Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 464: Người đẹp, xoa bóp chứ?

Đàn ông nhìn kỹ phụ nữ, đơn giản là mấy thứ như phương diện kia, bề ngoài, dáng người, tính cách bên trong, cần thông qua tiếp xúc không ngừng mới có thể hiểu được, cho nên bề ngoài và dáng người chính là cách tốt nhất đoạt được sự chú ý của đàn ông.
Tướng mạo của Vương Hiểu Nhu tất nhiên là xuất chúng, có thể bị tên sắc lang Lôi Bạo đó ngấp nghé, làm sao có thể không là người đẹp chứ? Mà thân hình của cô, trước kia Từ Quân Nhiên không để ý đến, hôm nay lần đầu quan sát cẩn thận một chút, lại khiến Từ Quân Nhiên cảm thấy ngoài ý muốn, bất kể là chân hay ngực, Từ Quân Nhiên dưới sự kích thích của rượu cồn, đều không nỡ bỏ qua mà nhìn kỹ một chút.
Một số thời khắc, cô nam quả nữ sống chung một phòng rất dễ xảy ra chút chuyện.
- Sao lại có chút nóng nhỉ!
Từ Quân Nhiên không thể không cảm thấy lồng ngực mình có chút khó chịu, nhìn thoáng qua Vương Hiểu Nhu cúi đầu không dám nhìn mình, Từ Quân Nhiên không nhịn được lắc đầu, khống chế, nhất định phải khống chế được chính mình.
Ánh mắt quét qua một cái, Từ Quân Nhiên phát hiện trên bàn trà có một chén đã nguội rồi, hắn cũng không đoái hoài tới nhiều, vươn tay cầm lền miệng uống, cảm giác lạnh nhưng băng tiến vào trong bụng, thoáng một cái tỉnh hơn nhiều.
Vương Hiểu Nhu thấy vậy vội giành lấy chén trà trong tay Từ Quân Nhiên, trong miệng lo lắng nói:
- Đừng uống nước lạnh, dạ dày không chịu được.
- Không có gì đáng lo, uống chút cho mát.
Từ Quân Nhiên cười khan rồi nói, hắn cũng không thể nói với người ta, bây giờ mình có chút thất thường, muốn phát sinh quan hệ thân mật với cô.
- Tôi đổi một chén khác cho cậu, cậu chờ một chút.
Vương Hiểu Nhu không đồng ý, đứng lên cầm cái phích rót nước nóng ra, sau đó đưa chén nước cho Từ Quân Nhiên ôn nhu nói:
- Cậu từ từ uống, còn nóng đấy.
Cảm nhận được sự săn sóc dịu dàng của Vương Hiểu Nhu, tâm tư Từ Quân Nhiên lại có chút khó nhịn, một tay nhận chén trà, một tay khác cũng không biết làm thế nào chạm lên quần của Vương Hiểu Nhu, mỉm cười đáp lại, sờ lên đùi nhiều thịt của cô. Vương Hiểu Nhu bị động tác đột nhiên của Từ Quân Nhiên làm cho cứng đờ cả người, khuôn mặt lập tức đỏ lên, không biết làm thế nào ngồi cứng nhắc trên sa lon. Cô nhìn ra Từ Quân Nhiên uống quá nhiều, nhưng thật sự không biết nên cự tuyệt thế nào, hơn nữa không biết vì sao, sâu trong lòng Vương Hiểu Nhu, lại cảm thấy mình không ghét Từ Quân Nhiên làm như vậy. Từ Quân Nhiên để tay lên chân Vương Hiểu Nhu, lập tức phản ứng lại làm như thế này không phù hợp, lập tức nói ra:
- Cái gì kia, chị Hiểu Nhu, tôi xoa bóp chân cho chị nha. Gần đây vẫn luôn rất bận.
Vương Hiểu Nhu đỏ mặt không biết nên nói gì, không nói đồng ý, cũng không cự tuyệt.
Từ Quân Nhiên tuy nói có chút mơ hồ, nhưng cũng biết lúc này mình muốn thu hồi lại cũng đã muộn rồi, làm không tốt sẽ khiến không khí giữa hai người càng xấu hổ, dứt khoát đâm lao thì phải theo lao, đã làm thì làm cho xong, nâng chân cô lên. Cái đùi đầy thịt vô cùng có xúc cảm, không co dãn như đùi của Tạ Mỹ Quyên, nhưng lại mềm mại. hương vị rất dính tay. Vân vê hết cạnh ngoài đùi, Từ Quân Nhiên nhìn Vương Hiểu Nhu, không nói gì cả đưa tay thăm dò, vân vê thịt bên trong đùi cô. Thịt bên trong này càng mềm hơn.
Cảm giác tay người đàn ông thâm nhập vào biên giới cấm của mình, trong lòng Vương Hiểu Nhu lập tức quýnh lên, hoảng loảng khép đùi lại, kép lại rất chặt.
Từ Quân Nhiên ngẩn người. Lập tức lên tiếng nói:
- Cái kia, chị, chị kẹp tay tôi rồi.
Một giây. Hai giây, Vương Hiểu Nhu chỉ cảm thấy toàn bộ thế giới dường như chỉ còn lại mình cùng người đàn ông ngồi trước mặt mình, người cô cứng ngắc, tốn khí lực rất lớn mới từ từ thả lỏng đùi một chút, cẩn thận tách chân ra một chút, mặt hồng lên:
- Cái kia, bí thư Từ, không cần, không cần làm nữa, chân tôi có chút đau.
Từ Quân Nhiên cười cười:
- Đây cũng không phải bên ngoài, không cần khách sáo như vậy, gọi tôi là Quân Nhiên được rồi.
Dừng lại một chút, hắn hỏi tiếp:
- Thân thể chị chỗ nào đau?
- Eo có chút…
Theo bản năng nói xong, trong lòng Vương Hiểu Nhu kinh hoảng một hồi, vội đổi giọng:
- Eo cũng không có việc gì.
- Eo đúng không? Được rồi.
Tay Từ Quân Nhiên chuyển một vòng, sờ lên hông Vương Hiểu Nhu.
- Đừng, hay là, hay là tôi mát xa cho cậu đi, eo tôi không có gì đáng ngại.
- Chị không cần khách sáo với tôi, nào, lại gần một chút, cong cong eo.
Từ Quân Nhiên đặt tay lên quần áo của Vương Hiểu Nhu, sờ sờ lên bên hông áo nóng lên của cô,
- Chỗ này đau sao? Chỗ này? hay là đây?
Vương Hiểu Nhu sắp bất lực chết rồi, nhưng lại không tiện đẩy Từ Quân Nhiên ra, đành phải gật đầu nói:
- Ở đây đau.
- Được rồi, cho chị thấy tay nghề của tôi.
Từ Quân Nhiên cười hì hì, vừa cười vừa nói với Vương Hiểu Nhu.
Từ Quân Nhiên ôm tâm tư chiếm tiện nghi, cũng ôm suy nghĩ thực sự để gân cốt cô thoải mái, liền rất cố gắng xoa bóp phần eo cho cô, xoa rồi xoa, bóp rồi bóp, chỉ chốc lát sau, áo nhét trong quần của Vương Hiểu Nhu từ từ bị kéo ra, lộ ra một mảnh da thịt mềm mại trắng bóng sau eo, Từ Quân Nhiên cúi đầu nhìn, thậm chí dây thun chung quanh cũng lộ ra một màu hồng, thấy rất rõ ràng!
- Chậc chậc, còn rất đáng yêu chứ.
Trong đầu Từ Quân Nhiên hiện lên ý nghĩ như vậy, động tác trên tay thì không dừng lại, mà tiếp tục động tác hướng xuống dưới.
Vương Hiểu Nhu lúc này cũng có hơi lạnh người, cảm thấy mình dường như trống rỗng rồi, vừa thẹn lại vừa sợ chìa hai tay che eo:
- Cái kia, Quân Nhiên, được rồi, eo tốt hơn nhiều rồi, cám ơn.
Từ Quân Nhiên nhìn da thịt trắng nõn của cô, yết hầu lên xuống, nuốt nuốt nước miếng nói:
- Đây đã thoải mái hơn một chút rồi?
- Thật sự thoải mái rồi.
Vương Hiểu Nhu nhìn đồng hồ thạch anh treo trên tường, chỉ chỉ thời gian với Từ Quân Nhiên:
- Có phải nên đi ngủ rồi không?
- Ai nha, không phải như thế sao, sắp muộn rồi!
Từ Quân Nhiên bất đắc dĩ bỏ hai tay từ trên eo của Vương Hiểu Nhu xuống, ngồi trên sa lon.
Vương Hiểu Nhu cuối cùng thoát được “ma chưởng”, vội đứng lên sửa lại dung mạo của mình, sau đó mở một ngân bên tủ lấy chân bông ra, nói với Từ Quân Nhiên:
- Được rồi, hôm nay cậu ngủ phòng tôi đi.
Nói xong, cô dùng sức vỗ chăn, mền, một hương vị hơi ẩm xông ra, vẫn luôn chưa phơi qua nắng, đều ẩm rồi.
Từ Quân Nhiên giơ tay nhận lấy:
- Không sao, tôi đối phó một đêm là được.
Vương Hiểu Nhu lắc đầu:
- Thế sao được, cậu nếu đắp cái này, nhất định sẽ bị bệnh.
Nói xong, đôi mi thanh tú của cô cau lại, hơi lúng túng một chút. Phòng này là hai người cô cùng chị Chu ở, chị Chu người kia có chút thích sạch sẽ, Từ Quân Nhiên nhất định không thể đắp chăn của chị ấy, chẳng lẽ, muốn thế kia không được? Trong lòng bỗng nghĩ đến một ý, Vương Hiểu Nhu lại có chút xấu hổ, ngay đến sắc mặt cũng dần đỏ lên, may mà Từ Quân Nhiên không để ý đến vẻ khác thường lúc này của cô.
Từ Quân Nhiên lại nở nụ cười:
- Không sao, tôi đắp cái này là được.
Vương Hiểu Nhu nhẹ nhàng nói:
- Trong phòng ngủ có một cái vẫn luôn phủ, tí nữa cho cậu, tôi đắp cái này đi.
Từ Quân Nhiên làm sao đành lòng, liền vội nói:
- Chị yên tâm đi, tôi không sao đâu, đắp cái này cả đêm là được.
Phòng ở bảy mươi mét vuông, cũng chỉ có hai phòng ngủ một phòng khách mà thôi, Từ Quân Nhiên lén quan sát một chút, phát hiện nơi mình có thể nằm thực sự chỉ có sa lon phía trước, dù sao cũng không quen chị Chu, cũng không tiện ngủ ở phòng của người ta. Còn căn phòng của Vương Hiểu Nhu, Từ Quân Nhiên ngược lại có chút xúc động, nhưng còn lại một chút lý trí, đương nhiên sẽ không nói ra như vậy.
Vương Hiểu Nhu vội nói:
- Như vậy sao được, cậu là khách, sao lại để khách ngủ trên sa lon được, cậu ngủ phòng kia của tôi là được, tôi ngủ trên sa lon.
- Đừng, cứ để tôi ngủ trên sa lon đi.
Từ Quân Nhiên vội nói, hắn có chút chủ nghĩa đàn ông, sao có thể để một người phụ nữ như Vương Hiểu Nhu ngủ trên sa lon còn mình thì chạy tới ngủ trên giường được chứ.
- Tôi nói không được.
Hai người cứ như vậy hơn nửa ngày, ai cũng không có cách thuyết phục đối phương.
Nhìn Từ Quân Nhiên, Vương Hiểu Nhu bỗng cắn môi dưới của mình, thử thăm dò:
- Nếu không..đều ngủ ở phòng ngủ là được?
- Cái gì?
Từ Quân Nhiên đột nhiên giật mình, lập tức ho khan:
- Chuyện này…chuyện này… chuyện này không thích hợp lắm?
- Không có sao đâu.
- ...Thực sự không sao?
- Ừm.
- Vậy được!
Từ Quân Nhiên cũng không làm kiêu, cũng không phải chưa từng ngủ cùng với phụ nữ, mình cũng đã từng ngủ chung giường với Lâm Vũ Tình cùng Tạ Mỹ Quyên.
Đương nhiên, hắn lựa chọn bỏ qua quan hệ của hai người phụ nữ với mình.
Trong phòng ngủ, Từ Quân Nhiên chui vào trong chăn trước, Vương Hiểu Nhu vẫn còn đi rửa mặt, phương Bắc tháng ba tháng tư vẫn rất lạnh, cái lạnh trong chăn rất đáng sợ, Từ Quân Nhiên trên người chỉ mặc một cái quần cộc nhất thời rùng mình, cảm thấy nổi da gà từ đầu đến chân, cái này con mẹ nó cũng quá lạnh rồi, Từ Quân Nhiên nhanh chóng lại leo ra khỏi chăn xuống giường, mặc quần áo lông vào, sau đó dựa vào lò sửa dưới cửa sổ trong phòng ngủ, thân thể dán vào chỗ ấy, sưởi ấm tay, muốn đợi người ấm lên một chút rồi lại chui vào trong chăn.
Lúc này, Vương Hiểu Nhu đã rửa mặt xong, đẩy cửa đi vào, liền thấy hình dáng quỷ dị của Từ Quân Nhiên, kinh ngạc hỏi:
- Quân Nhiên, cậu đây là làm gì vậy?
Từ Quân Nhiên nhe răng nói:
- Hơi lạnh, tôi sưởi ấm trước…
Dừng lại một chút, hắn đột nhiên hỏi:
- Trong nhà có túi nước ấm không?
Vương Hiểu Nhu lắc đầu:
- Túi nước ấm ngày hôm qua hỏng rồi, tôi nói với chị Chu, để chị ấy mang từ trong tỉnh về một ít.
Vẻ mặt Từ Quân Nhiên đau khổ, bất đắc dĩ gật đầu:
- Vậy, chị đi ngủ trước đi, đừng để ý đến tôi, tôi ấm một chút liền đi ngủ.
Vương Hiểu Nhu không nói gì, chỉ yên lặng ngồi trên giường, thoáng chút do dự, mặt cô đỏ bừng hơi nghiêng đầu, cởi áo ngoài đưa lưng về phía Từ Quân Nhiên, đặt trên ghế, quay người, áo lông bao lấy bộ ngực của cô càng lộ ra to hơn một chút, rồi kéo đôi chân đẹp lên giường, nhưng tay nhếch lên, chui vào chỗ chăn của Từ Quân Nhiên, gối đầu lên gối của Từ Quân Nhiên, sau đó không có động tĩnh gì nữa.
Từ Quân Nhiên thấy động tác của Vương Hiểu Nhu, trong lòng không nhịn được nhảy dựng lên,
- Chị Nhu, chị đây là…
- Tôi làm ấm chăn cho cậu.
Vương Hiểu Nhu nói khẽ.
- Ách, không cần phiền toái như vậy đâu.
Từ Quân Nhiên vội từ chối.
Không nghĩ tới Vương Hiểu Nhu lắc lắc đầu, dùng giọng nói không lớn hơn tiếng muỗi là mấy nói:
- Tôi không sợ lạnh, không việc gì đâu.
Từ Quân Nhiên vội từ chối.
Không nghĩ tới Vương Hiểu Nhu lắc lắc đầu, dùng giọng nói không lớn hơn tiếng muỗi là mấy nói:
- Tôi không sợ lạnh, không việc gì đâu.
Có đôi khi, động lòng chỉ cần một ánh mắt mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận