Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 196: “Tứ hại” Giang Châu.

Từ Quân Nhiên và Tôn Tĩnh Vân đứng ngay bên ngoài phòng đặt trọn gói tầng bốn khách sạn Dân tộc với khuôn mặt rầu rĩ.
- Chị Tôn, chị gấp vậy sao?
Từ Quân Nhiên nhìn Tôn Tĩnh Vân cười méo xẹo hỏi.
Tôn Tĩnh Vân quay đầu trừng mắt nhìn hắn một cái nói:
- Cậu không ở cái nhà khách rách nát đấy thôi. Tôi hoài nghi không hiểu lãnh đạo nghĩ thế nào mà lại có ý cho cánh nhà báo chúng tôi ở đó. Dột nát tới mức sắp trực tiếp đón mưa trong nhà rồi cơ.
Tôn Vũ Hiên ở phòng đơn trong đơn vị, không ở ngoài với Tôn Tĩnh Vân.
Từ Quân Nhiên nhún vai, tuy hắn chưa từng tới nhà khách của nhật báo Giang Nam, nhưng nghe Tôn Tĩnh Vân miêu tả vậy thì hắn đã có thể tưởng tượng nơi đó mục nát đến cỡ nào rồi.
Đúng lúc đó, Trịnh Vũ Thành đi ra từ một căn phòng gần đó. Sắc mặt y rất khó coi. Trông thấy Từ Quân Nhiên và Tôn Tĩnh Vân đang đứng nói chuyện với nhau, ông ta hơi ngạc nhiên, hỏi:
- Quân Nhiên, đây là…?
Từ Quân Nhiên cười cười nói:
- Đây là phóng viên Tôn, công tác ở báo tỉnh, là bạn tôi.
Tôn Tĩnh Vân nhiệt tình chìa tay ra cho Trịnh Vũ Thành, nói:
- Tôi là Tôn Tĩnh Vân
Trịnh Vũ Thành nghe giới thiệu là bạn của Từ Quân Nhiên, nể tình gật đầu, coi như chào hỏi. Sau đó y quay sang Từ Quân Nhiên, khẽ hỏi:
- Cậu cứ tìm chỗ nào ngồi tạm nhé, tôi còn có chút việc.
Từ Quân Nhiên ngẩn người. Xem ra nét mặt của Trịnh Vũ Thành không tốt lắm. Hắn do dự một lúc rồi nói:
- Anh Trịnh, là thế này, chị Tôn vừa mới từ Thủ Đô tới, còn chưa tìm được chỗ ở. Cô ấy đã xem nhà khách ở phía sau rồi, còn phòng trống có thể thu xếp cho cô ấy một phòng không?
Dù hơi khó xử, nhưng đã là chuyện của Tôn Tĩnh Vân, Từ Quân Nhiên có gì mà không dám nói.
Trịnh Vũ Thành dừng bước, dặn dò vài câu với kẻ đi sau y có vẻ như là một người quản lý vài câu. Sau đó, y quay sang Tôn Tĩnh Vân nói:
- Đã là bạn của Quân Nhiên thì đương nhiên là bạn tôi rồi. Tôi bảo người thu xếp một phòng, cô Tôn lúc nào vào ở cũng được.
Đối với y mà nói thì Từ Quân Nhiên chính là một nơi đầu tư có tiềm lực. Những gì có thể làm cho Từ Quân Nhiên, Trịnh Vũ Thành tuyệt đối sẽ không keo kiệt. Nếu không phải ông ta đang có việc mắc phải xử lý, thậm chí ông ta còn có thể tự mình dẫn hai người họ đi xem phòng.
Mấy người vừa đi vừa nói chuyện đã tới đầu cầu thang. Từ Quân Nhiên hỏi Trịnh Vũ Thành:
- Anh Trịnh, lai lịch gì? Phiền phức có lớn lắm không?
Trịnh Vũ Thành chửi thề một câu rồi trầm giọng nói:
- Mấy thằng bộ đội khốn kiếp đánh nhau với mấy người ở phòng trinh sát hình sự công an tỉnh. Mấy tên công an bị đánh đã đành, lại còn bị thương nữa chứ. Hôm nay coi như tôi đen đủi. Tự nhiên thế nào lại vớ phải hai đám khách lưu manh thế này chứ.
Y vừa chửi vừa đi xuống lầu. Từ Quân Nhiên nghe y tường thuật đã hiểu được nguồn ngọn. Phòng đặt trọn gói ở tầng bốn là nơi của quân đồn trú Giang Châu. Người đứng đầu là con trai Tư lệnh quân khu tỉnh Giang Nam Dương Đăng Cao tên là – Dương Triều Khoa. Tên này sau khi vào bên hậu cần của quân đồn trú đã đảm nhiệm vị trí trợ lý hậu cần, thi thoảng tới khách sạn Dân tộc tiêu dao. Lại thêm nữa tính khí của anh ta rất nóng nẩy, hay sinh sự gây chuyện. Ở thành phố Giang Châu này đã nhiều người bị anh ta ăn hiếp. Bà vợ tư lệnh Dương lại yêu chiều con trai, chuyện có to thì cũng tìm cách dìm lắng xuống.
Không chỉ có thể, tên Dương Triều Khoa lại là kẻ không đơn giản, kết nhóm với bọn Nhiệm Thâm, Vũ Trạch Diễn và Trương Thạc tổng cộng bốn tên. Nhóm này được người ta gọi là nhóm “tứ hại”. Ngày thường gây chuyện thị phi, động chút là ẩu đả, thậm chí từng tụ tập hơn trăm người dùng binh khí đánh nhau. Chuyện ầm ĩ lên, nghe nói còn giết chết người, mấy tên nhóm Nhiệm Thâm may mắn có bố mẹ làm quan chức địa phương, Triều Dương Khoa lại là người của bộ đội, thế là chẳng ai dám nhúng tay vào xử lý.
Cũng may là Dương Triều Khoa và Vu Trạch Diễn không biết vì vụ gì đó nảy sinh mâu thuẫn, trở mặt với nhau, bằng không cũng không hiểu bọn chúng đã biến đất Giang Châu thành như thế nào nữa.
Từ Quân Nhiên cau mày hỏi:
- Chuyện này không có ai xử lý sao?
Trịnh Vũ Thành cười gằn một tiếng nói:
- Người anh em, tôi cũng là người trong vòng xoáy đó mà. Không bàn tới thứ khác, chỉ nói việc nhóm thiếu niên đó thông minh lắm, ở nhà luôn hiền lành ngoan ngoãn, ra khỏi cửa là xưng bá xưng vương. Rồi nữa, bộ trưởng Nhiệm làm sao biết con trai mình lại thích đàn ông? Những chuyện này đã truyền khắp Giang Châu rồi.
Từ Quân Nhiên ngạc nhiên, cau mày. Ngay cả Tôn Tĩnh Vân đứng cách đó không xa cũng mở tròn mắt ngạc nhiên. Họ hoàn toàn không tưởng tượng nổi lại có tin như vậy.
Cả ba người lần lượt theo nhau đi xuống lầu ba, Trịnh Vũ Thành nói:
- Tôi phải đi gặp người trên tỉnh đã. Vừa rồi bọn chúng bị ăn hiếp, hình như có một người bị thương.
Từ Quân Nhiên gật gật đầu. Hắn định nói gì đó, nhưng đột nhiên ngẩn ra bởi một căn phòng trước mặt mở ra, một đám người hung hăng đi ra, kẻ đi đầu không ai khác chính là Tôn Vũ Hiên.
Tôn Vũ Hiên lúc này nhìn thấy Tôn Tĩnh Vân đang dứng ở sau lưng Trịnh Vũ Thành. Y có vẻ hơi ngạc nhiên ngây người ra. Kẻ đứng sau khẽ giải thích với hắn điều gì đó, dường như là giới thiệu về Trịnh Vũ Thành. Một lát sau, Tôn Vũ Hiên mặt lạnh như tiền đi đến trước mặt Trịnh Vũ Hiên, trầm giọng nói:
- Giám đốc Trịnh phải không? Tôi là Tôn Vũ Hiên, người vừa bị đánh là lính của tôi.
Trong lòng Từ Quân Nhiên cảm thấy rất nặng nề bởi nghe được từ Tôn Vũ Hiên dùng là “lính”
Người ta nói quả không sai, lính là lá gan mật của tướng, tướng là hồn của lính. Tôn Vũ Hiên vừa mới đến, lần đầu tiên dẫn đồng nghiệp đi liên hoan, thế mà có người dám đánh cấp dưới của y. Dựa vào tính tình của Tôn đại thiếu gia thì phải trả được miếng đòn đó mới đúng đạo lý.
Quả nhiên Tôn Vũ Hiên không thèm liếc sang Từ Quân Nhiên lấy một cái, vẫn nhìn thẳng vào Trịnh Vũ Thành, hỏi:
- Giám đốc Trịnh, tôi hỏi thêm lần nữa, đám kia là bọn nào?
Trịnh Vũ Thành cảm giác như mình là miếng mồi đang trong tầm mắt của một con thú dữ. Người thanh niên trước mặt y tuy tuổi trẻ nhưng có một khí phách đủ khiến người ta run sợ lạnh người. Năm đó khi còn ở nông thôn, Trịnh Vũ Thành đã từng gặp những bộ đội xuất ngũ, những người đã từng xông pha trong chiến trường. Nói theo cách của họ thì chỉ những người đã từng tham chiến, bị thương mới có sát khí. Đó chính là khí phách sau khi đã trải qua những trận sinh tử mà có.
Trịnh Vũ Thành ho khan một tiếng rồi lùi lại một bước, rồi mới khàn giọng trả lời Tôn Vũ Hiên:
- Đồng chí Tôn, chuyện này….
Ánh mắt Tôn Vũ Hiên trở nên lạnh lẽo, y trầm trầm cất tiếng:
- Tôi hỏi lại lần cuối, bọn kia là bọn nào?
Lúc này Từ Quân Nhiên cuối cùng cũng cất giọng hỏi:
- Tôn Vũ Hiên, sao thế?
Dù sao thì Trịnh Vũ Thành cũng là bạn bè của hắn, nói chung không thể để cho Tôn Vũ Hiên chỉnh thế được. Từ Quân Nhiên đảm bảo rằng nếu Trịnh Vũ Thành không đưa ra đáp án cụ thể rõ ràng, Tôn Vũ Hiên sẵn sàng đập nát khách sạn Dân tộc này chứ chẳng chơi. Một Hỗn Thế Ma Vương đi ra từ đại hào môn đất Thủ đô thì chút chuyện nhỏ này có gì mà không dám làm.
Tôn Vũ Hiên vẫn bình tĩnh như không, nhưng đối diện với Từ Quân Nhiên có chút ôn hòa hơn, hắn khẽ trầm giọng nói:
- Cấp dưới của tôi hôm nay tới đây liên hoan đã bị người trong phòng đặt trọn gói đuổi ra thì không nói làm gì. Thế mà chúng còn dám đánh hai người trong đó, lại xưng xưng là quân đồn trú. Ha ha, tôi thật sự lại muốn xem xem đứa nào có cái gan to thế.
Quả thật y đang quá giận dữ. Hắn vừa mới chỉ tranh thủ đi gặp cô mình một lúc mà về đã nghe báo cáo rằng cấp dưới của mình đưa đi ăn cơm có hai người bị đánh, xém chút xíu bị đuổi khỏi phòng. Điều đó khiến cho một Tôn Vũ Hiên vừa phá xong một vụ án, vừa ổn định tại đơn vị mới cảm thấy bừng bừng lửa giận.
- Các cậu quen nhau à?
Trịnh Vũ Thành nhìn sang phía Từ Quân Nhiên, kinh ngạc hỏi.
Từ Quân Nhiên gật gật đầu, cười khổ nói:
- Đều là người trong nhà cả. Anh Trịnh, anh cứ nói thật đi, cuối cùng là có chuyện gì nào?
Nói xong, hắn chỉ về phía Tôn Tĩnh Vân nói với Trịnh Vũ Thành:
- Chị Tôn tỉ đây là cô của trưởng phòng Tôn. Chúng tôi là bạn quen biết cũ từ khi ở Thủ đô.
Tuy không thể nói rõ thân phận cụ thể của cô cháu nhà họ Tôn kia, nhưng đương nhiên có thể nhắc nhở chút cho Trịnh Vũ Thành. Từ Quân Nhiên cảm thấy con người y không phải là tệ, có thể kết giao bạn bè. Hơn thế, y cũng đã từng giúp hắn nhiều việc, không thể giương mắt nhìn y rơi vào biển lửa được.
Tuy không đoán ra được vị trưởng phòng Tôn đang hung hăng trước mặt mình là kẻ có lai lịch thế nào nhưng câu nói của Từ Quân Nhiên cũng chỉ để nhắc cho Trịnh Vũ Thành. Nếu đã là quen biết cũ của hắn ở Thủ đô, kẻ đó chắc chắn ít nhất cũng phải là kẻ có gia thế. Nhìn dáng vẻ của Tôn Vũ Hiên còn chưa đến ba mươi tuổi mà đã là trưởng phòng trinh sát điều tra công an tỉnh. Nói vậy thì nếu gây chuyện sẽ không đơn giản.
Trịnh Vũ Thành nhìn Từ Quân Nhưng đầy vẻ cảm kích. Trịnh Vũ Thành thừa hiểu hắn đang giúp mình. Nếu không, y đắc tội với Tôn Vũ Hiên thì chỉ có chịu thiệt mà thôi.
Trịnh Vũ Thành thở dài một hơi, gật gật đầu, nói:
- Đã là người nhà thì tôi nói thẳng luôn.
Lúc này, Tôn Tĩnh Vân cau đôi mày thanh tú của mình lại, chậm rãi nói:
- Chuyển đi, không ở đây nữa.
Cả đám đứng ở hành lang như thế này quả thật khó coi. Hơn thế, Tôn Tĩnh Vân xem thái độ của Từ Quân Nhiên rõ ràng là không muốn làm lớn chuyện nên cô đành phải mở miệng. Dù nói thế nào thì Từ Quân Nhiên hay Trịnh Vũ Thành khuyên Tôn Vũ Hiên đời nào chịu nghe. Nếu cô mở miệng thì y mới nghe lời.
Quả nhiên, sau khi Tôn Tĩnh Vân cất lời. Tôn Vũ Hiên do dự một lát rồi gật đầu:
- Thôi được, chúng ta về rồi nói sau.
Rồi cứ thế, cả đám người lại trở về căn phòng Tôn Vũ Hiên vừa đi ra. Cửa mở ra liền nhìn thấy ngay hai người đầu quấn băng, rõ ràng là thủ hạ của Tôn Vũ Hiên đã bị thương.
Ngồi trên sô pha, Trịnh Vũ Thành chậm rãi thuật lại từ đầu đến cuối. Nội dung câu chuyện thực ra hết sức đơn giản, chẳng qua là hai nhóm cùng tới ăn cơm. Bên Tôn Vũ Hiên tới trước. Nhưng đây lại là chỗ thường xuyên của nhóm Dương Triều Khoa. Hôm nay bất ngờ bị nhóm Tôn Vũ Hiên chiếm mất, thế là xảy ra xung đột. Đúng lúc Tôn Vũ Hiên ở đó Dương Triều Khoa cũng chẳng khách khí gì, hai bên động thủ. Bên quân khu có ra tay mạnh hơn chút và làm cho người của Tôn Vũ Hiên bị thương.
Cũng may Trịnh Vũ Thành kịp thời chạy tới can ngăn, kịp thời mời bọn Dương Triều Khoa lên một phòng tốt hơn ở lầu trên. Thế nên, bão tố mới bình ổn trở lại.
Nghe xong lời tự thuật của Trịnh Vũ Thành, sắc mặt của Tôn Vũ Hiên và Tôn Tĩnh Vân đều trầm cả xuống. Phải khẳng định rằng cái tên Dương Triều Khoa này quá ư bá đạo. Dám đánh người trước đám đông thế quả thật là vô pháp vô thiên.
- Ha ha ha, con của tư lệnh quân khu, uy phong to thật đấy.
Tôn Vũ Hiên bật ra một câu khiến người khác lạnh người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận