Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 777: Nhiều điều cần học trong cơ quan

Cơ quan là một môi trường sinh thái. Ở đó, tốt xấu lẫn lộn, vàng thau lẫn lộn. Có giỏi thì về trèo cành cây cao. Có vui mừng thì chui vào động sâu. Có khi cáo mượn oai hùm, có khi bọ ngựa săn mồi. Tại nơi này, môi trường sinh thái tùy thời đều có cạnh tranh cùng đè ép, mỗi người đều gặp phải mối nguy hiểm bị nốc ao. Phải duy trì cân bằng sinh thái ở nơi này mới có thể sinh tồn theo quy luật tự nhiên. Ai là người được mọi người thích, không chỉ có năng lực mà còn phải xem năng lượng của người đó. Không chỉ xem công tác mà còn phải giảng thao tác; Không phải chỉ ra sức hiểu mà còn phải biết khoe mã.
Trong cơ quan, ngoài ra còn căn cứ về vị trí cùng quyền lực trong tay. Không có chức, không có quyền ở trong cơ quan là không ngóc đầu lên được. Tất cả câu chuyện về con người trong cơ quan: nếu không có vị trí thì phải tranh giành vị trí; Nếu không có quyền lực thì phải tranh giành quyền lực. Quyền lực không lớn thì phải làm cho quyền lực to ra. Vị trí là điều kiện tiên quyết. Nếu có vị trí rồi thì hết thảy mọi việc đều dễ làm. Như vậy, vị trí là do lãnh đạo cho. Đầu tiên phải lấy được sự ưu ái của lãnh đạo. Ngươi ở đây lãnh đạo là trong suy nghĩ đã có vị trí. Lãnh đạo đương nhiên sẽ cho ngươi vị trí. Đã có vị trí thì có quyền lực. Trái lại, có mưu cầu rất tốt thì vị trí quan trọng hơn khả năng. Cái này gọi là có vị mới có vì, đầy hứa hẹn mới có uy, có uy mới có vị trí. Đổi một cách nói: có vị trí mới có thành tựu; Có tư cách mới có quyền uy. Có quyền uy mới có địa vị.
Dừng lại ở văn phòng của Đường Quốc Sơn vài phút, Từ Quân Nhiên cảm giác anh ta không hề hoan nghênh mình. Thái độ lãnh đạm kia cùng ngữ khí biểu lộ ra, vị Phó Trưởng phòng Đường này có cảnh giác bất mãn với hắn.
Nguyên nhân rất đơn giản. Khi Giang Sơn giới thiệu mình với Đường Quốc Sơn, Từ Quân Nhiên đã có cảm giác. Y cũng không hoan nghênh hắn. Ngẫm lại thì chuyện này cũng bình thường. Theo Giang Sơn giới thiệu thì Đường Quốc Sơn với tư cách Phó trưởng phòng, chủ trì một phòng công tác đang hy vọng từ phó vươn lên cấp trưởng. Vậy mà, Từ Quân Nhiên – một lính nhảy dù có thể ngồi vững vàng vị trí thư ký số một của Bí thư tỉnh ủy. Anh ta hy vọng từ thiếp vươn lên làm vợ. Nhưng, hy vọng đó giờ trở nên xa vời khi Từ Quân Nhiên đang có mặt tại đây. Chuyện như vậy nếu như Đường Quốc Sơn còn hoan nghênh hắn mới là việc lạ.
- Trưởng phòng Đường, tôi mới tới nhận việc. Sau này rất mong được sự chỉ giáo nhiều hơn của anh.
Từ Quân Nhiên cười nói với Đường Quốc Sơn. Tư thái của hắn vô cùng thấp. Dù sao lúc này mình đang đơn thương độc mã, nên không nên gây thù hằn gì.
Đường Quốc Sơn nghe hắn nói xong, cười ha hả nói:
- Đừng khách khí, chúng ta cộng đồng để cùng tiến, cộng đồng để cùng tiến.
Ở cơ quan công tác phải biết rõ: Họa từ mồm nói ra. Câu nói này chính xác: Không nên nghe thì kiên quyết không nghe; Không nên hỏi thì kiên quyết không hỏi; Không nên nói thì kiên quyết không nói. Tại cơ quan, nói vô nghĩa là hạng nhất, ắt không thể thiếu kiến thức cơ bản. Mỗi người đều phải nói, nhưng nói như thế nào để thể hiện có trình độ, nói ra ngăn cản lại, nói được nghe êm tai. Thiên Hoa Loạn Trụy, việc này phải xem vào bản lĩnh của mỗi người. Như Đường Quốc Sơn già như bánh quẩy, đương nhiên sẽ không dễ dàng bị Từ Quân Nhiên nói mấy câu liền bị thuyết phục. Chỉ là muốn làm cho anh ta có cảm tình với mình để có lợi về sau này thôi.
Giang Sơn ở bên cạnh thờ ơ lạnh nhạt cười lạnh nhìn hai người. Từ Quân Nhiên đã đoạt vị trí của mình. Một chút thiện cảm anh ta cũng không có, cũng không biết tên khốn này gặp vận may như thế nào lại được Phương Chính Bí thư điểm danh làm thư ký. Nhiều lắm là hắn có nhân vật lớn sau lưng ủng hộ. Giang Sơn tin tưởng không bao lâu nữa, mình có thể để Từ Quân Nhiên – cái thằng không rõ lai lịch này xéo đi.
Hàn huyên vài câu, sau đó, Đường Quốc Sơn gọi một cuộc điện thoại. Vài phút sau, một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi đi vào. Người này rất có chí khí và tháo vát.
Từ Quân Nhiên nhìn thoáng qua, Giang Sơn không nói gì. Đường Quốc Sơn cười ha hả nói với Từ Quân Nhiên:
- Trưởng phòng Từ, vị này chính là đồng chí Thường Khoan lái xe của Bí thư Phương, xuất thân quân nhân.
Nói xong, hắn nói với Thường Khoan:
- Vị này là Trưởng phòng Từ, thư ký mới cửa bí thư Phương.
Thường Khoan vội vàng cùng Từ Quân Nhiên bắt tay nhau nhiệt tình:
- Trưởng phòng Từ, chào ngài, chào ngài.
Nhiều năm trước kia, lãnh đạo đi tới nơi nào đều muốn đem theo lái xe. Cho nên lái xe cho lãnh đạo có vị trí rất quan trọng. Chính vì vậy, người lái xe cho lãnh đạo thường được thủ trưởng giao cho làm nhiều việc nên cũng gặp nhiều phiền toái. Do đó, trung tâm mới quy định khi lãnh đạo đổi đi nơi khác không được đem theo lái xe, thậm chí ngay cả những nhân viên khác cũng không được mang đi. Cho nên địa vị của lái xe cũng rớt xuống ngàn trượng.
Nói qua mấy câu, Giang Sơn lại dẫn Từ Quân Nhiên đi tới các phòng làm việc khác. Lẽ ra, lần đầu tiên Từ Quân Nhiên đi làm quen với các phòng ban là do Đường Quốc Sơn đưa đi giới thiệu. Nhưng, Giang Sơn được Trần Tuấn Nho giao cho nên đã làm việc này. Ngược lại, Đường Quốc Sơn cũng không nói gì thêm.
Đi một vòng, sau đó hắn cùng Giang Sơn trở lại phòng làm việc của Đường Quốc Sơn:
- Giang Sơn, trong sảnh giữa trưa có sắp xếp gì không?
Đường Quốc Sơn hỏi.
Giang Sơn nhìn Từ Quân Nhiên rồi lắc đầu, nói:
- Trưởng Thư ký không dặn dò.
Nghe xong, Đường Quốc Sơn có chút sửng sốt. Lập tức ý tứ sâu xa, anh ta nhìn Giang Sơn không hỏi gì thêm nữa.
Mãi sau này, Từ Quân Nhiên mới biết văn phòng ở đây có quy củ bất thành văn: phàm có cán bộ lần đầu tiên mới đến nhận công tác cấp lãnh đạo trở lên thì trong sảnh sắp xếp yến hội hoan nghênh. Tại đó, giới thiệu người mới này với đồng nghiệp, nhất là cho mấy vị Phó thư ký gặp mặt. Đường Quốc Sơn vừa ý tứ hỏi, nhưng Trần Tuấn Nho không sắp xếp nên anh ta cũng không đến xin ý kiến về việc này nữa.
Ngồi bên Đường Quốc Sơn, trong chốc lát, Từ Quân Nhiên đứng dậy cáo từ để lên lầu về phòng làm việc của mình.
Hắn nhìn đồng hồ, đang là giữa trưa – lúc này có lẽ Phương Chính đang ngủ. Nghĩ tới đây, Từ Quân Nhiên lấy điện thoại ra bấm số gọi cho Tiếu Minh Lý.
- Xin chào, tôi là Tiếu Minh Lý.
Rất nhanh, điện thoại tiếp thông. Đầu dây bên kia, tiếng của Tiếu Minh Lý vang lên.
- Lão Tiếu, là tôi.
Từ Quân Nhiên trực tiếp tự giới thiệu.
Tiếu Minh Lý nhận ra tiếng Từ Quân Nhiên, lập tức cười :
- Thế nào, nghe nói cậu đã tiến vào vai trò mới ?
Hôm qua, Tiếu Minh Lý trở lại tỉnh Đông Hải có nghe mọi người nói hắn đã nhận chức Trưởng phòng làm thư ký của bí thư Phương Chính. Do đó, anh ta biết Từ Quân Nhiên đã từ trường Đảng đi nhậm chức rồi.
Từ Quân Nhiên cười gượng nói:
- Tiến vào cái gì, tôi mới nhận công tác ở bên này giống như tên hòa thượng lùn hai thước, tay sờ không đến đầu (phải suy nghĩ theo cách của người khác). Tôi đã nói với anh, huynh đệ ta bây giờ là đưa mắt không quen. Anh cũng không thể khoanh tay đứng nhìn tôi. Tôi muốn nhờ anh cho tôi ít kinh nghiệm đây.
Hắn nói lời này với tư thái rất thấp. Mặc dù có quan hệ với Tằng Văn Khâm đã từng ở tỉnh Đông Hải nhưng Từ Quân Nhiên biết rất rõ ở trong cơ quan mọi chuyện cong cong, quẹo quẹo nhiều lắm. Cho dù Tằng Văn Khâm có quan hệ gia tộc cũng chưa chắc có thể cam đoan mình sẽ vô sự ở bên tỉnh ủy Đông Hải. Thực đang muốn có chỗ để dừng chân, Từ Quân Nhiên nhất định phải tìm hiểurõ một chút Tỉnh ủy Đông Hải hôm nay rốt cuộc là như thế nào.
Tiếu Minh Lý là người hiểu rõ Tỉnh ủy Đông Hải, lựa chọn tốt nhất để phối hợp thành một nhóm.
Từ Quân Nhiên biết rất rõ, chỉ cần mình tìm tới cửa, nhất định Tiếu Minh Lý rất cao hứng. Dù sao về lý luận thì người đứng đầu Tỉnh ủy là Bí thư. So với Phó Chủ tịch thường vụ, thư ký có tiền đồ rộng lớn hơn. Hắn tin tưởng không bao lâu, mình sẽ trở thành chính đàn của lực lượng trung kiên tỉnh Đông Hải. Chỉ cần giống như Tiếu Minh Lý không phải đồ ngốc, như vậy, anh ta cũng không làm cho mối quan hệ với mình trở nên xấu đi, bế tắc. Chỉ cần mình chủ động một chút, Tiếu Minh Lý nhất định hết sức cao hứng để cùng mình họp tác.
Quả nhiên, nghe xong Từ Quân Nhiên nói, Tiếu Minh Lý đương nhiên cực kỳ nhiệt tình, vừa cười, vừa nói:
- Lời khách khí thì không cần phải nói, cậu có việc phải tới chỗ của tôi chỉ cần nói một tiếng.
Từ Quân Nhiên gật gật đầu:
- Thế này đi, tối nay anh có rảnh không. Tôi tới đó, hai chúng ta đi ăn bữa cơm. Là tôi thành tâm tìm lão huynh thỉnh giáo đấy.
Tiếu Minh Lý trầm ngâm một lát rồi nói:
- Buổi tối có thời gian hay không tôi cũng chưa biết được. Cậu cũng biết, chúng ta làm việc, đừng nói buổi tối, có thể nửa đêm – lúc nào cũng có thể có chuyện. Hai chúng ta không phải là người ngoài, tôi xem một ít thời gian, nhất định sẽ có. Như thế nào đây?
Từ Quân Nhiên cũng biết rõ, Tiếu Minh Lý nói thật. Làm thư ký cho Bí thư là không có thời gian của mình. Hết thảy giờ giấc đều tuân theo giờ của lãnh đạo. Hắn đang chuẩn bị tắt điện thoại, nhưng lại có gì đó không cam lòng. Dù sao, lần này thay đổi quá đột ngột nên cũng không hiểu thấu. Trước khi Trần Tuấn Nho nói là ông ta đề cử mình. Hiện tại, Từ Quân Nhiên đã biết rồi. Về cơ bản cũng không phải là như vậy. Chuyện này hoàn toàn là do Tào Tuấn Minh cùng Tằng Văn Khâm ở sau lưng ra sức.
Nhưng, vấn đề là hôm nay, Từ Quân Nhiên đã nhìn ra. Thái độ của Trần Tuấn Nho đối với mình là không chào đón. Nói trắng ra vị trưởng Thư ký này của Bí thư tỉnh ủy – mình là tân nhiệm đứng đầu thư ký cho nên ông chán ghét mình. Hơn nữa, Phương Chính đến Đông Hải công tác chưa được bao lâu. Thế sao bỗng nhiên Trần Tuấn Nho đối với mình có ấn tượng kém như vậy? Nhất định là có nguyên nhân nên hắn hết sức tò mò hy vọng Tiếu Minh Lý có thể cho mình biết được gì đó.
Nghe Từ Quân Nhiên nói, Tiếu Minh Lý chần chừ một lúc rồi chậm rãi nói:
- Chuyện này, tôi thật không rõ lắm. Chẳng qua tôi nghe nói, tên thư ký Giang Sơn kia của Bí thư Phương là do trưởng thư ký Trần sắp xếp không qua làm thư ký cho bí thư Phương. Hình như Bí thư Phương không thích Giang Sơn con người này.
Anh ta vừa nói như vậy, Từ Quân Nhiên lập tức hiểu ra. Không thể không nói, có đôi khi lá che mất sự thật không nhìn rõ núi thái sơn. Nếu như chính mình không phải nghe Tiếu Minh Lý nói thì cũng không thể biết nội tình này. Trần Tuấn Nho nhìn mình không vừa mắt cũng là có nguyên nhân. Nói trắng ra, là có nguyên nhân ở bên trong. Nếu như không phải Bí thư Phương lựa chọn mình làm thư ký thì có lẽ Trần Tuấn Nho sẽ không như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận