Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 906: Hỏi thăm

Chuyện làm cho Chu Kiếm nhức đầu không chỉ có chuyện này. Đúng lúc ông ta đang cân nhắc rốt cuộc không biết nên giải quyết chuyện nội gián như thế nào thì có người đem điện thoại di động đặc biệt của Cục đến.
- Cục trưởng, điện thoại của Chủ tịch thành phố.
Người nói là một vị Phó cục trưởng.
Chu Kiếm nhíu mày:
- Chủ tịch Diệp?
Đối phương gật đầu, xác nhận đúng là Chủ tịch thành phố Diệp Viễn.
Chu Kiếm không dám thất lễ, vội nghe điện thoại, nói với giọng khách sáo:
- Xin chào Chủ tịch Diệp, tôi là Chu Kiếm.
Trong loa truyền đến giọng khàn khàn của Diệp Viễn:
- Đồng chí Chu Kiếm, thế nào? Đội ngũ lùng bắt đã có kết quả gì chưa?
Có thể thấy, ông ta rất quan tâm đến việc này.
Chu Kiếm vội báo cáo lại tình hình hiện tại lại cho Diệp Viễn nghe. Tự nhiên cũng nói đến chuyện không thu được kết quả gì.
Diệp Viễn nhíu mày, dường như do dự một chút. Lúc này mới mở miệng nói với Chu Kiếm:
- Đồng chí Chu Kiếm, tôi có một đề xuất như thế này, không biết có nên nói không?
Chu Kiếm nghe thấy lời nói này vội khách sáo nói:
- Chủ tịch Diệp, ông có chỉ thị gì mời cứ dặn dò.
Diệp Viễn mỉm cười nói:
- Việc điều tra hình sự cậu là chuyên gia. Còn tôi chỉ là luận việc có một ý kiến nhỏ. Cậu xem lúc này cũng đã không còn sớm. Nhân dân cũng đã bắt đầu đi làm rồi. Cục thành phố chúng ta đã lục soát khắp nơi. Tôi thấy cũng không có hiệu quả nhiều. Có cần rút người về không? Chúng ta bên ngoài thì lỏng, thắt chặt bên trong tiếp tục truy tìm hung thủ. Nhưng không được quá đáng. Dù sao cũng không thể để ảnh hưởng tới cuộc sống bình thường của người dân. Cậu thấy sao?
Chu Kiếm lập tức hiểu được ý của ông ấy gật đầu nói:
- Đúng vậy, vậy thì xin nghe theo lời của Chủ tịch Diệp. Tôi lập tức sẽ cho người rút lui.
Ông ta cũng không phải là kẻ ngốc. Lời nói của Diệp Viễn nói đi nói lại thì cũng chỉ là muốn người trong cục thành phố mau chóng rút lui. Không được làm mất hình tượng của thành phố. Dù sao nhân dân cũng không được biết Tiền Vân Lục đã bị giết.
Thực ra Chu Kiếm cũng đã nghĩ thầm trong lòng. Lời nói của Diệp Viễn tuy là nhẹ nhàng nhưng ông ta đứng nói chuyện không bị đau lưng. Nếu truy tìm tên nội gián này trong đội ngũ thì thân là cục trưởng thành phố như mình phải nhanh chóng tìm ra. Nếu không nhất định sẽ trở thành đại họa.
Quan trọng nhất là, với kinh nghiệm nhiều năm điều tra hình sự nói cho Chu Kiếm biết. Sau lưng tên bắn lén này nhất định còn có đồng bọn. Nói không chừng còn là một con cá lớn. Nếu như mình đào xuống rất có thể sẽ bắt được một con cá lớn.
Nghĩ tới đây, Chu Kiếm lập tức dặn dò người bên cạnh thông báo cho tất cả cảnh sát viên lập tức đình chỉ việc tìm kiếm kẻ hoài nghi bắn lén người. Đưa hai thi thể bị bắn lén chết đưa về Cục để tiếp tục tiến hành kiểm tra đối chiếu xử lý. Và cũng yêu cầu mọi người lập tức rút lui.
- Cục trưởng, cứ rút lui như vậy sao?
Có người nói nhỏ với Chu Kiếm. Mọi người đều nghĩ mãi mà không thông. Những hành động oanh oanh liệt liệt như vậy sao đột nhiên kết quả lại trở thành đầu voi đuôi chuột? Lẽ nào không định bắt hung thủ nữa hay sao?
Chu Kiếm cười, xua tay nói:
- Đừng phí lời, lập tức thi hành mệnh lệnh. Ngoài ra, đừng buông lỏng việc điều tra ở đây. Âm thầm phái người đến để ý nơi này cho tôi. Xem xem có người lên núi hay xuống núi. Nếu phát hiện ra, lập tức tiến hành bắt giữ.
Lúc này, phía đông đã bắt đầu mọc ra ánh mặt trời. Trên trời mây trắng nhàn nhạt bay, đang dần dần tụ lại. Bỗng nhiên, một luồng gió cuối mùa thu thổi nhẹ vào Chu Kiếm. Chu Kiếm không khỏi giật mình. Ông ta nhanh chóng khôi phục lại thái độ bình thường. Sau đó, hít sâu một hơi, hắng giọng một cái nói với mọi người:
- Các đồng chí đã vất vả rồi. Hiện giờ mời mọi người lập tức lên xe. Chúng ta nên trở về cục thành phố.
Ông ta là người phụ trách. Nếu ông ta đã nói như vậy, cấp dưới tuy rằng có ý kiến nhưng không có ai là kẻ ngốc cả. Mọi người đều cứ vậy mà thi hành. Rất nhanh chóng, đội ngũ người khổng lồ lục soát núi liền rút khỏi núi Hầu Thạch.
Khi trở về Cục thành phố. Chu Kiếm vừa xuống xe, liền có người chạy đến trước mặt gã nói.
- Lão Hồ, sao vậy?
Người đến là người bạn tên Hồ Cương. Chu Kiếm cũng không khách sáo với ông ta, hỏi thẳng Hồ Cương.
Gương mặt Hồ Cương nghiêm túc, thấp giọng nói với Chu Kiếm:
- Cục trưởng, bắt được hai thanh niên ở bến xe lửa. Tôi đã phái người đi thẩm vấn. Đoán chừng lát nữa sẽ có kết quả ngay. Nhưng…
Y do dự một chút, nhưng không mở miệng nói tiếp.
Chu Kiếm cau mày nói:
- Có chuyện gì? Nhưng làm sao?
Hồ Cương gượng cười nói:
- Cục trưởng, Bí thư Thành ủy Từ đã đến đây một lúc lâu rồi. Lãnh đạo đã đi thẳng vào phòng làm việc đợi ông rồi.
Khuôn mặt của Chu Kiếm liền biến sắc trong chốc lát nói:
- Bí thư Từ, Bí thư Từ nào?
Hồ Cương gượng cười nói:
- Còn có thể là Bí thư Từ nào. Chính là Phó Bí thư thành ủy Từ Quân Nhiên.
Nghe thấy lời của Hồ Cương. Chu Kiếm lập tức cảm thấy áp lực vô cùng. Điện thoại của Chủ tịch thành phố vừa buông xuống chưa lâu thì Phó bí thư thành ủy đã đích thân đến Cục công an thành phố. Hắn ta rõ ràng là muốn tự mình đốc thúc vụ án này.
Nghĩ đến đây, Chu Kiếm không nói hai lời. Ông ta cùng với mấy Phó cục trưởng đi về phòng làm việc của mình.
Vừa vào tới cửa, Chu Kiếm liếc mắt nhìn liền thấy Từ Quân Nhiên đang ngồi ở trong đó uống trà. Rất rõ ràng, hắn vẫn đang đợi.
- Bí thư Từ, sao ngài lại đích thân đến đây.
Chu Kiếm đi nhanh vài bước, vẻ mặt nhiệt tình nói:
- Có chuyện gì lãnh đạo cứ gọi điện thoại. Tôi sẽ tự mình báo cáo thì sẽ tốt hơn.
Ông ta cũng không còn cách nào. Bên ngoài vẫn đồn đại hoàn cảnh gia đình của vị Bí thư Từ này không đơn giản. Mình chỉ là một Cục trưởng thành phố nhỏ nhoi, không có đủ tư cách để dùng bàn tay sắt với nhân vật như thế này. Cho nên, cho dù Từ Quân Nhiên không phải là cấp trên của ông ta, Chu Kiếm cũng sẽ đối xử khách sáo với Từ Quân Nhiên. Dù sao chuyện của Trương Lệ Hoa đã làm cho ông ta thấy một mặt không hề đơn giản của Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên chậm dãi đặt chén nước trà trong tay xuống. Mỉm cười, gật đầu với Chu Kiếm, nhẹ nhàng vẫy vẫy tay:
- Cục trưởng Chu, không cần khách sáo như vậy, cứ ngồi xuống đi. Chúng ta nói chuyện.
Nói xong, hắn nhìn thoáng qua mấy Phó cục trưởng đứng sau lưng Chu Kiếm, mỉm cười nói:
- Mọi người đều ngồi xuống đi. Chúng ta cùng nhau nói về vụ án này. Tôi chỉ là nhân tiện hỏi một chút. Mọi người cứ tự nhiên nói lên suy nghĩ của mình.
Mặc dù nói như vậy nhưng không có ai là không biết Từ Quân Nhiên đến lần này là để hỏi thăm tiến triển của vụ án. Mọi người rối rít ngồi xuống ánh mắt đều nhìn về phía Từ Quân Nhiên, đợi hắn nói. Dù sao hắn cũng là người có chức vụ cao nhất ở đây. Hắn không nói, tự nhiên cũng không có ai dám nói gì. Đây là quy luật dễ hiểu nhất chốn quan trường.
Từ Quân Nhiên đương nhiên là cũng hiểu được đạo lý này. Cho nên hắn cũng không vòng vo. Sau khi nhìn tất cả mọi người xung quanh. Hắn mở miệng nói thẳng với Chu Kiếm:
- Cục trưởng Chu, tôi muốn biết tình hình vụ án đã tiến triển tới đâu rồi?
Hắn hỏi về tình hình tiến triển của vụ án, chứ không chỉ là kết quả sau khi lục soát núi mà còn là tiến triển cụ thể của toàn vụ án vợ chồng Tiền Vân Ghi bị giết. Trong con mắt của Từ Quân Nhiên, đây mới là mấu chốt của sự việc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận