Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 743: Bọn đầu trâu mặt ngựa

Với Từ Quân Nhiên thì quý Công tử gồm có hai chủng loại. Một là chỉ uốn ngồi trên xe con có với đủ các loại giấy thông hành như chỉ sợ người bên ngoài không biết hắn ở Thủ đô. Thậm chí, các nơi trong cả nước cũng vẫn giữ cái bộ mặt ngạo mạn này. Một loại khác lại sợ người khác biết mình có thế lực hàng ngày chỉ thích sống cuộc sống bình thường. Loại đầu tiên làm cho người ta chán ghét. Ví dụ như ở Thủ đô, Hoàng Tử Thanh bị Từ Quân Nhiên đánh một trận. Còn loại thứ hai, tiếp xúc như Tào Tuấn Vĩ, Tiểu Di, Từ Ninh chính là những điển hình tiêu biểu.
Nhưng trong số những người này không có loại người thích dùng giọng nhà giầu giáo huấn người khác.
- Từ Thủ đô tới?
Người kia nghe Từ Quân Nhiên nói, nét mặt tỏ ra nghi ngờ.
Từ Quân Nhiên cười ha ha:
- Ngày hôm qua ở sân bay tôi đánh một tên họ Điền đấy. Hôm nay, lại xuất hiện tên họ Điền này. Xem ra ở Lĩnh Nam tôi xung đột với họ Điền rồi.
Người đàn ông kia đang nở nụ cười, lập tức nghĩ ra điều gì nên sắc mặt thay đổi trở nên khó coi.
Sự việc ngày hôm qua ở sân bay đã làm kinh động hội đại thiếu gia ở Lĩnh Nam. Trừ Từ Ninh từ trụ sở quân đội được nhóm người kia điện thoại tới không lên tiếng. Một số tên trong nhóm rắn độc ở địa phương đang xắn tay áo lên chờ tìm Từ Quân Nhiên để tính sổ.
- Không ngờ a! Không ngờ đấy. Tao còn tưởng đó là nhân vật uy phong có thế lực lớn. Thì ra là từ Thủ đô tới a. Ha ha, tao đã quên tự giới thiệu mình. Tôi cùng Điền Quốc Bân lớn lên với nhau từ nhỏ. Ngày hôm qua, anh em của tao bị mày đánh. Nay, mày còn dám xuất hiện trước mặt ta. Từ đại thiếu, mày coi thường người Lĩnh Nam chúng tao à…
Nheo mắt lại nhìn về phía Từ Quân Nhiên, thái độ người đàn ông kia đột nhiên thay đổi. Từ tao nhã, khiêm tốn, y nhanh chóng hóa thân trở thành rắn độc bất cứ lúc nào và ở bất cứ đâu đều như mãnh thú lao vào cắn người.
Đánh Điền Quốc Bân?
Vương Song nghe y nói đó, nhịn không được liền hít vào một hơi. Cô cảm thấy toàn thân như bị giội nước lạnh. Cô nhìn về phía Từ Quân Nhiên, toàn thân cô run rẩy. Điền Quốc Bân là người nào – cô biết rõ nhất. Điền Quốc Đào đứng bên cạnh chỉ là kẻ quần là áo lượt, ngồi ăn rồi chờ chết. Điền gia đại thiếu gia nhà lão Điền rất kiêu ngạo. Nghe Điền Quốc Đào nói và ngẫu nhiên đi theo Điền Quốc Đào vài lần Vương Song đã cảm nhận được kiến thức cho bản thân. Tại Lĩnh Nam, Điền Quốc Bân vốn chẳng có chuyện gì mà không làm được.
Nguyên nhân công tử bột có thể ngang nhiên hoàng hành ngang ngược là do thế lực của gia thế. Tại thủ phủ Lĩnh nam , được coi là đại thiếu gia số 1 thì có thể thấy được sự ảnh hưởng của Điền Quốc Bân.
Lúc này, nghe Thôi Đông Phong nói thì dường như vị Điền đại thiếu vốn tung hoành ngang dọc lại bị người anh họ của Thẩm Thanh, đã đánh cho tên kia một trận đau nhức ở sân bay. Không chỉ đánh cho Điền Quốc Bân mà còn ung dung đi dạo ở sân trường như vậy khiến ánh mắt Vương Song nhìn về phía Từ Quân Nhiên, dần dần thay đổi.
- Điền Quốc Bân? Ha ha, trước mặt gái đẹp đánh nhau bị thua phải đi tìm bố mà cũng muốn kêu một tiếng đại thiếu gia sao?
Từ Quân Nhiên cười lạnh lùng, giọng điệu và thần sắc đều không thèm để ý. Hắn nhìn Thôi Đông Phong mà cười nhạo rồi nhún vai:
- Còn mày nếu cảm thấy không phục thì có thể tới đây khoa tay múa chân với tao. Thực ra tao muốn biết mày có bao nhiêu khả năng!
Nói xong, hắn vươn tay gõ xuỗng chiếc bàn trước mặt:
- Mày yên tâm, cho dù bị thua tao cũng không về nhà tìm người để khóc. Lúc mười tuổi ta đã không làm việc này nữa rồi.
Ngụ ý của hắn là Điền Quốc Bân bị đánh thua liền đi tìm người trong nhà. Đây chính là hành động của tiểu hài tử xiếc.
Sắc mặt Thôi Đông Phong hơi thay đổi. Y vừa muốn lên tiếng nhưng lại ngừng lại. Ánh mắt y nhìn ra phía ngoài cửa sổ và cười bí hiểm.
Phía sau, một chiếc xe con màu đen dừng lại ở cửa tiệm cơm. Đó là chiếc xe rất bình thường, được sản xuất ở trong nước, với thương hiệu Hồng kỳ. Nhưng biển số xe thể hiện thân phận của nó – đó là xe số 2 của chính quyền Thành phố Nam Hoa.
Cửa xe mở ra, một người đàn ông mặc âu phục xuống xe. Người này khoảng 40 tuổi. Hai hàng lông mày nhìn như rất nghiêm trọng, nhưng lại có một chút gì đó thân thiết. Đi vào tiệm cơm, chứng kiến một đám người đang giằng co, lông mày người đó hơi nhíu lại nhưng không lên tiếng.
Trong tiệm cơm, người đó đảo mắt nhìn khắp một lượt rồi đến trước mặt Từ Quân Nhiên. Lấy ra tấm danh thiếp, y đưa cho Từ Quân Nhiên.
Tiền Phong – Phó trưởng ban thư ký thành phố Nam Hoa.
Tiền Phong lại nhìn thoáng qua, rồi tiến đến chỗ lãnh đạo Cục công an, nói:
- Cục Công an có hiệu suất làm việc rất tốt, đã phái người tới trước rồi ha ha. Xem ra, đội ngũ Công an chúng ta xây dựng vẫn lấy được thành tích nhất định.
Y nói như thế cũng không phải là ca ngợi. Bởi có ca ngợi thì cũng không thể nói trước mặt Từ Quân Nhiên. Từ Quân Nhiên không biết rõ về người này. Vị này là Tiền thư ký trưởng này là thuộc hạ tâm phúc của Điền Phó chủ tịch. Bây giờ Tiền Phong đã tới đây, cũng là thể hiện rõ thái độ của Điền Phó chủ tịch.
Chính nghĩa như cân tiểu ly, tựa như mọi bất lợi đang hướng về phía Từ Quân Nhiên.
Người thời này đều dành phần lớn thời gian để lựa chọn trước ngã tư đường. Họ sẽ tùy thời, tùy chỗ để xuất hiện. Còn lựa chọn như thế nào thì phải phụ thuộc vào con mắt của mọi người.
Giờ này, khắc này, Diệp Trạch Thủy lại tỏ ra cao hứng. Nguyên trước đó y uể oải không biểu lộ thì lúc này lập tức thay đổi ngược lại trở nên phấn chấn.
Đối với một nhân vật nhỏ như y mà nói thì Phó Trưởng ban thư ký Thành phố là một nhân vật lớn mà ngày thường y chỉ có thể ngước nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ, dĩ nhiên là không cần phải nói. Tiền Phong tới đây khiến cho Diệp Trạch Thủy đang do dự vì Lãnh đạo Phân cục tới lập tức trở nên kiên định, mặc người đối diện có phải tới từ Thủ đô hay không thì Diệp Trạch Thủy không phải lo chuyện này nữa.
Người từ Thủ đô tới thì thế nào. Có Tiền trưởng ban thư ký ở đây thì cũng phải ngoan mà nghe lời nhận thua sao.
Hơn nữa phía sau Tiền Phó Trưởng ban thư ký còn có Điền Chủ tịch nữa.
Đối với Diệp Trạch Thủy, tầm nhìn của hắn xa nhất cũng chỉ một mẫu ba phần đất ở Lĩnh Nam mà thôi. Mà ở Lĩnh Nam không thể nghi ngờ gì nữa, bảng hiệu Điền gia vẫn rất có tác dụng đấy.
- Ha ha, họ Từ! Ngươi cảm thấy hôm nay mình có thể rút lui an toàn?
Thôi Đông Phong nhìn Từ Quân Nhiên với ánh mắt dữ dằn, rồi trầm giọng nói. Thật ra, y cũng không phải hạng người thiếu suy nghĩ như Điền Quốc Đào. Có thể ba mươi tuổi đầu đã trở thành Phó Hiệu trưởng trường đại học, y không chỉ dựa vào ông già nhà mình mà được đề bạt. Nếu như chính mình không có bản lĩnh thì Thôi Đông Phong cũng không thể đi cho tới ngày hôm nay. Chỉ có điều, người bạn lên cùng nhau từ nhỏ lớn của y đã bị đánh một trận. Mà hung thủ đó, trong nháy mắt lại xuất hiện ở địa bàn của mình đánh đứa em của người bạn thân nếu còn giữ nguyên phong độ thì Thôi Đông Phong không phải là người thường mà là thánh nhân rồi.
- Ơ, đây không phải là cậu hai của Điền gia sao? Ha ha, Tiền thư ký cũng tới!
Một người có dáng hơi mập, loạng choạng đi đến. Miệng ngậm điếu thuốc, hắn cười hì hì. Dường như khắp thiên hạ không có chuyện gì có thể làm cho y để trong lòng. Y vừa nói chuyện với Tiền Phong và Điền Quốc Đào vừa tiện tay kéo một chiếc ghế và ngồi xuống. Xong xuôi y như mới chú ý tới Thôi Đông Phong, mà nở nụ cười:
- Ha ha, Ngụy Quân Tử, cũng đã ở đây rồi à. Thú vị rồi đấy. Ông đến ngắm nữ sinh viên đại học mà vẫn có thể gặp được chuyện hay! Các ngươi cứ tiếp tục đi, không phải kiềm chế…
Cặp lông mày của Thôi Đông Phong nhíu lại từ lúc người kia đi vào. Cái tên khốn nói chuyện khó nghe này là Chương Hồng Vũ, theo cách nói của Điền Quốc Bân là đồ vô lại, là loại khốn nạn hơn cả vô lại làm không theo lẽ thường. Nói y là cậu ấm thì ngược lại giống một kẻ lưu manh du côn. Chỉ cần động tới người của mình thì thằng này dám lôi kéo cả trụ sở quân đội, cảnh vệ tới ẩu đả. Thằng này có xuất thân tốt. Tư lệnh Quân khu Lĩnh Nam chính là cha y. Ông là Trung tướng, nhưng ai cũng biết việc lên quân hàm tới đây, chỉ là việc sớm hay muộn mà thôi.
Với một thế lực như vậy, cái thằng này có thể nói là tung hoành ngang dọc ở Lĩnh Nam, cũng là nhân vật quần là áo lượt mà Điền Quốc Bân và Thôi Đông Phong cảm thấy nhức đầu nhất ở địa phương. Vì Chương Hồng Vũ không theo lẽ thường. Ai mà chọc tới người của hắn, không quan tâm là thân phận gì cũng sẽ bị đánh trả lại là đương nhiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận