Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 413: Tôi muốn lật đổ Lý gia.

- Chủ nhiệm Trần, anh là đến bắt chúng tôi về sao?
Câu này của Tôn Tĩnh Vân khiến Trần Phong Cư nhíu mày lại, gã nhìn Tôn Tĩnh Vân nay đã trưởng thành, không nhịn được thở dài một tiếng.
Trần Phong Cư năm nay đã 39 tuổi, làm thư ký cho Tôn lão gia đã mười mấy năm, khi gã vào Tôn gia, Tào Tuấn Vĩ mới chỉ là một cô bé mười mấy tuổi. Nói không ngoa thì Trần Phong Cư đã chứng kiến Tôn Tĩnh Vân lớn lên, từ một đứa bé ngây thơ hồn nhiên trở thành một cô gái yểu điệu.
- Tĩnh Vân, cô đã quá lỗ mãng rồi.
Trần Phong Cư thở dài nói.
Tôn Tĩnh Vân biểu lộ vẻ mặt rất thê thảm:
- Tôi muốn có thể tự mình quyết định cuộc sống của mình.
Trần Phong Cư im lặng, gã cũng biết quyết định này của Tôn lão gia thật sự khiến người ta khó chấp nhận, nhưng gã không thể nói với Tôn Tĩnh Vân là Tôn lão gia sắp không xong rồi. Tôn lão gia đã ra lệnh cho các nhân viên bên cạnh mình, không được để lộ chuyện này.
- Chủ nhiệm Trần, xem ra, anh đến là để đưa chúng tôi về?
Từ Quân Nhiên nhìn Trần Phong Cư hỏi, mặc dù lúc này hắn vẫn giữ vẻ mặt tươi cười.
Trần Phong Cư nhìn Từ Quân Nhiên bất đắc dĩ lắc đầu:
- Cậu thật hồ đồ!
Từ Quân Nhiên cười lớn:
- Hồ đồ hay không cũng được, vài năm sau các người sẽ hiểu! Dù sao thì hôm nay tôi nhất định không để anh dẫn cô ấy đi.
Trần Phong Cư chần chừ một chút rồi khẽ lên tiếng:
- Ý của lão gia là muốn Tôn Tĩnh Vân cô xuất ngoại!
- Sao cơ?
Tôn Tĩnh Vân nhìn Trần Phong Cư, không dám tin, cô không ngờ là gã đến là để truyền đạt lại chuyện này, không ngờ Tôn lão gia lại đồng ý để Tôn Tĩnh Vân chạy trốn.
- Chủ nhiệm Trần, anh không nói đùa chứ?
Từ Quân Nhiên ngây người, kinh ngạc nhìn Trần Phong Cư. Hắn cũng không ngờ Tôn lão gia lại tha thứ cho Tôn Tĩnh Vân, không ngờ Tôn lão gia có thể quyết định nhanh chóng như vậy, lại còn đồng ý để Tôn Tĩnh Vân trốn ra nước ngoài.
Trần Phong Cư nhìn Từ Quân Nhiên và Tôn Tĩnh Vân, khẽ lên tiếng:
- Thủ trưởng bảo tôi đến chuyển lời, ông ấy đã mất đi một đứa con gái, không muốn mất thêm đứa thứ hai.
- Cha …
Tôn Tĩnh Vân không kiềm chế được tâm trạng của mình nữa, nước mắt trào ra, khóc thút thít trên vai của Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên cũng trầm ngâm một lúc lâu, nghiêm túc nói với Trần Phong Cư:
- Chủ nhiệm Trần, xin hãy chuyển lời đến ông ngoại, tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho dì út.
Ông ngoại?
Trần Phong Cư và Tôn Tĩnh Vân đều kinh ngạc đến sững sờ. Bọn họ không ngờ là Từ Quân Nhiên sẽ gọi Tôn lão gia là ông ngoại. Phải biết là một thời gian dài, Từ Quân Nhiên đều gọi Tôn lão gia là thủ trưởng, chưa hề một lần gọi ông ngoại, thật không ngờ là hiện tại hắn lại gọi ông cụ như thế! Chẳng lẽ hắn đã thầm thừa nhận mối quan hệ giữa hắn và Tôn gia?
Trần Phong Cư nhìn Từ Quân Nhiên, ngạc nhiên nói:
- Tiểu Từ …. Cậu …
Từ Quân Nhiên cười cười:
- Không có gì! Nghe nói Tôn Vũ Hằng sắp đến Giang Nam. Bên đó tôi vẫn còn mấy người bạn, có thể để ý đến cậu ấy.
Trần Phong Cư cuối cùng cũng hiểu ra. Sự lựa chọn lần này của Tôn lão gia đã khiến cho Từ Quân Nhiên thật sự coi người của Tôn gia là người thân, bằng không với tính cách của Từ Quân Nhiên chắc chán sẽ không chủ động đề nghị giúp Tôn Vũ Hằng trải đường ở Giang Nam. Mặc dù đều là cán bộ cấp khoa, nhưng Từ Quân Nhiên không giống với Tôn Vũ Hằng. Tôn Vũ Hằng là người của Tôn gia, có thể có được tài nguyên cũng là nhờ Tôn gia nhưng Từ Quân Nhiên không giống như thế. Trần Phong Cư đã công tác bên người Tôn lão gia một thời gian dài, cho nên có rất nhiều chuyện của các cán bộ cấp cao, các vị lãnh đạo cấp cao rất hài lòng về Từ Quân Nhiên, đặc biệt là vị thủ trưởng cấp cao vẫn thường hay nói đùa với Tôn lão gia, nói Tôn lão gia có một đứa cháu ngoại giỏi giang.
Không chỉ như thế, vị thủ trưởng cấp cao còn từng nói mới mấy lão thủ trưởng, Trung Hoa hiện nay đang thiếu những cán bộ trẻ tuổi vừa am hiểu kinh tế lại dám dũng cảm khai thác như Từ Quân Nhiên, những cán bộ như vậy, tổ chức muốn quan tâm bồi dưỡng, không ngừng chú ý đến sự tiến bộ của hắn.
Có thể được người đứng đầu của một đất nước coi trọng như vậy, Trần Phong Cư có thể tưởng tượng được con đường làm quan của Từ Quân Nhiên trong 10 năm tới nhất định sẽ rất khủng bố.
- Hai người lên xe đi, tôi đưa hai người đến nhà ga.
Trần Phong Cư trầm ngâm một hồi, cuối cùng cũng lên tiếng.
Chiếc xe biển đỏ an nhàn chạy trên đường, không ai có thể ngăn chiếc xe này, cập đã cấp giấy thong hành ra vào đại nội, trừ phi là những kẻ đần không có mắt mới phạm phải sai lầm đó, Từ Quân Nhiên và Tào Tuấn Vĩ ngồi ở ghế sau, bọn họ về nhà của Từ Quân Nhiên lấy ít đồ sau đó đến nhà ga. Trần Phong Cư cũng liều lĩnh một lần, để người ta lái xe đến bãi đỗ xe, rồi đi mua vé xe lửa đến Lĩnh Nam cho Tôn Tĩnh Vân. Từ Quân Nhiên và Trần Phong Cư đứng bên dưới nhìn Tôn Tĩnh Vân lên ca, sau khi xe lửa đã đi xa rồi mới rời mắt.
- Mai là tết, cậu có đến mừng năm mới hay không?
Trần Phong Cư hỏi Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên cười :
- Không, bây giờ tôi đến, không được thích hợp cho lắm.
Ánh mắt của Trần Phong Cư thu lại, gã liền hiểu được ý của Từ Quân Nhiên. Dù sao cũng là hắn dẫn Tôn Tĩnh Vân đi, tin là không lâu nữa ở Thủ đô, mọi người sẽ đều biết Tôn gia lại xuất hiện một vị tiểu thư đào hôn, lúc này đây, nhất định Từ Quân Nhiên cũng sẽ gặp không ít phiền phức.
Cho nên lựa chọn tốt nhất chính là Từ Quân Nhiên nên giữ khoảng cách với Tôn gia.
Trần Phong Cư là người thông minh, tất nhiên hiểu được nỗi khổ tâm của Từ Quân Nhiên, Tôn lão gia lần này để cho Tôn Tĩnh Vân đi cũng đã cân nhắc đến chuyện này.
- Phải rồi, nghe nói hôm nay cậu có xảy ra tranh chấp với con trai của Bộ trưởng Lý của Bộ Xây dựng?
Trên đường trở về, Trần Phong Cư đột nhiên lên tiếng.
Từ Quân Nhiên có hơi ngạc nhiên, không ngờ tin tức đã được lan truyền nhanh như vậy. Hắn ngạc nhiên nhìn Trần Phong Cư:
- Chủ nhiệm Trần, anh cũng biết sao?
Trần Phong Cư khoát tay:
- Cậu đừng có gọi là Chủ nhiệm Trần, Chủ nhiệm Trần mãi thế, không cần phải khách khí như vậy, nếu không thì gọi là anh đi!
Gã cũng là có ý muốn kết giao với Từ Quân Nhiên. Dù sao Trần Phong Cư cũng không thể cả đời làm thư ký, một ngày nào đó sẽ cần phải rời khỏi. Đến lúc đó, có chút quan hệ với Từ Quân Nhiên, hoặc là có thêm một vài người bạn cũng là chuyện thường thấy trên chốn quan trường.
Từ Quân Nhiên cười cười gật đầu, thân thiện nói:
- Vậy tôi cũng không khách khí nữa. Anh Trần, làm sao anh nghe được chuyện này? Chẳng lẽ có người đã báo cáo lên cho ông ngoại?
Hắn rất ngạc nhiên về chuyện này, dù sao thì mới buổi sáng đánh người, buổi trưa đập xe, vậy mà buổi tối chuyện đã đến tai của Trần Phong Cư rồi! Dù là Thủ đô này không lớn lắm, tin tức lưu thông nhanh, nhưng như vậy cũng quá nhanh rồi, thiếu chút nữa Từ Quân Nhiên đã cho là bọn họ là dùng điện thoại liên lạc với nhau.
Trần Phong Cư cười lớn:
- Bộ trưởng Lý là bạn đại học của tôi, hôm nay ông ấy đã gọi điện cho tôi, nói cậu và cậu hai của Tào gia, đã cho người đập xe của người ta lại còn đánh người ta bị thương. Nếu như không có chuyện gì nghiêm trọng cậu có thể nể mặt anh Trần này, để cho bên kia nhận lỗi, được không?
Từ Quân Nhiên bây giờ mới hiểu được, không ngờ là bên trong vẫn còn một mối quan hệ như thế, chẳng trách Trần Phong Cư lại biết nhanh như vậy, thì ra là là có người bảo gã làm người hòa giải.
Từ Quân Nhiên khẽ lắc đầu, kẻ lại câu chuyện từ đầu đến cuối một lượt, sau đó nói với Trần Phong Cư:
- Hôm nay nếu không phải là tôi và cậu hai của Tào gia thì đoán chừng người bị đánh không phải tên họ Lý kia rồi, và Lý Kiện Nhân cũng không có nhận thua dễ dàng như thế. Anh Trần, anh nói xem chuyện bọn họ đã làm thì thế nào đây?
Trần Phong Cư sắc mặt âm trầm, im lặng không nói gì, khi Từ Quân Nhiên kể cho gã nghe về chuyện này, sắc mặt của gã liền trở lên khó coi.
- Không thể ngờ, thật không thể ngờ! Tôi vốn tưởng là có tranh chấp gì đó thôi, không ngờ là bên trong lại còn có uẩn khúc như thế, Lý gia cũng quá ngông cuồng rồi!
Trần Phong Cư cũng không phải là loại người không biết phân biệt thị phi, gã cũng hiểu tính cách của Từ Quân Nhiên, nếu không có nguyên nhân, nhất định hắn không chơi lớn như vậy, lại đi chống đỡ cho Tạ Vĩnh Cường, nhưng Từ Quân Nhiên thật sự đã rất căm giận tên Lý Kiện Nhân này.
Quan trọng nhất là, nếu Từ Quân Nhiên nói không sai, sai lầm Lý gia đã phạm phải, tuyệt đối không thể tha thứ.
Trần Phong Cư tuy không phải xuất thân danh môn, chỉ là con của một gia đình bình thường, nếu không phải được Tôn lão gia đề bạt thì gã có thể đã phải vào nhà xưởng làm công nhân rồi. Trong sâu thăm nhận thức của một người bình thường thì các vị lãnh đạo cấp bộ giống như một con quái vật khổng lồ, nếu như chuyện mà Từ Quân Nhiên nói là thật thì chẳng khác nào Lý gia đã vi phạm pháp luật nhà nước và kỷ luật của Đảng.
- Cậu định làm thế nào bây giờ, nói cho thủ trưởng biết sao?
Trần Phong Cư trầm ngâm trong chốc lát rồi mở miệng hỏi Từ Quân Nhiên.
Trong suy nghĩ của gã thì Từ Quân Nhiên đã chuẩn bị động đến Lý gia, vậy nhất định là sẽ nghĩ cách lật đỗ Bộ trưởng lý. Đối mặt với một lãnh đạo cấp phó Bộ, nếu như không có lãnh đạo cấp cao ra mặt, thì e là mọi chuyện sẽ phát triển theo chiều hướng mà Lý gia muốn, trong các cuộc đấu tranh kiểu này, phần lớn đều không có ảnh hưởng gì lên trên.
Từ Quân Nhiên cười nhạt nhìn Trần Phong Cư khẽ lắc đầu:
- Anh Trần, không cần phiền phức như vậy, sức khỏe của ông ngoại không tốt. Chuyện này tôi có thể tự giải quyết được.
Trần Phong Cư ngẩn người, gã rất kinh ngạc khi nghe Từ Quân Nhiên nói những lời vừa rồi, thậm chí, gã còn tin trước mặt mình không phải là cậu thanh niên hai mươi mấy tuổi mà là một người đàn ông 44-50 tuổi đã từng trải chuyện đời, dường như hắn có thể làm được chuyện hắn vừa nói, lật đổ một cán bộ cấp phó bộ!
Cảm giác này rất rõ ràng, hơn nữa Trần Phong Cư còn khẳng định được Từ Quân Nhiên lúc này đang ngồi đối diện mình, không hề có cảm giác đang đùa cợt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận