Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 159: gặp mặt chia một nửa.

- Dám dùng thủ đoạn đó để chơi tôi, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi, họ Tần kia!
Từ Quân Nhiên lồng lên như con thú, đứng đối diện với Dương Duy Thiên mà nguyền rủa Tần Quốc Đồng,
Dương Duy Thiên biết hiện giờ Từ Quân Nhiên đang tức giận, lấy được năm mươi ngàn từ tỉnh đã không dễ gì, kết quả trên tỉnh vẫn còn chưa giải ngân, mà thành phố đã muốn trừ một ít, huyện trừ một ít, lúc đến tay chỉ còn có ba mươi ngàn, trong lòng ai mà chẳng đau xót.
- Tiểu Từ, cậu phải hiểu rằng chuyện này huyện cũng chả có cách nào.
Dương Duy Thiên cười một cách đau khổ với Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên lắc đầu:
- Bí thư, không phải ngài không biết nhà máy này quan trọng với tôi thế nào, tôi vất vả lấy tiền từ Thành Ủy về, còn Tần Quốc Đồng ông ta mở miệng nói là sẽ trả ơn, thật ra ông ta muốn biến tôi thành thằng ngốc mà.
Bình tĩnh mà xét, sự phẫn uất của Từ Quân Nhiên đối với Dương Duy Thiên còn kém xa với Tần Quốc Đồng, dù Dương Duy Thiên cũng đã nói,ông ta cố gắng giành về được ba chục ngàn đã là tốt lắm rồi.
Dương Duy Thiên cũng biết rõ Huyện Ủy làm như vậy cũng hơi quá, bất đắc dĩ nói với Từ Quân Nhiên:
- Tiểu Từ, chuyện này, cậu cũng nên hiểu cho huyện.
Từ Quân Nhiên cũng hiểu rõ, trong chuyện này Dương Duy Thiên đã cố hết sức rồi. Thực ra nếu đổi lại là lúc khác thì anh ta cũng không để bụng chuyện này, nhưng Huyện dùng số tiền này không phải để làm việc gì khác mà lại là để phát lương cho giáo viên trường dân lập, theo lời Dương Duy Thiên nói thì hệ thống giáo dục của huyện Võ Đức đã không được phát lương hơn nửa năm nay, xem ra cũng phải chờ đến Quốc Khánh, huyện muốn dùng hơn mười ngàn này để trả một phần lương cho các giáo viên.
Lúc này không có ngày nhà giáo, Từ Quân Nhiên nhớ rất rõ, hình như đến giữa những năm 80 thì nhà nước mới chính thức xác nhận ngày nhà giáo.
Từ Quân Nhiên thở dài một cái, bất đắc dĩ:
- Bí thư Dương, thế này đi, tiền đã phát các anh có thể cầm đi, nhưng tôi có một yêu cầu, ba mươi ngàn còn lại bắt buộc phải trả lại ngay lập tức vào tài khoản của tôi, tôi không thể tin được Tần Quốc Đồng.
Giờ hắn lại tức điên lên, hét thẳng tên của chủ tịch huyện Tần Quốc Đồng.
Dương Duy Thiên gật đầu:
- Được rồi, tôi sẽ cho người làm ngay.
Từ Quân Nhiên viết luôn thông tin tài khoản ngân hàng của mình đưa cho Dương Duy Thiên, tài khoản này là Lâm Vũ Tình lập giúp hắn, lúc đó là để tiện gửi năm ngàn mà Tào Tuấn Vĩ đưa cho.
Sở dĩ làm như vậy, là do Từ Quân Nhiên có cách nghĩ của riêng mình, hắn sợ đợi mình từ tỉnh ủy trở về, thì Tần Quốc Đồng sẽ mượn cớ khác để lấy đi nốt ba chục ngàn còn lại.
Dương Duy Thiên nhận tài khoản của Từ Quân Nhiên đưa cho, nhìn hắn nói:
- Cậu vừa nói phải đi lên tỉnh sao?
Từ Quân Nhiên gật đầu:
- Ừ, tôi định đi xem có mua được thiết bị cho nhà máy hay không, nhân tiện nghĩ cách để vay ít tiền.
Lời nói của hắn nhẹ nhàng linh hoạt, Dương Duy Thiên lại đỏ mặt, hắn biết rõ nếu không bởi huyện đã tham ô hơn chục ngàn tiền giải ngân cho Từ Quân Nhiên, thì hắn đã không cần vay mượn cho phiền toái.
- Bí thư Dương, ngài không cần phải tự trách mình, tôi không trách anh, chỉ là chuyện này, chủ tịch huyện Tần Quốc Đồng đã tính toán và đánh quá chính xác, ông ta lấy tiền của huyện để lấy thành tích, lại lấy tiền làm dự án của tôi để phát lương cho giáo viên, thực sự ông ta coi tôi như thằng ngu mà?
Từ Quân Nhiên nói không chút khách khí, hắn không phải tên ngốc, suy nghĩ một chút là có thể cảm nhận được cái bất bình thường, về lý tiền lương của giáo viên phải do ngân sách tuyến trên phát, mà ngân sách tỉnh phụ trách làm sao có thể để xảy ra tình trạng mấy tháng không trả lương? Rõ ràng tiền đã bị huyện tham ô rồi.
Quả nhiên, Dương Duy Thiên thở dài một cái, gật đầu bất đắc dĩ:
- Chuyện này tôi biết, lúc đó lãnh đạo tỉnh đến kiểm tra, nhà khách của UBND huyện thực sự quá cũ nát, do vậy mới gọi một đội ở chỗ sở tài chính đến sửa chữa, ban đầu dự định là đợi tiền trợ cấp hộ nghèo 6 tháng cuối năm mới sửa, không ngờ tiền trợ cấp hộ nghèo mãi không đến tay.
Từ Quân Nhiên không nhịn được liền bật cười, lời của Dương Duy Thiên chằng phải là ý kiến, chẳng qua là anh ta không dám gật bừa đồng ý với cách làm của Tần Quốc Đồng.
- Bí thư, anh không cần phải lo, chuyện này tôi sẽ giải quyết.
Từ Quân Nhiên nhìn Dương Duy Thiên nói một cách nghiêm túc, chân thành.
Dương Duy Thiên đường đường là một cán bộcấp cao, một bí thư cai quản cả một huyện, lại nói với anh cán bộ cấp phòng trẻ tuổi của mình gần gũi bình dị như vậy, thậm chí còn hạ giọng khiêm nhường giải thích cho mình, nói cho cùng vì Dương Duy Thiên là một lãnh đạo tốt, anh ta biết Từ Quân Nhiên lao tâm khổ trí lấy số tiền này về để làm giàu cho công xã trấn Lý gia, chứ không phải để lấp chỗ trống cho Huyện ủy. Thực sự trong lòng anh ta có chút áy náy với Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên cũng không phải là loại không biết chừng mực, Dương Duy Thiên đã tỏ thái độ như vậy, nếu mình vẫn còn kiên quyết truy cứu việc này thì có chút không đúng vị trí của mình.
Tục ngữ nói thuyền theo dòng tất sẽ thẳng, nên sẽ có cách giải quyết.
Dương Duy Thiên nghe Từ Quân Nhiên nói cũng đành gật đầu, tình hình hiện nay như vậy, nói thẳng ra là thiếu tiền thực hiện, nếu huyện Võ Đức là một huyện giàu có thì cũng chẳng xảy ra chuyện này.
- Đúng rồi, Bí thư Dương, tôi nghĩ rồi, sau khi nhận thầu nhà máy bia của huyện, tôi vẫn sẽ quản lý những công nhân cũ của nhà máy.
Từ Quân Nhiên nhìn Dương Duy Thiên nghiêm túc nói.
Đây là kết quả thảo luận giữa hắn và Lý Càn Khôn ngày hôm qua, Từ Quân Nhiên đã quyết định một chuyện, là tự mình phải học cách dùng suy nghĩ của những người cùng thời để giải quyết vấn đề, chứ không phải dùng ánh mắt của người cùng thời để đánh giá giá trị của thập niên 80, ưu điểm của việc này là hắn thấy mẫu thuẫn giữa mình và những người như Dương Duy Thiên ngày càng nhỏ.
Dương Duy Thiên ngạc nhiên, trong ánh mắt nhìn Từ Quân Nhiên lộ vẻ ngạc nhiên, không những vậy, sắc mặt cũng rất khó coi, dường như không thể hiểu nổi tại sao chỉ qua một đêm mà Từ Quân Nhiên lại thay đổi 180 độ như vậy.
- Tiểu Từ, cậu sao vậy? Dương Duy Thiên kinh ngạc hỏi.
Từ Quân Nhiên nhìn Dương Duy Thiên ái ngại, vị bí thư này đúng thật là, mình đã chủ động nhận lỗi với anh ta, vậy mà anh ta không hiểu.
Nhưng hắn đã có ý định thì phải cố gắng không dùng quan niệm cũ kỹ trước đây để kích thích Dương Duy Thiên, Từ Quân Nhiên trầm ngâm một lúc rồi dùng giọng hết sức nhẹ nhàng giải thích với Dương Duy Thiên:
- Bí thư Dương, tôi đã suy nghĩ rồi, anh nói đúng, các công nhân đã cống hiến không ít cho nhà máy, chúng ta không thể vứt bỏ họ như vứt đống rác rưởi được. Cho nên tôi quyết định, đãi ngộ với không nhân không thay đổi, phúc lợi về hưu cũng không thay đổi, chỉ có điều nhà máy mới sẽ không có chuyện cha truyền con nối. Tất nhiên, những kẻ ăn không ngồi rồi bắt buộc phải sa thải, điểm này thì không thể thương lượng.
Đây là sự nhượng bộ lớn nhất của Từ Quân Nhiên, hắn mặc dù không phải là nhân tài quản lí nhà máy chuyên doanh nhưng cũng biết, một nhà máy hiện đại muốn phát triển thực hiện biện pháp kinh doanh của nền kinh tế thị trường, nếu vẫn sử dụng phương thức bao cấp của doanh nghiệp nhà nước thì đến tám chín phần là giẫm lên vết xe đổ.
- Tốt, tốt, cậu nghĩ được vậy, tôi rất mừng
Dương Duy Thiên có vẻ rất hài lòng với thái độ này của Từ Quân Nhiên, đứng lên đi đến trước mặt Từ Quân Nhiên vỗ vai hắn rồi nói:
- Ban đầu tôi cứ lo cậu nghĩ không thông, giờ xem ra tôi đã không nhìn nhầm cậu, cậu là một đồng chí tốt!
Từ Quân Nhiên mỉm cười, trong lòng tự nhủ nếu không phải Lý Càn Khôn nhắc nhở mình thì mình không thể nghĩ ra được điểm này.
Phải nói rằng, phần lớn các cán bộ của thập niên 80 đều không tệ, loại cán bộ như Tần Quốc Đồng thì rất hiếm. Hơn nữa những cán bộ này rất nghiêm khắc với bản thân, ít nhất Từ Quân Nhiên cũng nhận thấy trong những người này, bất kể là Dương Duy Thiên hay Nghiêm Vọng Tung, đây đều là những cán bộ xuất thân đường hoàng, rất nghiêm khắc với bản bản thân và người nhà. Như người nhà của Dương Duy Thiên và Nghiêm Vọng Tung chẳng được họ sắp xếp công việc gì mà chỉ là lao động phổ thông.
Tất nhiên cũng có những con sâu làm rầu nồi canh, cán bộ cũng là người mà thành phần cán bộ thập niên 80 khá phức tạp, có nhiều kẻ như Tần Quốc Đồng, Lai Nguyệt Tinh dựa vào thời buổi chính trị bất ổn mà đi lên cương vị lãnh đạo, không có tố chất lãnh đạo, họ làm những chuyện không phù hợp với cương vị của mình cũng là bình thường.
Thực ra, tố chất lãnh đạo của đội ngũ cán bộ luôn là chủ đề trường kỳ của chốn quan trường Trung Quốc, Từ Quân Nhiên thân là một người ưu tú, biết rõ xu hướng tương lai của Trung Quốc, tự biết chốn quan trường của Trung Quốc sau này sẽ trở nên như thế nào, bọn tham quan ô lại dù không thể đánh bại phe lãnh đạo chân chính trong thời buổi loạn lạc, nhưng trong thời kì hòa bình cải cách mở cửa đã khiến không ít người đánh mất chính mình.
- Bí thư Dương, anh đừng khen tôi nữa. Hôm qua tôi suy nghĩ không được chu đáo khiến anh thêm phiền lòng.
Từ Quân Nhiên hơi đỏ mặt, thành khẩn xin lỗi Dương Duy Thiên, hắn biết, đổi lại là người bên cạnh thì mình đã sớm nổi giận rồi, Dương Duy Thiên bao dung với mình như vậy, thật là hiếm có.
Dương Duy Thiên xua tay:
- Không sao, không sao, tôi biết tâm ý của cậu, cậu một lòng muốn làm tốt cải cách, muốn phát triển huyện Võ Đức của chúng ta. Tôi thì không có trình độ như cậu, nhưng cũng là người có học cổ hủ. Nói thực, nếu không ngồi ở cương vị hiện giờ, tôi cũng sẽ đồng ý với cách làm của cậu. Nhưng khi đã ngồi trên cương vị bí thư huyện, cái mà tôi nghĩ không chỉ là cho một xã, một xí nghiệp mà phải xuất phát từ lợi ích của cả huyện, hi vọng cậu có thể hiểu cho.
Những lời này, là những lời nói tâm huyết từ trong tâm can nói với Từ Quân Nhiên, Dương Duy Thiên biết rõ, chàng thanh niên này không giống mình, người ta có trình độ, có bản lĩnh, còn lấy được dự án về làm, từ những mối quan hệ với Trung Ương, thêm vào đó là sự có mặt trong danh sách biểu dương của lãnh đạo Trung Ương, nói không quá lời trong vòng hơn chục năm nữa, trên vũ đài chính trị của tỉnh Giang Nam chắc chắn có chỗ đứng của Từ Quân Nhiên, mình chỉ có thể kết giao chứ không thể chèn ép.
Trong chốn quan trường xưa nay không thiếu ngựa thiên lý, cái thiếu là phát hiện ra ngựa thiên lý của Bá Nhạc, Dương Duy Thiên là người thông minh, anh ta tình nguyện làm Bá Nhạc của Từ Quân Nhiên, tiễn chàng trai trẻ có tiền đồ đầy triển vọng thành công hơn nữa trên con đường sự nghiệp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận