Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 795: Đến Hải Châu

Nhìn phong cảnh bên ngoài xe, Từ Quân Nhiên lộ ra một nụ cười khổ, dù thế nào hắn cũng không ngờ tới, trạm đầu tiên Phương Chính thị sát điều tra, lại có thể là Hải Châu.
Đến lúc này, Từ Quân Nhiên đã suy nghĩ ngẫm ra việc này rồi, nói không chừng Phương Chính đã sớm có chủ ý trong lòng. Làm không tốt, chính là lúc Triệu Thiên Hữu bí thư Thành ủy Hải Châu lần trước đến tìm Phương Chính báo cáo công tác liền được quyết định xong rồi.
Phải biết rằng, Phương Chính không phải người đứng đầu Tỉnh ủy thông thường, ông ta nhảy dù đến tỉnh Đông Hải đã gần nửa năm, trước kia vẫn luôn quen thuộc tình hình trong tỉnh, đây là lần đầu xuống dưới địa phương điều tra nghiên cứu, cho dù đến nơi nào, bản thân chuyện này biểu đạt cho một loại tình thế, nói trắng ra, chuyện này có ý nghĩa rất đặc biệt.
Từ Quân Nhiên nhìn gương mặt Phương Chính đang ngủ say, đột nhiên có một loại suy đoán, nếu mình nghĩ không sai, trên thực tế hiện nay Phương Chính dự định làm cân bằng quyền lực ở tỉnh Giang Nam.
Nói trắng ra, Phương Chính rất rõ tình hình hiện nay của ông, cho dù là Đoạn Văn Kiệt hay là Tưởng Phương Trọng đều không phải kẻ vớ vẩn, mà nói một cách tương đối, Phương Chính người đứng đầu Tỉnh ủy ông ta, lại là người có thế lực yếu nhất, vì thế bây giờ việc ông phải làm, là đoàn kết tỉnh Đông Hải thành một lực lượng đoàn kết, tạo thành một thế lực ngang bằng với phái bản địa.
Từ một loại ý nghĩa nào đó, khống chế quyền lực, chỉ có hai cách, một là dùng thủ đoạn lôi đình động thủ bên ngoài, cướp đoạt quyền lực của một vài người nào đó; hoặc là trong cơ cấu quyền lực, lợi dụng đề bạt, điều động, thông thường là thủ đoạn về hưu để tiến hành điều chỉnh, hoàn thành sự phân phối quyền lực mới, thay đổi cơ cấu quyền lực vốn có, đạt được sự cân bằng quyền lực mới. Nói một cách tương đối, cách sau sẽ ôn hòa hơn, thích hợp ổn định xã hội, cũng càng có tính khiêu chiến trí tuệ chính trị của người khống chế. Cách trước, chỉ cần không cẩn thận một chút, là có khả năng tạo thành chiến tranh, có thể nói là hậu hoạn vô cùng.
Về việc vận dụng quyền lực. Mọi người luôn thông thường hóa, tầm thường hóa thậm chí thần bí hóa nó. Phản ánh của sự thông thường hóa, nói quyền lực thành tranh đấu, đã từng phổ biến lý thuyết đấu tranh giai cấp một lần, kết quả đạt tới đỉnh cao. Phản ứng của tầm thường hóa, sẽ nói quyền lực thành quyền thuật, chẳng hạn như cái quan trường gọi là mặt dày và bụng dạ đen tối, là một loại biểu đạt quan niệm trực tiếp. Thần bí hóa chính là cực kỳ không thần bí, loại biểu đạt phương thức trực tiếp, được gọi là lý luận tham quan và thanh quan. Đơn giản chia quan viên thành quan trong sạch hoặc quan tham ô, trên thực tế đã che đậy bản chất quan trưởng rồi.
Bản chất quan trường là gì? Nói đến cũng vô cùng đơn giản. Đó chính là sự cân bằng quyền lực.
Trong mắt Phương Ninh, dù sao một mình đến tỉnh Đông Hải, chiếc bánh quyền lực ở đây đã sớm bị chia sạch, hắn một mình một ngựa, lẻ loi, làm thế nào mới có thể đạt được sự cân bằng quyền lực mới? Đây mới là vấn đề nan giải lớn nhất của hắn, tất nhiên cũng là khảo nghiệm lớn nhất. Không chỉ là hắn, quan viên bây giờ thăng chức, không kéo theo một nhóm lớn như thời kỳ đầu cải cách mở cửa. Một kiếm đi trong thiên hạ, khó đấy, trong việc khống chế quyền lực. Nếu hắn không cách nào khống chế cục diện, kết cục sau cùng. Cũng không khác gì Tiền Vân.
Quyền lực rải trong tay người khác, giống như cát rải trong sa mạc. Phương Chính sẽ làm thế nào để nắm được một cổ lực lượng trong tay? Từ Quân Nhiên cảm thấy, đây thực sự là một vấn đề nan giải không nhỏ.
Khi sắp đến thành phố Hải Châu, Phương Chính từ từ mở mắt tỉnh lại.
Ở nơi giao giới giữ Hải Châu và Đông Hải dừng bảy, tám chiếc xe. Ngoài một chiếc xe cảnh vụ mở đường, còn lại đều là xe con. Chính quyền Thành ủy thành phố Hải Châu gồm bốn nhóm ban ngành, dưới sự dẫn đầu của bí thư Thành ủy Triệu Thiên Hữu và chủ tịch thành phố Vương Dũng. Đứng nghênh đón lãnh đạo tỉnh ở đó.
Những thành viên này, Từ Quân Nhiên cơ bản không quen biết, trừ Triệu Thiên Hữu đã từng có duyên gặp mình một lần, những người còn lại phần lớn hắn chỉ đại khái nhìn thấy trên lý lịch. Ngày thứ hai sau khi đảm nhiệm chức thư ký của Phương Chính, Từ Quân Nhiên dựa vào suy nghĩ tạm thời nước đến chân mới nhảy, ôm mấy quyển mục lục lớn, cố gắng nhớ hết lãnh đạo Tỉnh ủy, chính quyền tỉnh và các thành phố. Nhưng dù sao số người cũng quá nhiều, có thể nhớ được, vẫn chỉ là một vài lãnh đạo chủ chốt, những lãnh đạo tuyến hai kia, tất nhiên ấn tượng không sâu. Mười mấy người đứng dưới ánh nắng gay gắt bên đường, dường như là đang trông ngóng chờ đợi, tuy Từ Quân Nhiên không quen biết họ, nhưng cũng có thể đoán ra được họ thấp thoáng đứng đó.
Nghi thức hoan nghênh cao quý này, khiến Từ Quân Nhiên thầm lắp bắp kinh hãi. Đây không phải là xông pha gây án sao? Trước khi xuống đây, Từ Quân Nhiên từng chính tai nghe Phương Chính nói, muốn Trần Tuấn Nho trưởng thư ký Tỉnh ủy thông báo cho lãnh đạo phía dưới, không cho phép làm nghi thức nghênh đón long trọng, là họ không nhận được thông báo, hay là căn bản Trần Tuấn Nho không thông báo?
Sau đó Từ Quân Nhiên mới ý thức được, thông báo như vậy, mượn lá gan lớn như trời của Trần Tuấn Nho ông cũng tuyệt đối không dám giấu. Mà lãnh đạo địa phương phía dưới, nhận được thông báo như vậy, tuy giống như nhận được củ khoai nóng bỏng tay, thường không biết làm thế nào. Dường như tất cả lãnh đạo xuống dưới, đều sớm dặn dò trước, nói không cho phép nghênh đón. Nếu phía dưới thực sự không nghênh đón, họ lại cảm thấy bản thân không được tôn trọng, âm thầm ghi hận. Rất nhiều lãnh đạo địa phương vì vậy cảm thấy, so với việc để lại ấn tượng không tốt với lãnh đạo, còn không bằng nhận ngay một lần phê bình tại hiện trường.
Nhìn thấy hiện trượng nghênh đón bên ngoài, Phương Chính cau mày, quay đầu nói với Từ Quân Nhiên:
- Tiểu Từ, cậu xuống gọi đồng chí Thiên Hữu lên đây.
Nghe xong lời này, Từ Quân Nhiên lập tức đứng dậy, đến bên cửa lên xuống. Trong chớp nhoáng, bao khổ não trên đường đi lập tức biến mất. Hắn biết rõ, thư ký thứ nhất của người đứng đầu Tỉnh ủy là trưởng thư ký Trần Tuấn Nho, nếu Trần Tuấn Nho trên xe, xuống dưới tiếp xúc với bí thư Thành ủy Triệu Thiên Hữu, nên do Trần Tuấn Nho đến hoàn thành, cho dù hôm nay Trần Tuấn Nho không ở đây, nhưng còn có một vị phó trưởng thư ký khác của văn phòng Tỉnh ủy, theo lý nên do người đó sắp xếp, nhưng bây giờ Phương Chính gọi hắn xuống dưới, đây có phải đã nói rõ, ông ta tát mình một cái, lại vứt cho mình một viên kẹo không? Nếu đã vứt một viên kẹo, vậy cho thấy, ông còn muốn dùng mình.
Ô tô chậm rãi dừng lại, Từ Quân Nhiên xuống xe, đón mấy người Triệu Thiên Hữu qua.
Thấy người đi xuống là Từ Quân Nhiên, Triệu Thiên Hữu mỉm cười, nói với người bên cạnh một câu gì đó, lúc này mới dẫn đầu bước nhanh qua, chuẩn bị bắt tay Từ Quân Nhiên.
Thấy động tác của Triệu Thiên Hữu, Từ Quân Nhiên đang muốn tiến lên nghênh đón, nhưng trong lòng động một cái liền ngừng lại, hắn không phải tên ngốc không biết gì, quy tắc trên quan trường quá nhiều rồi, nếu là mình gặp riêng Triệu Thiên Hữu, tùy tiện nói vài câu khách sáo là được, khi có nhiều người như vậy, còn có Phương Chính trên xe đang nhìn, bản thân bắt tay Triệu Thiên Hữu, có phải có chút không ổn không?
Đầu óc chuyển một chút, Từ Quân Nhiên lập tức cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, cuối cùng, là thân phận mình không đúng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận