Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 412: Dạo bước trong đêm tuyết rơi.

- Dì có hối hận hay không?
Đi trên đường lớn đầy tuyết ở thủ đô, Từ Quân Nhiên lên tiếng hỏi Tôn Tĩnh Vân tay đang xách một cái túi lớn, theo hắn đi khỏi đại viện của Tôn gia.
Khuôn mặt xinh đẹp của Tôn Tĩnh Vân hơi ửng đỏ, không biết là do thời tiết hay là do có chút hồi hộp. Cô ngước lên, liếc nhìn Từ Quân Nhiên, khẽ nói:
- Hối hận thì có thể làm được gì? Tôi đã theo cậu đi khỏi rồi!
Từ Quân Nhiên cười cười, hai người bọn họ được Tôn Vũ Hằng giúp đỡ rời khỏi đại viện của Tôn gia. Đến lúc này, vẫn chưa có ai phát hiện ra chuyện Tôn Tĩnh Vân biến mất.
Có điều, Từ Quân Nhiên không ngờ là Tôn Tĩnh Vân lại hạ quyết tâm nhanh như vậy, dứt khoát về phòng thu dọn ít đồ đạc của mình, sau đó liền theo hắn rời khỏi.
- Dì út, tôi cũng không biết làm như vậy là đúng hay sai, hi vọng về sau này, cô sẽ không trách tôi.
Từ Quân Nhiên vừa đi vừa nói với Tôn Tĩnh Vân. Hắn là đang nói thật lòng, đối với quyết định tối hôm nay, Từ Quân Nhiên cũng không biết là hắn đã làm đúng hay sai, hắn không khác gì đã thay Tôn Tĩnh Vân quyết định cuộc đời của cô. Còn với Từ Quân Nhiên thay đổi cuộc đời của một con người là chuyện vô tri, có thể ở lại sẽ hạnh phúc, có thể ra đi sẽ vui vẻ, tất cả chuyện này đều là số mệnh.
- Ha ha, cậu không cần nghĩ nhiều như vậy!
Tôn Tĩnh Vân tươi cười nhìn Từ Quân Nhiên:
- Là tự tôi chọn con đường này, tôi không muốn sống cả đời với tên Hoàng Hạo đó, từ nhỏ tôi đã rất ngưỡng mộ chị cả, chị ấy có thể dũng cảm theo đuổi hạnh phúc của mình. Cuối cùng thì hôm nay tôi cũng giống như chị ấy!
Từ Quân Nhiên kinh ngạc không biết nói gì. Dù sao, hắn cũng không ngờ là Tôn Tĩnh Vân thực chất bên trong vẫn còn là một cô gái nổi loạn như vậy, lại còn ngưỡng mộ mẹ của hắn, xem ra người con gái này vẫn luôn cất giấu một trái tim điên cuồng, chỉ cần có cơ hội thả nó ra, cô tuyệt đối sẽ khiến cho đàn ông khiếp sợ.
- Đi thôi, tôi đưa cô đến ga xe lửa. Bên phía Lĩnh Nam, tôi sẽ gọi điện sang sắp xếp!
Từ Quân Nhiên nhìn Tôn Tĩnh Vân, vừa cười vừa nói:
- Nếu đến Lĩnh Nam, dì cứ làm theo sắp xếp của Lâm Vũ Tình, cô ấy là bạn gái của tôi.
- Bạn gái sao?
Không hiểu tại sao khi nghe thấy cách xưng hô này, sắc mặt của Tôn Tĩnh Vân liền biến đổi, cô cảm thấy trong lòng có chút ấm ức.
Từ Quân Nhiên không hề để ý đến, khi Tôn Tĩnh Vân nói ra câu này, trong lời nói chứa đầy sự mặn chát. Trong đầu hắn lúc này để giải quyết ổn thỏa chuyện này. Nếu như hắn đóan không sai thì một khi tin này được đồn ra ngoài, nhất định sẽ tạo thành trò cười lớn cho mọi người ở Thủ đô, không nói đến chuyện làm mất mặt Hoàng gia, e là ngay đến Tôn lão cũng không có vui mừng gì, dù sao lúc đó, hắn cũng mới chỉ bảo ông hủy cái hôn ước đó đi, chứ không có bảo sẽ dẫn Tôn Tĩnh Vân đi khỏi thủ đô.
- Dì út, chúng ta về nhà tôi trước, lấy cho dì ít tiền, sau đó dì hãy đi luôn!
Từ Quân Nhiên suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng quyết định, bất kể thế nào, Tôn Tĩnh Vân cũng đã nhiều lần giúp đỡ hắn, lần này hắn không thể khoanh tay đứng nhìn được.
Tôn Tĩnh Vân khẽ gật đầu, không nói gì, cứ thế im lặng đi theo sau Từ Quân Nhiên. Đầu óc cô hiện đang rất rối loạn, trong đầu đều là câu “bạn gái” mà Từ Quân Nhiên vừa mới nói, không hiểu tại sao, sau khi nghe thấy tên của Từ Quân Nhiên, cô lại cảm thấy trong lòng có chút chua xót.
Tôn Tĩnh Vân cũng đã quen biết với Từ Quân Nhiên nhiều năm rồi, ban đầu là cậu thanh niên đã liều lĩnh cứu mình khỏi tay đám du côn ở ngoài tiệm ăn, sau đó lại giáo huấn cho đứa cháu trai Tôn Vũ Hiên một trận. Ngay khi hắn quay người đi khỏi Tôn Tĩnh Vân thậm chí đã cho hắn là một tên điên, nhưng sau đó, khi gặp lại hắn ở nghĩa trang, cô đã bắt đầu thấy tò mò với chàng trai trẻ này.
Say này, khi cô suýt bị làm nhục ở huyện Võ Đức, lại là hắn đã liều mình cứu cô. Trong lòng của Tôn Tĩnh Vân, không biết từ lúc nào Từ Quân Nhiên đã chiếm một vị trí vô cùng quan trọng.
Về sau này, mấy chuyện xảy ra ở tỉnh thành đã khiến cho Tôn Tĩnh Vân càng hiểu thêmTừ Quân Nhiên. Tuy cô luôn tự nói với mình, Từ Quân Nhiên là con trai của chị cả, nhưng không biết vì sao, khi Từ Quân Nhiên có chuyện cần giúp thì Tôn Tĩnh Vân luôn không kiềm chế được mình, lúc nào cũng muốn giúp hắn, muốn cho hắn sức mạnh. Thậm chí khi bị cha nuôi của mình thông báo, muốn gả mình cho Hoàng Hạo, phản ứng đầu tiên trong đầu Tôn Tĩnh Vân đã hi vọng Từ Quân Nhiên có thể đến cứu mình.
Sau đó, hắn thật sự đã đến!
Hắn xông vào phòng của Tôn lão bàn chuyện, sau đó lại dẫn cô trốn khỏi Tôn gia. Tôn Tĩnh Vân cũng không biết tại sao cô lại nghe theo sự sắp xếp của Từ Quân Nhiên, cô chỉ biết là cô tin tưởng hắn.
- Quân Nhiên, cậu có hối hận khi giúp tôi?
Trên đường đi, Tôn Tĩnh Vân đột nhiên mở miệng hỏi Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên sững người, quay đầu lại nhìn Tôn Tĩnh Vân đầy vẻ ngạc nhiên:
- Cô đang nghĩ vớ nghĩ vẩn gì đó?
Tôn Tĩnh Vân khẽ thở ra một hơi, hình như do dự một hồi lâu cô mới ra được:
- Phải biết là không cần đến vài ngày, tòan bộ thủ đô sẽ đều biết cậu dẫn tôi trốn khỏi Tôn gia. Đến lúc đó không nói đến chuyện ông ngoại cậu tức giận hay không, chỉ là bên phía Hoàng gia nhất định vì chuyện cậu khiến bọn họ mất mặt mà bất mãn với cậu.
Cô nói không sai, một khi chuyện này Được phơi bày ra ánh sáng, ngoài việc Tôn gia bị mất sĩ diện thì Hoàng gia cũng biến thành trò cười của cả thủ đô. Tuy phó thủ tướng Hoàng hiện không còn là lãnh đạo của viện Quốc Vụ, nhưng vẫn là lãnh đạo trong Ủy ban Cố vấn Trung ương, Từ Quân Nhiên khiến ông ta mất mặt như vậy, cho dù không nói ra miệng thì tin chắc là Hoàng lão nhất định sẽ rất bất mãn với Từ Quân Nhiên. Tuy Hoàng lão còn nể mặt Tôn lão nhưng đám tiểu bối của Hoàng gia nhất định sẽ khiến Từ Quân Nhiên sống không yên ổn.
Nhất là Hoàng Hạo, Tôn Tĩnh Vân hiểu rất rõ. Hiện tại tuy Hoàng Hạo ỷ lại vào đời trước, hung hăng hống hách, không phải một Bí thư Đảng ủy xã như Từ Quân Nhiên có thể chống đỡ. Trừ phi Tào Tuấn Minh trở lại Thủ đô, còn không thì chuyện này thật sự quá lớn, nếu như Hoàng Hạo bất chấp tất cả tìm Từ Quân Nhiên tính sổ thì không ai có thể ngăn được y.
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Tôn Tĩnh Vân, Từ Quân Nhiên không nhịn được bật cười:
- Dì út, cô suy nghĩ nhiều rồi, cũng chỉ là một tên Hoàng Hạo tầm thường mà thôi, nếu như y muốn đấu với tôi thì còn kém xa lắm!
Từ Quân Nhiên nhếch miệng, nói thẳng:
- Hơn nữa, tôi cũng đã đắc tội không ít người, cuộc đời này của tôi, mâu thuẫn với Hoàng gia cũng đã không ít rồi.
- Hì!
Tôn Tĩnh Vân cười một tiếng, Tôn Tĩnh Vân cũng đã không chịu được, tự nhiên sau khi nói đến chuyện này, cảm giác thương cảm ban đầu đã nhạt đi rất nhiều rồi. thấy dáng vẻ bất cần của Từ Quân Nhiên, cô cũng lại thấy hơi ngạc nhiên,
Thấy Tôn Tĩnh Vân cười, Từ Quân Nhiên cũng cười, hắn đưa tay, vỗ vỗ lên lưng của Tôn Tĩnh Vân hai cái, giúp cô phủi bớt tuyết vương trên áo, lúc này mới bĩnh tĩnh nói:
- Dì út, cô không cần lo lắng cho tôi, qua năm mới tôi lại về tỉnh Tùng Hợp. Hoàng Hạo có bất mãn thế nào, chẳng lẽ lại đuổi đến tận tỉnh Tùng Hợp để đối phó với tôi? Hơn nữa, thiên hạ này cũng không phải là của Hoàng gia, nói thế nào thì tôi cũng là một cái bộ được cấp trên bổ nhiệm chính thức, muốn động đến tôi, thì họ Hoàng y cũng phải cân nhắc, không có lại thành trộm gà không được lại mất nắm gạo.
Khi hắn nói xong câu cuối cùng, Tôn Tĩnh Vân đột nhiên cảm thấy người đàn ông này tràn đầy tự tin có thể khiến cho người khác tín phục mình.
- Thằng nhóc này, lúc nào cũng dẻo miệng!
Tôn Tĩnh Vân cố kiềm nén sự rung động trong lòng, lấy tay đập lên vai của Từ Quân Nhiên một cái. Không biết vì sao, mới vừa rồi, trong tích tắc tay của Từ Quân Nhiên để gần mình, cô lại thấy tim mình đập nhanh hơn rất nhiều.
Từ Quân Nhiên ngẩng đầu lên nhìn ánh trăng sáng rực ở phương xa, đột nhiên mở miệng hỏi Tôn Tĩnh Vân:
- Dì út, cô nói xem, sau khi con người chết, sẽ biến thành ngôi sao trên trời phải không?
Tôn Tĩnh Vân bị hỏi một câu như vậy liền ngây người, nhìn Từ Quân Nhiên đang ngước nhìn lên trời, cười nói:
- Khi tôi còn bé thường cảm thấy như vậy, cha mẹ cũng giống như những ngôi sao trên trời, vẫn luôn dõi theo tôi. Mỗi khi tôi có chuyện không vui, đến tối tôi sẽ ngồi giữa sân nhà, ngẩng đầu lên, nói chuyện với những vì sao.
Từ Quân Nhiên cúi xuống, thản nhiên nói:
- Sau khi trưởng thành, tôi đã biết được đây chỉ là lời mà mẹ gạt tôi thôi, cho nên không làm như vậy nữa.
Tôn Tĩnh Vân đột nhiên cảm thấy không được vui, cô đã xem qua báo cáo điều tra về Từ Quân Nhiên trên bàn của Tôn lão. Cô biết được, người đàn ông trước mặt mình này, bên ngoài nhìn rất kiên cường, bất luận là đối mặt với tình huống như thế nào, vẫn luôn dốc hết sức để đảm đương. Từ nhỏ hắn đã mất cha, đến năm mười mấy tuổi lại mất mẹ, hắn được các hương thân ở trấn Lý gia nuôi lớn, không phải nói quá, nhưng trước nay người mà Từ Quân Nhiên có thể dựa vào cũng chỉ có chính mình.
- Chúng ta đều là những đứa trẻ không ai muốn!
Tôn Tĩnh Vân bước nhanh hơn, cùng sóng vai với Từ Quân Nhiên, khẽ nói ra.
- Đúng vậy, đứa trẻ không ai muốn!
Từ Quân Nhiên lặp lại câu nói của Tôn Tĩnh Vân, khóe miệng cong lên, nói với âm lượng chỉ hai người nghe được:
- Đã không có ai để tin tưởng dựa vào, thì chỉ có thể tin chính mình và dựa vào chính mình mà thôi!
Tôn Tĩnh Vân khẽ giật mình, rồi ngẩng đầu lên nhìn Từ Quân Nhiên, ánh mắt cô lộ rõ vẻ không thể tin được.
Từ Quân Nhiên cười lớn, khẽ đưa tay lên, lau giọt lệ trên má của Tôn Tĩnh Vân:
- Từ hôm nay trở đi, cô đã không còn là đại tiểu thư của Tôn gia nữa, mà chỉ là dì út của tôi, tôi sẽ bảo vệ cô, dùng hết khả năng của tôi để bảo vệ cho cô.
Từ Quân Nhiên xoay người nhìn cái bóng đen phía sau cô và Tôn Tĩnh Vân, bình tĩnh nói:
- Chủ nhiệm Trần mời ra đây!
Nghe được câu nói này của Từ Quân Nhiên, Tôn Tĩnh Vân sợ hãi, cả người cứng đờ, khóe mắt giật giật. Ngay sau đó, cô liền thấy Trần Phong Cư, vị thư ký luôn theo sát cha mình bước ra. Phía sau lưng gã không xa là một chiếc xe màu đen.
- Chủ nhiệm Trần, là cha tôi cử anh đến tìm chúng tôi sao?
Tôn Tĩnh Vân giọng run run, cô đã nói ra câu mà chính mình không muốn nói nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận