Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 723: Văn phòng trung ương.

Từ Quân Nhiên cũng không phải kẻ ngu, nhìn vào phản ứng của Đoạn Thế Kiệt cùng với bài báo kia có thể khẳng định rằng có kẻ không hài lòng với hắn, và đã bắt đầu động tay động chân có ý đồ ngáng chân hắn.
Từ trước tới giờ, Từ Quân Nhiên luôn tránh để xảy ra cục diện đấu nhau đến nỗi ngươi chết ta sống. Kỳ thật trên quan trường thì hiện tượng nước lửa không dung hòa cũng không phải là ít, nhưng nhiều hơn số đó chính là vừa đấu vừa thỏa hiệp, lợi dụng sự bất hòa về lợi ích trong lúc đấu nhau để thu về lợi ích cho bản thân. Hai người hôm nay có thể là chiến hữu đứng trên cùng một chiến tuyến nhưng ngày mai lại có thể trở mặt đối đầu nhau. Mặc dù trên quan trường thứ dễ xuất hiện nhất chính là đối thủ một mất một còn nhưng Từ Quân Nhiên vẫn luôn cố gắng tránh để trường hợp đó xảy ra, tuy nhiên cái gì phải tới rồi cũng sẽ tới thôi. Hiện tại rất rõ ràng đang có kẻ nào đó muốn nhắm vào hắn, bày ra chuyện bạn gái của hắn trước mặt Đoạn Thế Kiệt, đây chính là muốn đối phó với hắn đây mà.
Từ Quân Nhiên ngồi trong xe luôn nghĩ tới vấn đề này, những người có thể làm ảnh hưởng đến Đoạn Thế Kiệt không nhiều nhưng cũng không phải là ít. Điểm mấu chốt nhất chính là nếu như Đoạn Thế Kiệt có thể tìm mình nói chuyện, như vậy có thể cho thấy người kia không phải là người trong ban huyện ủy Nhân Xuyên, bởi với tư cách là cấp dưới bọn họ không thể làm Đoạn Thế Kiệt thay đổi tư tưởng được. Nói cách khác thì người gây áp lực với Đoạn Thế Kiệt chắc chắn là người bên trên.
Tỉnh ủy Tùng Hợp?
Trong đầu hắn bỗng nảy ra bốn chữ này, Từ Quân Nhiên liên hệ với tình hình phức tạp xảy ra trong năm nay, chợt thở dài, cuối cùng thì phái bảo thủ cũng đã bắt đầu phản công rồi sao?
Nếu quả thực như vậy thì mình chỉ còn duy nhất một sự lựa chọn chính là tạm thời tránh khỏi cơn phong ba này thôi.
Từ Quân Nhiên nghĩ tới đây liền cười nhạt.
Trở lại ủy ban huyện Nhân Xuyên, đi vào phòng làm việc của mình, Từ Quân Nhiên nghĩ nghĩ một chút liền nhấc điện thoại gọi cuộc điện thoại đường dài đến Thủ đô.
- Alo, xin chào, xin hỏi muốn tìm ai?
Đầu điện thoại bên kia vang lên tiếng của Kim Lệ, hiện tại cô vẫn đang công tác ở Viện Vật tư Nông nghiệp, chỉ có điều đã là Phó viện trưởng rồi.
Từ Quân Nhiên cười cười:
- Chị dâu, em là Quân Nhiên đây, anh cả có nhà không chị?
Mấy hôm trước lúc nói chuyện điện thoại Tào Tuấn Minh nói anh ấy phải về thủ đô tham dự cuộc họp nào đó, mấy ngày nay chắc hẳn là đang ở nhà.
- Chú chờ một chút, để chị đi gọi anh ấy.
Kim Lệ cười nói.
Chỉ chốc lát sau, đầu bên kia vang lên tiếng cười của Tào Tuấn Minh:
- Sao rồi? Không ở nổi nữa hả?
Từ Quân Nhiên cười khổ:
- Không phải là em không ở nổi mà là có người không hy vọng em tiếp tục ở lại đây nữa.
Tào Tuấn Minh gật đầu:
- Cũng đúng thôi, mà chú cũng nên nghỉ ngơi một thời gian đi. Anh thấy trường Đảng cũng khá được đó, trước đây chú cũng từng học ở đó một năm rồi, giờ về đó thi lên nghiên cứu sinh luôn, theo anh thấy thì với bản lĩnh của chú muốn thi đỗ nghiên cứu sinh cũng không phải là việc gì khó khăn lắm.
Cả hai người đều biết, thủ đô ngày hôm nay sóng gió khôn lường, Chính giới nổi lên một trận phong ba bão táp, cũng không biết đến lúc nào sẽ bùng nổ. Nếu như hiện tại Từ Quân Nhiên vẫn cứ cố trụ ở đây nhất định sẽ gặp không ít nguy hiểm bởi hắn đứng về phái cải cách, hơn thế nữa mỗi bước đi lại không hề nhỏ chút nào, cứ đà này nhất định sẽ có người lấy hắn ra làm ngòi nổ cho trận phong ba trên Chính trường. Chính vì vậy ý của Tào Tuấn Minh chính là muốn hắn lấy danh nghĩa là đi học để tránh khỏi cơn sóng gió này, chờ sóng gió qua đi lúc đó sẽ tính tiếp.
Từ Quân Nhiên suy nghĩ một chút rồi gật đầu, nói:
- Vậy được rồi, em sẽ làm sinh viên một năm vậy.
Sau khi để điện thoại xuống, Từ Quân Nhiên lại nhớ tới cuộc trò chuyện hôm nay của mình với Đoạn Thế Kiệt, mặc dù trong lời nói của ông ta có chút lưỡng lự không rõ ràng nhưng vẫn nói hiện tại phía Thành ủy đang hỗn loạn, dặn hắn phải cẩn thận hơn.
Thành ủy hỗn loạn ? Trong đầu Từ Quân Nhiên chợt lóe lên, ngay lập tức nắm được tin tức này, rất có thể, chuyện của hắn đã dẫn tới cuộc tranh đấu của Thành ủy, thậm chí rất có khả năng bản thân hắn đã trở thành một con cờ trên bàn cờ này, nhưng quân cờ là hắn có tác dụng gì thì chỉ có người đánh cờ mới biết được, mà người đánh cờ này thậm chí còn triển khai ngay cả trong tỉnh rồi cũng nên.
Có thể kinh tế Nhân Xuyên đi lên đã kích thích đến một vài “sợi dây thần kinh nhạy cảm” rồi.
Từ Quân Nhiên không thích cái cảm giác bản thân trở thành một quân cờ, lại càng không thích bị người khác thao túng điều khiển, nhưng trước mắt sương mù dày đặc mà hắn thì lại chỉ có thể bó tay chịu trói không thể làm gì được.
Thời gian từng ngày trôi qua, trong thành phố dần dần truyền ra một vài tin đồn.
Hôm nay, chủ tịch huyện Lý Bân đến phòng làm việc của Từ Quân Nhiên, đây là lần đầu tiên anh ta tới đây kể từ sau khi nhậm chức Chủ tịch huyện. Lần trước sau khi xảy ra chuyện của Quách Bằng Phi, Từ Quân Nhiên vẫn luôn đứng ra bảo vệ anh ta trước mặt tổ Điều tra của tỉnh, đến cuối cùng anh ta cũng chỉ phải nhận hình thức xử phạt cảnh cáo, và vẫn giữ được cái vị trí Chủ tịch huyện, từ đó quan hệ giữa hai người cũng được cải thiện hơn rất nhiều.
- Chủ tịch huyện anh đến rồi à, mau tới đây uống thử trà này xem, đây là trà người nhà tôi gửi từ thủ đô tới đấy.
Từ Quân Nhiên cười nói với Lý Bân.
Sắc mặt Lý Bân có chút lo lắng, anh ta nhìn nhìn Từ Quân Nhiên rồi cười khổ, nói:
- Bí thư Từ, giờ này mà ngài còn có tâm tư ngồi đây mà uống trà nữa sao? Nghe nói phía thành phố muốn động tay động chân với huyện ủy chúng ta không biết có đúng không?
Từ Quân Nhiên nhìn vào ánh mắt đầy lo lắng của Lý Bân, hắn cũng hiểu được tâm tư của anh ta lúc này. Một mặt anh ta hy vọng chuyện này đừng ảnh hưởng gì đến cái ghế Chủ tịch huyện của anh ta, mặt khác cũng là thật lòng lo lắng cho hắn. Lý Bân cũng có không ít nguồn cung cấp tin tức cho anh ta, chính vì vậy chắc cũng biết được phía Thành ủy có không ít ý kiến với hắn, có nhiều người nói những chuyện hắn làm ở Nhân Xuyên thực chất là muốn tự do hóa giai cấp tư sản, nói cho cùng thì cũng là có người muốn mượn chuyện của hắn để làm ngòi nổ kích thích tranh đấu.
Từ Quân Nhiên cười cười, nói với Lý Bân:
- Lúc nào cũng vậy, khi có chuyện xảy ra bao giờ cũng sẽ khiến gió thổi cỏ lay, anh không cần phải lo lắng những chuyện không đâu, theo tôi thấy thì huyện ủy chúng ta nhất định sẽ không có chuyện gì đâu.
Nghe được những lời này của Từ Quân Nhiên, trong lòng Lý Bân cũng an tâm không ít, dù sao thì bối cảnh của Từ Quân Nhiên cũng lớn mạnh như vậy nhất định là cũng đã có tin tức gì đó rồi.
Từ Quân Nhiên đứng dậy, cầm chén trà bước đến trước cửa sổ nhìn ra những cây đèn đường ngoài đường lớn thở dài, nói:
- Tôi thật sự không nỡ rời khỏi Nhân Xuyên, từng cành cây ngọn cỏ nơi đây đều đã để lại trong tôi một khoảng kí ức tốt đẹp mà tôi không thể nào quên được.
Những lời kia vừa nói ra, Lý Bân lập tức sửng sốt, kinh ngạc hỏi:
- Bí thư Từ, ngài phải rời khỏi đây sao?
Từ Quân Nhiên không hứng thú cười, nếu như mình lựa chọn tới trường Đảng trung ương để học thì sẽ còn khả năng có thể quay lại nơi này nữa. Thấy hắn không nói gì, trong lòng Lý Bân thoáng cái trở nên lạnh hẳn, anh ta vẫn luôn hy vọng Từ Quân Nhiên có thể tiếp tục làm lãnh đạo huyện ủy khóa mới, khi đó mình về phe hắn như vậy sẽ thoải mái hơn rất nhiều. Nhưng ai mà ngờ được hắn lại đột nhiên có ý định rút lui, chẳng lẽ những chuyện ở bên trên đã ảnh hưởng đến hắn hay sao?
Trong những ngày tiếp theo, Từ Quân Nhiên thu mình lại một cách rõ rệt, còn tỏ thái độ muốn trao lại quyền lực cho người khác, hắn để Lý Bân đứng ra xử lý tất cả công việc lớn nhỏ trong huyện ủy. Mỗi lần nhìn thấy bộ dạng không có hứng thú của Từ Quân Nhiên trong các cuộc họp Thường vụ, trong lòng Lý Bân cảm thấy rất không thoải mái, anh ta biết đây chính là biểu hiện cho việc Từ Quân Nhiên sẽ giao lại tất cả mọi việc cho anh ta xử lý sau khi hắn rời khỏi đây.
