Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 563: Động đất quan trường.

- Thế nào, không ngờ phải không?
Nhìn Từ Quân Nhiên, Trần Tinh Duệ hỏi.
Từ Quân Nhiên không biết nói sao, bức thư tố cáo này quả thật khiến hắn rất bất ngờ. Trong thư, Tề Tam Thái thừa nhận, ngay từ đầu bản thân đã sai, dẫn tới việc bao nhiêu năm nay luôn để đám Vương Trường Lâm và Lôi Chính Vũ dắt mũi. Nếu năm đó y có thể quyết đoán một chút, dũng cảm một chút, dám chịu trách nhiệm một chút, huyện Phú Lạc cũng sẽ không trở thành cục diện như vậy.
Đám người Vương Trường Lâm, Lý Xuân Thủy, Lôi Chính Vũ, thậm chí cả Diệp Đức Hoa, coi huyện Phú Lạc là vườn hoa sau nhà mình, nơi chứa đồ dự trữ, không ngừng thu lợi ích từ tài nguyên khoáng sản trong huyện. Còn Tề Tam Thái ông ta có thể làm gì? Phần lớn thời gian, ông ta vẫn phải giúp đám người này chùi mông, nói những lời bản thân không muốn.
Nói thật lòng, Tề Tam Thái rất thích Từ Quân Nhiên. Y cảm thấy chàng thanh niên Từ Quân Nhiên này có phong cách đại tướng, là một người có thực tài. Vốn theo cách nghĩ của Tề Tam Thái, y muốn để Từ Quân Nhiên làm việc trong bộ máy thường vụ Huyện ủy, mặc dù Từ Quân Nhiên hơi trẻ, nhưng thành tích chính trị của hắn bày ra đó, còn cả sự xem trọng của thủ trưởng. Nếu có thể vận động một chút, tiến vào thường vụ Huyện ủy cũng không phải chuyện gì quá to tát. Nhưng, y không có cách nào, có những chuyện không phải ông ta có thể quyết định được. Cho nên Tề Tam Thái đành mở to mắt nhìn Từ Quân Nhiên trở thành Phó Chủ tịch huyện, ngay cả hội nghị thường ủy cũng không vào nổi.
Nhưng Tề Tam Thái hiểu rất rõ, hiện tại thứ huyện Phú Lạc cần chính là những cán bộ trẻ tuổi có năng lực như Từ Quân Nhiên. Huyện Phú Lạc nhìn bên ngoài giống như một huyện công nghiệp lớn mạnh mẽ, nhưng đồng thời với việc tạo lợi ích kinh tế cực lớn cho quốc gia, cũng sinh ra rất nhiều tội ác và mục nát. Điều này không thể trách ai, chỉ là vì lòng tham của con người quá lớn. Cùng với sự phát triển không ngừng của thời đại, con người càng ngày càng vật chất hóa, có những người không giữ lại được bàn tay của mình, đương nhiên cũng sinh ra tội phạm.
Rất đáng tiếc, lúc Tề Tam Thái hiểu ra những điều này thì đã quá muộn rồi.
- Chủ tịch Trần, tôi sai rồi.
Từ Quân Nhiên nhìn Trần Tinh Duệ. Nói thật, nói một cách nghiêm túc, quả thật mình đã trách nhầm Tề Tam Thái. Từ Quân Nhiên rất rõ ràng một số uẩn khúc trong quan trường, đương nhiên cũng biết, Tề Tam Thái đi tới bước đường như hôm nay, thực ra có những việc không thể trách ông ta được. Dù sao vào thời đại của sai lầm đó, rất nhiều lãnh đạo cấp cao thậm chí nhà văn không thể không vứt bỏ nguyên tắc của mình, càng không nói tới một cán bộ cấp sở huyện nhỏ bé, không phải con người sai, mà là thời đại đó như vậy.
- Chuyện này không trách cậu, sau khi tôi nhận được thư báo cáo của đồng chí Tề Tam Thái, cũng đã nói chuyện với Ủy ban kỉ luật tỉnh, tổ chuyên án của Ủy ban kỉ luật tỉnh thực ra cũng đã bắt đầu điều tra rồi.
Trần Tinh Duệ hờ hững nói, lại khiến Từ Quân Nhiên ngây ra một lúc. Không ngờ phía mình còn đang bí mật điều tra, người ta đã nắm được chứng cứ.
Xem ra, việc Thôi Tú Anh dễ nắm được chứng cứ liên quan tới mỏ quặng của thôn Mã gia như vậy, e rằng cũng có liên quan tới Tề Tam Thái.
Quả nhiên, Trần Tinh Duệ trực tiếp nói với Từ Quân Nhiên:
- Cậu cho rằng việc mình làm thần không biết quỷ không hay sao? Dựa vào mấy người trẻ tuổi lại có thể điều tra ra vụ án người ta mười mấy năm không điều tra ra. Đúng là ngông cuồng! Nếu không phải đồng chí Tề Tam Thái giao chứng cứ cho cấp dưới của cậu, cậu sớm đã bị người ta xử lý rồi.
Ông ta biết rõ thân phận của Từ Quân Nhiên, đương nhiên cũng biết, lần này Từ Quân Nhiên thực sự đã quá mạo hiểm. Ngộ nhớ bị đám người Lôi Chính Vũ phát hiện, ở một nơi trời cao hoàng đế xa như huyện Phú Lạc, Từ Quân Nhiên ngộ nhỡ xảy ra vấn đề gì, ngay cả thần tiên cũng không cứu nổi.
- Cám ơn Chủ tịch Trần quan tâm.
Từ Quân Nhiên khó xử không biết làm thế nào. Người ta muốn tốt cho mình, mình có thể nói gì được? Đành ngoan ngoãn chịu giáo huấn.
Hiện tại hắn mới hiểu, vì sao Trần Tinh Duệ nằng nặc muốn nhét mình vào đội thu hút đầu tư đi Lĩnh Nam. Cái gì mà mình có quan hệ bên đó, chẳng qua là cái cớ thôi. Mục đích thật sự, là muốn mình rời xa trận động đất sắp nổ ra ở huyện Phú Lạc, thậm chí cả thành phố Song Tề.
Dù sao mình cũng mới tới tỉnh Tùng Hợp làm việc chưa tới một năm, có những việc chẳng có chút quan hệ nào với mình. Nếu Tề Tam Thái đã đồng ý ra mặt làm người tố cáo, mục đích e rằng cũng là để bảo vệ Từ Quân Nhiên. Dù sao Từ Quân Nhiên cũng vẫn còn trẻ, còn có tiền đồ tốt đẹp phía trước, nếu bị gán mác thích đấu tranh, sẽ không có lợi ích gì với sự phát triển trong con đường làm quan của hắn.
- Tạm thời cậu không cần quay lại huyện Phú Lạc nữa. Chuyện lần này liên quan rất nhiều, nếu cậu ở lại, sẽ không có lợi ích gì.
Trần Tinh Duệ trầm ngâm một lúc, dứt khoát nói với Từ Quân Nhiên. Ông ta và Từ Quân Nhiên cũng không phải là người ngoài, nói chuyện đương nhiên cũng không phải vòng vo gì.
Rất nhiều người đều cho rằng chính trị cấp cao rất thần bí. Thực ra cho dù là lãnh đạo cấp tỉnh bộ hay lãnh đạo cấp sở huyện đều là người. Mọi người đương nhiên đều có sở thích của riêng mình, có những việc mặc dù nhìn có vẻ rất bình thường, nhưng trên thực tế cho dù ở cấp tỉnh bộ hay huyện sở đều sẽ xảy ra, dù sao thích tốt ghét xấu vẫn là bản chất của con người.
Từ Quân Nhiên do dự một chút, cuối cùng vẫn gật đầu. Dưới tình hình hiện tại, hắn căn bản không thể tiếp tục đưa ra ý kiến. Liên quan tới một vài nước cờ trên huyện, ý kiến của mình hoàn toàn có thể bỏ qua.
Mấy ngày tiếp theo, Từ Quân Nhiên ở tại nhà khách của chính quyền tỉnh thành, Trương Trọng Kiên đích thân ra mặt sắp xếp, đương nhiên sẽ không có vấn đề gì.
Một người vốn là để anh ta nghỉ ngơi còn khiến anh ta buồn hơn cả làm việc bận rộn, mấy ngày nhàn nhã ăn không ngồi rồi, Từ Quân Nhiên cũng không có bạn bè gì ở tỉnh thành. Tất cả mọi việc trong ngày, ngoài Trương Trọng Kiên thỉnh thoảng tới thăm, cũng không ai nói chuyện với hắn, cũng không có tin tức phía huyện Phú Lạc. Từ Quân Nhiên đột nhiên phát hiện ra mình lại trở thành một người cực rảnh rỗi. Vì theo yêu cầu của Trần Tinh Duệ, Từ Quân Nhiên xin nghỉ phép vì nhà có việc, trong thời gian ngắn sẽ không quay lại.
Rảnh rỗi, Từ Quân Nhiên bèn ngồi nghiêm túc suy nghĩ lại tất cả mọi việc trong mấy tháng công tác ở huyện Phú Lạc của mình.
Từ Quân Nhiên không thể không thừa nhận, mình có chút tự tin thái quá rồi.
Mặc dù ngày tháng ở Giang Nam khó khăn, nhưng có sự giúp đỡ của các trưởng bối từ mọi hướng, Từ Quân Nhiên đã làm được rất nhiều việc. Điều này khiến hắn dần dần có cách nghĩ muốn nắm trong tay tất cả mọi việc. Đặc biệt là sau khi tới huyện Phú Lạc, dưới sự hỗ trợ của đám Chu Trạch Thành, Từ Quân Nhiên dần dần trưởng thành. Với thân phận lãnh đạo cấp phòng, lại dám vật tay với lãnh đạo Huyện ủy. Phải thừa nhận, khi đó Từ Quân Nhiên thực sự đắc chí vừa lòng, cho rằng mình có thể làm lớn một phen, tạo sự nghiệp.
Nhưng trên thực tế thì sao?
Từ Quân Nhiên nhớ lại những việc mình đã làm ở huyện Phú Lạc, phần lớn đều là đông một búa, tây một gạch, hòan toàn không thành hệ thống, thậm chí bị người ta dắt mũi. Một khu khai thác xã Trường Thanh lại tiêu hao mất lượng lớn sức lực của mình, nhưng cân nhắc cẩn thận, mọi việc ở đó mình đều đã thu xếp ổn thỏa, người ta đặt cái danh nghĩa khu khai thác, liền biến thành khu khai thác thuộc thành phố, thành tích sau này cũng thuộc về thành phố.
- Thất sách.
Từ Quân Nhiên ngồi trong nhà khách cười khổ mãi không thôi. Bản thân vẫn đánh giá thấp trình độ của những lão quan liêu kia. Có thể lăn lộn tới vị trí cán bộ cấp sở, làm gì có ai là đèn cạn dầu?
Cũng chỉ có mình, tưởng rằng dựa vào ưu thế của bản thân, có thể đùa bỡn những người kia trong lòng bàn tay. Nhưng lại quên, trong mắt người ta, mình chẳng qua là một cậu thanh có chút bối cảnh, may mắn được thủ trưởng cấp cao yêu thích mà thôi. Trong mắt những lão gìa đó, mình chẳng qua là cán cân trong bàn cờ của họ, một con cờ có thể xử lý bất cứ lúc nào.
Cuối tháng sáu năm 1985, tỉnh Tùng Hợp tổ chức hội chợ thu hút đầu tư lần thứ nhất từ sau khi nước cộng hòa thành lập tại tỉnh Lĩnh Nam. Trong đoàn đại biểu khổng lồ, Từ Quân Nhiên đóng vai trò một nhân viên nhìn có vẻ bình thường tham gia hội nghị lần này. Chỉ có điều, trong lòng Từ Quân Nhiên rõ ràng đã chẳng còn đặt ở chuyện này nữa.
Bởi vì, ngay trước khi mình rời khỏi tỉnh Tùng Hợp, một trận bão trong sạch hóa bộ máy chính trị đã quét sạch thành phố Song Tề.
Huyện Phú Lạc xảy ra một trận “động đất” cực lớn, trong trận động đất đó, phần lớn quan viên ở hai cơ quan lớn là chính quyền huyện và Huyện ủy, đều không may mắn thoát khỏi.
Nguyên Phó Bí thư Huyện ủy, Chủ tịch huyện Vương Trường Lâm, còn cả Cục trưởng Cục công an huyện kiêm Phó Bí thư Huyện ủy, Lý Xuân Thủy, Phó Bí thư Huyện ủy, Trưởng ban tuyên truyền Huyện ủy Lôi Chính Vũ, Phó Chủ tịch huyện Mã Tụ Bảo, đều lần lượt bị Ủy ban kỉ luật tiến hành thủ tục nhà nước điều tra. Không lâu sau chuyển giao cho cơ quan kiểm sát, bước vào trình tự tư pháp. Đồng thời bị nhà nước điều tra, còn có Bí thư Huyện ủy Tề Tam Thái, ông không chỉ che dấu cấp trên sự cố lụt cực lớn của thôn Mã gia, mà còn nhận hối lộ của đám người Vương Trường Lâm, hơn nữa còn làm cái ô dù che đỡ cho họ.
Đương nhiên, trong đó không thể thiếu con cá lớn Bí thư Thành ủy Diệp Đức Hoa. Bí thư Tỉnh ủy đích thân tới thành phố Song Tề dẫn Lưu Đức Hoa về Tỉnh thành. Đợi ông ta sẽ là sự trừng trị nghiêm khắc của quốc pháp kỉ luật Đảng. Đám Lưu Đức Hoa và Lôi Bạo đều không thoát khỏi chế tài của pháp luật.
Rất nhiều người thường nói lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó lọt thật ra cũng có đạo lý riêng của nó. Chỉ có điều theo Từ Quân Nhiên, sự gặp gỡ của đời người, có lúc thực ra chỉ là sự lựa chọn trong một nháy mắt, một bước lên thiên đường, một bước xuống địa ngục.
Sau 3 tháng, Từ Quân Nhiên được Tỉnh ủy trực tiếp nhận lệnh làm Phó Bí thư Huyện ủy, quyền Chủ tịch huyện chính quyền huyện Phú Lạc. Bí thư Thành ủy nhiệm kì mới đối với Từ Quân Nhiên, chức Chủ tịch huyện của hắn, là do đồng chí Tề Tam Thái đấu tranh với tổ chức trong quá trình tiếp nhận điều tra.
Sau khi nghe được tin này, Từ Quân Nhiên đi một chuyến tới nhà tù của tỉnh thành.
Lão Bí thư Tề Tam Thái bị nhốt ở đó. Từ Quân Nhiên nhờ vào mối quan hệ của nhà Trương Phi, giúp mình gặp được ông cụ đã gần đất xa trời này. Hai người nhìn nhau qua song sắt. Tề Tam Thái tóc đã bạc hết, sắc mặt cũng rất bình tĩnh. Mặc dù không còn dáng vẻ thần thái sáng láng như trước, nhưng ánh mắt vẫn rất sáng, có thể thấy, hiện tại ông ta rất thoải mái về tâm lý.
Im lặng hồi lâu, Tề Tam Thái đột nhiên nói với Từ Quân Nhiên:
- Biết vì sao ngày trước Lý Thế Dân phải phát động biến Huyền Vũ Môn không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận