Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 253: Tiên Phong.

Sau năm bốn chín, quốc gia chỉnh đốn toàn diện ngân hàng thời kỳ dân quốc, ngân hàng nhân dân Trung hoa thu hút sự sát nhập phần lớn các ngân hàng trong nước, tập trung ngân hàng Trung Ương, ngân hàng thương mại thành một thể, trở thành ngân hàng duy nhất của Đại Lục, vì thế nghiệp vụ có tính chính sách lúc đó, chủ yếu do Ngân hàng Nhân dân phụ trách. Năm 1978 sau khi cải cách mở cửa, nhà nước áp dụng nhiều phương pháp, khiến ngân hàng trong nước hiện ra nhiều biện pháp phát triển đa nguyên hóa, trong đó khôi phục được Ngân hàng Xây dựng Hoa Hạ, Ngân hàng Nông nghiệp Hoa Hạ, Ngân hàng Hoa Hạ, lại thành lạp Ngân hàng Công Thương Hoa Hạ và Ngân hàng Giao thông mới.
Từ đó, từ năm 1978 trở đi, nghiệp vụ có tính chính sách của nhà nước chủ yếu có Ngân hàng Công Thương, Ngân hàng Nông nghiệp, Ngân hàng Hoa Hạ và Ngân hàng Giao thông đảm nhận.
Mà Từ Quân Nhiên, chính là có chủ ý lên bốn ngân hàng có tính chính sách.
- Một phần vốn tự trù trong huyện, trong thành phố trừ đi một phần, hơn nữa ngân hàng cho một khoản vay có chính sách, cái này không có nghĩa là có nhiều tiền?
Từ Quân Nhiên ung dung nhìn Dương Duy Thiên, vừa cười vừa nói.
Dương Duy Thiên ngẩn người, cười khổ nói:
- Chẳng lẽ như thế là đủ rồi?
Từ Quân Nhiên khoát khoát tay:
- Có đủ hay không chưa cần nói đến, muỗi tuy nhỏ nhưng cũng có thịt, bí thư Dương, tài sản của chúng ta bây giờ ít, ngài là người quản lý phải có tinh thần con bò vàng, có thể nắm chặt tiền trong tay mới là của mình, nhiều hơn một chút là một chút, có chút ít còn hơn không có.
Dương Duy Thiên không chút khách khí trừng Từ Quân Nhiên, nói thật:
- Cậu đây là lừa đảo, đông một búa, tây một búa, vốn không giải quyết được vấn đề.
Từ Quân Nhiên xòe hai tay ra:
- Vậy ngài có cách nào?
Do dự một chút, Dương Duy Thiên nói với Từ Quân Nhiên:
- Cậu cảm thấy. Góp vốn thì sao?
Từ Quân Nhiên nghe vậy biến sắc, trầm giọng nói với Dương Duy Thiên:
- Ai đưa ra chủ ý này cho ngài?
Dương Duy Thiên không biết cũng thôi đi, Từ Quân Nhiên lại rất rõ, chuyện góp vốn này, hiện nay có không ít địa phương thực hiện, nhưng trên thực tế, mấy chục năm nữa trong tương lại, sẽ bị người ta lên án, cho nên vừa nói đến thứ góp vốn này, phía trước phải thêm hai chữ phi pháp. Mà theo quy tắc thì là tội lừa bịp. Nói trắng ra, ở thời kỳ của Từ Quân Nhiên, mọi người chỉ cần nói đến góp vốn, lập tức nghĩ đến phạm tội.
Cho dù ở những năm tám mươi, loại hành vi góp vốn này, cũng phải mạo hiểm rất lớn, dù sao kinh tế mới bắt đầu, tình hình vốn thiếu trầm trọng tồn tại ở nhiều nơi, lựa chọn phương thức góp vốn để gom tiền chắc chắn là ý hay. Vấn đề ở chỗ, một khi thông qua vốn tập trung thất bại. Vậy thì tổn thất, lại là một khoản tiền lớn và sự tín nhiệm của mọi người. Ngay cả Từ Quân Nhiên, cũng không dám đề xuất việc tập trung vốn lúc này, nhỡ xảy ra vấn đề, vậy thì bản thân và Dương Duy Thiên sẽ trở thành chuột chạy qua đường, người người hô đánh.
Quan trọng nhất là, tác hại của việc vay vốn vẫn chưa xuất hiện hôm nay, gây ra lời nói bừa bãi ở huyện Võ Đức, rất dễ khiến Dương Duy Thiên bị đẩy lên nơi đầu sóng ngọn gió.
Cho nên, Từ Quân Nhiên mới hỏi như thế.
Dương Duy Thiên thấy Từ Quân Nhiên nghiêm túc như vậy, sửng sốt một chút rồi nói:
- Trước kia tôi có đến cục Tài chính tìm hiểu tình hình, đồng chí Lý Càn Khôn đề xuất chuyện này với tôi.
Lý Càn Khôn?
Từ Quân Nhiên đầu tiên là giật mình, sau đó lông mày nhíu lại, sao có thể là Lý Càn Khôn?
Đối với Từ Quân Nhiên mà nói, Lý Càn Khôn có năng lực như thế nào hắn biết rõ, vị cục trưởng cục Tài chính này có thể rơi vào tay ông ta. Không có gì hơn là vì Dương Duy thiên muốn mua chuộc thế lực lớn của thời đại mà thôi, không nói đến việc Lý Càn Khôn có năng lực quản lý tốt cục Tài chính cái sạp hàng này hay không, riêng nói đến việc tập trung vốn này, Từ Quân Nhiên mới không tin cái nơi Lĩnh Nam đó là thứ mới nổi dậy. Huyện Võ Đức lại có thể bị Lý Càn Khôn lấy ra được.
Chuyện này, bên trong có vấn đề!
Từ Quân Nhiên đưa kết luận cho chuyện này.
Nhưng bây giờ không phải lúc truy cứu chuyện này, có mình ở đây, chắc chắn sẽ không để Dương Duy Thiên giẫm phải bãi mìn đó.
- Bí thư Dương, việc góp vốn này hay là thôi đi, điều kiện huyện chúng ta ngài không phải không biết, toàn huyện gom lại, đoán chừng cũng gom không đến một triệu, ngược lại khiến lòng người bàng hoàng.
Từ Quân Nhiên thận trọng từ mình dùng, nói với Dương Duy Thiên.
Dương Duy Thiên nghĩ nghĩ, gật gật đầu:
- Cậu nói cũng phải, việc góp vốn này, dù thế nào trong tay cũng phải có thừa tiền mới được.
Ông ta lại không nghĩ nhiều, dù sao đối với mảng kinh tế, Dương Duy Thiên tự nhận tuy có nhiều chỗ hiểu rõ, nhưng so với Từ Quân Nhiên, kiến thức về kinh tế của mình vẫn chưa đủ. Tiểu tử này ở Thủ đô học được rất nhiều bản lĩnh, một loạt danh từ mới trong miệng hắn, bản thân mình nghe đều chưa từng nghe qua, nếu hắn nói việc tập trung vốn không đáng tin, vậy thì không cần để ý nữa.
Dừng một chút, Dương Duy Thiên nhìn về phía Từ Quân Nhiên:
- Cậu nói hai chiêu rồi, chiêu thứ ba là gì?
Từ Quân Nhiên cười cười, biểu lộ hết sức bình tĩnh:
- Nhận thầu chứ sao.
- Nhận thầu?
Dương Duy Thiên không hiểu ra sao, khó hiểu nhìn Từ Quân Nhiên, rất rõ ràng, nhận thầu Từ Quân Nhiên nói đến, khiến cho Dương Duy Thiên có chút không hiểu.
Chuyện nhận thầu này, tuy nói bắt đầu xuất hiện ở vùng Duyên hải, tỉnh Giang Nam cũng có nhà hàng Dân Tộc là nơi đang tiến hành thí điểm, thậm chí nhà máy bia trong huyện cũng nhận thầu cho công xã trấn Lý gia, nhưng vấn đề là, cụ thể mấy gói nhận thầu này đều nhằm vào kinh tế thực thể, ví dụ như nhà máy, công ty các loại, cho tới bây giờ chưa nghe nói qua, sửa đường cũng có thể nhận thầu.
- Đúng, nhận thầu! Đem toàn bộ công trình đường cái của chúng ta giao khoán ra ngoài, không chỉ phải sửa, còn phải sửa cho đẹp!
Từ Quân Nhiên nhìn Dương Duy Thiên, chậm rãi nói.
- Nói đùa gì vậy!
- Tôi không tin!
Dương Duy Thiên liên tục lắc đầu, không phải ông không tin tưởng Từ Quân Nhiên, mà là việc Từ Quân Nhiên nói ra quả thực khiến người khác không thể tưởng tượng được. đây không phải là con số nhỏ mấy trăm nghìn, nếu dựa theo cách nghĩ của Từ Quân Nhiên, sửa một con đường đẳng cấp cao, ít nhất phải hơn mười triệu, một khoản tiền lớn như vậy, huyện Võ Đức gom được nhiều nhất cũng chỉ hơn một triệu. Còn thiếu chẳng lẽ có người đồng ý làm việc coi tiền như rắc mà lấy ra sao?
Từ Quân Nhiên bất đắc dĩ lắc đầu:
- Bí thư, chuyện này không như anh nghĩ đâu. Ở trường học chúng tôi có đọc qua một quyển sách gọi là Luận đầu tư, ở trên viết chính xác là, đầu tư bao nhiêu, không phải là vấn đề quan trọng nhất. Vấn đề quan trọng nhất, là tỷ lệ đầu vào đầu ra. Cho dù đầu tư bao nhiêu, chỉ cần lợi nhuận dự kiến thu đủ, sẽ có người động tâm. Nói cách khác, chúng ta chỉ cần khiến người khác cảm thấy triển vọng của con đường này rất tốt, có thể thu được vốn đầu tư, sẽ có người đến tiêu tiền.
Dương Duy Thiên nửa tiếng cũng không nói, những thứ Từ Quân Nhiên nói, thật sự quá xa lạ đối với ông ta, đem lợi ích tương lai mấy chục năm của con đường ra giao khoán, việc này làm xong bản thân công thành danh toại, làm không tốt, bản thân sẽ bị người người chỉ trích.
Từ Quân Nhiên nhìn ra sự do dự của Dương Duy Thiên, cũng biết ông cố kỵ cái gì, bình tĩnh cười nói:
- Bí thư, việc nhận thầu này, cho dù chúng ta có thể làm được hay không, đều phải quán triệt chỉ thị tinh thần trung tâm. Câu nói kia của thủ trưởng tối cao rất đúng, cho dù là mèo trăng hay mèo đen, chỉ cần bắt được chuột thì là mèo giỏi. Đạo lý giống như thế, cách của chúng ta tuy có chút không giống, nhưng chỉ cần có thể sửa được đường, cải thiện giao thông của chúng ta để người dân có được lợi ích thực tế, vậy thì thành công rồi. Việc chưa có người làm không đại biểu không thể làm, muốn giàu có, trước tiên phải sửa đường. Đằng này đường không thể đi vấn đề không giải quyết được, vậy thì rắc rối ở tương lai còn lớn hơn. Cho dù tôi có bản lĩnh, có thể phát triển kinh tế, nhưng đồ phía ngoài không thể vào huyện Võ Đức của chúng ta, đồ trong huyện chúng ta không thể ra ngoài, cho dù chúng ta có núi vàng núi bạc cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn thôi!
Dương Duy Thiên lâu lâu không nói gì, chỉ yên lặng hút một điếu thuốc, hít vào thở ra từng ngụm. Hắn biết, những lời nói của Từ Quân Nhiên đều đúng, dù sao mình cũng biết huyện Võ Đức hiện nay thiếu thốn, vừa hay là những thứ Từ Quân Nhiên nói đến.
Chỉ có điều, trong lúc chính trị nguy hiểm, quả thực có chút hơi quá.
Từ Quân Nhiên thấy Dương Duy Thiên trầm ngâm không nói gì, trong lòng đã đoán được ý của ông ta, không có gì hơn là lo lắng sau khi làm như vậy, sẽ trở thành cái đích bị mọi người chỉ trích, dù sao toàn bộ thành phố Toàn Châu thậm chí tỉnh Giang Nam, chưa có chính quyền địa phương nào có can đảm đem tất cả quyền cùng quyền lợi nhuận xây dựng đường giao khoán ra ngoài, chuyện này nếu đặt trong xã hội xưa, sẽ gọi đây là nhà tư bản làm việc.
Đừng nói Dương Duy Thiên, cho dù Trương Kính Mẫn bí thư thành ủy thành phố Toàn Châu, hay Chu Đức Lượng người đứng đầu ủy ban tỉnh Giang Nam, cũng không dám dễ dàng đồng ý.
Loại chuyện này, làm tốt thì là thành tích, làm không tốt, sẽ mất chức.
Sau khi suy nghĩ một chút, Từ Quân Nhiên cảm thấy mình cần giúp Dương Duy Thiên đưa ra quyết định, nếu không đợi ông ta cứ mãi do dự, không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
- Bí thư, chuyện này làm tốt rồi, ngài có thể được phóng viên trung Ương phỏng vấn.
Từ Quân Nhiên nói ra một câu, khiến Dương Duy Thiên đột nhiên biến sắc.
- Cậu nói đùa gì đấy?
Dương Duy Thiên kinh ngạc nhìn Từ Quân Nhiên, rất ngạc nhiên hỏi.
Nếu nói việc tin tức trên bản tin Từ Quân Nhiên mới nhắc đến vẫn còn khiến ông kinh ngạc, bây giờ nói bản thân có thể được phóng viên Trung Ương phỏng vấn, ông quả thực cảm thấy Từ Quân Nhiên đang khoe khoang khoác lác:
- Chẳng lẽ cậu muốn bạn của cậu đến phỏng vấn tôi sao?
Dương Duy Thiên bật thốt lên.
Từ Quân Nhiên nghe vậy khẽ giật mình, rồi lập tức cười khổ, Dương Duy Thiên xem ra hiểu sai ý, cho là mình muốn để anh ba Sở Văn Thiên đến phỏng vấn ông ta, tuy nói đây cũng là một cách, nhưng Từ Quân Nhiên biết, nếu làm như vậy, ngược lại sẽ khiến người khác bất mãn, không cần nói đến người khác, Hoàng gia vẫn luôn nhìn chằm chằm vào mình, sẽ dựa vào chuyện này làm mưu đồ lớn, dù sao lúc trước mình hung hăng sắp đặt Hoàng Tử Hiên, nay Hoàng đại thiếu gia vẫn ngồi ở bộ ủy, chỉ sợ ước gì có cơ hội cho mình một đao.
Cho nên, Từ Quân Nhiên đơn giản tuyệt đối không dùng đến con đường sống Sở Văn Thiên, không chỉ là Sở Văn Thiên, tất cả bạn học đại học của mình, trước khi học chưa thể trèo lên được một vị trí nhất định, có đủ năng lực tự bảo vệ bản thân, Từ Quân Nhiên không có ý định liên hệ với họ.
Có đôi khi, ánh mắt phải nhìn xa một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận