Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 820: Lựa chọn của Hoàng Tử Hiên.

- Ý của anh là gì?
Trước câu nói: có cần anh đưa em về nhà không của Từ Quân Nhiên, phản ứng lớn nhất không phải là Lý Tư Kỳ đang ngẩn tò te mà là người ngồi bên cạnh cô ta. Tối nay, gã một lòng muốn ôm người đẹp về nhà. Sinh vật giống đực nào đó muốn hưởng thụ một chút bữa tiệc độc thân. Tên này dựa vào lão gia từng là Phó bí thư Tỉnh ủy vốn rất cưng chiều gã. Hơn nữa, một số bậc cha chú đến hôm nay vẫn còn ở giữ một số chức vụ quan trọng, lời nói vẫn còn có trọng lượng. Mấy năm nay, gã cũng đã thưởng thức không ít những người phụ nữ kiều diễm như hoa. Hôm nay, nhìn thấy lại muốn đoạt được, vậy mà lại tự nhiên xuất hiện một kẻ chen ngang. Điều này làm gã thấy rất không thoải mái.
Từ Quân Nhiên lạnh lùng nhìn về phía đối phương. Hắn không quan tâm tới người quần là áo lượt như vậy. Chỉ có điều đây là nơi công cộng dù thế nào cũng phải để lại cho đôi bên còn có đường lui.
Cho nên, Từ Quân Nhiên bình tĩnh mở miệng nói:
- Cô ấy là cấp dưới của tôi. Tôi đưa cô ấy về có vấn đề gì không?
- Anh ….
Người đó cứng họng không nói ra câu gì.
Lý Tư Kỳ có chút choáng váng đầu óc. Cô ta không biết Trưởng phòng Từ đã mua thuốc gì trong hồ lô. Sao tự nhiên lại nghĩ đến đưa mình về nhà? Bản thân mình và hắn ta vẫn chưa thân thiết tới mức đó.
- Ha ha, lão Từ thật hăng hái nha…
Không biết từ lúc nào Hoàng Tử Hiên đứng bên cạnh Từ Quân Nhiên và những người khác cười ha ha nói.
Từ Quân Nhiên hơi nghiêng đầu liếc nhìn Hoàng Tử Hiên, phát hiện mấy người đứng cạnh gã chính là mấy người mà mình gặp trong nhà vệ sinh. Mấy người đó một lòng một dạ muốn có được thu hoạch trong ngày hôm nay. Trong lòng hắn thầm cười nhạt. Quả nhiên là cá tìm cá mà tôm thì tìm tôm. Loại người như Hoàng Tử Hiên bên cạnh xuất hiện những người như vậy cũng không có gì là lạ.
Quay mặt về phía Hoàng Tử Hiên, Từ Quân Nhiên bình tĩnh đáp:
- Đầu tiên, không không cần gọi tôi là lão Từ, tôi và cậu chưa quen biết tới mức đó. Thứ hai, tôi có hứng thú gì dường như cũng không có quan hệ gì quá lớn với cậu. Cậu không cần phải quan tâm. Còn một điểm cuối cùng: tốt nhất cậu nên quản lí chặt lũ chó bên cạnh. Nếu như muốn ăn thịt thì quang minh chính đại đi mua đừng ở đây làm mất mặt người khác.
Dừng lại một chút, hắn nhìn kẻ tự miệng nói là sẽ bỏ thuốc vào rượu của Lý Tư Kỳ một cái nhìn thâm sâu, trầm giọng nói:
- Tôi cảm thấy, Hoa Hạ vẫn còn có thể nói đến đạo lý. Có một số việc nếu như đã làm thì sẽ phạm tội. Tôi tin rằng đối với một số kẻ khốn nạn phạm tội bất kể người đó là ai, ông cha của người đó là ai thì Tòa án cũng đều xử theo lẽ công bằng.
Mấy người bị Từ Quân Nhiên dọa dẫm như vậy nét mặt lúc xanh, lúc tím. Từng người từng người nhìn Từ Quân Nhiên với ánh mắt không chút thiện cảm.
Nụ cười trên khuôn mặt Hoàng Tử Hiên không chút thay đổi. Trong lòng đang cân nhắc xem nên làm như thế nào.
Đa số những người trước mặt đều là đệ tử, môn sinh Hoàng gia tại tỉnh Đông Hải. Tuy nói, thế lực trong quân đội của Hoàng gia ngày nay đã bị tẩy trừ hết sạch. Thế nhưng trong giới chính trị vẫn có sự ảnh hưởng vô cùng lớn. Việc này có chút liên quan tới chủ trương chính trị của Hoàng gia. Cho dù tất cả ông cha đã về hưu thì phe cánh gia tộc họ Hoàng cũng không bị đổ xuống. Hoàng Tử Hiên nhớ rõ ở nhà ông nội đã từng nói một câu: đã đến lúc này thì không so sánh thành tích của ai hơn ai mà so sánh xem ai sống lâu hơn ai.
Trong ấn tượng của Hoàng Tử Hiên thì ông nội chưa từng nói sai một câu. Cho nên gã tin rằng đừng tưởng Hoàng gia hôm nay bước tới đây. Nhất định sẽ có một ngày Hoàng gia sẽ trở lại oai phong như xưa. Vấn đề trước mắt là sức khỏe của ông nội có thể sống lâu trăm tuổi.
Lần này bản thân đến tỉnh Đông Hải một mặt là vì quả thực là Hoàng Tử Hiên có ý định đấu một trận với Từ Quân Nhiên; mặt khác vì Tưởng Phương Trùng là cấp dưới mà ông Hoàng đã từng rất coi trọng. Con đường làm quan của Tưởng Phương Trùng có thể thuận buồm xuôi gió như vậy phần lớn nguyên nhân là vì khi mới bắt đầu bước chân vào chốn quan trường đã từng làm thư ký cho ông Hoàng một thời gian. Cũng chính bởi vì gã thể hiện rõ là phe cánh nhà họ Hoàng cho nên ông Hoàng mới cho cháu tới Đông Hải. Tưởng Phương Trùng cũng rất vui.
Đặc điểm lớn nhất của chính trị là biến hóa thất thường. Đặc biệt là Hoa Hạ hiện nay. Sau khi tư tưởng đánh đổ kịch liệt đạt đến một trình độ nhất định thì mang đến ảnh hưởng khó mà lường trước được. Trừ phi giống như Từ Quân Nhiên có thể đoán biết được tương lai. Nếu không trong mắt của đại đa số người đều cảm thấy một số vị lãnh đạo ở trung ương đang đi trên một con đường hết sức nguy hiểm. Cho nên, ông Hoàng cho dù đã về hưu nhưng vẫn có thể là chỗ dựa vững chắc cho một số người.
Trên trường chính trị việc lên voi xuống chó đã quá quen thuộc. Kể cả là thủ trưởng cao nhất không phải cũng đã từng trải qua rất nhiều gian khổ mới đến được ngày hôm nay hay sao?
Cũng bởi nguyên nhân này nên sau khi Hoàng Tử Hiên đến tỉnh Đông Hải Hoàng Tử Hiên đã nhanh chóng tụ họp lại một nhóm người. Trong mắt những người này, Hoàng Tử Hiên vẫn luôn là hậu duệ quý tộc, đáng để bọn họ theo đuổi và lôi kéo. Hoàng Tử Hiên cũng rất vừa lòng với thái độ của những người này. Những người đến cũng không có ai từ chối. Hoàng Tử Hiên rất nhanh chóng đã hợp thành một nhóm.
Thế nhưng hôm nay gặp được Từ Quân Nhiên là chuyện mà Hoàng Tử Hiên cũng không lường trước được.
Nhìn người bạn học cũ đã từng bị mình đùa bỡn đến sống dở chết dở, ánh mắt của Hoàng Tử Hiên càng ngày càng trở lên lạnh lẽo hơn. Trước kia nếu như nói Từ Quân Nhiên như cái gai trong mắt gã thì hiện giờ, hắn lại như một vật cản đường. Lấp tới nỗi làm cho gã nhớ đến lại cảm thấy giống như một bức tường cao làm cho gã không thở nổi.
Năm đó, khi Từ Quân Nhiên rời khỏi Bắc Kinh, Hoàng Tử Hiên cứ ngỡ rằng mình có thể đè nén tên tiểu tử này suốt cuộc đời. Gã không tưởng tượng được đến ngày hôm nay tên tiểu tử đáng ghét này lại biến thành một đối thủ không thể khinh thường. Thậm chí, khi bản thân đối diện với hắn còn có chút thiếu tự tin. Cho dù người khác không biết điều này thì tự gã cũng hiểu hơn ai hết. Từ Quân Nhiên chỉ có vị trí như ngày hôm nay cũng bởi vì một số vị lãnh đạo ở trên đè nén hắn. Nếu không dựa vào thành tích của mình hắn đã sớm trở thành cán bộ cấp phó sở rồi.
Chưa đến ba mươi tuổi mà đã trở thành cán bộ cấp sở. Nghĩ đến đã làm người khác không giữ vững được tinh thần rồi.
- Từ Quân Nhiên cậu có ý gì?
Hoàng Tử Hiên nghĩ một lúc vẫn quyết định bảo vệ đám người phía sau mình. Dù sao những người này cũng là những người sẽ ủng hộ mình tại tỉnh Đông Hải. Trước đi đến Đông Hải gã có nói chuyện với ông nội. Ý của ông nội là trong vài năm nữa tỉnh Đông Hải sẽ bước vào một giai đoạn phát triển mạnh mẽ. Nếu như mình có thể bám rễ ở đây nói không chừng có thể có bước phát triển mới trong sự nghiệp.
Nếu như vậy kết giao, mở rộng quan hệ với đám người “con cháu các cụ” ở tỉnh Đông Hải này thì cũng là một là một việc tốt. Còn đối với việc của Lý Tư Kỳ, Hoàng Tử Hiên căn bản là không quan tâm. Cô ta cũng chỉ là một người phụ nữ mà thôi. Lúc đầu bản thân cướp người phụ nữ của Từ Quân Nhiên. Không lâu sau, người phụ nữ ấy cũng bị mình bỏ rơi. Hơn nữa, người phụ nữ trước mặt gã không hề quen biết.
Từ Quân Nhiên mỉm cười, liếc nhìn Hoàng Tử Hiên, lạnh lùng mở miệng nói:
- Không có ý gì cả. Tôi chỉ muốn đưa cấp dưới của tôi về nhà mà thôi. Sao vậy, Hoàng công tử muốn ngăn cản tôi?
Hình ảnh Hoàng Tử Hiên năm đó thoáng xuất hiện trong đầu Từ Quân Nhiên. Từ Quân Nhiên nhìn khuôn mặt này trong thâm tâm vô cùng chán ghét. Năm đó, thị phi điên đảo, hắn cũng không muốn truy cứu nữa. Thế nhưng nếu Hoàng Tử Hiên đã không phân biệt được trắng đen thì mình cũng không cần nể mặt gã làm gì.
Nói ra, ánh đèn trong quán karaoke cũng không quá mờ. Sau đó, từ bên trong đi ra vài bước ánh đèn điện bên đường sáng tới nỗi người không mở nổi mắt.
Bên đường không nói là xa hoa trụy lạc nhưng tuyệt đối là khắc họa phổ biến về đêm. Không có những cửa hàng liên miên, bất tận với những sản phẩm xa xỉ và những cửa hàng được trang hoàng tỉ mỉ. Đại bộ phận đều là bày bán ven đường. Con đường nhỏ sẽ lan tỏa ra hương vị của con đường nhỏ. Hơi nóng bốc lên từ canh bún tàu nấu với đậu phụ rán. Quán bên cạnh thường ngồi nhón đồ tây trong tay. Ngồi đó là những người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi mới vừa tan ca hoặc là hai ba đứa học sinh.
Kiến trúc ở nơi đây thuộc kiến trúc từ những năm tám mươi, những dây anten ngổn ngang. Nơi đây thích hợp với việc nghỉ ngơi và cũng là nơi có khu dân cư đông đúc.
- Tôi nói này người anh em, anh tuyệt đối là người nổi giận đùng đùng vì hồng nhan.
Một đoàn người đi ra, Điền Hoài Nhân vừa đi vừa chỉ ngón tay cái lên thể hiện sự kính trọng và nể phục vô cùng. Những hành động vừa rồi trong quán karaoke của Từ Quân Nhiên đã làm cho người có tính cách hào phóng như gã triệt để nể phục người thanh niên trước mặt.
Từ Quân Nhiên mỉm cười, nhìn xa xăm. Hắn không biết sự lựa chọn ngày hôm nay của mình là đúng hay sai nữa. Nhưng nếu cho hắn thêm một cơ hội nữa hắn tin rằng hắn cũng sẽ vẫn hành động như vậy dù là sẽ gặp càng nhiều sóng gió hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận