Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 429: Cảnh tỉnh.

Từ Quân Nhiên mỉm cười, nói với Tạ Mỹ Quyên:
- Không có gì ghê gớm cả. Tôi đã tìm Diệp Hữu Đạo hỏi rồi, việc này do Lôi Bạo làm, bí thư Lôi không rõ sự việc. Cùng lắm thì tôi đến chào bí thư Lôi một câu là được.
Hắn thực sự không để tâm đến chuyện này. Thả người ra là được rồi. Lôi Chính Vũ cũng không thể vì chuyện này mà giở mặt với mình. Còn đối với Lôi Bạo, Từ Quân Nhiên không coi kẻ ăn chơi trác táng số một ấy là đối thủ của hắn.
Tạ Mỹ Quyên cũng có chút cảm động chứng kiến hai chị em họ Vương ôm nhau khóc rống lên. Tuy nhiên, cô vẫn cười, nói:
- Hiểu Nhu, đừng khóc nữa. Tiểu Long về được là chuyện tốt rồi. Chúng ta vào phòng đi, không khóc ở đây nữa.
T
Nghe Tạ Mỹ Quyên nói vậy, hai chị em Vương Hiểu Nhu lúc này mới ngại ngùng đi theo cô vào phòng.
Từ Quân Nhiên ngồi xuống ghế. Tạ Mỹ Quyên và Vương Hiểu Nhu rủ nhau đi mua đồ ăn chúc mừng. Vương Hiểu Long ngồi co rúm trước mặt Từ Quân Nhiên. Y không còn vẻ đối địch như vừa rồi nữa. Chị gái đã nói cho y biết rồi, chính vị bí thư Từ đây đã ra mặt giúp y ra. Một vị lãnh đạo chỉ cần nói với bên công an một câu mà họ đã thả người không phải là kẻ Vương Hiểu Long y có thể đắc tội. Thế nên, y cảm thấy rất căng thẳng khi ngồi trước hắn.
Vương Hiểu Nhu và Tạ Mỹ Quyên ra ngoài mua đồ ăn. Nghe Vương Hiểu Nhu nói tên vài món ăn, Từ Quân Nhiên bật cười, nói:
- Các cô định chuẩn bị cho mấy chục người ăn đấy sao?
Nghe Từ Quân Nhiên nói, Vương Hiểu Nhu cười xấu hổ, đáp:
- Bí thư Từ, thực sự không biết lấy gì cảm ơn anh. Bữa cơm này nhất định anh phải ăn.
Nói xong, cô mắng Vương Hiểu Long:
- Hiểu Long, còn không mau cám ơn bí thư Từ. Chẳng có mắt quan sát chút nào cả.
Từ Quân Nhiên cười, khoát khoát tay:
- Cứ làm cái gì đơn giản thôi. Bữa sáng mà làm phong phú quá, tôi không nuốt nổi đâu.
Dừng một chút, hắn nhìn Vương Hiểu Nhu, nói;
- Lần này em trai cô đã được thả. Cô định cho cậu ấy làm gì?
Vương Hiểu nhu ngạc nhiên ngây người ra một lát rồi đáp theo bản năng:
- Làm gì được, về nhà làm ruộng thôi. Nhà tôi chỉ có hai lao động chính là cha tôi và nó. Không làm ruộng thì nó làm được gì?
Do dự một lúc, cô bất đắc dĩ nói tiếp:
- Anh không biết chứ. Thằng này ở nhà cũng suốt ngày chơi bời lêu lổng, gây chuyện trong làng ngoài xóm. Nếu lần này nó không manh động thì làm sao Lôi Bạo có thể bắt được.
Vương Hiểu Long không chịu, cãi bướng:
- Nếu không phải thằng khốn đó đánh chết con gà mẹ nhà chúng ta, thì em còn lâu mới….
Từ Quân Nhiên cũng cười lắc đầu, nói:
- Một thanh niên lớn bằng này mà cô cho đi bán gà cùng cô thì quả thực cậu ấy làm sao được.
Vương Hiểu Long thấy Từ Quân Nhiên nói vậy liền vội vàng xán lại gần, nói lớn:
- Đấy, đấy, bí thư Từ, anh nói được suy nghĩ trong lòng tôi đấy. Anh nói xem, chị tôi có phải là chẳng quan tâm xem tôi nghĩ thế nào không? Tôi muốn làm một việc cho ra hồn nhưng chị ấy toàn ngăn cản. Chị ấy căn bản chẳng hiểu tôi nghĩ gì.
Từ Quân Nhiên nhìn Vương Tiểu Long đang cười cười cợt, sầm mặt nói:
- Cậu nói cái gì? Chị cậu không quan tậm cậu à? Nếu chị cậu không quan tâm tới cậu thì cậu biết mình giờ ở đâu không? Cậu đang ngồi xổm trong nhà tù đấy. Đáng đòn. Biết chị cậu vì nghĩ cách cứu cậu mà đã nghĩ ra đủ cách không? Cậu biết không? Cậu có biết chị cậu đã khóc bao nhiêu không?
Ánh mắt của hắn lạnh dần, nghiêm giọng nói tiếp:
- Cậu tưởng ở bên ngoài dễ sống sao? Cầm gậy gộc, dao kéo đánh nhau chỉ là phường trâu ngựa. Xã hội đen thì được coi là người rồi sao? Như một lũ đầu đường xó chợ ở xí nghiệp. Đi đường không ai dám động vào cậu là oai sao? Tôi nói cho cậu biết, đó là những kẻ kém cỏi nhất. Nói khó nghe một chút, ai năng lực thì ai lại tự mình ra tay không? Cậu cho rằng mình oai phong lẫm liệt là phải biết đánh người. Thế cậu đã bao giờ nghĩ mình đánh sướng tay rồi thì ai sẽ là người thu dọn, chùi đít cho cậu không? Ông kễnh như cậu chỉ biết sống dựa vào người nhà. Tôi mà là cậu, tôi dìm mình chết ngay trong chậu nước tiểu cho rồi.
Vương Tiểu Long trợn mắt há hốc mồm. Y thật không ngờ một người trông phong độ lịch sự như bí thư Từ mà chửi người lại hung hãn tới vậy. Hắn chẳng để cho y có tí đường lùi nào, chỉ thiếu chút là chỉ vào mũi y réo ba đời tổ tông nhà y lên thôi.
- Anh.
Vương Hiểu Long trề môi, có vẻ không phục.
Ngay cả Vương Hiểu Nhu cũng cảm thấy Từ Quân Nhiên hơi quá đáng. Cô đang định há mồm nói vài câu đỡ lời thì bị Tạ Mỹ Quyên kéo lại. Tạ Mỹ Quyên chỉ Từ Quân Nhiên, rồi lại chỉ sang Vương Hiểu Long, khẽ lắc đầu.
Vương Hiểu Nhu cũng đã từng học đến trung học, hiểu rất nhiều về đạo lý. Cô nghĩ lại và hiểu ra bí thư Từ đang giáo huấn em trai mình. Nếu cứ để mặc nó chẳng biết kiêng nể ai như vậy. Nhất định có ngày nó lại đắc tội với ai đó. Lần này Từ Quân Nhiên đã cứu em cô ra, nhưng nếu lần sau Từ Quân Nhiên không chịu ra mặt thì sao? Hoặc giả Vương Hiểu Long gây họa lớn hơn, ngay cả bí thư Từ cũng không thể cứu được thì sao? Đến lúc đó chuyện lớn xảy ra thì chẳng ai cứu được tính mệnh cho nó. Trong đầu cô vẫn còn nhớ như in chuyện năm ngoái những tên lưu manh bị xử bắn thế nào.
- Cậu cho rằng tôi hù cậu sao?
Từ Quân Nhiên vẫn lạnh lùng nhìn thẳng vào Vương Hiểu Long đang có vẻ không phục. Hắn thò tay móc ra một hộp thuốc, lấy cho mình một điếu, rít xong một hơi mới chậm rãi tiếp:
- Cậu đã bao giờ nghĩ tại sao chỉ một câu nói của Lôi Bạo mà cậu bị giam không? Tại sao một câu nói của tôi lại cứu được cậu ra. Đội trưởng đội trật tự dân phòng còn một mực cung kính xin lỗi tôi, dù tôi không nể mặt anh ta, anh ta cũng giả làm con làm cháu như thật.
Vương Hiểu Long ngơ ngác ngây người mất một lúc lâu. Y biết rõ không phải Từ Quân Nhiên đang nói chuyện to lớn gì. Tất cả những chuyện xảy ra đều ngay trước mắt y. Y trông thấy rất rõ ràng Trương Tự Cường, một kẻ đã từng vừa đánh sưng mặt mũi mình vừa chửi cha mẹ mà rồi lại khúm núm xun xoe như con như cháu trước mặt Từ Quân Nhiên như thế nào. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì làm sao nói cho y tin được. Một thanh niên chắc chỉ hơn y vài tuổi là cùng mà trên người lại có một uy lực lớn như vậy.
- Tôi nói cho cậu biết, đó chính là quyền lực. Những thứ lưu manh căn bản không thể tấn công lại được quyền lực. Cậu đánh đấm dù có giỏi thế nào, chỉ cần tôi thích thịt cậu, một câu nói thôi cũng đủ cho ép cậu vào đường cùng, có lên trời hay xuống đất thì cũng chẳng ai cứu được.
Tiếng nói lạnh lùng của Từ Quân Nhiên lại vang lên:
- Cậu nghĩ, chị cậu bản lĩnh như thế nào để cứu được cậu khỏi tay tôi?
Vương Hiểu Long không thốt nên lời. Mỗi câu nói, mỗi một từ hắn nói ra đều như một cái roi quất vào mặt, vào lòng y. Dù không muốn chấp nhận nhưng y cũng phải thừa nhận một điều rằng mỗi một câu nói đó đều là sự thật. Y chỉ là một dân thường, dù đánh đấm giỏi nhưng trước mặt lãnh đạo quan chức, thậm chí có khi y chẳng bằng một con chó. Điểm này chỉ cần nhìn Trương Tự Cường là biết. Phải nói rằng trước đây Trương Tự Cường là một kẻ đầu đường xó chợ nổi danh ở đất thị trấn, giờ y đảm nhiệm chức vụ đội trưởng đội trật tự dân phòng. Thế mà, trước mặt vị bí thư Từ Quân Nhiên này, y như một đứa cháu bị sai khiến gọi là phải tới, đuổi là phải đi vậy. Nguyên nhân rất đơn giản là so với Từ Quân Nhiên, Trương Tự Cường chẳng là gì. Cái chức vụ đội trưởng đội trật tự dân phòng chỉ cần một câu nói của Từ Quân Nhiên cũng có thể bị bãi bỏ.
Cái này gọi là sức mạnh của quyền lực.
- Thôi nào, cậu mắng cũng mắng xong rồi. cậu ta biết sai là được.
Tạ Mỹ Quyên vừa lúc kịp mở miệng. Cô biết Từ Quân Nhiên nói vậy chẳng qua cũng vì tốt cho Vương Hiểu Long. Nếu không cứ để cho Vương Hiểu Long như vậy thì không biết ngày nào bị tống vào ngục. Đến lúc đó, Từ Quân Nhiên không cứu được y đã đành, mà ngay cả Thiên Vương đến cũng chẳng cứu được tính mệnh cho y. Có điều dù sao Vương Hiểu Long cũng là em trai của bạn cô. Kiểu gì cũng nên để cho y chút thể diện.
- Tôi nói vậy là để cho cậu nhớ lâu. Nhỏ tuổi xem nhiều phim võ hiệp quen rồi. Cậu cho rằng một đòn mạnh có thể thực sự quét sạch thiên hạ sao?
Từ Quân Nhiên bất đắc dĩ lắc lắc đầu. Hắn nhìn Tạ Mỹ Quyên và Vương Hiểu Nhu, nói:
- Vương Hiểu Nhu, tôi nói cho cô biết. Lúc nào cũng vậy, đừng bao giờ nghĩ rằng có thể trao đổi thứ gì với người xấu. Bởi vì cuộc đời con người là vậy, đã sai rồi là không quay đầu lại được. Tôi biết trên đời này có nhiều người xấu. Bản chất của họ không phải vậy, lúc ban đầu họ chỉ muốn giúp đỡ người khác, làm người tốt. Tuy nhiên khi họ không cẩn thận đi vào con đường sai lầm thì chỉ đành bước tiếp. Chính vì vậy mới có những con người xấu chuyên đi thóa mạ người khác.
Không ai ngờ Từ Quân Nhiên lại nói toạc móng heo tất cả ra như vậy, nhất là Vương Hiểu Nhu đã từng có ý định lấy thân mình cứu em trai. Lúc này cô đột nhiên phát hiện ra mình đã đánh giá thấp Lôi Bạo. Bởi nếu một khi đã có được cô, nếu không thả người, chẳng nhẽ cô lại cam chịu thành món đồ chơi cho anh ta? Nếu thực sự như vậy thì đến lúc đó bản thân cô đừng nói tới chuyện muốn sống hay chết, mà muốn cũng chẳng được. Đã không cứu được em trai lại còn bị Lôi Bạo làm nhục, quả thật là sống không bằng chết.
Vương Hiểu Long mặt lúc tái lúc đỏ. Y lặng im một lúc lâu, cúi đầu như đang suy nghĩ gì đó. Lúc sau y mới ngẩng đầu, nhìn Từ Quân Nhiên và chị gái mình, chậm rãi mở miệng nói:
- Bí thư Từ, anh nói đúng. Tôi đảm bảo sau này sẽ không để cho chị gái phải lo lắng nữa. Bắt đầu từ hôm nay, tôi nhất định sẽ làm lại từ đầu.
Vương Hiểu Nhu kinh ngạc nhìn em trai mình. Tính Tiểu Long như thế nào cô quá hiểu. Nếu bình thường mà bị mắng một trận vuốt mặt không kịp như vậy, đứa em trai bảo bối của cô nhất định sẽ cãi lấy cãi để rồi quay người chạy mất. Nếu không y hẳn sẽ giở vài mẹo vặt xỏ lá ba que nào đó. Cô chỉ cần hơi quở trách là y đã vậy rồi.
Từ Quân Nhiên gật gật đầu, đưa tay vỗ vai Vương Hiểu Long, thản nhiên nói:
- Nếu cậu muốn, tôi sẽ thu xếp công việc cho cậu. Nam tử hán đại trượng phu, đừng để cho chị gái phải lo lắng nữa. Cậu là người đàn ông trong gia đình, phải biết gánh vác.
Nói xong, hắn đứng dậy, bật cười nói với Vương Hiểu Nhu và Tạ Mỹ Quyên:
- Nấu nướng đi, tôi đói rồi. Cho tôi bát cháo được không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận