Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 829: Bùn nát

Thân trong quan trường, nhìn sắc mặt là kỹ năng một cán bộ nhất định phải học được. Muốn sinh tồn được trong quan trường biến hóa thất thường, nếu không thể học được cách phỏng đoán ý của lãnh đạo, quan sát thái độ của người bên cạnh, vậy thì khó mà lăn lộn chốn quan trường được.
Từ Quân Nhiên biết rõ, Trần Tuấn Nho an ủi mình thực tế là một loại khuyên bảo, còn nguyên nhân thì rất đơn gỉản. Hắn là người được Bí thư Phương Chính xem trọng, mà Trần Tuấn Nho là Thư ký trưởng/Trưởng ban Thư ký Tỉnh ủy. Sau một hồi sóng gió với hàng loạt nước cờ, ông ta đã quyết định dựa vào Phương Chính. Vì thế, cũng coi như là người cùng chiến tuyến. Nói một cách chính xác, người ta nể mặt Phương Chính mới nhắc nhở mình. Còn Giang Sơn là thư ký của bí thư tiền nhiệm lại trực tiếp khiêu khích hắn như vậy, nhất định là cố ý. Đây là sự khác nhau giữa thái độ của hai người, dù là cùng một câu nói.
Trong văn phòng Tỉnh ủy, nếu nói Từ Quân Nhiên trong thời gian ngắn ngủi mấy tháng đã tạo nên kẻ thù, vậy cũng chỉ có thể là Giang Sơn. Điều này không liên quan gì đến tác phong làm việc của Từ Quân Nhiên, rất nhiều việc đều là không tình nguyện, vừa bắt đầu đã bày sẵn kết cục rồi, không phải do người chọn. Giống như trưởng và phó trời sinh đã là đối thủ của nhau. Đó là định luật thép muôn đời không đổi. Nếu như một cán bộ toàn tâm toàn ý đi theo chức vị, thì trong mắt của cấp phó, chính là địch nhân. Bọn họ xem cấp trưởng như là vận vui, chứ chẳng phải tự xem mình là người phụ tá như thiên hạ vẫn tưởng.
Cũng như đạo lý sau: Từ Quân Nhiên là người của Phương Chính, vậy Giang Sơn với tư cách là người ủng hộ Tưởng Phương Trọng, sao có thể coi hắn là bạn bè chứ?
Mà trên thực tế quan trường, không thể nào có chuyện làm bạn với tất cả mọi người. Bất cứ ai cũng sẽ không ngốc đến nỗi bỏ qua chuyện tạo quan hệ tốt với trưởng vị, mà tận lực đi lôi kéo làm quen với phó vị, ai có thể từ bỏ gốc rễ để tìm rắc rối chứ? Điên mới lựa chọn như vậy.
Đương nhiên, trong tổng thể chung, quan hệ của Giang Sơn và Từ Quân Nhiên không giống quan hệ của trưởng vị và phó vị lắm. Từ Quân Nhiên cướp chiếc ghế quý thư ký của Giang Sơn, trên thực tế cũng không khác gì với chuyện cướp mất cơ hội cấp phó được thăng lên chức trưởng. Giang Sơn căm thù Từ Quân Nhiên, bắt đầu từ ngày đầu tiên hắn đến tỉnh Giang Nam, đã căm thù hắn rồi.
Vấn đề là Từ Quân Nhiên không hiểu Giang Sơn biết tin mình gặp rắc rối từ đâu?
Tuy thời gian làm việc với Giang Sơn không dài, nhưng Từ Quân Nhiên tin rằng, Giang Sơn có thể làm đến vị trí bây giờ ở đại viện Tỉnh ủy, không phải là người hành động thiếu suy nghĩ. Nói cách khác tin tức không thực sự bất lợi với mình, Giang Sơn sẽ không có vẻ hả hê trên mặt. Hắn cũng là một người có tâm kế, điểm này bắt đầu từ lúc Từ Quân Nhiên đến phòng tổng hợp 1 làm việc đã như vậy. Phải biết rằng trong đoạn thời gian gần đây, Giang Sơn trong sáng trong tối giở trò trong công tác của văn phòng tổng hợp 1. Lý Tư Kỳ từng châm chọc Giang Sơn một cách hình tượng, nói anh ta là một con ve chó. Chỉ sợ Từ Quân Nhiên không xảy ra chuyện, còn Từ Quân Nhiên có chuyện, anh ta sẽ càng vui mừng hơn việc mình bản thân, thậm chí, không nhịn được mà nhảy dựng lên.
Một người như vậy, Từ Quân Nhiên biết rõ, chỉ cần chờ được cơ hội, Giang Sơn không thể không bỏ đá xuống giếng.
Nhưng trong đầu Từ Quân Nhiên lặp lại nhiều lần vẻ mặt khi nói chuyện của Giang Sơn lúc nãy, hắn rất tò mò, rốt cuộc Giang Sơn biết việc thư tố cáo từ đâu. Hắn tin rằng, nếu Trần Tuấn Nho đã đưa mình xem thư tố cáo, vậy thì chứng tỏ ông ta muốn ép chuyện này xuống. Còn về phía Ủy ban Kỷ luật, nếu đã giao thư tố cáo Bí thư Phương Chính, vậy càng không thể có chuyện có ai đó tiết lộ tin tức này, Từ Quân Nhiên vẫn rất tin tưởng Phương Chính ở mặt này.
Như vậy, Giang Sơn biết được từ đâu?
Vừa nghĩ đến vấn đề này, Từ Quân Nhiên đột nhiên cảm thấy, có lẽ đây là một manh mối.
Có lẽ, hắn lại phải đối mặt với một lần sóng gió cuộc đời rồi, nhưng Từ Quân Nhiên lại không sợ hãi. Hắn biết, đây là cửa ải khó khăn mình nhất định phải vượt qua.
Cơ quan là nơi coi trọng học vấn, vị trí. Muốn có được sự đồng ý của cấp trên, nhất định phải tìm đúng vị trí của mình mới được. Ở cơ quan, kiêng kỵ lớn nhất là không tìm đúng vị trí của bản thân. Không tìm đúng vị trí của bản thân sẽ giống con ruồi không đầu, xông loạn lung tung, khiến người chán ghét. Muốn tìm đúng vị trí, thì đòi hỏi “kiến thức” rất lớn, có khi, học cả đời cũng không hết..
Bạn cần đăng nhập để bình luận