Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 345: Thâm sơn cùng cốc.

Từ Quân Nhiên không có hỏi nhiều, thu dọn một ít đồ đạc của mình, rồi theo Tạ Mỹ Quyên ra khỏi nhà khách.
Có một số việc không cần phải truy cứu đến tận gốc rễ, dựa vào kinh nghiệm kiếp trước của mình, Từ Quân Nhiên có thể biết được Chu Trạch Thành này sẽ đóng một vai trò quan trọng trong con đường làm quan tương lai của hắn ở huyện Phú Nhạc.
Hai người ra khỏi nhà khách, Từ Quân Nhiên nhìn thấy trước cổng trống không, ngạc nhiên hỏi Tạ Mỹ Quyên:
- Trưởng phòng Tạ, không … không có xe sao?
Tạ Mỹ Quyên lúng túng, liếc nhìn Từ Quân Nhiên, ngượng ngùng nói:
- Cái đó, trong huyện không có nhiều xe lắm, Bộ tổ chức chỉ có hai chiếc, đều đã được dùng rồi. Chúng ta sẽ ngồi xe khách đến xã Trường Thanh.
Từ Quân Nhiên ái ngại gật đầu, hắn cũng hiểu được, vị Trưởng phòng này chắc hẳn cũng không nói nên lời.
Hai người đi về phía nhà xe, trên đường đi, Tạ Mỹ Quyên không nhịn được bắt chuyện với Từ Quân Nhiên, trong khi nói chuyện, thỉnh thoảng lại hỏi thăm về quá khứ của hắn.
Từ Quân Nhiên tất nhiên biết rõ dụng ý của cô, không có gì ngạc nhiên khi cô muốn thăm dò về thân phận của hắn, những gì có thể nói được, Từ Quân Nhiên cũng đã nói cho Tạ Mỹ Quyên một chút, tất nhiên đều là những gì đã viết trên hồ sơ, ví dụ như đã tốt nghiệp Đại học Kinh Hoa, học tập tại trường học của Trung Ương Đảng.
- Thật không ngờ một người trẻ tuổi như đồng chí Từ Quân Nhiên đây lại là một đại tri thức như vậy!
Tạ Mỹ Quyên cười, cói với Từ Quân Nhiên. Cô chỉ mới tốt nghiệp cao trung (cấp 3), cho nên tự nhiên sẽ có cảm giác sùng bái với những người tốt nghiệp đại học danh tiếng như Từ Quân Nhiên. Cũng không phải chỉ một mình cô, mà mọi người ở thời đại này đối với 4 chữ sinh viên đại học đều rất tôn trọng.
Từ Quân Nhiên cười cười:
- Trưởng phòng Tạ, chị lớn tuổi hơn tôi. Không cần khách khí như các đồng chí khác, gọi tôi là Tiểu Từ được rồi.
Tạ Mỹ Quyên như được mở lòng, gật đầu nói:
- Vậy được, tôi gọi cậu là Tiểu Từ, còn cậu nữa, cũng không cần khách khí, gọi tôi chị Tạ được rồi. Tôi năm nay 32 tuổi, lớn hơn cậu 8 tuổi.
Từ Quân Nhiên cười lớn:
- Được, vậy tôi không khách khí nữa.
Ấn tượng của hắn đối với Tạ Mỹ Quyên không tệ, tuy ban đầu có hơi lạnh lùng nhưng người phụ này xem ra không phải là dựa vào sắc đẹp của mình. Mấy ngày qua, Từ Quân Nhiên ở huyện Phú Nhạc khá nhàn rỗi, đã đi dạo khắp nơi, khi ăn cơm ở một quán ăn, cũng đã nghe được không ít chuyện trong huyện. Trong đó tất nhiên cũng có chuyện về Tạ Mỹ Quyên, có người nói rằng Tạ Mỹ Quyên này là tình nhân của Bí thư Huyện ủy, lại có người nói rằng cô có quan hệ với Chủ tịch huyện, nhưng Từ Quân Nhiên biết được, cô không phải người như vậy.
Nguyên nhân rất đơn giản, đó là vì Từ Quân Nhiên có thể nhìn ra được, Tạ Mỹ Quyên vẫn còn là một xử nữ ( trinh nữ).
Hắn đã ở cùng với Tào Tuấn Vĩ một thời gian dài, Từ Quân Nhiên cũng đã nghe y nói về mấy chuyện nam nữ, ít nhất, hắn cũng biết được, xử nữ khi đến tháng, do trời nóng dưới cổ sẽ để lộ một khoảng, hơi hồng, có những chấm li ti, trong rất đẹp mắt, mọi người gọi đó là “quầng xử nữ”.
Còn nữa, khi đi đường, dáng đi của xử nữ đều là hàm vai hướng về phía trước, thân thể đi nhẹ nhàng như gió thổi, nhìn người phụ nữ bên cạnh, dáng đi của cô đúng thật là như vậy, đầu hơi nghiêng về phía trước, không ưỡn ngực của mình lên. Nếu cô lặng lẽ đi bên cạnh đoán chừng ai cũng giật mình. Còn nữa, lông mày của xử nữ mọc rất ngay ngắn nếu cẩn thận quan sát mỗi một sợi đều là mọc từ trong ra, không có chiếc nào mọc ngược, điều này tuyệt đối chính xác. Có người nói lông mày mỗi người khác nhau nhưng sự khác biệt này là rất nhỏ.
Tất nhiên đây đều là máy lời mà Tào Tuấn Vĩ nói, Từ Quân Nhiên cũng không biết là thật hay giả.
Quan trọng nhất là nhìn biểu hiện của Tạ Mỹ Quyên có thể thấy được cô không giống loại phụ nữ đó. Đạo lý rất đơn giản, nếu như cô thật sự có quan hệ với Bí thư hay là Chủ tịch huyện thì Chu Trạch Thành cũng không cần phải lôi kéo hắn, chức vị Bộ trưởng tổ chức Huyện ủy, sớm muộn gì cũng rơi vào tay y, bởi dù sao Tạ Mỹ Quyên cũng là em vợ của Chu Trạch Thành.
Xã Trường Thanh này tuy có hơi nghèo, nhưng Tề Tam Thái đó cũng rất thẳng thắn, người này cũng khá vất vả, tuy nói cách cư xử thì không được tốt lắm, nhưng khi làm việc thì cũng rất có nguyên tắc.
Tạ Mỹ Quyên vừa đi vừa giới thiệu tình hình ở xã Trường Thanh cho Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên nghe cô nói chuyện, trên mặt không hề có biểu lộ gì, thấy vậy, Tạ Mỹ Quyên cứ theo như dặn dò của Chu Trạch Thành, nói một lượt về tình hình trong ngoài xã Trường Thanh cho Từ Quân Nhiên nghe.
Hai người thong thả đi, cuối cùng cũng đến được nhà xe.
Nhìn chiếc xe khách đường dài đỗ trước mặt Từ Quân Nhiên nhếch miệng một cái, quay đầu lại nhìn Tạ Mỹ Quyên hỏi:
- Chị Tạ, đây chính là xe đến xã Trường Thanh?
Tạ Mỹ Quyên cũng cười khổ, ái ngại gật đầu:
- Điều kiện khó khăn, cậu chịu khó một chút vậy!
Từ Quân Nhiên liếc mắt nhìn một cái, không phải hắn giả bộ nhưng thật sự chiếc xe này đã vượt ngoài dự đoán của hắn, nói đây là chiếc xe cũ nát nhất bến xe cũng không khoa trương chút nào, toàn thân xe bị bám bùn đen, Từ Quân Nhiên còn thấy kỳ lạ, một chiếc xe như vậy, sao có thể thông qua kiểm tra hàng năm của Cục Giao thông?
Sau khi lên xe, Từ Quân Nhiên lại càng thấy kỳ hơn nữa. Xe khách này có khoảng 40 ghế, trên khay chứa đồ chất đầy các túi hành lý, trên xe chất đầy các đồ của hành khách, có cả cái sọt có cả bao tải, trong bao tải có vật gì đó đang không ngừng động đậy, khi Từ Quân Nhiên đi đến gần thì đột nhiên có tiếng gà gáy vang lên. Bao tải đó là của một bác gái hơn 50 tuổi, thấy Từ Quân Nhiên hoảng sợ, vội vàng xin lỗi:
- Thật ngại quá chàng trai, bên trong là con gà trống, không cần sợ đâu!
Xem ra, Tạ Mỹ Quyên không phải là lần đầu đến xã Trường Thanh, hôm nay mặc quần áo bông dày, hai người tìm một chỗ cuối xe ngồi xuống, Tạ Mỹ Quyên ngồi trong, Từ Quân Nhiên ngồi bên ngoài cạnh lối đi nhỏ.
- Điều kiện cơ sở vật chất không thể so với Thủ đô được, cậu chớ để ý!
Tạ Mỹ Quyên thấy Từ Quân Nhiên đang cau mày, không khỏi lên tiếng.
Từ Quân Nhiên nhìn hành khách trên xe chen chúc ngày càng đông, không có trả lời Tạ Mỹ Quyên mà hỏi ngược một câu:
- Chỉ có một chuyến xe này thôi sao?
Tạ Mỹ Quyên gật đầu:
- Thông thường có một chuyến buổi sáng đến xã Trường Thanh và 5h chiều từ xã Trường Thanh về thị trấn. Sao vậy, cậu muốn thông cần?
Thông cần chính là không ở lại xã mà mỗi ngày sẽ đi đi về về giữa nơi công tác và thị trấn.
Tạ Mỹ Quyên đang nghĩ Từ Quân Nhiên đã quen cuộc sống thoải mái ở thủ đô, nhất định không thể nào chịu được hoàn cảnh gian khổ ở nông thôn này. Chuyện này rất giống như những đứa trẻ sống ở thành phố, đột nhiên về sống ở nông thôn, đã quen dùng bồn cầu riêng biệt tất nhiên là không quen dùng nhà vệ sinh công cộng.
Tuy hơi coi thường mấy người không chịu được gian khổ, nhưng Tạ Mỹ Quyên cũng hiểu được, dù sao Từ Quân Nhiên cũng là người tốt nghiệp đại học, là người tri thức, để hắn chịu khổ kiểu này, quả thật cũng có hơi quá. Huống chi Chu Trạch Thành đã căn dặn, muốn cô phải hết sức giúp đỡ Từ Quân Nhiên trong phạm vi năng lực của mình.
Từ Quân Nhiên lắc đầu:
- Không phải, tôi chỉ hỏi một chút thôi, chỗ tôi ở hồi nhỏ, ngay đến xe khách cũng không có, như này đã là rất tốt rồi!
Hắn nói đều là thật, công xã trấn Lý gia ngày trước, đừng nói là xe khách, ngay cả máy kéo cũng không có đến mấy chiếc, người dân muốn đến, thì ngoài đi bộ cũng chỉ có thể ngồi xe bò, xe ngựa …., huyện Phú Nhạc đã có xe khách như này cũng coi như rất tốt rồi.
Tạ Mỹ Quyên lại thấy hơi nghi ngờ câu trả lời này của Từ Quân Nhiên, cô có thể nào cũng không nghĩ đến, một người đầy tài năng, tốt nghiệp trường Trung Ương Đảng lại xuất thân từ nông thôn gian khổ.
Cô liếc nhìn chàng trai bên cạnh, suy nghĩ sâu xa, Tạ Mỹ Quyên há hốc mồm, không lên tiếng.
Khoảng nửa tiếng sau, xe khách đã chật ních người, cuối cùng cũng ra khỏi bến.
Bởi vì ngồi bên cạnh cửa sổ, nên Từ Quân Nhiên nhìn rất rõ cảnh vật xung quanh, không thể không nói, huyện Phú Nhạc phát triển hơn huyện Võ Đức rất nhiều, có lẽ là bởi hai bên đường có rất nhiều nhà xưởng, nhưng có một chút vấn đề, đó chính là nơi này phát triển không cân đối, rõ ràng cảm thấy được, khoảng cách các nhà xưởng quá gần, nhà xưởng đều là các nhà tầng trong khi ở nơi khác đều là khu nhà trệt.
Xe khách chạy được hơn nửa tiếng, Từ Quân Nhiên thấy xe không ngừng lắc lư, nhìn ra bên ngoài thấy khung cảnh ngày càng nghèo nàn, đường cũng hẹp lại, quần áo hành khách cũng rách nát, bần thỉu, trên xe đầy những âm thanh hỗn tạp, những tiếng nói tục, chửi bậy, lại thêm tiếng mấy con vịt kêu “quạc, quạc”
Từ Quân Nhiên cau mày nhìn Tạ Mỹ Quyên:
- Chị Tạ, đường của huyện Phú Nhạc không phải tất cả đều như vậy chứ?
Vẻ mặt Tạ Mỹ Quyên có rất lạ, có chút lúng túng đáp:
- Cái này … cậu tự mình lĩnh hội đi.
Từ Quân Nhiên ban đầu còn hơi kinh ngạc, nhưng sau khi xe khách đi thêm được một đoạn nữa thì hắn đã hiểu ra. Bởi vì con đường đã bị hỏng khá nặng, cứ đi được một đoạn lại có một cái hố, hố lớn rồi hồ bé, xe khách giống như đang nhảy vậy, nghiêng phía đông, ngả phía tây, quần áo và hành lý của Từ Quân Nhiên đã va vào cái sọt mấy lần rồi, bất đắc đã cùng người dân xã Trường Thanh hòa vào nhau thành một mãng
Tạ Mỹ Quyên ngồi một bên nhìn vẻ mặt Từ Quân Nhiên không nhịn được che miệng cười khẽ. Từ Quân Nhiên cuối cùng đã hiểu được ý tứ trong lời của cô.
Thì ra đây mới là điều tồi tệ nhất.
Từ Quân Nhiên thầm nghĩ, lắc đầu đầy ái ngại
Sau khoảng hai giờ thì xe khách cuối cùng cũng dừng lại, Từ Quân Nhiên thiếu chút nữa cho rằng mình đã đi vào một xóm nghèo nhỏ. Thấy mọi người xuống xe, Từ Quân Nhiên cũng theo Tạ Mỹ Quyên xuống xe, đứng trên đường phố, môi Từ Quân Nhiên khẽ giật giật, tuy hắn đã biết từ trước xã Trường Thanh điều kiện có hơi kém nhưng hắn có thể nào cũng không nghĩ đến xã Trường Thanh lại cũ nát đến mức này.
- Thế nào vượt xa tưởng tượng của cậu chứ?
Tạ Mỹ Quyên đứng bên cạnh khẽ lên tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận