Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 524: Khách không mời mà đến.

- Chủ tịch huyện Từ, lần đầu gặp mặt, sau này xin chiếu cố nhiều hơn.
Đường Lệ Hoan đứng đối diện Từ Quân Nhiên, cười tự nhiên đưa tay ra, rất nhiệt tình nói.
Từ Quân Nhiên sửng sốt, không bắt tay cô ta, chỉ thản nhiên nói:
- Không còn sớm nữa, muộn như vậy Tổng giám đốc Đường về trước đi. Giờ tôi hơi mệt, có chuyện gì mai chúng ta đến huyện nói.
Tuy không biết công ty Hưng Phát này có lai lịch như thế nào, nhưng Từ Quân Nhiên không muốn khuya như vậy còn ở chung một phòng với một cô gái xinh đẹp.
Đường Lệ Hoan cười ha ha, khuôn mặt nở nụ cười rất có kinh nghiệm, nói:
- Chủ tịch huyện Từ, sao căng thẳng vậy? Không có chuyện tôi lên điện tam bảo làm gì.
Không thể không thừa nhận, cô gái tên Đường Lệ Hoan không những xinh đẹp, mà giọng nói còn rất kiều mị, một vẻ đẹp không giống với con gái phương Bắc, giọng của cô có chút mềm mại, trong giọng nói như có sức mạnh của một đám bông mềm mại. Thứ sức mạnh này, nhìn có vẻ vô lực, thường sẽ không có đủ lực sát thương, nói đơn giản, chỉ cần cô đứng trước mặt một người đàn ông bình thường, và người đàn ông này có sinh lý bình thường, thế thì, giọng nói của Đường Lệ Hoan có thể đi xuyên vào xương cốt của người này.
Không có chuyện không lên điện tam bảo sao?
Đầu óc xoay chuyển, Từ Quân Nhiên bỗng nhiên nghĩ ra Đường Lệ Hoan này là ai, lần trước hắn đã nghe Điền Hồ nhắc đến.
- Công ty Hưng Phát?
Từ Quân Nhiên lặp lại câu này, khóe miệng nở nụ cười lạnh.
Quả thật Từ Quân Nhiên chưa từng gặp Đường Lệ Hoan, nhưng từ miệng Điền Hồ, Từ Quân Nhiên đã nghe đại danh Đường Lệ Hoan và công ty Hưng Phát. Công ty Hưng Phát không có sản nghiệp thân thế gì ở thành phố Song Tề, hầu hết đều là những vụ buôn bán trao tay, chẳng hạn các loại khoáng sản, chẳng hạn các thương phẩm hút hàng. Hình như bản thân công ty Hưng Phát không có mỏ than, nhưng than được sản xuất trong thành phố Song Tế, 60-70% đều do công ty Hưng Phát bán ra, cũng có thể nói, đều do người phụ nữ Đường Lệ Hoan đang đứng trước mặt Từ Quân Nhiên bán ra. Từ Quân Nhiên có nghe Điền Hồ nói về Đường Lệ Hoan này, nói cô xinh đẹp kinh người cỡ nào, không ngờ vừa gặp, quả nhiên danh bất hư truyền, đúng là bảo vật hiếm có trong nhân gian, chỉ có điều không ngờ đối phương còn trẻ như vậy. Vốn cứ nghĩ làm tổng giám đốc của một công ty quy mô đến thế, thì phải là một người đẹp hết thời, ai ngờ lại là một cô gái trẻ trung.
Tuy không hiểu rõ lắm về Đường Lệ Hoan, nhưng Từ Quân Nhiên không phải tên ngốc, nửa đêm rồi còn đến tìm mình, rõ ràng là vị khách không mời mà tới. Đừng nói gì khác, cô nam quả nữ, lại lúc nửa đêm, có gì để nói chứ? Truyền ra ngoài, chẳng phải trở thành câu chuyện phiếm của dân chúng đầu đường cuối ngõ sao? Lỡ bị người hữu tâm lợi dụng, có thể sẽ trở thành thau nước bẩn hắt lên người mình. Cho nên dù thế nào, Từ Quân Nhiên cũng hạ quyết tâm, sống chết gì cũng không dính líu với Đường Lệ Hoan này.
Nhưng Đường Lệ Hoan này, dĩ nhiên có chuẩn bị rồi mới đến, hơn nữa không phải loại dễ đối phó. Thử nghĩ xem, một cô gái trẻ trung xinh đẹp, có thể đứng vững ở một nơi lớn như thành phố Song Tề, hơn nữa gần như lũng đoạn hầu hết những con đường bán khoáng sản trong thành phố, không có điểm gì đặc biệt, tuyệt đối không thể làm được đến mức này. Người phụ nữ như vậy, thường đều là những nhân vật nguy hiểm, đừng nói đụng phải, chỉ cần cô ta đong đưa xung quanh anh, có ngày sẽ nổ tung, nói không chừng còn lan lên cả người anh, khiến anh không chết cháy, cũng dính mùi lưu huỳnh đầy người. Nghe nói, Đường Lệ Hoan này có quan hệ mật thiết với vị lãnh đạo nào đó trong thành ủy thành phố Song Tề, nhưng cũng không rõ lắm, chỉ là lời đồn đãi, không ai có thể nói rõ, và cũng không có chứng cứ gì chính xác.
Từ Quân Nhiên bị làm khó, dù sao người tới là khách, mình cũng không thể ngang ngạnh đuổi người ta đi. Nếu quả thật làm như vậy, không những làm mất thân phận của hắn, hơn nữa, người ta là một cô gái trẻ tuổi, lại là Tổng giám đốc một doanh nghiệp nổi tiếng ở thành phố Song Tề, là người đóng thuế và góp món lợi lớn cho thành phố, trong lòng có bực bội thế nào, cũng phải giữ thể diện cho người ta.
Do dự một chút, Từ Quân Nhiên cười cười, nói với Đường Lệ Hoan:
- Nếu giám đốc Đường muốn nói chuyện, vậy thì nói đi, mời cô ngồi, tôi ra ngoài một chút.
Nói xong, hắn đi thẳng ra ngoài, đến tòa nhà bên cạnh, nếu mình nhớ không nhầm, nhà Điền Hồ ở cạnh đây.
Từ Quân Nhiên cũng không có ý định để cô gái xinh đẹp này khó xử, nhưng hắn lại không thể không khiến cô khó xử. Hắn giờ đang đứng đầu sóng ngọn gió, vừa mới lên làm Phó chủ tịch huyện, lại là người đứng đầu xã Trường Thanh, ánh mắt của dân chúng trong toàn xã đang nhìn chằm chằm vào hắn, càng không cần phải nói đến những người ở huyện, bất cứ lúc nào cũng cầm kính lúp để tìm cơ hội. cho nên, Từ Quân Nhiên phải giữ sự trong sạch đến từng chi tiết nhỏ trong cuộc sống, bằng không, người phụ nữ xông vào nhà mình lúc nửa đêm này, sẽ trở thành viên đạn bắn mình của những người có dụng tâm khác, nếu như mình không muốn trở thành pháo hôi của kẻ khác, vậy thì, người phụ nữ như Đường Lệ Hoan, tốt nhất phải tránh xa một chút.
Tuy kể ra giữ mình trong sạch cũng hơi dối trá, nhưng Từ Quân Nhiên rất rõ, dạng phụ nữ nào đụng vào được, dạng nào không thể đụng vào. Nếu có tình cảm càng tốt, nếu không có tình cảm, sớm muộn gì cũng trở thành quả bom hẹn giờ chuẩn bị nổ tung.
Khoảng cách giữa nhà Điền Hồ và nhà Từ Quân Nhiên không xa lắm, hôm nay ở huyện mở đại hội, dĩ nhiên Điền Hồ không có tư cách tham gia, tuy nhiên anh ta lên thị trấn làm vài việc, cho nên không về. Chuyện này Từ Quân Nhiên đã biết từ trước, cho nên mới nghĩ đến việc đến nhà Điền Hồ nhờ anh ta giúp đỡ. Điền Hồ đang ở trong nhà uống rượu, nghe thấy bên ngoài có người gõ cửa.
- Ai đấy?
Điền Hồ cao giọng hỏi.
Từ Quân Nhiên đáp:
- Tôi là Từ Quân Nhiên, lão Điền có nhà không?
- Ồ! Chủ tịch huyện Từ!
Điền Hồ ngạc nhiên, vội vàng đứng dậy bước ra đón.
- Chủ tịch huyện, sao anh lại đến đây?
Điền Hồ kinh ngạc, anh ta không ngờ Từ Quân Nhiên lại đột nhiên đến nhà mình.
Từ Quân Nhiên không khách sáo với anh ta, kể lại sơ lược tình hình, nói cho Điền Hồ nghe chuyện Đường Lệ Hoan không mời mà đột nhiên đến nhà mình, cuối cùng mới nói:
- Lão Điền, anh phải đi cùng tôi một chuyến, nếu không mọi chuyện rất khó thu xếp.
Sau khi nghe Từ Quân Nhiên kể xong sắc mặt Điền Hòa trở nên cổ quái, anh ta không phải không biết Đường Lệ Hoan này, tuy Điền Hồ ở huyện Phú Lạc, nhưng anh ta cũng có quen vài người trên thành phố. Vì liên quan đến chuyện chạy nghiệp vụ của xưởng may trước kia, cho nên Điền Hồ biết vài chuyện về Đường Lệ Hoan. Biết cô ta không phải người hiền lành gì, nhưng anh ta không thể ngờ được rằng, Đường Lệ Hoan lại đến tìm Từ Quân Nhiên.
Đợi Từ Quân Nhiên nói xong, Điền Hồ trầm ngâm một chút, rồi mới nói với Từ Quân Nhiên:
- Chủ tịch huyện Từ, Đường Lệ Hoan này, rất không đơn giản.
Từ Quân Nhiên gật đầu:
Đúng vậy, xem ra, xã chúng ta, cuối cùng cũng bị người ta dòm ngó rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận