Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 677: Phỏng vấn.

- Chủ tịch Huyện, ngài xem, chúng ta phải làm thế nào?
Bên cạnh Từ Quân Nhiên, Lưu Hoa Cường thấp giọng hỏi, nhưng khuôn mặt lại rất khẩn trương.
Nghe thấy lời của hắn, Từ Quân Nhiên cười cười, thản nhiên nói:
- Không cần gấp, sẽ có người thay chúng ta phản bác.
Lưu Hoa Cường sửng sốt, có chút khó hiểu nhìn Từ Quân Nhiên, lại phát hiện chủ tịch huyện đang nâng chén trà lên uống, rơi vào đường cùng, hắn chỉ đành quay người đi ra ngoài.
Mà ngày hôm sau, hắn liền hiểu vì sao chủ tịch huyện Từ có dáng vẻ không sợ hãi.
Tòa soạn lớn nhất tỉnh Tùng Hợp phát hành lượng lớn một bài viết “Họ Tư hay là họ Xã” đăng trên “Báo Cuộc sống Tùng Hợp”, đưa tin cặn kẽ việc nhận thầu diện tích lớn trong hội chợ thu hút thương nghiệp của huyện Nhân Xuyên, tất nhiên, báo cuộc sống không giống tòa soạn thủ đô đưa ra định nghĩa rõ ràng về việc của huyện Nhân Xuyên, mà phân tích từ mọi góc độ của chính sách mới của huyện Nhân Xuyên, cho rằng đây là thử nghiệm đem lại sức sống đất để không ở nông thôn, thể hiện sự quan tâm hơn.
Không chỉ như vậy, nhật báo Tùng Hợp cũng để chuyện chuyện nhận thầu đất của huyện Nhân Xuyên ở trang đầu, hơn nữa nói rõ chính sách nhận thầu đất của huyện Nhân Xuyên, bài viết này không có lời bình luận tốt hay là không tốt, cũng không có cách nói cụ thể, chỉ dùng bài phỏng vấn tại hội chợ thu hút thương nghiệp.
Hai bài báo mới ra lò, tiếp theo chủ đề nhận thầu đất của huyện Nhân Xuyên được nhiều người quan tâm.
Không chỉ có vậy, thủ đô cũng có tờ báo bắt đầu đứng về phía huyện Nhân Xuyên, phê bình tờ báo trước là đưa tin giật gân, mọi người anh hát xong tôi lên sân khấu, nhao nhao bắt đầu phát biểu kiến giải của mình.
Từ Quân Nhiên trước kia tuy đã có dự đoán, biết rõ chuyện này nhất định sẽ dẫn đến việc thảo luận diện tích rộng, nhưng đột nhiên náo động lớn như vậy, vẫn có chút lo lắng.
Suy nghĩ một chút, Từ Quân Nhiên còn gọi điện thoại tới chỗ Tào Tuấn Minh. Hắn nay đã là bí thư địa ủy, nghe được lời của Từ Quân Nhiên, Tào Tuấn Minh cười ha ha nói:
- Cậu đấy, đừng suy nghĩ nhiều. Chuyện này cho dù kết quả thế nào, đối với cậu mà nói, đều là chuyện tốt.
Từ Quân Nhiên sững sờ, lập tức hiểu được ý của Tào Tuấn Minh, chỉ cần có sự quan tâm, đối với mình mà nói, chẳng khác nào là một cơ hội phát triển.
Cười khổ. Từ Quân Nhiên nói với Tào Tuấn Minh:
- Đại ca, anh cũng không phải không biết, bây giờ trong thủ đô…
Đừng nhìn vẻ cố gắng trấn định trước mặt Lưu Hoa Cường, đó là vì không để cho người ở dưới mất sự tin tưởng, trên thực tế trong lòng Từ Quân Nhiên, cũng rất bồn chồn, chuyện chính trị luôn thay đổi, hắn cũng không dám cam đoan, mình làm ra phong ba. Sẽ trở thành hai thế lực lớn đấu tranh dẫn đến một mồi lửa hay không, nếu thật sự đến tình trạng đó, Từ Quân Nhiên không cảm thấy mình có kết quả tốt gì trong lần đạn pháo này.
Tào Tuấn Minh cười cười:
- Cậu đấy, nghĩ nhiều quá rồi.
Từ Quân Nhiên nghe được câu này lập tức khẽ giật mình. Trước kia nghĩ thế nào cũng không ngờ tới, Tào Tuấn Minh sẽ nói một câu như vậy với mình.
- Đại ca, em là nói thật, ở thủ đô bây giờ loạn như vậy. Lúc này làm ra việc gì, em sợ phía trên sẽ có ý kiến với em.
Từ Quân Nhiên thành khẩn nói với Tào Tuấn Minh. Giao tình của hai người, có mấy lời tất nhiên không cần kiêng kỵ. Từ Quân Nhiên và Tào Tuấn Minh tin tưởng lẫn nhau, đừng nhìn thái độ hài hòa bề ngoài, trên thực tế sớm đã mãnh liệt như mạch nước ngầm, giao phong giữa phe bảo thủ và phe cải cách, chủ tâm giết người giấu dưới sự bình tĩnh. Lúc này trở thành tiêu điểm, Từ Quân Nhiên cảm thấy bản thân nay một chân đã giẫm lên túi thuốc nổ.
Mà hắn lo lắng nhất, vẫn là ý kiến tầng trên đối với hắn, nếu trong việc này, bản thân đắc tội lão đại phía trên, vậy mới thực sự là hại nhiều hơn lợi, ít nhất công tác của huyện Nhân Xuyên, nhất định sẽ chịu ảnh hưởng.
Tào Tuấn Minh cười ha ha:
- Yên tâm đi, có một số việc cậu không nên suy tính, có lão gia ở đây, cậu lo lắng cái gì.
Đã có lời này của Tào Tuấn Minh, Từ Quân Nhiên ngẫm lại cũng liền bình tĩnh hơn, sự tình đến mức này, cho dù mình lo nghĩ thế nào, đưa đầu ra một đao rụt đầu lại cũng một đao, dứt khoát làm tốt việc rồi lại nói sau, chỉ cần kinh tế huyện Nhân Xuyên phát triển, người khác muốn lên án mình cái gì, cũng không có lý do.
Để điện thoại xuống, Từ Quân Nhiên bước ra bên ngoài, dặn dò Lưu Hoa Cường:
- Lão Lưu, nói với đài truyền hình, phỏng vấn của họ, tôi đồng ý.
Phỏng vấn lần này là đài truyền hình bên kia hỗ trợ liên lạc, trước kia Từ Quân Nhiên vẫn luôn từ chối, chủ yếu là cố kỵ thái độ của phía trên, bây giờ có lời nói kia của Tào Tuấn Minh, lá gan của hắn cũng lớn hơn một chút, cũng nghĩ thông rồi, tất nhiên chuẩn bị tiếp nhận phỏng vấn.
Tiết mục lần này là phỏng vấn đối mặt, phụ trách phỏng vấn Từ Quân Nhiên, là Hà Quần dẫn chương trình nổi tiếng của đài truyền hình.
Hôm nay Hà Quần mặc đồ tây, trước kia đã từng gặp mặt Từ Quân Nhiên dưới sự giới thiệu của Lưu Từ Vân, đối mặt với Từ Quân Nhiên, cười nói:
- Chủ tịch Huyện Từ, hôm nay làm phiền ngài rồi.
Từ Quân Nhiên khoát tay:
- Đại ký giả Từ anh đừng trêu tôi, rõ ràng là tôi làm phiền anh mới đúng. Lát nữa nếu tôi nói sai, anh nhớ nhắc nhở tôi.
Hà Quần gật đầu:
- Lần đầu lên truyền hình sẽ khẩn trương, ngài coi như đang nói việc nhà với tôi là được rồi.
Từ Quân Nhiên cười nói:
- Được rồi, dù sao tôi là cô nương lên kiệu, có chỗ nào không đúng các anh phải kêu dừng.
Đây là những lời hắn nói thật, hiểu đạo lý có trước có sau, kỹ năng nghiệp vụ nghiên cứu am hiểu chuyên sâu, loại việc này không phải chuyên môn của bản thân, vẫn là nghe lời người ta tốt hơn.
Thấy Từ Quân Nhiên thích ứng với hoàn cảnh rồi, Hà Quần mỉm cười nói với Từ Quân Nhiên:
- Chủ tịch Huyện Từ, bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu. Ngài yên tâm, tiết mục của chúng ta không phải trực tiếp, phải tiến hành chế tác hậu trường, cho dù có vấn đề gì cũng không sao, sau này có thể cắt nối biên tập.
Từ Quân Nhiên gật đầu, ghi hình chính thức bắt đầu.
Hà Quần mở miệng nói trước:
- Chủ tịch Huyện Từ, chào ngài, huyện Nhân Xuyên các anh gần đây trở thành trung tâm chủ đề nóng toàn tỉnh. Huyện các anh đang tiến hành cho nhận thầu đất trong tỉnh thậm chí toàn quốc đều có nhiều phản ứng lớn, có người ca ngợi, cũng có người phản đối, tôi muốn hỏi một chút, các anh lúc đầu khi chế định ra chính sách này, có suy tính như thế nào?
Từ Quân Nhiên nói:
- Đầu tiên, tôi muốn giới thiệu qua tình hình huyện Nhân Xuyên chúng tôi. Huyện Nhân Xuyên, là một huyện nghèo phải dựa vào cứu tế xóa đói giảm nghèo, nghèo đến bước nào? Nói như thế này đi, khi tôi vừa đến nhậm chức, trong huyện ngay cả lương của công chức viên cũng không có để trả. Xuống nông thôn nghiên cứu, thậm chí có hộ dân, mấy người cùng mặc một cái quần!
Lời này của hắn, khiến Hà Quần thoáng cái ngây ngẩn, chợt nghe Từ Quân Nhiên nói tiếp:
- Nói thật, vì quá nghèo, ngay cả cơm ăn cũng là vấn đề. Nông dân tình nguyện xa xứ, cũng không muốn ngồi ở quê nhà chờ chết, làm gói thầu đất, chúng tôi cũng là bất đắc dĩ.
- Chủ tịch Huyện Từ. Vậy dựa theo ngài nói, nhận thầu đất, là biện pháp huyện Nhân Xuyên các anh đã trải qua nghiên cứu điều tra?
Từ Quân Nhiên nói:
- Kỳ thật bên ngoài có chút hiểu lầm nhận thầu đất của huyện chúng tôi. Nhận thầu đất của huyện chúng tôi, là tiến hành trên điều kiện người dân đi làm công bên ngoài. Theo giả thiết của chúng tôi, vận chuyển sức lao động thành từng tốp đến vùng duyên hải, như vậy không những có thể để người dân làm công kiếm tiền, còn có thể có thêm thu nhập qua việc cho thuê đất, hai bút cùng vẽ. Nâng cao thu nhập kinh tế cho người dân.
- Nghe nói phương thức cho nhận thầu đất này là do chủ tịch huyện Từ ngài đề xuất, có sự chỉ đạo rõ ràng từ chính sách Trung ương không, ngài không sợ phải chịu trách nhiệm?
Hà Quần hỏi một vấn đề rất quan trọng với Từ Quân Nhiên, đây là việc rất nhiều người vẫn luôn tò mò.
Từ Quân Nhiên mỉm cười nói:
- Đương nhiên lo lắng. Nói thật, tôi lớn lên từ nông thôn, mỗi lần khi tôi nhìn đến tình hình nghèo khó của người dân, tôi là một chủ tịch huyện. Cảm thấy trong lòng rất nặng, tôi có nghĩa vụ đi đầu mọi người tìm ra con đường giải quyết vấn đề sinh tồn.
Dừng lại một chút, Từ Quân Nhiên nói:
- Huống chi. Nhà nước không phải không có chỉ đạo rõ ràng, chế độ trách nhiệm nhận thầu gia đinh liên sản, là một loại phương thức nhận thầu đất. Nhận thầu đất của huyện Nhân Xuyên chúng tôi, chẳng qua là mở rộng phạm vi đối tượng đem đi nhận thầu.
Hà Quần như có điều suy nghĩ gật gật đầu, hỏi tiếp:
- Loại phương thức nhận thầu này có thể giải quyết được cục diện nghèo khó của huyện Nhân Xuyên không, tôi nghe nói, có người nói chính sách này là khích lệ tro tàn giai cấp địa chủ cháy lại, một lần nữa tập trung đất đai trong tay một vài người.
Từ Quân Nhiên nhẹ lắc đầu, nghiêm túc nói:
- Tôi cảm thấy người hiểu như vậy, thực ra không hiểu chính sách của chúng tôi, tôi nói qua vài tình huống đi, đầu tiên huyện Nhân Xuyên chúng tôi có nhiều diện tích đất, trong huyện tổ chức quần chúng đi công tác nơi khác, bây giờ phần lớn đất để không, người dân lại không có thu nhập, đất bỏ phí ở đó, đây vốn là hành vi lãng phí tài nguyên. Đem đất đó đi cho cá nhân, người đầu tư nhận thầu, không chỉ có thể tăng thu nhập cho người dân, còn có thể sử dụng đất tốt hơn, hơn nữa, chúng tôi chỉ là cho thuê đất, không phải tiến hành mua bán đất, quyền sở hữu đất vẫn nằm trong tay người dân, căn bản không thể tính là tro tàn giai cấp địa chủ cháy lại.
Thời gian dần trôi qua, Từ Quân Nhiên từ từ ổn định lại tâm tình, một bên hỏi một bên đáp, hắn cũng có lòng tự tin, vì hắn hiểu biết sâu sắc huyện Nhân Xuyên, trong lời nói không để lộ sự yêu mến của mình với người dân khu vực nghèo khó, nhiều hơn nữa là ý thức trách nhiệm rất mạnh.
- Chủ tịch Huyện Từ, tôi có một vấn đề muốn hỏi ngài, liên quan đến cá nhân ngài, không biết có thể hỏi không?
Một câu bất ngờ của Hà Quần, khiến Từ Quân Nhiên sửng sốt một chút.
Đây là việc trước đó chưa từng nói qua, hắn nhìn thoáng qua Hà Quần, lại phát hiện trên mặt đối phương rất bình tĩnh.
Nghĩ nghĩ, Từ Quân Nhiên gật đầu:
- Xin mời.
Giống như trước khi bắt đầu có nói qua, dù sao có chế tác hậu kỳ, nếu mình cảm thấy không thỏa đáng, có thể cắt nối biên tập, điểm này Từ Quân Nhiên cũng không lo lắng, Lưu Tử Vân trước kia đã giúp mình nối được với các cơ quan ban ngành tuyên truyền.
Hà Quần nhìn Từ Quân Nhiên nói:
- Chủ tịch Huyện Từ, tôi muốn hỏi chính là, nhỡ cấp trên phản đối nhận thầu đất của huyện các anh, anh tính làm thế nào?
Không thể không nói, vấn đề này rất bén nhọn, có thể nói không khoa trương, dứt khoát xâm nhập vào nội tâm mọi người, dù sao là người dẫn chương trình nổi tiếng trong tỉnh, Hà Quần này còn có vài phần tài học, không phải loại chỉ nhìn mặt cười, trên thực tế không có bản lãnh giá áo túi cơm nào.
Bình tĩnh xem xét, vấn đề này trên thực tế khá khó trả lời, dù sao dính đến cấp trên, nếu trả lời không tốt, nói không chừng Từ Quân Nhiên sẽ trở thành cái đích bị mọi người chỉ trích.
Từ Quân cười ha ha, cho dù Hà Quần không nói, hắn cũng nói đến việc này, nhưng nếu đối phương đã đưa ra, vậy hắn nói hết những gì mình muốn nói ngay tại đây, miễn cho sau này bị người khác mang chuyện này ra.
Hắng giọng một cái, Từ Quân Nhiên chầm chậm mở miệng nói:
- Nói thật, lúc mới bắt đầu chuyện này, các đồng chí trong huyện chúng tôi cũng rất mơ hồ. Mọi người ai cũng không biết sự việc sẽ phát triển theo phương hướng này, nói thẳng ra, chúng tôi cũng là vứt đá xuống sông. Tất nhiên, lúc mới bắt đầu chúng tôi không để nhận thầu đất của toàn huyện, chỉ là chọn hai ba ngôi làng thị trấn nghèo tiến hành việc này. Tôi nói thật với anh, lúc đó tôi nghĩ rất đơn giản, nếu việc này làm được, xem như tìm được một con đường nâng cao thu nhập của người dân. Nếu thất bại, cũng không có ảnh hưởng lớn gì đối với công tác trong huyện.
Hà Quần sững sờ, chen lời nói:
- Ngài không sợ nhỡ việc nhận thầu đất này không làm được. Mang đến tổn thất gì cho huyện sao?
- Tổn thất?
Từ Quân Nhiên nở nụ cười bất đắc dĩ, dường như đang trào phúng lại như đang giải thích với Hà Quần:
- Cũng đã nghèo đến bước cứu tế, huyện chúng tôi còn có thể tổn thất gì? Ký giả Hà nếu anh ở huyện chúng tôi một thời gian, sẽ biết được vì sao tôi nói như vậy.
Hà Quần gật đầu, tiếp tục hỏi:
- Vậy không biết nhận thầu đất lần này, người dân huyện các anh tăng thêm bao nhiêu thu nhập?
Đây mới là trọng điểm, dù sao lý do Từ Quân Nhiên làm việc này là để tăng thu nhập cho người dân, nếu người dân không có được lợi ích thực tế, cái gì cũng là giả dối hết.
Từ Quân Nhiên gật đầu:
- Các đồng chí cục tài chính huyện đã tính sơ bộ. Lúc này nếu đất của huyện chúng tôi được thuê hết, bình quân mỗi gia đình có thể tăng 300 tệ đến 500 tệ thu nhập. Tôi nói thật, đừng nhìn con số này không là gì so với công nhân trong thành phố, đối với người dân nghèo khó của huyện chúng tôi. Đó là một con số rất lớn, anh phải biết rằng, một năm học trung học ở huyện chúng tôi chỉ có 5 đồng.
Nghĩ nghĩ, Từ Quân Nhiên nói tiếp:
- Quan tọng hơn là. Việc này có thể nói rõ một vài thứ, cho thấy nông dân chúng tôi có thể dựa vào đất đai duy trì sinh tồn. Đương nhiên, huyện chúng tôi cũng xem xét đến việc bồi dưỡng kỹ thuật nghề nghiệp cho người dân. Như vậy sau khi xây dựng xong nhà máy, còn có thể để người dân hoàn toàn từ nông dân thành công nhân.
Không thể không nói, Từ Quân Nhiên phỏng vấn lần này rất thành công, sau khi phát tin tức trong tỉnh Tùng Hợp, thu hút rất nhiều phản hồi.
Thấy Từ Quân Nhiên nói trên tv, Phương Trung Nguyên thỏa mãn gật đầu, đối với Từ Quân Nhiên người trẻ tuổi này, ông rất hài lòng, mặc dù có bối cảnh không tầm thường, nhưng làm người lại không có kiểu kiêu ngạo, ngược lại công tác lần này làm đến nơi đến chốn. Dùng cách nói khi Phương Trung Nguyên tán ngẫu với Trần Tinh Duệ, Từ Quân Nhiên người trẻ tuổi này, có phong độ của một đại tướng.
- Thế nào, cảm thấy Từ Quân Nhiên rất lợi hại đúng không?
Ngón tay Phương Trung Nguyên gõ trên ghế sa lon, nhìn thoáng qua con trai Phương Kiệt.
Phương Kiệt mới từ thủ đô trở về, nghe vậy nở nụ cười nói:
- Cha, ngài đây là biết rõ còn cố hỏi sao?
Phương Trung Nguyên cười cười:
- Con trai, tin tức ở thủ đô thế nào, mấy ngày gần đây có nghe ngóng được gì không?
Lần này Phương Kiệt đến thủ đô là có chuyện, thuận tiện tìm hiểu một chút tình hình trong thủ đô.
Nghe vấn đề của cha, Phương Kiệt cười khổ một cái lắc đầu:
- Không nghe được cái gì, dù sao bây giờ ở thủ đô là anh hát xong đến lượt tôi lên sân khấu, từng người đều ép đối thủ phạm sai lầm. Con dựa theo dặn dò của cha đến thăm bác Trần, ông cũng không nói gì, chỉ bảo con chuyển lời cho cha, tỉnh Tùng Hợp nhất định phải kiên trì với con đường trước kia, tuyệt đối không được lưỡng lự.
Nói xong câu này, sắc mặt Phương Trung Nguyên bỗng trở nên nghiêm nghị, ý tứ trong lời nói của Trần Tinh Duệ tất nhiên hắn hiểu, không có gì ngoài việc nói với mình, nay giao phong của phe cải cách và phe bảo thủ, trên thực tế không có ảnh hưởng lớn đến phía dưới, nhưng đối với hắn người đã dấn thân vào phe cải cách, không có khả năng sửa dây cung, dù sao việc của phe phái, không phải anh nói là có thể thay đổi, lên thuyền thì dễ, xuống thuyền không đơn giản như vậy.
- Đúng rồi, bác Trần còn nói, thứ anh Từ làm ở huyện Nhân Xuyên, phía trên có thảo luận qua, ý của máy vị lão gia tử, không tồi.
Phương Kiệt bỗng nói.
- Cái gì?
Phương Trung Nguyên sững sờ, lập tức nhìn về phía con trai.
Phương Kiệt nhún vai nói:
- Con cũng không hiểu lời này của bác ấy là có ý gì…
Bình tĩnh xem xét, hắn thật sự không biết Trần Tinh Duệ để mình chuyển những lời này với cha là có ý gì, Từ Quân Nhiên cho nhận thầu đất, rốt cuộc là có ý nghĩa gì, nói thực đối với Phương Kiệt có chút xa vời, trong mắt hắn, đó chẳng qua là cách Từ Quân Nhiên dùng để thu hút các nhà đầu tư mà thôi.
- Xem ra, việc này, có thể làm thành văn bản.
Đến cấp bậc của Phương Trung Nguyên, ông suy tính việc càng xem xét trên nhiều góc độ toàn cục hơn, làm thế nào để kinh tế toàn tỉnh tốt lên, đây mới là việc hắn cân nhắc. Đương nhiên, vấn đề của con đường chính trị cũng không thể xem nhẹ, dù sao con đường sai lầm, tất nhiên cũng đại biểu cho việc đội ngũ sai lầm, rắc rối của việc đội ngũ sai lầm trên quan trường không chỉ đơn giản là mất chức như vậy, nói không chừng còn ảnh hưởng đến người nhà.
Về phần Từ Quân Nhiên có thể bị ảnh hưởng hay không, Phương Trung Nguyên căn bản không cho là hắn sẽ bị ảnh hưởng, dù sao chỉ là một chủ tịch huyện, cấp bậc cách biệt quá xa, cho dù có người muốn tính kế người sau lưng của Từ Quân Nhiên, cũng sẽ không ra tay từ người ông, dù sao đối với một vài nhân vật lớn ở thủ đô kia, một quan cấp chủ tịch huyện, thật sự là nhỏ bé.
- Phương Kiệt, có thời gian mời Từ Quân Nhiên đến nhà ăn bữa cơm đi.
Nhìn con trai, Phương Trung Nguyên chậm rãi dặn dò.
Bạn cần đăng nhập để bình luận