Cuối cùng vào lúc Tạ Mỹ Quyên – Trưởng phòng ban Tổ chức tỉnh ủy đã dẫn đầu ban Tổ chức tới Nhân Xuyên khảo sát đã công bố đáp án mà mọi người vẫn đồn thổi. Ban Tổ chức sẽ tiến hành khảo sát từng địa phương, thành phố, khâu trực thuộc Đảng ủy, chánh pháp luật của tỉnh Tùng Hợp. Ngoài ra còn tiến hành khảo sát cả lãnh đạo các ban ngành, các cán bộ quản lý tỉnh ủy, , các Phó phòng, Trưởng phòng ban Tổ chức cùng với cán bộ dự bị ở các cấp địa phương (thành phố, huyện), các lãnh đạo Đảng ủy và cán bộ dự bị cấp huyện ( thành phố, khu).
Mà lần khảo sát lần này của ban Tổ chức tỉnh ủy là bởi tốc độ tăng trưởng kinh tế của Nhân Xuyên gần đây tương đối khả quan, chính vì vậy tỉnh ủy muốn tiến hành khảo sát ban lãnh đạo của huyện Nhân Xuyên. Từ hành động này của tỉnh ủy có thể thấy được rõ ràng bọn họ không đồng tình với một số cách nghĩ cực đoan của phía thành ủy, chính vì vậy nên không hề có ý đồ gì với việc động tay động chân với các ban ngành của Nhân Xuyên.
Nhận được tin này, nhiều người trong huyện ủy nửa mừng nửa lo, tổ Khảo sát đã nói chuyện cùng Từ Quân Nhiên hai tiếng đồng hồ, cái này rất rõ ràng cho thấy Từ Quân Nhiên chính là mục tiêu trọng điểm của lần khảo sát này, nhưng trong lúc này cũng có tin tức truyền ra Từ Quân Nhiên rất có khả năng sẽ được điều thẳng lên tỉnh. Trong thời điểm hỗn loạn hiện tại, nếu Từ Quân Nhiên bị điều đi thật thì chuyện này đối với tương lai của Nhân Xuyên mà nói thì đây hoàn toàn không phải là một tin tốt. Bởi ở Nhân Xuyên, các sắp xếp của Từ Quân Nhiên về mặt cơ bản thì đã hoàn thành xong, cũng sắp đến giai đoạn đơm hoa kết quả rồi. Việc này đối với những cán bộ vẫn luôn dựa vào Từ Quân Nhiên chẳng khác nào sấm sét gián trời quang.
Mười mấy ngày sau, tỉnh ủy cùng thành ủy đưa ra công văn, bổ nhiệm chủ tịch huyện Lý Bân lên làm Bí thư huyện Nhân Xuyên, Nguyên phó chủ tịch thường vụ huyện Quan Ba được bổ nhiệm làm Phó bí thư huyện ủy và thay mặt Chủ tịch huyện đệ trình trước Đại hội đại biểu chính quyền nhân dân toàn huyện. Trưởng phòng cục Chiêu thương huyện ủy Lý Tố Mai lên làm Phó chủ tịch thường vụ huyện ủy, đảm nhiệm công tác phát triển kinh tế.
Không khoa trương chút nào khi nói lần điều chỉnh cán bộ này đã giúp những cán bộ ở phe Từ Quân Nhiên đã thu được tối đa về mặt lợi ích.
Vài ngày sau, ban Tổ chức thành ủy Đan Giang nhận được công văn được gửi tới từ ban Tổ chức tỉnh ủy, Từ Quân Nhiên được điều đến văn phòng trung ương, cấp bậc hành chính mặc dù chỉ là Trưởng phòng nhưng lại là cán bộ quản lý cấp trung ương, và nghiễm nhiên trở thành quan thủ đô.
Chức năng chủ yếu của Văn phòng trung ương là cơ quan trung tâm phục vụ Đảng và là trung tâm trực thuộc của các ban ngành, cơ sở địa phương các cấp, các lãnh đạo trong trung ương là những người trực tiếp đưa ra các công việc. Là nơi thiết lập sơ khai trong công tác xây dựng Đảng trong giai đoạn đầu, lúc đó được gọi là Văn phòng Bí thư trung ương, chức năng chủ yếu của nơi này là phụ trách các văn kiện bí mật của trung ương, công tác hội nghị, đốc thúc kiểm tra việc sắp xếp và thi hành triệt để các công tác quan trọng của chính quyền trung ương, là trung tâm đề ra chỉ thị, là nơi các đồng chí cán bộ kí phê duyệt nhằm truyền đạt và đốc thúc thi hành công tác. Là nơi phụ trách quản lý hệ thống mật mã thông tin và mật mã quản lý của Đảng và Chính phủ trên khắp đất nước, phụ trách công tác thuyên chuyển các loại thư tín, các văn kiện của chính quyền trung ương và các văn kiện điện tử cơ mật; đảm đương công tác quản lý các loại mật mã thương nghiệp như nghiên cứu, sản xuất, tiêu dùng, sử dụng,… trên toàn quốc; phụ trách công tác bảo mật các loại mật mã toàn quốc; phụ trách công tác bảo vệ an toàn, điều trị và chăm sóc sức khỏe cho các lãnh đạo chủ chốt của quốc gia và của Đảng; gánh vác nhiệm vụ bảo vệ những nơi diễn ra các hoạt động quan trọng của trung ương, của Viện quốc vụ và ban lãnh đạo trung ương; xoay quanh việc sắp xếp toàn bộ công tác, thu thập tin tức và các động thái phản ánh, tổng hợp điều tra nghiên cứu; phụ trách công tác phác thảo các văn kiện sơ khai, sửa đổi bổ sung các loại văn kiện trung ương, đọc và sửa đổi bổ sung các loại văn kiện trung ương; phụ trách công tác thiết lập các quy định trong Đảng và phục vụ cho các lãnh đạo quốc gia lập pháp; phụ trách việc tiếp thu, thu thập, chỉnh sửa, bảo quản, sử dụng và nghiên cứu các loại văn bản tài liệu trung ương; phụ trách quản lý các văn kiện tài liệu hành chính quốc gia; phục vụ hậu cần cho cán bộ, ban ngành trực thuộc Đảng và trung ương, liên lạc và xử lý các sự vụ có tính xã hội và tính cộng đồng trong các sở ban ngành trung ương; đảm nhiệm công tác ngoại giao của chính quyền trung ương, ngoài ra còn một số các công việc khác tương tự có liên quan đến trung ương, Đảng và Chính phủ quốc gia.
Trong mắt Phương Trung Nguyên thì thỏa hiệp của Từ Quân Nhiên chính là một lựa chọn thông minh, cục diện phức tạp hiện này của thành phố Đan Giang có quan hệ rất lớn tới Từ Quân Nhiên. Kinh tế Nhân Xuyên phát triển một cách chóng mặt trong mắt những người phái bảo thủ thì đây chính là một cái gai trong mắt bọn họ, nhưng lại e ngại lai lịch mà ai cũng biết của Từ Quân Nhiên, nên không một ai có gan dám mạo hiểm tỏ thái độ sợ sẽ đắc tội với lão gia đang ở thủ đô kia, tuy nhiên huyện Nhân Xuyên đã kéo theo tình trạng phát triển chóng mặt của thành phố Đan Giang như hiện nay, nếu như Từ Quân Nhiên vẫn cứ tiếp tục phát triển đi lên trên cái đất này, vậy nhất định sẽ bị cuốn vào cuộc đấu tranh của những kẻ hám lợi ở Đan Giang, bất kể là thắng hay bại thì Từ Quân Nhiên cũng sẽ kết không ít kẻ thù không đội trời chung ở tỉnh Tùng Hợp. Đối với tương lai trời biển bao la của Từ Quân Nhiên sau này thì đây rõ ràng là vì nhỏ mà mất lớn, mặc dù nói kinh tế huyện Nhân Xuyên phát triển rất nhanh, tuy nhiên đối với thân phận là một tân tinh (ngôi sao mới) trên chính trường của Từ Quân Nhiên thì cho dù hắn có làm tốt việc kiến thiết một huyện nghèo phát triển đi lên hơn thế nữa cũng vẫn không thể trở thành hành trang cho hắn sau này được. Ngược lại, lùi một bước biển trời mênh mông, huống hồ dù nói thế nào thì Từ Quân Nhiên cũng được đội trên đầu cái mũ là người đặt nền móng xây dựng và phát triển kinh tế Nhân Xuyên.
Từ Quân Nhiên cũng bởi vì như vậy nên cũng đã nhận được đền đáp, hắn tới trường Đảng trung ương học tập một năm, được vào văn phòng trung ương không nói, quan trọng nhất chính là đề nghị sắp xếp nhân sự của hắn được thuận lợi thông qua. Phương Trung Nguyên rất vui, quả nhiên chàng thanh niên này đã không làm ông thất vọng, không tính toán thiệt hơn, có ánh mắt nhìn xa trông rộng, xem ra đời thứ ba của nhà họ Tôn cuối cùng cũng xuất hiện một anh tài nổi tiếng rồi.
Trong cuộc họp thường vụ huyện mà Từ Quân Nhiên tham gia lần cuối cùng, ánh mắt Từ Quân Nhiên nhìn lướt qua một lượt những người đang ngồi tại phòng họp, hắn có chút cảm động. Khi Lý Bân nghẹn ngào đề nghị mời Bí thư Từ nói vài lời cuối cùng với tất cả mọi người, một tràng pháo tay nhiệt liệt vang lên, Từ Quân Nhiên trầm mặc một lúc, sau đó nói khẽ nói:
- Tôi cũng không có gì nhiều để nói với mọi người, chỉ hy vọng các đồng chí không ngừng cố gắng, đưa kinh tế Nhân Xuyên lên một nấc thang mới.
Chỉ một câu đơn giản lại ẩn chứa muôn vàn lời muốn nói, lúc này tiếng vỗ tay lại càng nhiệt liệt hơn.
Trái tim con người đều là bằng máu bằng thịt, những người ngồi ở đây, cho dù là mới được bổ nhiệm hay là được đề bạt từ cơ sở lên, người nào mà không biết nếu như không có Từ Quân Nhiên thì làm sao có thể được một Nhân Xuyên phát triển như ngày hôm nay?
……………..
…………….
Thời gian thấm thoát trôi qua, nháy mắt đã tới tháng mười năm 1989.
Bắc Kinh mở rộng quan hệ ngoại giao với phương Tây, không thể không nói tới lúc này đây nơi nàyquả thật là vùng đất tốt, người xưa có câu nói rất hay, dưới chân thiên tử lấyHoàng Thành làm gốc, tuy nói cố đô thời kì Nam Bắc triều sau này chẳng khác gì “thanh lâu”, chồng chất vết thương bởi cái gọi là đô thị hóa tàn nhẫn chà đạp, nhưng vào giờ phút này, Bắc Kinh vẫn còn giữ lại những nét tang thương mà các dòng dõi con cháu các bô lão trung thành với các triều đại trước ưa thích.
“ Bắc Hải sóng xanh động thuyền hoa
Hương Sơn lá đỏ nhuốm sương mù”
Chạng vạng tối gần Hương Sơn, một người thanh niên chưa đến ba mươi đứng đó bất đắc dĩ ngẩn người, vóc người cao lớn dễ khiến người ta chú ý, chỉ có điều lúc này vẻ mặt người đó lại có vẻ nghiêm trọng làm cho người khác khó có thể tiếp cận. Trong bài “ Khất khai Hàng Châu Tây Hồ trạng” nhà thơ nổi tiếng đời nhà Tống – Tô Đông Pha có câu:
“ Hàng Châu chi hữu Tây Hồ
Như nhân chi hữu mi mục, cái bất khả phế ’’
( Hàng Châu có Tây Hồ cũng như con người có lông mày, không thể bỏ được)
Tương tự như vậy, đối với một người mà nói thì con mắt cũng như Tây Hồ là một phần của Hàng Châu, nếu như hai mắt vô thần đương nhiên sẽ không thể hấp dẫn được người khác.
Lúc này, người thanh niên kia vẫn yên lặng đứng dưới chân núi Hương Sơn, yên lặng nhìn những ngôi biệt thự ở cách đó không xa, có không ít người đi qua hắn, nhưng bất kể là tuấn nam hay mĩ nữ thì cũng không có một ai nhìn người thanh niên đứng sừng sững ở đó tựa như một bức tượng điêu khắc đó nhiều hơn một lần.
“Tiểu ẩn ẩn vu dã, trung ẩn ẩn vu thị, đại ẩn ẩn vu triều” ( ý đại khái là ở ần nơi hoang dã chưa chắc đã thanh tịnh, ở nơi phồn hoa đô thị cũng chỉ là bình thường, ở nơi tranh quyền đoạt lợi mà tìm thấy được thanh tịnh thì đó mới chính là cấp bậc cao nhất). Ở vế đầu tiên ý nói cho dù ở ẩn ở nơi hoang vu ít người thì cũng chỉ là “tiểu ẩn” mà thôi, vì chưa chắc ở nơi như vậy mới có thể chặt đứt được trần duyên thế tục. Vế thứ hai, nói ở ẩn trong thành thị, dù không phải là tránh được thế tục, nhưng lại kính trọng mà không gần gũi với quyền lực, đây cũng chỉ gọi là “trung ẩn”. Vế cuối cùng chính nói đến cấp bậc cao nhất của ở ẩn, dù làm quan nhưng không màng danh lợi, coi rẻ quyền lực, thì đấy mới là ẩn sĩ chân chính. Trung Quốc đã bị ảnh hưởng bởi tư tưởng triết học Nho giáo trong mấy ngàn năm, đã quen với việc sử dụng những chiêu trò lừa bịp, thủ đoạn trong cuộc sống, chính vì vậy nên đã có rất nhiều người lựa chọn “quy ẩn” chốn thành thị phồn hoa, tấp nập.
Chính bởi vậy mà trong mỗi cuốn tiểu thuyết luôn nói, “Trượng nghĩa mỗi đa đồ cẩu bối / Phụ tâm tối thị độc thư nhân” (ý nói người trượng nghĩa luôn là những người dân hiền lành chất phác, ít được học hành, còn kẻ được đọc sách lại là những kẻ bội tình bạc nghĩa). Nhưng vấn đề lại ở chỗ không phải tất cả những người bình thường đều có thể trở thành BOSS, cũng không phải hoàng tử nào cũng gặp được cô bé lọ lem định mệnh của đời mình, hiện thực luôn rất tàn khốc. Nếu như có một tên ăn mày quần áo tả tơi nắm lấy tay anh rồi nói trách nhiệm bảo vệ hòa bình thế giới đều giao cho anh, thì tình tiết này chỉ có thể xuất hiện trong phim của Châu Tinh Trì mà thôi, mà trong thời gian gần đầy Châu Tinh Trì vẫn đang quay bộ phim điện ảnh “Vô li đầu” của ông.
Nếu như vẫn còn có người tin tưởng cái gọi là giả heo ăn thịt hổ gì đó trong truyền thuyết, vậy thì Từ Quân Nhiên chỉ có thể nói cuộc sống của người này thật quá bi thương rồi, hoặc có thể nói, người này vẫn chưa thoát ly khỏi được phạm trù ngây thơ.
Mặt trời đã ngả về phía tây, “Đoạn trường nhân khước bất tại thiên nhai”, khóe miệng Từ Quân Nhiên xuất hiện nụ cười như có như không ( cười như không cười), thời gian dần dần trôi qua, trên đường thỉnh thoảng lại có xe đi lướt qua hắn, trong xe truyền đến những âm thanh nhỏ nhẹ của oanh oanh yến yến.
Thời đại này quán bar được coi là một nơi vui chơi mới lạ, “ Tam lí truân” là nơi có không ít thanh niên ra vào, cả ngày chìm đắm lắc lư trong những bản nhạc Rock anh Roll sôi động. Tuy nhiên mục tiêu của hắn ta hôm nay lại không phải là Tam lí truân mà là một trong những ngôi biệt thự tại khu Hương Sơn.
Vào khoảng cuối thập niên 80, đầu thập niên 90, những người có tiền có thể mua một căn biệt thự hay xây dựng một căn biệt thự tại khu Hương Sơn này, có thể nói đây đều là những người không những giàu có mà còn phải có cả quyền thế mới có thể làm được.
- Ơ, đây không phải là Trưởng phòng Từ hay sao? Sao vậy? Có phải là muốn đi đâu hay không?
Cuối cùng thì cũng có người dừng lại nói chuyện với Từ Quân Nhiên, một người đàn ông bước xuống từ chiếc xe Nissan Lexus, người này nhìn qua không đến bốn mươi, đi giày Tây, cầm một chiếc cặp nhỏ, chải kiểu tóc hất ngược ra sau đầu, tỏa ra phong phạm của người thành công.
Từ Quân Nhiên ngẩng đầu, nhìn đối phương một cái rồi lập tức mỉm cười:
- Anh Trình, anh đi đâu vậy?
Người này tên Trình Hồng Trình, dùng cách nói của anh ta mà nói thì dù đọc xuôi hay đọc ngược thì tên anh ta vẫn là ba chữ đó, có tiếng bướng bỉnh vang danh khắp cái đất Bắc Kinh này. Ngoài ra anh ta còn có một thân phận khác, chính là công tử nhà Bộ trưởng bộ Phát thanh và Truyền hình. Vợ của cậu ba Tôn Chấn Đích của Từ Quân Nhiên là Mạnh Sảng hiện đang đảm nhiệm chức Sở trưởng của bộ Phát thanh và Truyền hình, vừa hay chính là ban ngành trực thuộc quản lý của bố Trình Hồng Trình. Sau khi đến Bắc Kinh, mấy tháng nay, Từ Quân Nhiên cũng thường xuyên tới nhà cậu ba, hơn thế nữa hiện tại hắn đang là Trưởng phòng văn phòng trung ương, cho nên cũng được coi là có quen biết với Bộ trưởng Trình, đương nhiên hắn cũng đã nghe nói đến vị quan đời thứ hai làm giàu thông qua việc kí kết các văn kiện nhằm đầu cơ trục lợi vật liệu thép.
Trình Hồng Trình cười một cái, nói:
- Tôi đi thăm bạn, sao thế? Cậu muốn lên núi à?
Từ Quân Nhiên cũng gật đầu:
- Tôi chỉ là đi dạo vòng quanh thôi, lúc còn đi học không có cơ hội đi dạo vòng quanh Bắc Kinh, hiện tại có thời gian rảnh rỗi, nên nhân cơ hội này ra ngoài đi dạo xung quanh, thưởng thức cảnh sắc mỹ lệ của Bắc Kinh.
Trình Hồng Trình đưa tay lên chạm mái tóc hất ngược ra sau của mình, cười cười, thú vị nói:
- Cậu cũng là bởi chuyện tuyển chọn hoa hậu nên mới đến đây?
Từ Quân Nhiên ngây người hỏi:
- Tuyển hoa hậu gì vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận