Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 724.1: Xem mắt.

Nói xong, cậu ta nhìn Từ Quân Nhiên rồi tỏ ra thần bí, nói:
- Anh không biết đó thôi, cô gái đó được mệnh danh là đệ nhất băng sơn mỹ nhân đất Kinh đô đấy, vô cùng xinh đẹp, chỉ là tính cách có chút lạnh lùng, mà còn không kém cạnh so với đàn ông đâu. Hơn thế nữa ông nội với ông Trương lại là chiến hữu, cho nên chuyện lần này nói không chừng đã được định sẵn đâu vào đấy cả rồi đó.
Mẹ của Tôn Vũ Phong là mợ tư của Từ Quân Nhiên, hiện tại đang công tác ở bộ Văn hóa, nhận được nhiệm vụ mà lão gia giao cho chính là tìm cho Từ Quân Nhiên một người vợ môn đăng hộ đối. Nhiệm vụ lão giao đã giao cho đương nhiên là không một ai dám qua loa đại khái rồi, chính vì vậy đã tìm ngay cho Từ Quân Nhiên một đối tượng phù hợp.
- Đúng rồi, anh, em cũng sắp tốt nghiệp rồi, anh nói xem, em đến Lĩnh Nam tìm việc liệu có ổn không?
Câu nói này của Tôn Vũ Phong khiến Từ Quân Nhiên cau mày.
- Tiểu Phong, ý của chú nghĩa là sao?
Từ Quân Nhiên nhìn Tôn Vũ Phong có chút bất ngờ hỏi lại. Đường đường là con cháu Tôn gia ở Bắc Kinh, vậy mà sau khi tốt nghiệp đại học lại không có công việc? Cái này là chuyện không thể xảy ra, nói không chừng cậu ta chưa kịp tốt nghiệp đại học, trong nhà đã sắp xếp xong công việc cho cậu ta rồi ấy chứ.
Tôn Vũ Phong cười cười, sờ đầu hạ giọng nói:
- Cái đó, anh à, em muốn làm kinh doanh, còn mấy công việc mà phải ngồi trong văn phòng cả ngày thật sự là chẳng có chút thú vị nào cả.
Từ Quân Nhiên ngạc nhiên không nói gì, không ngờ cậu nhóc này lại cảm thấy công việc trong văn phòng không thú vị nên muốn đi làm thương nhân.
Chuyện này bản thân hắn cũng không thể tùy tiện đồng ý với cậu ta được, dù sao thì Tôn Vũ Phong cũng là đứa con duy nhất của cậu, có chuyện mình có thể đứng ra nói với cậu vài câu nhưng chuyện này thì quả thật mình không thể tùy tiện quyết định thay cậu được.
Nghĩ tới đây, Từ Quân Nhiên nhún vai, nhẹ nhàng lắc đầu nói:
- Tiểu Phong, chuyện này anh thật sự là không thể giúp được chú rồi. Tốt nhất là chú tự mình đi nói với cậu mợ đi, nếu như cậu mợ đồng ý vậy thì anh sẽ giúp cậu nói chuyện với bên phía Lĩnh Nam, chú có thể đi theo anh hai nhà Tào gia học hỏi làm việc.
Hiện này Tào Tuấn Vĩ được coi là một nhân vật truyền kỳ trong đám con ông cháu cha ở Bắc Kinh này, dù thế nào thì anh ta cũng đã từ một thiếu gia công tử trở thành một thương nhân thành công, đối với bất kì ai mà nói thì đây cũng là một chuyện rất đáng bội phục. Huống hồ Tào nhị thiếu gia trước đây là loại người gì, cả Bắc Kinh này ai mà không biết chứ, chính vì vậy mà Tào Tuấn Vĩ của ngày hôm này quả thật là đã khiến cho người ta phải mở to mắt mà nhìn.
- Anh, anh nói thật chứ?
Vẻ mặt Tôn Vũ Phong đầy ngạc nhiên cùng vui vẻ nhìn Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên cười khổ:
- Ừ, nhưng điều kiện tiên quyết là phải nhận được sự đồng ý của cậu mợ mới được.
Nhìn tình huống xung quanh, Từ Quân Nhiên lắc đầu, nói:
- Đi thôi, cũng chẳng có gì đáng xem cả.
Đối với hắn mà nói thì những nơi như thế này quả thật là chẳng có chút ý nghĩa nào cả, nếu như không phải là do bị Trình Hồng Trình cưỡng chế lôi kéo tới đây thì chắc chắn Từ Quân Nhiên sẽ không bao giờ xuất hiện ở nơi này.
Tôn Vũ Phong gật đầu, với cậu ta thì chỉ cần là Từ Quân Nhiên đồng ý với cậu ta chuyện vừa rồi cũng đủ để cậu ta hưng phấn không cần gì nữa rồi.
Hai người vừa chuẩn bị rời khỏi thì ở cửa lúc này lại xuất hiện thêm mấy người, Từ Quân Nhiên thì không để ý đến sự xuất hiện của bọn họ nhưng ngược lại Tôn Vũ Phong lại nở nụ cười, sắc mặt cũng dần trở nên cổ quái.
Từ Quân Nhiên cau mày nhìn Tôn Vũ Phong:
- Sao vậy?
Tôn Vũ Phong cười cười:
- Anh, anh biết cái người đang mặc bộ đồ màu trắng kia là ai không?
Từ Quân Nhiên ngẩng đầu, nhìn theo hướng mà Tôn Vũ Phong đang nhìn, không khỏi ngây người.
Trong xã hội hiện nay, phụ nữ ra ngoài mà dám để mặt mộc, hoặc là xấu nên cam chịu hoặc là lười không muốn trang điểm làm đẹp, chỉ có rất ít người mang nét đẹp trời sinh mà những người này không trang điểm có khi còn đẹp hơn cả trang điểm.
Trong nhóm người mới tới này có một vị đại mỹ nữ xuất hiện ngay trước mắt Từ Quân Nhiên cùng Tôn Vũ Phong.
Không trang điểm, không đeo kính, khoảng hai bảy, hai tám tuổi, mặc một chiếc váy liền thân đơn sắc, nhưng lại không đơn điệu mà hết sức nhẹ nhàng, trang nhã. Vẻ ngoài cùng khí chất điềm tĩnh, chỉ im lặng và thoải mái đứng lẫn trong đám người, dường như không muốn hòa nhập với những người xung quanh.
- Chú biết à?
Sau khi Từ Quân Nhiên nhìn thấy cô gái này liền quay sang kinh ngạc liếc Tôn Vũ Phong.
Tôn Vũ Phong cười, le lưỡi với Từ Quân Nhiên:
- Nhưng anh không được nói với mọi người là em nói đâu đấy. Cô gái đó chính là đối tượng mà mẹ em muốn giới thiệu cho anh, Tam tiểu thư nhà họ Tạ, Tạ Băng Hân.
Cái gì!
Sắc mặt Từ Quân Nhiên nhanh chóng thay đổi, mở to hai mắt nhìn Tôn Vũ Phong:
- Chú không đùa anh đấy chứ?
Gặp đối tượng xem mắt của mình ở loại chỗ như thế này khiến Từ Quân Nhiên có cảm giác sao lại giống như mấy tình tiết trong phim điện ảnh vậy?
Từ Quân Nhiên đưa tay ra kéo Tôn Vũ Phong, hạ giọng nói:
- Đi!
Hắn cũng không có ý định gặp mặt đối phương, chưa nói đến việc mình không hứng thú với việc đi xem mắt gì đó, chỉ cần là gặp nhau trong tình huống như thế này, đối với hai người trong cuộc mà nói thì đây quả thật là một chuyện hết sức khó xử và còn không thoải mái nữa chứ.
Trên đời này, có những chuyện lại hết sức trùng hợp, có đôi khi mình càng muốn tránh thì lại càng gặp phải nó.
Từ Quân Nhiên kéo Tôn Vũ Phong rời khỏi nơi đó nhưng ngay buổi tối hôm sau hắn lại bị mợ gọi đến nhà. Sau khi vào cửa, Từ Quân Nhiên bất thình lình nhìn thấy Tạ Băng Hân đã nhìn thấy ở khoảng cách xa vào tối hôm qua hiện đang ngồi ở đó, bên cạnh còn có một người phụ nữ đang thoải mái nói chuyện cùng mợ của hắn.
- Quân Nhiên, mau tới đây ngồi đi.
Mạnh Sảng nhìn thấy Từ Quân Nhiên tới liền cười cười vẫy tay nói.
Ngay từ lúc bước vào cửa Từ Quân Nhiên đã cảm thấy có chuyện gì đó không đúng rồi, nhưng hiện tại trong tình huống này hắn cũng không thể xoay người rời khỏi đây được, nên đành phải bất đắc dĩ đi vào. Chào Mạnh Sảng một tiếng mợ rồi ngồi xuống sô pha, ngồi ở vị trí đối diện chính là vị Băng mỹ nhân kia.
- Chị Lâm, đây là cháu ngoại của Tôn lão gia nhà chúng tôi, Từ Quân Nhiên, hiện đang làm việc ở văn phòng trung ương.
Mạnh Sảng vừa cười vừa giới thiệu Từ Quân Nhiên với người phụ nữ trung niên kia, người phụ nữ nhìn vào Từ Quân Nhiên dò xét từ trên xuống dưới, khoảng hơn bốn mươi tuổi, trên khuôn mặt đeo một chiếc kính, bề ngoài rất có phong phạm của phần tử trí thức, rất có khí chất.
Sau khi giới thiệu với người phụ nữ kia xong, Mạnh Sảng lại quay sang giới thiệu với Từ Quân Nhiên:
- Đây là dì Lâm của cháu, cũng là đồng nghiệp lâu năm của mợ, còn đây là con gái của dì ấy, Hân Hân.
Từ Quân Nhiên lễ phép gật đầu, chào hỏi:
- Dì Lâm, con chào dì.
Dù sao thì hắn cũng là người nắm trong tay quyền hành một phương, đương nhiên hiểu được ý của Mạnh Sảng là gì. Hôm qua Tôn Vũ Phong cũng đã nói với mình về chuyện xem mắt này rồi, nhưng đương nhiên lúc này Từ Quân Nhiên không thể vạch trần ý đồ của mợ được, đành phải giả vờ như không biết gì, diễn trò cùng bọn họ vậy.
Dì Lâm tên là Lâm Tuệ, nhìn bề ngoài xem ra là được bảo dưỡng rất tốt, ngồi cùng Tạ Băng Hân bảo là hai mẹ con cũng sẽ có người tin, nhìn lên nhìn xuống đánh giá Từ Quân Nhiên, cuối cùng vừa cười vừa nói:
- Tôi nói này, em gái Mạnh à, cháu ngoại này nhà em quả đúng là rất tuấn tú, lịch sự nha.
Trong lòng Từ Quân Nhiên bất đắc dĩ thở dài, cái chuyện xem mắt này đúng là không phải dành cho người bình thường mà, cứ cảm thấy mình giống như một món hàng hóa bị người ta đánh giá từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài vậy, cái loại cảm giác này không thoải mái một chút nào.
Mạnh Sảng cùng Lâm Tuệ quen biết nhau đã lâu lại làm việc cùng nhau nhiều năm, hơn thế nữa trưởng bối của hai nhà lại có quan hệ chiến hữu thân thiết, chính vì vậy, quan hệ của hai người vô cùng tốt. Hai người phụ nữ bắt đầu không ngừng khen ngợi Từ Quân Nhiên cùng Tạ Băng Hân, ngụ ý chính là rất hài lòng với đối tượng này.
Từ Quân Nhiên cứ ngồi ở đó không lên tiếng, ngồi hơn một giờ đồng hồ rồi mà Từ Quân Nhiên vẫn không thấy cậu về nên dứt khoát đứng lên nói với Mạnh Sảng:
- Mợ, hiện tại cháu có chút việc bận, tối nay Phó thủ tướng Trần phải tiếp đón một đoàn khách nước ngoài.
Mạnh Sảng cùng Lâm Tuệ sửng sốt một chút, lập tức liếc nhìn nhau, Mạnh Sảng lên tiếng:
- Cháu không đi không được sao? Cháu xem dì Lâm cùng Băng Hân đang ở đây, hay chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm đi.
Từ Quân Nhiên cười khổ:
- Mợ à, thật sự là trước khi tới đây cháu không biết là có dì Lâm tới. Tối nay Phó thủ tướng Trần muốn nghe báo cáo của cháu, mợ xem…
Hắn thật sự không ngờ chuyện xem mắt này lại có thể tới nhanh như vậy, lúc Tôn Vũ Phong đề cập với hắn, Từ Quân Nhiên cũng không coi chuyện này là chuyện to tát gì lắm, hắn cho rằng chắc sẽ phải qua một thời gian nữa mới sắp xếp, thật sự không thể ngờ được tốc độ làm việc của Mạnh Sảng lại có thể nhanh đến kinh người như vậy. Đã vậy hôm nay lại còn dùng danh nghĩa của cậu để gạt mình tới đây nữa chứ!
Lúc này Lâm Tuệ nở nụ cười, nói:
- Không sao, không sao, cháu bận chuyện gì thì cứ đi làm đi.
Nói xong câu đó, bà lại nhìn sang phía con gái của mình Tạ Băng hân, cười với Từ Quân Nhiên nói:
- Đúng lúc Băng Hân cũng có chuyện cần đến văn phòng trung ương để giải quyết, nếu Từ Quân Nhiên rảnh có thể giúp dì đưa nó đến đó được không? Sẽ không làm phiền đến cháu chứ?
Tạ Băng Hân biến sắc, há to miệng, định nói gì đó nhưng khi nhìn thấy sắc mặt của mẹ mình lại không dám lên tiếng nói gì. Từ Quân Nhiên nghe vậy đương nhiên là biết ý tứ của bà là gì, còn gì ngoài việc muốn tạo cho hắn cùng Tạ Băng Hân cơ hội ở cùng nhau, vì muốn tác hợp cho hắn cùng vị Băng mỹ nữ này, các vị trưởng bối thật đúng là đã nhọc lòng rồi!
Từ Quân Nhiên nhẹ nhàng gật đầu, nói:
- Được ạ, không có vấn đề gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận