Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 288: Lâm Doãn Nhi.

- Đại lừa gạt, ngươi sao lại ở đây?
Một âm thanh đầy kinh ngạc vang lên từ phía sau của Từ Quân Nhiên, khiến cho Từ Quân Nhiên trong phút chốc quay đầu lại, nhìn về phía người phát ra âm thanh.
- Lâm Doãn Nhi, sao em lại nói thế chứ?
Từ Quân Nhiên trừng mắt, những ánh mắt vây quanh vô thức đều nhìn đảo qua trên mặt của mình, trong những người này có những đứa trẻ cấp hai và cấp ba, cũng có những phụ huynh đến đón con tan học, nha đầu Lâm Doãn Nhi này hét lên vô lý cái tiếng lừa đảo như vậy, quả thực khiến cho bản thân biến thành con gấu trúc lớn để mọi người vây quanh xem. Mấu chốt là, tinh thần chính nghĩa của mọi người ở cái thời đại này vẫn còn rất cao, Từ Quân Nhiên bây giờ cảm thấy, có những người ánh mắt họ nhìn mình có chút không đúng.
Hô to một tiếng tên của đối phương, Từ Quân Nhiên trực tiếp thoát ra khỏi đám người đi đến bên cạnh Lâm Doãn Nhi, chiều cao của hai người thật sự đối lập.
Khẽ ngẩng đầu chỉ có thể nhìn thấy ngực của Từ Quân Nhiên, Lâm Doãn Nhi sau khi nghe thấy Từ Quân Nhiên gọi tên của mình liền giữ im lặng dừng bước, sau đó đợi Từ Quân Nhiên kết thúc công việc.
- Tôi tới đón muội muội tan học, thật xin lỗi, lại khiến cho mọi người chê cười.
Từ Quân Nhiên chậm rãi mở miệng, người chung quanh bán tin bán nghi, rõ ràng có chút không thể tin được hắn.
Vừa lúc đó, có một người phụ nữ trung niên bỗng nhiên mở miệng nói:
- A, tôi nhớ ra rồi, ngươi là người bạn của xử trưởng Bạch đúng không? Cái người mà đại học Kinh Hoa ấy.
Rất rõ ràng, người này sống ở trong đại viện thuộc cục máy móc công nghiệp, hơn nữa, có lẽ cũng quen biết hai người Bạch Sa và Lâm Lệ, mấu chốt nhất là, cô gặp qua Từ Quân Nhiên đến làm khách ở nhà Lâm Lệ, sau đó cũng nghe qua Lâm Lệ nói về thân phận của Từ Quân Nhiên, tuy ấn tượng sâu đậm nhất chỉ có hai câu, bạn của xử trưởng Bạch và học sinh tốt nghiệp đại học Kinh Hoa.
- Đúng vậy. Thật ngại quá. Doãn nhi quá bướng bỉnh rồi.
Từ Quân Nhiên cười, nói với người kia.
Người Trung Hoa chính là như vậy, ưa thích vây quanh xem náo nhiệt, nhưng một khi phát hiện không có náo nhiệt để xem nữa rồi, thì cũng rất nhanh tự người nào người đấy tự bỏ đi.
Ở nhà ngang có ưu điểm chính là, hàng xóm đại đa số đều là đồng sự của một đơn vị, ngẩng đầu không thấy cúi đầu là thấy. Quan hệ của mọi người đều thân thuộc như người trong nhà, nhà ai có bằng hữu thân thích đến, hoặc là có mối quan hệ xã hội nào, mọi người cũng đều biết. Như xuất thân của Lâm Lệ và Bạch Sa, ở trong đại viện cũng không phải là điều gì bí mật. Tự nhiên cũng biết, Bạch Sa mấy tháng trước có một người bạn tốt nghiệp đại học Kinh Hoa, nghe nói còn là đệ đệ của Lâm Lệ.
Cho nên sau khi có người nhận ra thân phận của Từ Quân Nhiên, đương nhiên không còn ai tiếp tục làm khó hắn dẫn Lâm Doãn Nhi rời đi.
Cúi đầu xuống nhìn Lâm Doãn Nhi, Từ Quân Nhiên cười cười nói:
- Đi thôi, nếu như muội muốn đi ăn thứ gì đó ngon, ta sẽ đưa muội đi.
Nói xong, tay của Từ Quân Nhiên xoa đầu của Doãn Nhi, giống như là anh trai nuông chiều em gái vậy.
Hai người sóng vai rời đi, sau khi đi khuất tầm mắt của mọi người, Từ Quân Nhiên mới thở phào một cáu, mùi vị bị người khác vây quanh xem thật sự không dễ chịu gì, Từ Quân Nhiên tuy nói là những tình huống bị người khác nhìn chằm chằm cũng không có gì là xa lạ, nhưng vấn đề nếu như những người vây quanh nhìn mình đều cho rằng mình là bọn buôn người gì đó, cái cảm giác này thật sự rất không thoải mái.
- Đại lừa gạt. Ngươi đến đây làm gì? Là thay chị của ta đến đón ta tan học sao?
Đi qua một góc, sau khi hoàn toàn thoát ly những ánh mắt quan sát kia Lâm Doãn Nhi lúc này mới lên tiếng hỏi. Năm nay cô bé đang học tiểu học năm thứ tư, tuy nói ngày thường nghịch ngợm đảo đản, nhưng đối mặt người xa lạ, Lâm Doãn Nhi cũng rất lãnh đạm, chỉ có ở trước mặt người nhà của mình, cô bé mới thực sự giống như một đứa trẻ.
- Tôi cũng không phải thần tiên, làm sao biết muội chừng nào thì tan học? Tôi tới làm việc, trùng hợp nhìn thấy muội, cho nên mới có ý định đưa muội đi ăn chút gì đó.
Từ Quân Nhiên cười một cái nói, hắn cũng không tiện nói bản thân là vì không tìm thấy nhà của Trịnh Vũ Thành, ý định ở chỗ này ôm cây đợi thỏ sau đó trong lúc đợi vô tình thấy Lâm Doãn Nhi.
Đối mặt với tiểu nha đầu mười một mười hai tuổi này, Từ Quân Nhiên không dám thất lễ, hai người lần thứ nhất gặp mặt, năng lực bản thân đối với mỗi loại nữ tính ở trước mặt của cô bé đều không biểu hiện ra đến nửa điểm, không nói đến cái khác, đơn giản là cái lần kinh nghiệm ở đồn công an, cũng đủ để khiến cho kí ức của Từ Quân Nhiên hãy còn mới mẻ, cái nha đầu này thế này thôi nhưng rất tinh anh.
- Thật sao? Anh mà có lòng tốt thế sao? Lần trước anh hứa mang quà cho ta, nhưng cuối cùng còn không dám đến nhà của ta.
Ánh mắt hoài nghi nhìn Từ Quân Nhiên, Lâm Doãn Nhi chớp mắt một cái, đem theo nét biểu cảm không tin tưởng của mình.
Thôi được rồi, Từ Quân Nhiên biết mình khẳng định không thể gạt được nha đầu kia, mấu chốt nhất là, mình đối với con bé ngọt ngào ôn hòa đến mấy thì theo cách nhìn của nó, rõ ràng cho thấy không có gì hào hiệp.
- Khụ khụ, cái kia, đúng rồi, anh biết nhà của Trịnh Vũ Thành không?
Từ Quân Nhiên nhìn xem Lâm Doãn Nhi, cười hỏi.
- Hả?
Cái cổ Lâm Doãn Nhi xiêu vẹo liếc nhìn Từ Quân Nhiên, sau đó khóe miệng co giật nói:
- Anh không phải là tìm không thấy đường chứ?
- Nếu như muội cho là như vậy thế thì chính là vậy, tôi chưa từng đến chỗ này, không tìm thấy đường là rất bình thường mà?
Từ Quân Nhiên dừng bước, rất nghiêm túc nhìn Lâm Doãn Nhi, ngừng một chút nói:
- Muội cũng biết, tôi ở tỉnh thành những người quen biết không nhiều, cho nên hi vọng muội có thể giúp tôi.
- Anh đây là đang cầu cận ta sao?
Lâm Doãn Nhi mở trừng hai mắt nhìn Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên cười cười:
- Có thể coi như giữa bạn bè xin giúp đỡ được không? Nghe chị của muội nói muội rất thích một tiệm bán đồ vặt ở đây, lát nữa tôi có thể dẫn muội đi ăn. Không coi như là tôi mời, mà coi như là thù lao muội cùng tôi đi đến nhà Trịnh gia!
- Được rồi, được rồi, anh đã thành khẩn cầu ta như vậy, ta đây giúp anh là được rồi.
Lâm Doãn Nhi biểu lộ có chút động lòng, trước hết không quản chuyện có thể giải quyết được hay không, miễn phí ăn những thứ mình thích thường luôn khiến cho người ta tâm bình khí hòa, không đến mức hùng hổ dọa người. Mấu chốt nhất là, Từ Quân Nhiên rõ ràng đang xem cô bé như người lớn, điều này đối với Lâm Doãn Nhi, cảm giác thật sự không tệ chút nào.
- Vậy cảm ơn nhá.
Từ Quân Nhiên cười cười, trịnh trọng đáp lại Lâm Doãn Nhi, cô gái mới chỉ vài tuổi này, rất thích người khác xem mình như là người trưởng thành.
- Đi thôi.
Quả nhiên cô bé hành động mạnh mẽ hơn, Lâm Doãn Nhi nếu như sống ở kiếp sau, sẽ là một nữ nhi rất ngầu, hành sự thẳng thắn không dây dưa dài dòng, ở điểm này, Từ Quân Nhiên cảm thấy tính cách của cô bé rất giống chị Lâm Lệ, rất có sức hút.
Có Lâm Doãn Nhi dẫn đường, hai người đương nhiên rất nhanh đã tìm được nhà của Trịnh Vũ Thành, có điều rất đáng tiếc, Trịnh Vũ Thành không ở nhà, vợ anh ta tuy nói không biết Từ Quân Nhiên, nhưng đã nghe chồng mình nói về người bạn này, đương nhiên biết rõ vào thời gian trước lúc Trịnh Vũ Thành nạn, Từ Quân Nhiên không ngần ngại trợ giúp anh ta. Hơn nữa có Lâm Doãn Nhi ở đây, cô cũng không hoài nghi gì cả, nói với Từ Quân Nhiên, Trịnh Vũ Thành buổi sáng đã đi ra ngoài rồi, có nói hôm nay hình như cùng trưởng phòng nào đó hẹn rồi, hình như là có chuyện muốn bàn.
Đặt vỏ hoa quả mua ở ven đường xuống, Từ Quân Nhiên lúc này mới đưa Lâm Doãn Nhi rời khỏi Trịnh gia.
- Không ngờ lại hụt rồi.
Từ Quân Nhiên nhún vai, dọc đường bất đắc dĩ nói. Hẳn lần này bản thân nhất thời nảy ra ý, đương nhiên cũng không ôm quá nhiều hy vọng.
Lâm Doãn Nhi mân mê cái miệng nhỏ nhắn:
- Đều tại anh, cũng không nghe ngóng trước rồi hẵn đi, thật là đáng ghét.
Đi mất công một chuyến, cô bé tự nhiên lo lắng là đống đồ ăn ngon kia không có rồi. Tâm tư của đứa bé này chính là đơn giản như vậy, mặc dù có chút ngây thơ, nhưng lại có vẻ rất đáng yêu.
- Đi thôi, anh dẫn muội đi ăn thứ gì đó, không phải một lát nữa phải vào lớp rồi sao?
Từ Quân Nhiên cười hỏi.
Nhìn Từ Quân Nhiên một cách kinh ngạc, Lâm Doãn Nhi thè lưỡi:
- Tên ngốc nhà ngươi, anh không biết bọn muội chủ nhật chỉ học buổi sáng thôi sao?
Từ Quân Nhiên không nói, cả buổi thần trí mới hồi lại, lần này chợt nhớ tới, hiện tại thời gian nghỉ học với bản thân mình trước kia là không giống nhau, cái cách nói thứ bảy, chủ nhật nghỉ học là không hề tồn tại, cụ thể đến từng khu vực là không giống nhau, có những nơi học sáu ngày, có những nơi học có năm ngày rưỡi. Rất rõ ràng, trường của Lâm Doãn Nhi học sáu ngày rưỡi.
- Được rồi, chúng ta đi, đi ăn cái gì đó.
Từ Quân Nhiên cười vuốt thoáng một phát qua tóc của Lâm Doãn Nhi, trước khi đứa bé gái này kịp kháng cự lại, mở miệng cười nói.
Hai người đi hướng về phía tiệm tạp hóa, mới ra đến tiểu khu, liền thấy một đám người lớn vây quanh cửa trường học, Từ Quân Nhiên nhướng mày, đã xảy ra chuyện?
Mười năm tính cách của người Trung Hoa có sự thay đổi rất lớn, người với người dần dần trở nên lạnh lùng, cho nên Trung Hoa rất nhiều người thích xem náo nhiệt nhưng lại không thích thấy việc nghĩa hăng hái làm, đây là sự thật không thể chối cãi, Từ Quân Nhiên kiếp trước, thấy qua quá nhiều cảnh tượng ở khắp mọi nơi, liên quan đến nhân tính lạnh lùng của con người.
- Nhiều người quá.
Lâm Doãn Nhi nhìn đám người đã chặn chặt kín cửa trường học, nhịn không được thốt ra khỏi miệng.
Từ Quân Nhiên ngước mắt nhìn lên, cũng không khỏi gật gật đầu, vài trăm người đứng cùng nhau đích thực rất đồ sộ, chứ đừng nói chi là những người này đều vây xúm lại một chỗ.
- Đi thôi, chúng ta không đi xem náo nhiệt nữa.
Từ Quân Nhiên đối với những chuyện như thế này không có hứng thú gì, một nơi lớn như Trung Hoa, thấy một chuyện náo nhiệt liền muốn nhìn lấy một lần, vậy thì mắt của mình đoán chừng cũng không đủ dùng, huống chi việc không liên quan đến mình, Từ Quân Nhiên không có ý đi xem náo nhiệt.
- Sao thế! Ta muốn đến xem.
Lâm Doãn Nhi cố chấp lắc cánh tay của Từ Quân Nhiên:
- Được không, anh dẫn muội đi xem chút đi.
Cô bé đang ở cái tuổi đối với chuyện gì cũng đều thấy tò mò, không thể nào nhìn thấy những chuyện như thế này lại không đi góp thêm náo nhiệt, cho nên cô bé dứt khoát bám lấy Từ Quân Nhiên, nhất định muốn hắn đưa mình đi xem rốt cuộc là chuyện gì, nói cho cùng, Lâm Doãn Nhi không quan tâm bên trong rốt cuộc là có chuyện gì, cô bé chính là muốn xem náo nhiệt mà thôi.
Bất đắc dĩ mà lắc đầu, Từ Quân Nhiên nhìn Lâm Doãn Nhi, lại không thể tìm thấy lí do cự tuyệt nha đầu này, đặt biệt là cái cặp mắt to rưng rưng kia đang nhìn mình, bộ dạng tràn đầy khẩn cầu, Từ Quân Nhiên không khỏi mềm lòng, cuối cùng gật gật đầu:
- Vậy muội theo sát ta, không thì đông người như vậy, lạc nhau ra rồi thì không tìm thấy đâu.
Hắn nói thật, nhiều người như vậy, lại loạn như vậy, một khi xảy ra chuyện gì, bản thân thực không có cách nào ăn nói với vợ chồng Lâm Lệ.
Thấy Từ Quân Nhiên đáp ứng, Lâm Doãn Nhi không ngừng gật đầu:
- Muội nhất định sẽ bắt kịp anh.
Nói xong, còn rất nghe lời giật giật góc áo của Từ Quân Nhiên, giống như chứng minh bản thân sẽ rất nghe lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận