Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 181: Đằng đằng sát khí.

Cần phải thừa nhận, Từ Quân Nhiên có tất cả các ưu điểm mà một cán bộ trẻ tuổi cần phải có. Trong mắt người ngoài, người trẻ tuổi này có bằng cấp, có năng lực, lại có một trái tim kính dâng cho dân chúng, hoàn toàn phù hợp với hình tượng thanh niên nhiệt huyết liều lĩnh vì lý tưởng của thời đại này.
Tất cả mọi người cảm thấy, Từ Quân Nhiên là một người chủ nghĩa lý tưởng, lại không ai biết, chủ nghĩa lý tưởng của hắn, đã sớm phủ thêm một lớp áo khoác màu xám của đời trước.
Ánh mắt Chu Dật Quần đánh giá Từ Quân Nhiên, trong lòng không hề buồn bực, trái lại có thêm vài phần tán thưởng. Người trẻ tuổi này, làm việc rất có nghề, lại có năng lực, quan trọng nhất là người này rất thông minh, biết rõ tiến thối, điểm này rất khó được. Chu Dật Quần cũng không thèm để ý mấy chuyện Cục Tài chính ở tỉnh, dù sao cho dù Từ Quân Nhiên có bản lĩnh đi nữa, cũng không có biện pháp giữ lại không phát số tiền kia, nhiều nhất là vì Cục Tài chính khấu trừ tiền của ông ta, đoán chừng vị đại tiểu thư họ Lâm kia tức không chịu nổi, cho nên mới ngáng chân Cục Tài chính thành phố Toàn Châu.
Dù nói thế nào, Từ Quân Nhiên chủ động nhận sai, còn đưa Chu Dật Quần lên vị trí cao như vậy, Chu Dật Quần cảm thấy mình cũng không thể quá khắt khe, tránh làm rét lạnh trái tim Từ Quân Nhiên.
- Tiểu Từ, cậu không cần tự trách, tôi thấy chuyện này không thể trách cậu.
Chu Dật Quần chậm rãi mở miệng, trước tiên trấn an Từ Quân Nhiên một chút, sau đó trừng mắt với Lý Trấn Phong:
- Lão Lý, không phải tôi nói ông, công tác của Cục Tài chính các ông cần phải chỉnh đốn lại một chút sao, ông làm Cục trưởng là làm thế nào vậy?
Dù sao Lý Trấn Phong là thuộc hạ cũ của mình, Chu Dật Quần cũng phải cho gã chút mặt mũi, sẽ không nói chuyện gã cắt xén tiền cấp phát ra, trực tiếp đẩy xuống người phía dưới.
Lý Trấn Phong cũng là người thông minh, đương nhiên biết rõ lãnh đạo cũ đang giúp mình, gã vội vàng xin lỗi:
- Chủ tịch thành phố, là lỗi của tôi, tôi không cân nhắc tới chuyện này.
Nói xong, gã liền nói với Dương Duy Thiên và Từ Quân Nhiên:
- Bí thư Dương, đồng chí Tiểu Từ, tôi quản lý người dưới không nghiêm, gây phiền toái cho hai người, trở về tôi sẽ sai người chuyển tiền tới tài khoản huyện Võ Đức các vị.
Từ Quân Nhiên vội nói:
- Cục trưởng Lý ngài khách khí rồi. Là lỗi của tôi, không nghĩ tới chị của tôi…
Nói đến đây, hắn nhịn không được cười khổ, lắc đầu giận dữ nói:
- Ai biết chị ấy có thể làm ra chuyện ngây thơ như thế…
Chu Dật Quần khẽ gật mình, lập tức hiểu được, hẳn là vị Trưởng phòng Lâm kia cho rằng em kết nghĩa của mình bị ủy khuất ở Toàn Châu, Cục Tài chính thành phố dám khấu trừ tiền của hắn, trong lòng không thoải mái, cho nên mới cố ý bới móc mạnh mẽ ép thành phố Toàn Châu phát tiền xuống.
Đối với cách nghĩ của loại người này, Chu Dật Quần đều cảm thấy rất bất đắc dĩ, một mặt người ta làm việc dựa theo chế độ, một mặt khác, trong chuyện này Cục Tài chính thành phố Toàn Châu làm không thích hợp, vốn tiền cấp phát chỉ có năm mươi ngàn, hiển nhiên mượn đi năm ngàn, đổi thành bất cứ ai cũng sẽ không vui. Hơn nữa gã nhìn biểu hiện của Từ Quân Nhiên, cũng tin tưởng Từ Quân Nhiên không có ý tính món nợ này, trong lúc vô tình hắn đề cập chuyện này với Lâm Lệ, kết quả không ngờ tới vị đại tiểu thư họ Lâm kia trực tiếp chơi một tay như vậy.
- Tiểu Từ, cậu cũng không cần tự trách, chuyện này coi như một sự hiểu lầm là được rồi, đều là người một nhà, không có chuyện gì không thông được.
Dù sao cũng không có người ngoài, Chu Dật Quần nói chuyện cũng tùy tiện một chút:
- Còn vấn đề của chính quyền huyện các cậu, tôi sẽ hỏi phía dưới, không phải tiền an ủi của Cục Dân chính đã sớm phát xuống sao? Tại sao phải vận dụng tới số tiền xây dựng chứ?
Ánh mắt Chu Dật Quần nhìn về phía Dương Duy Thiên, gã trầm giọng nói:
- Lão Dương, tôi đây phải phê bình ông rồi, lập trường không đủ kiên định, sao có thể không kiên trì ý kiến của mình chứ?
Dương Duy Thiên phối hợp biểu lộ vẻ kinh sợ, thấp giọng nói:
- Chủ tịch thành phố, là lỗi của tôi, không kiên trì ý kiến của mình, chỉ là thái độ của Chủ tịch huyện Tần Quốc Đồng rất kiên quyết, hơn nữa tiền lương giáo viên và tiên an ủi gia đình liệt sĩ của huyện chúng tôi quả thực khất nợ không ít, cho nên tôi mới đồng ý.
Chu Dật Quần ánh mắt sáng lên, trầm mặc một lát gật đầu nói:
- Chuyện này tôi sẽ hỏi tới.
Từ Quân Nhiên ở bên nghe họ nói chuyện với nhau, trong lòng thở phào một cái, cuối cùng vượt qua cửa ải khó khăn này rồi. Từ Quân Nhiên tuyệt đối không nghĩ tới, Lâm Lệ lại dám làm như vậy, trách không được cô ta nói sẽ cho Cục Tài chính thành phố Toàn Châu một bài học, hóa ra sắp xếp như vậy, giữ lại tiền cấp phát của thành phố Toàn Châu.
Cũng may chuyện này không phải lớn lắm, Chu Dật Quần và Lý Trấn Phong đều là người thông minh, hiểu được nặng nhẹ, cho nên mới không tạo thành vết rách trong quan hệ của mấy người.
Thực ra quan trọng hơn là bọn họ đều rõ ràng, đã có thể ngồi ở đây, mọi người là người một nhà, một số việc vẫn có thể thương lượng.
Một bữa cơm tối này, chuyện tình đã giải quyết, Dương Duy Thiên và Từ Quân Nhiên còn phải trở về huyện Võ Đức, cũng không dừng lại lâu. Chu Dật Quần rời đi trước, Dương Duy Thiên và Lý Trấn Phong cùng Từ Quân Nhiên ra cửa tiễn gã.
Chu Dật Quần vỗ vai Từ Quân Nhiên cười nói:
- Làm rất tốt, Tiểu Từ, không khiến tôi thất vọng.
Từ Quân Nhiên cười nói:
- Nhất định không phụ sự kỳ vọng cao của Chủ tịch thành phố.
Chờ xe của Chu Dật Quần dần đi xa, Dương Duy Thiên nhìn Lý Trấn Phong:
- Cục trưởng Lý, chúng tôi cũng cáo từ.
Lý Trấn Phong gật đầu, bỗng nhiên mở miệng nói:
- Đúng rồi, Tiểu Từ, có phải mấy ngày tới cậu muốn tới tỉnh thành không?
Từ Quân Nhiên khẽ giật mình:
- Đúng vậy, tôi trở về lấy ít đồ, sắp xếp một số chuyện liền tới tỉnh thành. Sao vậy? Cục trưởng Lý.
Lý Trấn Phong cười:
- Không sao, như vậy đi, đến lúc đó chúng ta cùng đi, vừa vặn tôi tới Phòng Tài chính làm việc.
Từ Quân Nhiên bừng tỉnh, xem ra mục đích chuyến đi này của Lý Trấn Phong hẳn là tới Phòng Tài chính chạy việc, nói trắng ra là nghĩ biện pháp chạy số tiền bị Lâm Lệ giữ lại. Sở dĩ gọi mình đi cùng, sợ rằng tám chín phần là bởi vì quan hệ của mình và Lâm Lệ, hy vọng dựa vào điều này để khơi thông.
Nghĩ tới đây, Từ Quân Nhiên gật đầu:
- Vậy thì được, ngày mai tôi sẽ tới tìm Cục trưởng Lý.
Ước định xong, Lý Trấn Phong cũng ngồi xe của Cục Tài chính rời đi, lúc này phần lớn xe đều là Hồng Kỳ, bình thường chỉ có người đứng đầu các đơn vị mới có tư cách sử dụng.
- Tên nhóc này, cậu…
Chờ tất cả mọi người rời đi, lên xe Jeep của mình, Dương Duy Thiên mới kinh ngạc nói với Từ Quân Nhiên, mặc dù muốn nói lại thôi, nhưng ý của gã rất rõ ràng, đương nhiên là hy vọng Từ Quân Nhiên có thể giải thích một chút chuyện hôm nay.
Tất cả mọi chuyện xảy ra hôm nay, lúc đầu coi như bình thường, nhưng phía sau hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế của Dương Duy Thiên. Hoặc là nói, tình hình tiến triển của chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của gã, khiến gã bỗng nhiên có cảm giác trở tay không kịp. Nếu không phải vì Từ Quân Nhiên và Chu Dật Quần đều là người một nhà, gã đã sớm hỏi Từ Quân Nhiên ngay tại chỗ rồi.
Từ Quân Nhiên cười khổ một cái, vội vàng giải thích với Dương Duy Thiên, nói cho gã biết quan hệ giữa mình và Lâm lệ cùng với chuyện xảy ra ở tỉnh thành. Đương nhiên, hắn không nói quan hệ giữa mình và Hô Diên Ngạo Ba, loại chuyện này căn bản không cần thiết nói ra.
Nghe chuyện Từ Quân Nhiên gặp phải, Dương Duy Thương thổn thức không thôi.
Có thể nói không khoa trương chút nào, nếu lúc này không phải Từ Quân Nhiên dựa vào quan hệ cá nhân giải quyết vấn đề nguồn máy móc, xưởng gia công gra-phit hay là nhà máy văn phòng phẩm của công xã trấn Lý gia căn bản sẽ biến thành trò cười.
Ngay cả máy móc cũng không mua được, chỉ có tài nguyên và nhà xưởng thì làm được gì?
Nghĩ tới đây, Dương Duy Thiên càng oán hận Tần Quốc Đồng hơn, đây là chuyện liên quan tới chiến tích của gã, Tần Quốc Đồng thiếu chút nữa phá hoại, Dương Duy Thiên làm sao có thể không oán trách.
- Tiểu Từ, cậu chuyên tâm phụ trách chuyện mua sắm máy móc ở tỉnh thành, còn lại giao cho tôi, công việc trong huyện tôi sẽ xử lý!
Dương Duy Thiên đằng đằng sát khí nói ra những lời này, trong lòng cũng đã quyết định chủ ý, lúc này mặc kệ phải trả giá gì, nhất định phải quán triệt ý chí của mình xuống, quan tâm quái gì Tần Quốc Đồng có ý kiến phản đối hay không, hai người đứng đầu ở thành phố đều đáp ứng giúp mình, cùng lắm thì mình dùng quyền uy Bí thư Huyện ủy áp chế Hội nghị Thường ủy, cho dù thế nào cũng phải tiến hành cải cách công xã trấn Lý gia theo tư tưởng của mình và Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên thấy bộ dạng của Dương Duy Thiên, gật đầu nói:
- Vậy thì tốt, tôi nghe Bí thư.
Hắn cũng hiểu được, Dương Duy Thiên rất coi trọng thí điểm cải cách công xã trấn Lý gia, mình chỉ cần nói cho gã biết nên làm gì, hiện giờ Dương Duy Thiên nhất định sẽ chấp hành từng bước. Dù sao mặc cho ai cũng thấy được, chỉ cần làm tốt thí điểm công xã trấn Lý gia, với Dương Duy Thiên mà nói chẳng khác nào một chiến tích cực lớn. Phải biết rằng huyện Võ Đức là huyện nghèo nhất thành phố, mà công xã trấn Lý gia là một nơi nghèo nhất trong huyện, nếu có thể làm được ở nơi này, truyền đi, tên tuổi “quan lại có tài” của Dương Duy Thiên gã có thể ngồi vững.
Giọng của Dương Duy Thiên rất có lực, tựa như mang theo lực xuyên thấu truyền vào tai Từ Quân Nhiên, gã trầm giọng nói:
- Cậu trở về nhất định đưa ra một danh sách, viết ra tên tuổi cán bộ mà cậu cho là thích hợp tới công xã trấn Lý gia làm việc, cứ tiến hành điều chỉnh dựa theo danh sách đó.
Từ Quân Nhiên nghe xong lời này lại sững sờ, không thể tưởng được quyết tâm của Dương Duy Thiên lại lớn như thế. Điều này trên cơ bản chẳng khác nào một lần nữa điều chỉnh bộ máy công xã trấn Lý gia dựa theo suy nghĩ của hắn, có thể nói vận mệnh của rất nhiều người ở hợp trấn Lý gia thậm chí trong huyện hiện giờ đều trong suy nghĩ của Từ Quân Nhiên.
Nghĩ tới đây, Từ Quân Nhiên đột nhiên cảm giác được trách nhiệm trên vai mình nặng hơn rất nhiều, hắn suy nghĩ rồi lên tiếng:
- Bí thư, tôi thấy ngài có thể hàn huyên một chút với Bộ trưởng Phục và Bí thư Bạch.
Dương Duy Thiên sững sờ, ánh mắt nhìn Từ Quân Nhiên lại hơi tán thưởng.
Có thể buông tha quyền lực mình vừa giao cho hắn, trái lại cân nhắc để mình nói chuyện với Thường ủy Huyện ủy khác, cố gắng dùng biện pháp trao đổi lợi ích để giải quyết chuyện công xã trấn Lý gia, Từ Quân Nhiên này quả nhiên không phải vật trong ao giống như Chủ tịch thành phố nói.
Trầm ngâm một lát, Dương Duy Thiên nói:
- Như vậy đi, cậu định ra mấy người, tôi nói với Bộ trưởng Phục một chút, để bọn họ vào Đảng ủy.
Điều này rõ ràng nói cho Từ Quân Nhiên, cho phép hắn xếp thuộc hạ của mình vào Đảng ủy.
Nhìn qua Dương Duy Thiên bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần, Từ Quân Nhiên đột nhiên cảm giác được vị Bí thư Dương này cũng là nhân vật lợi hại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận