy các anh làm ăn kiểu gì thế? Chuyện nhỏ mà cũng làm không xong!
Vương Mãnh nghe đến đây trong lòng liền phát hoảng, hiểu được chuyện này vô cùng nghiêm trọng, lập tức nghiêm túc trở lại:
- Chủ tịch huyện Từ, ngài đừng tức giận.Tôi sẽ lập tức phái người qua đó, đưa đám người gây sự ấy về quản giáo nghiêm ngặt.
Từ Quân Nhiên cau mày, còn quản giáo nghiêm ngặt, chẳng lẽ Vương Mãnh không biết chuyện này nếu càng làm càng lớn hay sao?
- Không cần, tôi đã hứa với bọn họ, trong vòng ba ngày sẽ giúp bọn họ lấy được tiền bồi thường để bọn họ rút lui rồi. Anh Vương này, các anh phải cố gắng an ủi người dân chứ, dù sao yêu cầu của bọn họ cũng không cao, chỉ là 10 vạn tiền bồi thường thôi mà, mau chóng giải quyết phía công ty xây dựng bên kia đi, đừng để người dân chạy đi khắp nơi cáo trạng nữa.
Từ Quân Nhiên nói thẳng với Vương Mãnh, chuyện này tuyệt đối không được phép xem nhẹ, bằng không rất có khả năng xảy ra chuyện lớn.
Thế nhưng không ngờ là Vương Mãnh lại trả lời ấp a ấp úng:
- Chủ tịch huyện Từ, chuyện này…Chúng tôi cũng rất hiểu, nhưng mà gia đình nạn nhân thì muốn được bồi thường 10 vạn mà phía công ty xây dựng lại không chịu thỏa hiệp, nói là không có tiền. Chuyện này, chuyện này, ngài xem…
Từ Quân Nhiên nghe xong, khí nóng liền xông lên đầu:
- Anh đừng chuyện này, chuyện kia nữa. Một mạng người, gia đình người ta bắt đền 10 vạn thì có tính gì là nhiều hả? Đây là mạng sống của một con người, anh hiểu không? Lúc tiến hành phá dỡ sao không xem xét tình hình cho kỹ trước rồi hãy tiến hành , bây giờ làm mất một mạng người rồi, lại không muốn đền bù, ở đâu có cái lý đấy hả? Nếu như bọn họ định khởi tố, làm theo trình tự tư pháp sẽ còn phải truy cứu trách nhiệm hình sự của công ty xây dựng. Các anh phải biết lấy đại cục làm trọng, lấy hòa bình đoàn kết làm trọng, phải tận lực giải quyết chuyện này cho êm thỏa, bằng không làm to chuyện sẽ tạo thành ảnh hưởng tiêu cực mà anh không thể tưởng tượng nổi đâu.
Đối với chuyện này hắn quả thực rất tức giận, không ai hiểu hơn hắn nếu chuyện lần này mà làm lớn lên, thì toàn bộ người của huyện ủy đều sẽ không thể sống tốt, đến lúc đó thành ủy hỏi tới hắn biết phải làm sao giải thích cho cấp trên?
Vương Mãnh chờ cho Từ Quân Nhiên phát hỏa xong, mới từ từ nói:
- Vâng vâng vâng, được được được, lập tức làm theo lời của chủ tịch huyện Từ.
Cúp điện thoại mà cơn tức giận trong lòng Từ Quân Nhiên vẫn chẳng thể xuôi hết được. Hắn hiểu rất rõ, nếu bản thân mà là người đứng đầu huyện ủy, thì có cho gan Vương Mãnh cũng không dám ở trước mặt hắn ấp a ấp ủng giả vờ hồ đồ để đánh lừa hắn. Hắn đã sớm nghe qua về Vương Mãnh, người này chẳng khác gì một miếng đậu phụ bị cắt. Bất kể là ai đều có thể khéo léo đưa đẩy vô cùng, ngoại trừ đối diện với Bạch Lâm bí thư Bạch còn có một chút sợ hãi, với các thường ủy huyện ủy khác có chút xa cách, còn lại với mấy lãnh đạo huyện không phải thường ủy, hắn càng không thèm để trong mẳt. Mà sau vài lần cùng Vương Mãnh nói chuyện, càng cảm thấy đúng như vậy. Trong lòng thầm nghĩ, đợi một ngày bản thân trở thành lãnh đạo đứng đầu, hắn nhất định phải đem ông ta từ trên ghế thường ủy lôi xuống để xem ông ta còn dám mắt chó xem thường người khác không.
Quay trở lại xe, Từ Quân Nhiên chỉ thở dài, không nói gì thêm, nhưng là ai đều có thể nhận ra tâm tình của hắn lúc này rất không tốt.
Vương Hiểu Long từ trong kính chiếu hậu nhìn thấy sắc mặt Từ Quân Nhiên không tốt, nhỏ giọng nói:
- Anh, em nghe mấy người nói, công ty xây dựng kia hình như có quan hệ với bí thư Bạch, còn là một công ty ở thành phố nữa. Đoán chừng chắc cũng là vì lý do này, nên người của trấn Đào Hoa không dám làm gì bọn họ.
Từ Quân Nhiên, vẻ mặt lập túc thay đổi. Khó trách Bạch Lâm giả bộ hồ đồ không lên tiếng, còn Vương Mãnh cũng hết lần này đến lần khác giở động tác Thái cực quyền, lẽ nào công ty xây dựng kia có bối cảnh vô cùng hùng hậu? Nghĩ một lát, cảm thấy hẳn là chưa đến mức như thế, hắn hiểu Bạch Lâm, nếu đúng là người thân của ông ta sao có thể không ngó ngàng gì được? Đây chẳng phải càng dễ cho người khác ra tay nắm thóp sao? Tin là Bạch Lâm chưa đến mức ngu như thế.
Từ Quân Nhiên lắc lắc đầu, nói nhỏ với Vương Hiểu Long:
- Mấy lời vô căn cứ như thế, về sau ít nói thôi, cậu cũng phải chú ý một chút, bớt nói linh tinh đi.
Vương Hiểu Long gật đầu:
- Anh, em biết rồi. Anh yên tâm đi!
Mặc dù ngoài miệng thì nói như thế nhưng trong lòng Từ Quân Nhiên vẫn biết là Vương Hiểu Long thực tế có ý nhắc nhở hắn. Lái xe và thư ký, là người thân cận nhất của lãnh đạo và cũng chính là tai mắt là tâm phúc của người đó. Bọn họ vì “ ông chủ” của mình mà ra sức thu thập tin tức, đôi khi là vô tình hoặc cố ý nói ra trước mắt lãnh đạo, lãnh đạo có thể ở trong số tin đó lấy được một vài thông tin quan trọng. Mà hy vọng lớn nhất của bọn họ cũng không gì ngoài việc mong lãnh đạo, chỗ dựa lớn của bọn họ có thể luôn luôn đứng ở trên mây cao, bởi lẽ như vậy bọn họ cũng có thể mượn hơi lãnh đạo thơm lây, “mượn nước thuyền lên”.Vương Hiểu Long làm thư ký cho Từ Quân Nhiên, nếu so với mấy người làm thư ký cho phó chủ tịch huyện đương nhiên sẽ có nhiều lợi thế hơn, tương tự thư ký cho phó chủ tịch huyện lại so với thư ký cùng cấp bậc ở làng xã tất nhiên cũng sẽ không bằng. Cho nên mới nói, địa vị của mấy người như bọn họ không phải do bản thân bọn họ, mà sẽ hoàn toàn phụ thuộc vào lãnh đạo mà bọn họ dựa thế, địa vị lãnh đạo cao hay thấp, quyền lực lãnh đạo lớn hay nhỏ đều sẽ ảnh hưởng trực tiếp tới thứ bậc trong chốn quan trường cũng như địa vị xã hội của bọn họ.
Đến lúc Từ Quân Nhiên đi được tới nhà hàng Phúc Lâm Môn thì đồng hồ cũng đã chỉ hơn 12 giờ trưa .
Nhà đầu tư tới lần này là người Hương Giang(tên gọi khác của Hồng Kông), tên Hà Xương Thịnh. Thời điểm Từ Quân Nhiên còn ở huyện Phú Lạc, đã theo đoàn chiêu thương của tỉnh Tùng Hợp đến Lĩnh Nam và gặp qua người này một lần. Kể từ lần đó, hai người vẫn luôn giữ liên lạc. Hà Xương Thịnh biết được ở huyện Nhân Xuyên sản xuất ra được rất nhiều gạo, muốn đầu tư ở đây xây dựng thêm một nhà mấy sản xuất gạo. Vì thế, mục đích chính của chuyến đi lần này chính là đi khảo sát thực tế. Vùng đất huyện Nhân Xuyên vốn là nơi hoang vu vắng vẻ, kinh tế còn lạc hậu rất nhiều so với vùng duyên hải Đông Nam, cho nên chiến lược thu hút đầu tư cũng gặp không ít trở ngại. Ở đây, tiếng sấm lớn hạt mưa nhỏ, cứ mỗi lần hội nghị liên quan đến chiêu thương kết thúc, các phương tiện báo chí, tivi của huyện đều “trắng trợn “tuyên truyền, nào là thành tích đáng khen bao nhiêu, nào quy mô lớn thế nào, thế nhưng về tình hình thực tế thì lại không có bao nhiêu. Bắt trúng tâm lý vội vàng chiêu thương của các cán bộ lãnh đạo rất nhiều kẻ giả mạo là doanh nghiệp, mượn danh nghĩa là khảo sát đầu tư, đến đây du sơn ngoạn thủy, hết ăn rồi lại uống. Mà ăn uống no nê xong xuôi rồi, lại xách túi lớn túi nhỏ đựng đầy đặc sản vùng quê lặn mất tăm, biệt âm vô tín.
Từ sau khi Từ quân Nhiên đến huyện Nhân Xuyên làm huyện trưởng, đích thân hắn quản lý, giám sát công tác chiêu thương, kiên quyết ngăn chặn cách làm việc chỉ nói suông, kiên quyết không báo cáo chuyện sai thực tế, kiên quyết không tiếp đón các nhà đầu tư chưa được điều tra rõ ràng. Sau đó tiến hành cải thiện chất lượng giao thông, đưa ra hàng loạt chính sách ưu đãi đối với các thương nghiệp đầu tư, mở rộng cửa dẫn vào vốn đầu tư nước ngoài, thế gọi là “làm tổ dẫn phượng”( nghĩa là tạo điều kiện tốt để hấp dẫn nhân lực và vốn). Nhờ thế, chỉ mới một năm mà Từ Quân Nhiên đã kiếm về cả lớn cả nhỏ hơn 30 hạng mục đầu tư, trong đó có mấy người là do Phương Kiệt giới thiệu đến, góp vốn xây dựng lên một cửa hàng bách hóa, vừa góp phần làm đẹp hơn cho cảnh quan của huyện Nhân Xuyên mà đồng thời còn giải quyết vấn đề việc làm cho gần trăm công nhân trong huyện.
Nhà khách Phúc Lâm Môn, trước kia là nhà tiếp khách của huyện ủy, tuy nhiên sau cải cách thì đã có người bao thầu nó. Nhân viên phục vụ ở đây cũng sớm không còn gì xa lạ đối với các lãnh đạo của huyện, chủ tịch huyện Từ Quân Nhiên cũng không phải ngoại lệ. Từ Quân Nhiên vừa vào cửa, nhân viên phục vụ liền tươi cười chào đón:
- Xin chào chủ tịch huyện Từ.
Từ Quân Nhiên cũng gật nhẹ, đáp:
- Ừm, mấy người chủ tịch huyện Quan ở đâu thế?
Trước đó, hắn đã nhờ Quan Ba thay mình đi tiếp đón vị khách quý kia. Dù sao chuyện này không chỉ bản thân hắn để ý, mà phó chủ tịch huyện thường vụ Quan Ba cũng phải tham gia vào trong đó. Hắn cũng không muốn vì chuyện thu hút nhà đầu tư này, mà bị ai đó chê trách hắn tham công.
Người phục vụ kia mỉm cười lịch sử:
- Chủ tịch huyện Từ, có phải ngài muốn đến gặp người khách đến từ Hương Giang phải không?
Từ Quân Nhiên sững sờ đôi lát, rồi mỉm cười:
- Cô cũng thông minh đấy! Đúng thế, người khách đó ở đâu thế?
Phục vụ cười đáp:
- Mấy người chủ tịch huyện đang ở phòng Phúc Tự, mời ngài theo tôi.
Nói xong, cô gái đi trước dẫn đường cho Từ Quân Nhiên.
Từ Quân đi theo phía sau cô, nhìn bóng lưng đằng trước quả thực có chút không ngờ. Dáng người thon thả, chân dài eo thon, vừa đi vừa lắc qua lắc lại cái eo nhỏ xinh đẹp, chưa hết cái mông nhỏ tròn đầy đặn cũng uốn éo theo, cả người rất phong thái quyến rũ vô cùng làm người ta say mê, chỉ muốn cả đời đặt bên cạnh để yêu thương. Không thể không nói, hương vị của thiếu nữ thanh xuân làm người ta cảm giác rất thoải mái. Nhất là còn là loại hương vị thanh thuần bao quanh người hắn, bất giác khiến tinh thần khoan khoái dễ chịu vô cùng, hắn hít thật sâu để hương vị tươi mát ấy nhập vào cơ thể. Lại ngắm nhìn cô, môi hồng răng trắng, mặt như hoa đào, khi cười hai lúm đồng tiền trên mặt nở rộ như hoa đặc biệt mê người. Tất cả những thứ đó kết hợp với nhau ở trên người cô gái ấy rất hài hòa, càng thêm xinh đẹp thu hút.
Từ Quân Nhiên không ngờ ở chỗ như huyện Nhân Xuyên mà còn có mỹ nữ xinh đẹp như vậy. Hắn nhếch mép cười, thuận miệng hỏi một câu:
- Cô tên gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận